Chương 49
Ngu Thanh Vãn không biết tối qua Hạ Thành về.
Sáng sớm, sau khi tỉnh dậy ở nhà Tần Duyệt Ninh, ăn sáng với hai chị em họ xong, Ngu Thanh Vãn liền ra ngoài.
Hiệu suất làm việc của Đường Chỉ Nghiên rất cao, chẳng mấy chốc đã tìm được một nơi thích hợp gần phòng triển lãm cho cô, họ thuê một căn phòng làm phòng vẽ.
Căn phòng không lớn lắm nhưng vị trí lại đẹp, rộng rãi và sáng sủa, ánh nắng có thể chiếu khắp phòng qua cửa sổ ở phía Nam, vào mùa đông cũng rất ấm áp.
Trước đó Ngu Thanh Vãn đã bán bản quyền của mấy bức tranh cho đoàn làm phim, giờ thẻ vẫn còn không ít tiền, tuy không đủ mua cả căn nhưng vẫn thừa để thuê mấy tháng.
Chủ nhà cũng dùng nơi này để làm phòng vẽ, nên về cơ bản thì nội thất bên trong đều đã hoàn thiện, Ngu Thanh Vãn chỉ cần mua thêm bàn làm việc và giá vẽ theo sở thích của mình là xong.
Đồ nội thất mà cô mua đã được công nhân mang đến, một công nhân hỏi cô: "Cô Ngu, cô xem xem định treo bức tranh này ở đâu ạ?"
Ngu Thanh Vãn nhìn quanh rồi chỉ vào bức tường, nói: "Cứ treo ở đây đi. Cảm ơn anh."
Cô cũng tuyển một trợ lý mới để hỗ trợ quản lý phòng vẽ và làm việc với phòng triển lãm, chứ một mình cô thì không làm nổi.
Trợ lý mới là một cô gái vừa tốt nghiệp ở nước ngoài không lâu, tên Lâm Ngư, có tính cách hoạt bát sôi nổi, làm việc cũng nhanh nhẹn, quan trọng là có thể đi làm được luôn.
Buổi trưa, Lâm Ngư đang giúp Ngu Thanh Vãn sắp xếp những cuốn sách mà cô mang từ nhà tới, đặt từng cuốn lên giá sách theo thứ tự.
Lúc này, Lâm Ngư chú ý tới một cuốn sách từ vựng trong thùng, bèn kinh ngạc nói: "Chị Thanh Vãn, chị sắp thi TOEFL ạ? Chị muốn ra nước ngoài à?"
Động tác lau giá vẽ của Ngu Thanh Vãn ngừng lại.
Cô im lặng một lát rồi mới thành thật đáp: "Chị vẫn chưa có kế hoạch gì, chỉ dành thời gian học thử thôi."
Nghe thấy Ngu Thanh Vãn nói thế, Lâm Ngư như được nhấn công tắc, bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Chị Thanh Vãn, nếu chị định ra nước ngoài thì nhớ đi tàu lượn siêu tốc ở bãi biển LA, còn phải đi ngắm lá phong trên núi ở Cincinnati vào mùa thu nữa, đẹp lắm ạ..."
Nghe Lâm Ngư miêu tả phong cảnh, Ngu Thanh Vãn cũng thấp thoáng mong chờ.
Sau cùng, cô vẫn không thể dứt bỏ suy nghĩ đi du học.
Có lẽ do đây là điều mà cô đã mong mỏi rất lâu nhưng chưa thực hiện được. Cho dù bây giờ cô đã có mối ràng buộc mới, cô vẫn không thể hoàn toàn ngừng nghĩ về nó được.
Cô cố gắng kiềm chế suy nghĩ của mình, ánh mắt không khỏi ảm đạm, nhưng cô vẫn cười nói với Lâm Ngư: "Dọn nốt thôi nào."
"Vâng ạ."
Trong lúc họ nói chuyện, bỗng có người gõ cửa phòng vẽ.
Lâm Ngư ra mở cửa, khi quay lại, cô ấy ôm theo một bó hoa, nói với vẻ khó hiểu: "Chị Thanh Vãn, có người để thứ này ở cửa, chẳng biết là ai tặng ạ."
Trông thấy bó hoa kia, Ngu Thanh Vãn sửng sốt.
Đó là một bó hoa hải đường trắng tinh sắp nở, nhụy hoa vàng nhạt điểm xuyết giữa những cánh hoa trắng như tuyết, hình như còn có thể loáng thoáng trông thấy những giọt sương trượt xuống theo cánh hoa, mỏng manh và diễm lệ.
Cô thích hoa hải đường nhất, khi thấy bó hoa này, Ngu Thanh Vãn cũng đoán ra người tặng là ai.
Hạ Thành về rồi ư?
Vậy chắc anh cũng biết chuyện cô tới nhà Tần Duyệt Ninh.
Bảo sao.
Đoán được anh có ý gì khi tặng hoa, Ngu Thanh Vãn mở to mắt nhìn, không nói gì, nét mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
"Em cắm vào bình đi."
Nhoằng cái đã tới chiều, lại có người giao đồ ăn gõ cửa phòng vẽ.
"Chị Thanh Vãn, lại có người giao đồ ăn tới ạ."
Nhìn thấy logo trên túi đựng bên ngoài, Lâm Ngư kinh ngạc đến mức miệng có thể nhét vừa cả quả trứng gà: "Ôi trời, đây là đồ ăn của nhà hàng Hồi Tụy luôn đấy!"
"Chẳng phải người ta nói Hồi Tụy chỉ nhận khách đến ăn à, còn phải đặt trước từ nửa năm, không ngờ họ cũng nhận giao đồ ăn. Hơn nữa đây toàn là đồ bổ."
"Tổ yến tươi chưng, cháo táo đỏ long nhãn... Vừa nhìn đã biết rất đắt rồi."
Lâm Ngư quan sát kỹ càng: "Không có ai bỏ độc vào đây chứ?"
Sức tưởng tượng của cô ấy khiến Ngu Thanh Vãn bật cười, tâm trạng u ám mấy hôm nay cũng thoải mái hơn.
"Không đâu, ăn đi."
Hai ngày liên tiếp sau đó, hoa tươi và đồ ăn liên tục được mang tới, trong đó còn có rất nhiều trang sức và đá quý giá trị, có thể gọi là tiêu tiền như nước.
Quà được mang tới liên tục, nhưng người vẫn không xuất hiện.
Lâm Ngư còn trẻ, không ngăn được tâm lý tò mò hóng hớt: "Chị Thanh Vãn, có phải đây là quà từ người theo đuổi chị không? Hoa và đồ ăn đã được đưa tới hai ngày liền rồi, còn cả trang sức đá quý nữa, vừa nhìn đã biết rất đắt."
Trong hai ngày này, hoa gần như lấp kín phòng vẽ, át hết mùi dọn dẹp.
Ngu Thanh Vãn cầm một tấm thẻ được giấu trong bó hoa lên, nhìn thấy một hàng chữ được viết bằng nét chữ cứng cáp và mạnh mẽ.
... "Bà Hạ, anh sai rồi."
Thấy hàng chữ đó, cô không nhịn được nụ cười mỉm bên môi, sau đó mặt tỉnh rụi cất tấm thẻ đó đi, kẹp nó vào sổ phác thảo mà không để Lâm Ngư nhìn thấy.
"Cứ mặc kệ anh ấy."
Ngu Thanh Vãn vô cùng nghi ngờ, anh vốn dĩ không biết mình sai chỗ nào, chỉ đang dỗ cô về nhà thôi.
Còn lâu cô mới để ý tới anh.
...
Trên tầng cao nhất của tập đoàn Hạ Thị, thành phố Lâm.
Trên ghế sô pha, Đàm Nghiên đang đọc tạp chí, cầm cốc cà phê lên bằng tay còn lại, khẽ nhấp một ngụm.
Người đàn ông mặc áo khoác kaki, đeo kính gọng bạc trên sống mũi, ngón tay cầm cuốn tạp chí thon dài trắng nõn, tư thế ôn hòa nhã nhặn.
Cảm nhận được sự bực bội phía sau bàn làm việc, Đàm Nghiên đẩy gọng kính, thong thả nói: "Do cậu không tìm được điểm mấu chốt thôi."
Anh ấy bỏ tạp chí xuống, nhìn Hạ Thành với nụ cười khẽ: "Năn nỉ tôi đi, tôi sẽ dạy cậu vài chiêu nhé?"
Nghe thấy thế, Hạ Thành miễn cưỡng ngước mắt lên, quay bút máy một vòng trên tay, tựa vào lưng ghế, hờ hững nói.
"Ngày mai Hạ Minh Phi sẽ đáp chuyến bay tới thành phố Lâm. Biệt thự suối nước nóng của bạn chị ấy đang trong quá trình vận hành thử, tôi có thư mời."
Động tác giở tạp chí của Đàm Nghiên lập tức khựng lại, anh ấy không khỏi bĩu môi.
Đúng là thủ đoạn của dân tư bản, làm gì cũng phải giao dịch.
Nhưng ai bảo mồi nhử lại đâm trúng chỗ chí mạng chứ.
Anh ấy là một bác sĩ khám bệnh, đâu thể đấu lại dân tư bản ác ôn.
Chỉ sau mấy giây, Đàm Nghiên đã gấp tạp chí lại, nghiêm mặt: "Chốt nhé."
"Tôi có một suy đoán hợp lý, vợ cậu ghen rồi."
"?"
Đàm Nghiên nheo mắt: "Ngu Thù cũng có mặt trong bữa tiệc hôm đó đúng không? Cậu đã giải thích với vợ chưa?"
Hạ Thành nhíu mày, rõ ràng không hiểu được: "Giải thích gì chứ."
Anh và Ngu Thù chẳng có quan hệ gì cả.
Đàm Nghiên lập tức day trán với vẻ cạn lời, cảm thấy mình không cứu nổi anh nữa.
Đã đến mức bác sĩ tâm lý buộc phải làm bậc thầy tình yêu mà anh vẫn không chịu tỉnh ngộ.
Chăn đơn gối chiếc hai ngày, xem như đáng đời anh.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa văn phòng bỗng vang lên, Sầm Duệ cầm máy tính bảng vào với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Sếp, xảy ra chuyện rồi."
Sầm Duệ đưa máy tính bảng cho Hạ Thành xem, rất đau đầu: "Mấy tay săn ảnh vô tình chụp được cảnh anh và mợ chủ rời khỏi bữa tiệc hôm đó, tuy không rõ mặt nhưng đã bị tung lên mạng rồi ạ."
Trông thấy tiêu đề của tin tức trên hotsearch, Hạ Thành sầm mặt, ánh mắt trở nên hung ác.
Thật ra anh không quan tâm đến chuyện có bị lộ không, nhưng trước khi kết hôn, Ngu Thanh Vãn từng nói cô không muốn công khai.
Văn phòng yên tĩnh một lát, Sầm Duệ nuốt nước bọt, ngập ngừng nói: "Có dân mạng đoán, luật sư Ngu Thù là cô vợ bí ẩn của anh."
Nghe thấy thế, Hạ Thành nhíu mày, lạnh lùng nói: "Tin đồn vô căn cứ như thế, bộ phận quan hệ công chúng mà tôi nuôi ngồi không à?"
Sầm Duệ vội trả lời: "Những tin này thì dễ xóa thôi, nhưng giờ dư luận trên mạng đều đang cho rằng luật sư Ngu Thù chính là cô vợ bí ẩn của anh, nếu chỉ xóa những tin này đi thôi thì có lẽ chưa đủ để khiến tin đồn lắng xuống."
Anh ta vừa dứt lời, tiếng cười khẽ của Đàm Nghiên đã truyền đến từ ghế sô pha, đúng kiểu cười trên nỗi đau của người khác.
Như thể anh ấy đang nói, nhìn đi, tôi biết ngay mà.
Đàm Nghiên tốt bụng nhắc nhở: "Nên nghiêm túc giải quyết đóa hoa đào thối của cậu đi, nếu không á, tôi thấy một tuần tới cậu cũng không vào được phòng vợ."
"..."
Hạ Thành gập tài liệu trước mặt lại, lạnh lùng nói: "Gọi bộ phận quan hệ công chúng lên đây."
"Vâng."
...
Cùng lúc đó, ở phòng vẽ.
Lâm Ngư vừa nhìn thấy hotsearch vẫn đang hào hứng lướt Weibo, người bình thường như họ thích hóng chuyện về các gia tộc giàu có kiểu này nhất. Cô ấy vừa hóng vừa không quên chia sẻ cho Ngu Thanh Vãn ngay trong lúc đó.
"Cô Ngu... Có dân mạng nói vợ chính thức của tổng giám đốc Hạ Thị họ Ngu. Chị Thanh Vãn, trùng hợp thật đấy, cùng họ với chị kìa."
Nghe thấy thế, Ngu Thanh Vãn chỉ cười mà không trả lời cô ấy.
Lúc này, Lâm Ngư lại hào hứng kéo cô: "Chị Thanh Vãn, nghỉ một lát đi, tới đây hóng drama với em nào!"
Ngu Thanh Vãn bị cô ấy kéo ngồi xuống sô pha một cách bất đắc dĩ, phải tự hóng drama của mình.
Lâm Ngư nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp lén tối đó, xem đi xem lại, mắt sắp tỏa ra ánh sáng hưng phấn đến nơi, rõ ràng cô ấy đã tưởng tượng ra không biết bao nhiêu câu chuyện chỉ qua một bức ảnh này rồi.
"Bóng lưng này xứng đôi quá, chênh lệch vóc dáng này quá tuyệt, đỉnh thật đấy! Vợ chồng nhà giàu đều mang lại cảm giác như thế à! Tổng giám đốc và cô vợ xinh đẹp phiên bản hiện thực hả."
Người trong cuộc đang ngồi nghe bên cạnh lập tức đỏ mặt.
"Em..."
"Chị Thanh Vãn, chị mau nhìn đi, tay sếp lớn còn ôm hờ eo vợ từ phía sau này, còn không quên khoác áo vest cho người ta. ch.ết mất ch.ết mất thôi, ham muốn chiếm hữu ngập tràn."
Lâm Ngư chưa kịp quan sát kỹ hơn thì đã kinh ngạc mở to mắt: "Ồ? Tin mới này!"
Một video phỏng vấn vừa lên hotsearch.
Trước ống kính, Ngu Thù mặc một bộ vest trắng, chín chắn và tao nhã, gương mặt vô cùng xinh đẹp, toát lên khí chất của một người phụ nữ trưởng thành và độc lập.
Người dẫn chương trình giơ micrô lên, hỏi: "Xin hỏi luật sư Ngu, kế hoạch công việc tiếp theo của cô sau khi đào tạo chuyên sâu ở nước ngoài là gì? Tại sao cô lại chọn phát triển sự nghiệp ở thành phố Lâm?"
Ngu Thù mỉm cười khiêm tốn trước ống kính, ôn hòa trả lời: "Tôi đã nộp hồ sơ xin việc vào tập đoàn Hạ Thị, cũng rất mong được trở thành thành viên của đoàn luật sư thuộc tập đoàn Hạ Thị."
Cô ta nghĩ ngợi rồi mỉm cười: "Còn về nguyên nhân ấy à... Chỉ đơn giản vì tôi thích thành phố Lâm thôi."
Cách nói lấp lửng của dân luật dùng rất hoàn hảo, cộng thêm tin bí mật kết hôn trên hotsearch, bình luận bên dưới đoạn phỏng vấn này lập tức bị dân mạng lướt đến mức sắp nổ tung.
"Đã phá án xong! Chắc chắn cô luật sư này là vợ bí mật của tổng giám đốc Hạ Thị! Nếu không thì tại sao cô ấy phải cố tình chạy từ thành phố Yến tới thành phố Lâm chứ. Chồng hát vợ theo!"
"Có người nói hình như luật sư này từng thụ lý một vụ án cho nhà họ Hạ từ rất lâu rồi, có vẻ họ đã quen biết từ trước khi cô ấy ra nước ngoài nhỉ? Sau khi về nước thì kết hôn luôn ư? Tổng giám đốc và luật sư, lãng mạn thật đấy."
"Nghe nói sếp lớn đã xây một căn biệt thự ở trung tâm thành phố cho người đẹp, quá xa xỉ! Hâm mộ thật đấy!"
Thân phận bạn đời bí ẩn của tổng giám đốc Hạ Thị cứ thế được gán cho Ngu Thù một cách suôn sẻ.
Thấy lời bình luận đều nghiêng về một phía của cư dân mạng, Ngu Thanh Vãn chợt nhíu mày.
Lâm Ngư không kìm lòng nổi mà chậc lưỡi mắng: "Sao có thể là một người được? Rõ ràng eo của bà chủ nhà giàu này nhỏ hơn luật sư kia, có phải mắt dân mạng có vấn đề không thế."
Ngu Thanh Vãn mím chặt môi không nói gì, im lặng đứng dậy khỏi sô pha, tiếp tục dọn dẹp phòng vẽ.
Sự phiền muộn trong lòng khiến cô khó thở, làm việc gì cũng mất tập trung.
Sau khi cất dụng cụ vẽ xong, cô mới phát hiện có mấy cây cọ bị đặt nhầm chỗ.
Cô rầu rĩ nhíu mày, đành đổ cọ vẽ ra sắp xếp lại.
Một lát sau, Tần Duyệt Ninh khẩn cấp gọi cho cô.
"Thanh Vãn, cậu thấy tin trên mạng chưa?"
Ngu Thanh Vãn nắm chặt cọ vẽ, cụp mắt, khẽ đáp: "Tớ thấy rồi."
Nhận ra sự chán chường trong giọng cô, Tần Duyệt Ninh vội nói: "Không, ý tớ là thông báo của tổng giám đốc Hạ cơ!"
Ngu Thanh Vãn thoáng sửng sốt, gõ nhẹ ngón tay, bấm vào một tiêu đề mới.
Chưa đầy mười lăm phút, hotsearch đầu tiên đã thay đổi.
"Weibo chính thức của tập đoàn Hạ Thị: Cảm ơn sự quan tâm từ các bên, đúng là bây giờ sếp Hạ đã kết hôn. Bà Hạ là người khiêm tốn, xinh đẹp như tiên, chỉ muốn cống hiến hết mình cho sáng tạo nghệ thuật, do đó cô ấy không muốn xuất hiện trước công chúng. Về việc trùng họ với luật sư Ngu Thù, đúng là trùng hợp. Mặt khác, luật sư Ngu Thù cũng không vượt qua vòng phỏng vấn của bộ phận nhân sự tập đoàn Hạ Thị, không có quan hệ công việc với tập đoàn Hạ Thị. Người khôn ngoan không tin lời đồn nhảm, mong mọi người lan truyền tin tức một cách lý trí."
- Bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Hạ Thị."
Một thông báo ngắn được đăng lên, nhưng lượng thông tin bên trong lại rất lớn.
Khiêm tốn, xinh đẹp như tiên, cống hiến hết mình cho sáng tạo nghệ thuật
Đưa ra ba từ khóa, chẳng những vạch trần thân phận bà Hạ giả của Ngu Thù mà còn ngấm ngầm mỉa mai.
Chẳng những cô ta không phải bà Hạ, mà ngay cả tập đoàn Hạ Thị cũng không cân nhắc đến việc nhận cô ta.
Dân mạng lập tức tổng kết bằng hai chữ: Ké fame.