Chương 14: Phán đoán sai lầm

Giữa tán cây to lớn, vô số hình dáng con người như những lát thịt xông khói vắt vẻo ở phía trên. Những kẻ này xem ra mới ch.ết cách đây không bao lâu. Làn da trên xác ch.ết đã nhiễm xanh, nhưng máu thịt vẫn chưa hoàn toàn thối rữa, vẫn còn nhìn ra bộ dáng của con người.


Tất cả mái tóc của những kẻ này đều bị gắt gao mà quấn chặt trên các nhánh cây kia, mỗi bộ da đầu đều do mái tóc bị kéo căng mà bị rút đứng lên. Xét vẻ mặt của những kẻ này ch.ết cũng không an tường, có lẽ đã từng trải qua một tình huống cực kỳ khủng khiếp, trong quá trình đó vì sợ hãi tột cùng mới buông hơi thở cuối cùng xuống mà ch.ết đi.


Toàn bộ các thi thể này đều há to miệng mà ch.ết. Miệng mở to với độ lớn so với người bình thường sớm đã vượt qua cực hạn. Trong đó còn có kẻ mang một bộ dạng môi đã rách toạc ra do miệng há to quá độ, có thể nhìn thấy cả hàm thịt nướu bên trong lại hiện ra sắc trắng lấp ló của răng nanh, thoạt nhìn phá lệ dữ tợn…


Quần áo của các thi thể đã rách mướp. Thân thể của những kẻ này đều không trọn vẹn hoặc không được đầy đủ. Trên da thịt của thi thể, đầy những vết cắn xé thật không giống như là bị một con người bình thường cắn. Nhưng mỗi vết cắn xé lại thực chỉnh tề. Bên trong da thịt kia đều lộ ra xương trắng lớn nhỏ, cái loại phương thức cắn này thực tùy ý. Trên thân thi thể từ trên xuống dưới nơi nơi đều là lỗ thủng, lại rõ ràng giống như một bộ dạng bình thường mà khi bị dã thú cắn xé đến rách nát ra, máu thịt đều rơi vãi ra mặt đất, bị kéo lê thành một đường rất dài…


Giòi bọ sinh trưởng ở trên người của thi thể giống như một lũ rắn độc lúc nhúc chằng chịt mà quấn lấy từng lỗ thủng kia. Lũ giòi bọ đang từ miệng đang há to của thi thể mà bò đi ra. Đồng thời, các con khác lại động đậy trườn thân tiến vào lỗ thủng đen đúa của hốc mắt nhưng hai tròng mắt đã không còn nữa. Chúng nó có con thì lúc lắc thân thể tròn trịa thịt. Có con lại không nhúc nhích. Có con thì ở chỗ máu thịt nhầy nhụa trên thi thể mà cắn cắn. Có con lại nhàn nhã bò khắp nơi…


Cảnh tượng này quá đáng sợ đến nói không nên lời. Lũ giòi bọ thân thể mền oặt lại trơn tru lại di chuyển lúc nhúc khắp nơi. Giữa tán cây rộng lớn của thân cây to trước mắt, lắng đọng một tầng tro tàn mang sắc đỏ của khí từ thi thể từ trên tán cây kia lơ lửng rơi rớt. Không khí xung quanh đều tràn ngập một cỗ mùi thối nát tanh tưởi tản ra nồng đậm. Hình ảnh, mùi hôi thối khiến cho ai đang sống mà chứng kiến được thì da đầu liền run lên, dạ dày cũng co thắt muốn nôn ra…


available on google playdownload on app store


Phía dưới tàng cây, chồng chất những xương cốt còn dính theo chút thịt thối rữa. Xương cốt này, xem ra người đã ch.ết tương đối đã lâu. Theo trình tự xem xét thời gian mà thi thể phân hủy, thì đống xương cốt với đống thịt rửa này ít nhất cũng đã được ba tháng. Xem xét tình huống trước mắt này, ở đây chắc chắn thỉnh thoảng sẽ có người đến dọn dẹp. Nếu không, với số lượng nam nhân của nam triều đã mất tích thì cái cây này sớm đã bị vùi lấp bởi đống lớn thi thể xương cốt của đám nam nhân kia rồi.


Ly Lạc đứng ở trong đây quan sát một đám thi thể nhiều như núi kia tìm kiếm bóng dáng của Ly Hận Thiên. Theo hắn tính toán, từ lúc Ly Hận Thiên biến mất đến bây giờ là không tới nửa canh giờ. Y hẳn là mới bị đưa đến nơi đây. Vô ý mà nói, nếu hắn tới kịp lúc y mới bị bắt thì đã không cần tìm đến cái cây này.


Ly Lạc nhẹ nhàng di chuyển người tiến đến, bước đi thong thả quanh thân cây. Quả nhiên không đi đâu xa, hắn liền nhìn thấy nữ nhân kia đang xả tóc Ly Hận Thiên, muốn quấn tóc y lên theo hướng phía trên cây này. Nhánh cây bị nữ nhân đụng vào, cành lá liền run rẩy, những hạt tro màu đỏ của khí từ thi thể giống như mạt tro bụi bình thường, lại bắt đầu dao động mãnh liệt hừng lên sắc đỏ trong không khí.


Ly Lạc dùng hai ngón tay khép lại với nhau đưa tay chỉ thẳng về hướng phía trước. Giữa không trung, đột nhiên liền xuất hiện ra một đạo ánh sáng xanh, bay về phương hướng nhánh cây phía xa xa kia không tiếng động mà sắc bén cắt đi đoạn tóc đang được quấn trên cành. Nữ nhân kia liền bị kinh động, lập tức lui về phía sau, chạy trốn vài bước. Thừa dịp này là cơ hội tốt, trong nháy mắt Ly Lạc lại dùng chân đá ra hai cái hòn đá nhỏ ở dưới đất lên không trung. Đồng thời khi ấy hắn cũng phi thân bật lên, dừng một chút đạp lên hai hòn đá đứng vững vàng liền tiếp được thân thể của Ly Hận Thiên rơi xuống vừa đúng lúc. Hắn liền đá hòn đá dưới chân đi. Hòn đá liền bị ném trúng thân cây. Ly Lạc đã xoay một vòng nhỏ trên không từ tốn đáp chân xuống đất đem y ôm sát vào lồng ngực hắn.


Ly Lạc không đụng vào thi thể hư thối dưới tàng cây. Trên người hắn vẫn sạch sẽ như lúc ban đầu, nhưng thân thể Ly Hận Thiên từ trên cây rơi xuống lại không một bộ dạng vẫn tốt như vậy. Một thân này của y bị tha đi một đường, đụng chạm với không ít thi thể. Trên người y lại hoàn toàn dính dấp nước dãi ghê tởm…


Bất quá, chỉ có khuôn mặt kia với tóc, ngoài ý muốn lại rất sạch sẽ.


Ly Lạc thản nhiên nhìn lướt qua khuôn mặt xanh xao của y. Hắn xác định trên dưới toàn thân của Ly Hận Thiên còn chưa có bị giòi bọ xâm phạm tới. Đúng lúc này, giòi bọ trên cây bị Ly Lạc làm kinh động đến. Trong nháy mắt, tất cả lũ giòi bọ lúc nhúc đông đúc cứ như vậy mà biến mất ở trước mắt mọi người…


Giữa tán cây những chiếc lá lào xào rung động, giống như trên đó có cái gì đang ở khắp nơi di chuyển nhanh nhẹn không bình thường. Nhóm người thị vệ không cần Ly Lạc đưa ra mệnh lệnh, liền đã chuẩn bị vào tư thế sẵn sàng. Giây tiếp theo, lũ giòi bọ mang sắc trắng kia lập tức như nước lũ cuồn cuộn mà theo thân cây tràn ra mà trút xuống…


Lũ giòi bọ mập mạp lúc nhúc này thoạt nhìn tương đối ngốc. Nhưng trên thực tế, chúng nó so với rắn trườn đi nhanh hơn nhiều. Chỉ trong chớp mắt, giòi bọ này đã bò tới dưới chân của họ. Kích hoàng lập tức mở ra chiếc khiêng hồng mang sắc máu. Đao thánh cũng nhớ kỹ chú thuật mà mời Tu La nhập vào thân. Ngay tại lúc này đây, đột nhiên Ly Lạc sợ hãi thốt lên…


– Không cần sử dụng linh lực!


Nhưng mà Ly Lạc vẫn mở miệng nói chậm một bước. Kích hoàng nghe vậy liền chần chờ chưa xuất ra một thân công phu. Đáng lẽ, lúc này lũ giòi bọ vốn sẽ phải bị thiêu cháy bởi chiếc khiêng hồng mang màu máu này. Nhưng bọn chúng không hề hấn gì mà trườn bò đi lên chiếc khiêng càng nhanh. Chúng nó điên cuồng cắn cắn gặm gặm chiếc khiêng, như là ở hiện tại đang thưởng thức món ngon mỹ vị…


Giòi bọ ăn rất nhanh. Kích hoàng còn không kịp thu hồi chiếc khiêng. Thừa dịp này, lũ giòi bọ kia liền tiến tới mà thuận thế đi lên trên tay của họ. Thân thể chúng mập mạp mọng nước do đã cắn nuốt xong chiếc khiêng mang linh lực kia nên đã lớn lên vài phần. Chúng nó hướng về phía người, mở miệng rộng ra giương ra những răng nanh sắc bén liền kề nhau. Một loạt những chiếc răng nanh lởm chởm lại nằm xếp liền với nhau đều đặn phơi bày ra và nhiều đến đếm không hết. Từng vòng hàm răng xoay tròn từ trong vòm miệng rồi tiếp một vòng răng xoáy tròn liên tiếp như đang chìm vào tận tăm tối ở phía bên trong cơ thể con giòi. Nhìn như vậy cứ như những chiếc răng nanh đáng sợ đó xoáy vào tận cùng bên trong nó. Đó là nếu không có, những cái xúc giác hình trụ mềm oặt đang từ bên trong tăm tối trong miệng đang vươn ra từ sâu bên trong miệng nó, chuyển động quanh co mãnh liệt như tìm kiếm muốn hút chặt lấy. Lúc này đây chỉ cần là da thịt người bị nó cắn, lập tức sẽ rớt xuống một miếng thịt…


Tình huống của đao thánh tình huống so với kích hoàng là nghiêm trọng hơn nhiều. Bọn họ đem linh lực rót vào thân thể, lũ giòi bọ kia trực tiếp liền đi lên cắn lấy không tha. Không gian yên tĩnh lập tức bị đánh vỡ, lập tức xung quanh liền vang lên tiếng kêu rên thảm thiết. Ngay lập tức hấp dẫn kéo theo càng nhiều giòi bọ lũ lượt lúc nhúc kéo tới, phát ra tiếng vang ‘sa sa’ khi thân chúng trườn trên đất. Âm thanh thê lương của người, âm thanh trườn bò ghê rợn làm người ta hít thở không thông….


Trong nháy mắt, mặt Ly Lạc liền trầm xuống. Hắn dùng một cước đá văng lũ giòi bọ đang bò lên đầu gối mình. Hắn lạnh lùng nghiêm mặt nói một tiếng.
– Triệt!
Nhưng là, hắn đã phán đoán sai lầm. Hắn không nghĩ tới, lũ giòi bọ này như vậy nhưng lại có thể cắn nuốt linh lực.


Nam triều từng vô số lần phái đội ngũ đến quét sạch diễm phụ thôn này. Nhưng phái ra đội ngũ đều cũng là có đi lại không có về, hắn nghĩ đến chắc đây là nguyên nhân.


Ly Lạc nhanh chóng từ không trung vẽ lên trận pháp thả ra Tụ Linh Nha. Tụ Linh Nha bay về phía trước, hắn liền ôm Ly Hận Thiên vẫn còn bất tỉnh bước vào màn sương mù dày đặc kia tiến sâu vào bên trong theo Tụ Linh Nha.


Bình thường, Ly Lạc có thể một địch trăm. Nhưng tình huống lúc này một người như hắn dù đánh giỏi đến đâu cũng không chống nổi lũ giòi bọ tuôn ra không ngừng như vậy, huống gì đội hộ vệ mạnh mẽ gan dạ nhất đã bị chúng làm cho thất linh bát lạc*. Lũ giòi bọ đều bò lên trên người họ gần như phủ kín cả thân thể. Trên người kẻ đứng phía trước đứng gần cây nhất, gương mặt đã bị lũ giòi bọ đông đúc bò lúc nhúc bao phủ tất cả. Kẻ này liền lùi lại cách xa người phía sau, bình tĩnh ra mệnh lệnh tất cả mọi người đều phải cắt bỏ tóc. Mọi người đều nhất nhất làm theo. Sau đó, họ tự phân ra. Một bên ở lại, mạnh mẽ giũ bỏ đám con giòi bọ ở trên người. Một bên còn lại chưa bị lũ giòi bọ kia bò lên người nhiều liền hất bỏ chúng xuống, nhanh chóng đi theo Ly Lạc vọt vào trong màn sương dày.


Biểu tình của Ly Lạc gần như đã xuống mức khó coi. Hắn nhanh chóng đi theo Tụ Linh Nha liền lao nhanh chạy trốn, cố gắng tránh né các hố sâu lần lượt đột nhiên xuất hiện trên mặt đường dưới chân. Âm thanh ‘sa sa’ trườn bò kia vang lên, bám sát theo sau lưng làm người ta lông tóc dựng đứng xương cốt rét run…


Tụ Linh Nha liền đáp xuống, đứng trước cửa của một sơn động. Ly Lạc không có thời gian cân nhắc để tự hỏi vì sao trong thôn này lại có sơn động. Hắn đi tới vài bước liền đã tiến vào trong động. Trong nháy mắt, Tụ Linh Nha lập tức biến mất. Một cỗ mùi hôi thối từ phía trước liền xộc tới, làm người ta hít thở không thông…


Ly Lạc lấy từ trong người ra một ống trúc nhỏ. Một đầu có nắp đậy, hắn mở ra, bên trên có một chấm đen liền dùng hơi thổi ngay đó một chút lập tức điểm lên ánh lửa lập lòe. Nhưng ánh sáng cũng vừa đủ để thấy rõ cảnh tượng trước mặt, hắn lúc này mới phát hiện. Vị trí mà thân của họ đang đứng là một sơn động không sâu lại cụt đường…


Bên ngoài sơn động vẫn là sương mù dày đặc. Đáng lẽ, nếu chỉ dừng ở đây sẽ không thấy gì khác thường, chỉ nhìn thấy khoảng cách không xa, đối diện phía trước mặt họ là vách tường hang. Nhưng khi Ly Lạc mang theo Ly Hận Thiên đang còn ngất tiến tới vài bước nữa, vách tường trước mặt giống như lề sách vuông góc, nhìn sang bên kia của vách liền trực tiếp rẽ ra hiện một lối đi khác hướng về phía dưới, sâu vào bên trong hang này. Hang động này đường đi rất cụt, mỗi đoạn đường nhiều hơn một trượng chút ít, lại rẽ sang lối khác. Cuối cùng, họ dừng lại ở đã là cuối hang động này. Tình huống phía trước tương đối tăm tối, đốm lửa lập lòe cũng vô dụng, Ly Lạc cũng thấy không rõ là gì, hắn liền thi triển trận pháp thả ra ánh sáng tụ lại thành từng đốm lơ lửng giữa không trung trưng soi sáng khắp hang động. Ngay lập tức cả cảnh tượng phía trước hiện lên rõ ràng, phía trước từ trên mặt đất được đắp lên một cái thành bằng đất lên tận trần hang như một cái cổng ngăn chặn lại, phía sau cái cổng đất đó là một cái hầm dài lại sâu hun hút.


Cái hầm chiều rộng khá lớn. Họ cẩn thận đi sâu vào trong bước qua một cái bậc thềm bằng đất liền thấy xa xa thấp thoáng thấy trong bóng tối tù mù giống như là một cái núi nhỏ. Trước mắt, sợ rằng họ chỉ có thể ở lại sơn động này, so ra vẫn tốt hơn là ngu ngốc ở bên ngoài sống mái với lũ giòi bọ kia. Nhưng càng đi sâu vào đường hầm lối đi ngày càng thập phần nhỏ hẹp lại hơn lúc đầu bước vào đây…


Lúc nãy đứng ở phía xa, Ly Lạc không kịp nhìn kỹ. Nhưng càng tiến tới gần thì ánh mắt hắn liền bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn mới định thần mà chú ý kĩ càng…


Bây giờ đã là tận cùng của cái hầm này, trước mặt hắn chính là ngọn nhỏ đó. Bên dưới núi nhỏ kia được đắp một cái thành đất xung quanh như một bệ đỡ chân núi kia. Nhưng bên trên của cái thành kia, mặt ngoài của ngọn núi nhỏ đó lăn lóc, tràn đầy từng đôi từng đôi, đều là thi cốt……


Ngàn vạn, vô số kể.
Ngay cả là người đã từng trải qua vô số sóng gió như Ly Lạc, hắn đây cũng nhịn không được mà trong lòng khiếp sợ trước mắt này.


Hắn không biết ngọn núi này đã chồng chất bao nhiêu tầng trùng điệp thi cốt này. Thành của hầm này lại rất cao. Hắn ngẩng đầu ngước nhìn lên, nhìn không ra phía trên có gì khác lạ, chỉ có thể nhìn ra khí dơ bẩn của thi cốt lượn lờ xung quanh núi nhỏ. May mắn là hai người họ vẫn đang đứng ở ven về phía cửa lối đi vào, cách một khoảng xa với ngọn núi xương kia. Nếu không con người mà hút phải thi khí này vào cơ thể, tất nhiên chỉ có thể ch.ết trong đau đớn bởi sẽ bị ăn mòn nội tạng từ trong ra ngoài.


Ngay lúc này, trận pháp giữ sáng liền biến mất. Xung quanh, tối tù mù lại lần nữa chỉ còn ánh lửa trên cây trúc nhỏ mang theo ánh sáng mỏng manh chiếu rọi tờ mờ.


Ly Lạc nhanh chóng hành động đem quần áo trên người Ly Hận Thiên lột ra khiến thân thể y lay động nhưng cũng không tỉnh lại. Hắn truyền một ít linh lực lên quần áo sau đó liền ném đống quần áo đó thật xa đáp xuống hướng ngược lại dẫn đến đây. Lũ giòi bọ này có thể cảm ứng được linh lực với nhân khí. Bây giờ, hai người họ chỉ có thể ở lại tại đây dùng khí thi cốt trong hang động này mà che giấu bản thân mình, đây là nơi an toàn nhất lúc này.


Tất nhiên, cách này cũng chỉ là tạm thời cũng không biết sẽ kéo dài chống đỡ được bao lâu.
Một lát sau, thủ hạ của Ly Lạc cũng chạy tới. Ly Lạc thản nhiên nhìn lướt qua. Đội ngũ tinh anh của hắn tinh giờ chỉ còn lại năm người chạy được đến đây.


Gần như không ai lên tiếng nói gì, bên ngoài hang động lập tức truyền đến bên tai âm thanh ‘sa sa’ không dứt. Nghe như vậy có thể tưởng tượng được cảnh tượng lúc này ở trong thôn lũ giòi bọ đang cướp đoạt lại máu thịt của những kẻ ở lại phía bên kia sương mù. Lũ giòi bọ với số lượng kinh người, nhìn có nhưng không có cuối. Cứ thế chúng tràn vào càn quét mọi ngõ nghách như đánh hơi được mùi nhân khí với linh lực từ đống quần áo bị ném đi kia. Chúng lập tức chuyển hướng về phía ngược lại, không chú ý về phía bên này. Tiếng ‘sa sa’ ghê rợn đi xa dần rồi mất hút.


Một kích hoàng đã bị thương nhẹ, trong tay vẫn cầm theo quần áo mang theo thi khí mặc vào trên người cho Ly Hận Thiên. Sau đó, người nọ đi chung quanh kiểm tr.a tìm chút cây gỗ. Xung quanh thành hầm này cây cối đều bị thi khí ăn mòn đến hư hại thối nát hết rồi, nên từ sớm đã ch.ết héo. Kích hoàng này chỉ đành phải tùy tiện đẩy ngã hai cái cây nhỏ khô cằn héo úa sau đó dùng tay không bẻ gẫy thân nó, liền kéo theo bên người trở về.


Đống lửa được đốt ánh sáng bừng lên, tầm mắt cũng không còn trở ngại. Thủ hạ của Ly Lạc liền lấy ra thuốc trị thương mang bên người, tự mình xử lý miệng vết thương của bản thân. Ly Lạc đưa lưng về phía đống lửa. Lúc này, mới thứ đã rõ ràng nhờ lửa kia. Hắn mới bắt đầu kiểm tr.a tình trạng của Ly Hận Thiên.


Sắc mặt của nam nhân không được tốt lắm. Môi cũng bắt đầu dần dần chuyển tím. Hắn biết trong cơ thể của Ly Hận Thiên đã bị ép ăn trùng trứng. Trùng trứng phải cần một thời gian nhất định để ấp trứng. Một khi ấu trùng phá trứng mà nở ra, thì nội tạng lẫn linh lực chứa bên trong cơ thể này sẽ bị trùng kia như tằm mà ăn dần mòn từ trong ra ngoài. Đây là một loại cổ trùng cực kỳ xảo quyệt, chúng nó dựa vào việc cắn nuốt linh lực mà sống. Cổ trùng này cũng rất hiếm thấy.


Theo lý thuyết thì loại cổ trùng này không thể nào to dài bằng một ngón tay như vậy. Nhưng vì lý do nào đó, trùng tử này lại to lớn kinh người như vậy. Chúng nó lại còn ăn máu thịt con người. Cái này cũng lần đầu tiên mà Ly Lạc nhìn thấy, với cặp mắt xem xét tỉ mỉ của hắn cũng thể nhìn ra nguyên nhân.


Nói vậy, cái cổ này nhất định là có kẻ cố ý dùng tà thuật gì đó khống chế nên sinh trưởng ghê sợ như vậy.
Xem ra, diễm phụ thôn quái dị cùng với cổ thuật quỷ dị này đều có liên hệ chặt chẽ với nhau.
Không phải yêu ma quỷ quái, chỉ là có người đang giả quỷ ma làm trò mà thôi.


Ly Lạc đem Ly Hận Thiên lật người lại kéo về đây. Hắn để đầu của nam nhân cúi hạ xuống, toàn bộ nửa người trên của y tạo thành một tư thế gập người nghiêng xuống như một đoạn thẳng song song với mặt đất phía dưới. Hắn nấm lấy miệng của nam nhân, khiến cho hai cánh môi đang khép liền mở ra, cả khớp hàm đều há ra thấy được tất cả bên trong vòm miệng. Sau đó, hắn co đầu gối dùng sức, mạnh mẽ đỉnh tới hướng vào bụng nam nhân ngay bộ phận dạ dày…


Ngay lập tức, chỉ nghe ‘oa’ một tiếng. Trùng trứng kia đang ở trong dạ dày nam nhân liền theo dịch dạ dày tanh hôi trượt theo ra ngoài sạch sẽ, hỗn hợp đó tiếp theo trào ra khỏi miệng rơi xuống. Ly Lạc cũng không thèm nhìn tới, đêm mũi chân dùng lực điểm trúng thứ đang rơi, đem trùng trứng kia trực tiếp đem đá vào đống lửa đang cháy.


Trùng trứng ngay lập tức bị ngọn lửa nuốt chửng, đang thiêu cháy phát ra một loại âm thanh ‘ca ca’ quỷ dị, nghe như có gì đó lúc thường mà bị vỡ ra, sau đó hoá tro bụi. Lúc này, biểu tình của Ly Hận Thiên đã bắt đầu dịu xuống.


Ly Lạc mang nam nhân ném qua một bên. Hắn lấy tay cởi bỏ quần áo dơ mặc trên người mình thoát xuống. Hắn từ tốn ngồi xuống trong tư thế xếp, không tiếng động bắt đầu niệm quyết chú thanh minh.
Pháp quyết này ở hiện tại tạm thời có thể vì bọn họ mà xua tan đi mùi vị khiến người ta buồn nôn kia.


Một nén nhang sau, ý thức của Ly Hận Thiên từ nơi xa xăm bắt đầu nặng nề muốn tỉnh lại. Y mơ mơ màng màng nhìn ánh sáng màu hồng tỏa ra từ đống lửa đang bừng bừng cháy. Phản ứng của y có chút trì độn, khi y chậm chạp lật người lại. Sau đó y quay đầu lại nhìn về phía sau lưng liền thấy thân thể của hắn đang để trần, y liền hoảng hốt nhanh chóng co người ngồi bật dậy…


Y liền hành động theo bản năng liền lấy tay che ngực mình lại. Bất quá, y suy nghĩ, nếu là nam nhân ngang ngược này dù có che đậy đấu tranh như thế nào đi nữa cũng bằng thừa. Vậy nên động tác này cũng thừa thải nốt. Cho nên y buông tay xuống, từ bỏ phản kháng. Hiện tại y nhìn trên người hắn quần vẫn mặc, mà phía người trên hắn vẫn là không có mặc gì để che lại. Nhưng bất quá y vẫn là nên phòng bị, vừa nhìn canh chừng vừa nhích dần cách xa Ly Lạc càng xa càng tốt…


Tầm mắt y mang theo nghi ngờ.
Ly Lạc căn bản nghĩ không cần để ý đến y. Nhưng tầm mắt của Ly Hận Thiên hiện lên ý tứ không tin tưởng rất rõ ràng….
Như thế nào? Cứ như y cảm thấy, hắn vừa rồi đã làm gì xấu xa đối với y sao?
-CHÚ THÍCH:
*Thất linh bát lạc:
1. Đã mất linh(không còn tinh anh),


hỗn loạn
2. Hỗn loạn, mỗi người bị lạc mất
nhau.






Truyện liên quan