Chương 23: Phiền toái lớn
– Mộc Nhai…
Ly Hận Thiên thành thật chậm chạp mà kêu ra tên Mộc Nhai. Đầu óc của y sau khi nhìn thấy một nam nhân toàn thân mặc áo bào vải gấm mang một màu tím thì suy nghĩ lập tức bị ngưng trệ. Ngay cả khi người nọ đã buông thân thể y ra, y cũng đều không có phát hiện.
Nguyên bản là tối hôm qua đến tận hôm nay, Mộc Nhai cùng với bằng hữu vẫn đang say sưa uống rượu ở một lâu các nổi danh tại đế đô. Nhưng trong lúc vô tình, hắn vừa quay đầu lại liền nhìn thấy bên đường có bóng dáng Ly Hận Thiên cùng một người nam nhân đang ôm ấp. Hắn thấy rõ ràng, đối phương đang ôm y còn vươn tay vào trong quần của Ly Hận Thiên không ngừng mà sờ mó mông y. Y lại còn thực không biết xấu hổ mà lúc lắc cái mông kia…
Nếu hoàn cảnh này xuất hiện ở trên thân thể kẻ khác, Mộc Nhai chỉ đơn giản hừ nhẹ liền phát ra hai tiếng cười ái muội. Cảnh vui khiến hắn cũng cảm thấy thực đẹp mắt, cử chỉ sắc tình a, nhưng là…
Lúc ấy, Mộc Nhai giật mình lập tức ném chén rượu đang cầm trên tay khiến cho người xung quanh kinh hách. Hắn nhanh chóng bước đến gần cửa sổ mà nhìn ra kia. Hắn tiếp tục mang một bộ dạng khó tin sau đó lại vươn tay dùng lực mà xoa xoa cặp mắt của mình. Qua một lúc lâu sau, hắn mới buông tay không xoa tiếp nữa. Hắn cảm thấy bản thân nhất định nhìn lầm rồi, Ly Hận Thiên không thể nào xuất hiện ở đây được. Lão nam nhân kia chưa bao giờ mà nhấc nửa bước chân ra khỏi cửa lớn của Ly phủ….
Nhưng là, cảnh tượng thật sự trước mắt này lại nói cho hắn, không có việc gì là tuyệt đối. Bởi hình ảnh kia vẫn còn hiện ra, hai người nam nhân còn quấn quýt bên ven đường. Ở trước mặt mọi người, đúng là cha hắn, Ly Hận Thiên cùng với dã nam nhân kia cùng kích tình ra lửa. Không chỉ có như thế, xung quanh còn mang theo rất nhiều kẻ chú ý mà nhiệt tình vây xem hai người náo nhiệt…
Mộc Nhai không muốn chửi tục khó nghe. Nhưng hắn rất muốn đang mắng người ra miệng đây, hắn nhịn không được. Hắn không thể làm ngơ mà còn ở đây tiếp tục cungyuống rượu với bằng hữu nữa. Hắn nhanh chóng nói lời li khai. Sau đó, cứ thế mà Mộc Nhai lập tức trực tiếp từ trên lầu hai lầu các kia nhảy xuống…
Đáng chú ý là khi hắn vừa xuất hiện, mọi người đang xem náo nhiệt vây xung quanh hai người liền lập tức trên dưới mà tản ra. Đối phương cũng đã buông tay, Ly Hận Thiên lại còn mang một bộ dáng vẫn tựa sát vào tên tử ch.ết tiệt kia. Điều này khiến cho Mộc Nhai bốc một đầu hỏa khí nóng rực hôi hổi mà chân cứ bước tới…
– Lâu nay tại hạ vẫn luôn nghe được đại danh Ly Hận Thiên văng vẳng bên tai. Hôm nay vô tình vừa vặn được diện kiến người, quả nhiên là một đại nam nhân danh bất hư truyền.
Đầu của Ly Hận Thiên nghe giọng nói người nọ liền quay đầu lại mà ngây ngốc nhìn. Y biết hiện tại người nọ là đang khen y một cách khoa trương. Nhưng, y nghe xong lại không có chút khơi dậy nổi hứng thú, cao hứng còn không có.
Người nọ là một nam nhân rất cao, thực mạnh mẽ mà cường tráng, một đôi mắt ở cự li gần mang con ngươi màu đỏ nhưng đặt trên gương mặt người nọ lại là rất anh tuấn. Tuy rằng thân người nọ mặc một bộ phục sức của nam triều, tóc tai kia cũng được chải thành kiểu búi tóc mà Ly Hận Thiên biết. Nhưng y biết rất rõ ràng, nam nhân này không phải người dân của Nam triều…
Đây là sứ giả của dị quốc.
Người nọ nở một nụ cười phóng khoáng tùy tiện. Hai tay của người nọ đã thu lại nay đã khoanh trước ngực. Người nọ cao hơn Ly Hận Thiên hẳn một cái đầu, ánh mắt người nọ từ trên nhìn xuống y đánh giá đầy ý tứ hứng thú. Người nọ đã sớm nghe qua đại danh của Ly Hận Thiên. Đó là những lời đồn tỉnh lược về y mà người nọ nghe được. Tỷ như nói, y khắc ch.ết một lần lại rất nhiều nữ nhân, cũng rất khiến nam nhân hứng thú…
Nam Triều có số người cưới nam làm thê cũng không phải ít. Chỉ là không ai dám, kẻ nào lại không sợ ch.ết đi vướng vào đệ nhất đại gia tộc họ Ly trong mấy đại gia tộc ở Nam triều này. Nhưng sau sự kiện các thê thiếp đều mất đi trong một đêm kia thì càng về sau, gia tộc của y càng nghèo túng. Người nọ còn nghe nói, nhân cơ hội này có rất nhiều nam nhân, đi tới phủ họ Ly mà cầu hôn y…
Thậm chí còn có người còn không từ thủ đoạn, chỉ cần Ly lão gia tử gật đầu một cái đồng ý gả y. Đối phương kia cũng liền có thể lấy ra các thứ khoản đãi hay sính lễ tốt nhất, ưu tú nhất vân vân để đáp ứng lão gia tử kia,chỉ cần lão muốn.
Nhưng, Ly lão gia tử lại nhất quyết không đồng ý. Mà người nam nhân tên Ly Hận Thiên từ khi các thê tử ch.ết đi lại càng không bước ra cửa lớn của Ly phủ. Nhưng hiện nay, gia tộc họ Ly lại một lần nữa trở mình mà càng lớn mạnh hơn. Nhưng dạng người như y, câu nhân như vậy lại khiến cho nhiều kẻ lại không vì thế mà khiếp sợ chặt đứt ý niệm muốn thú y về ở trong đầu. Hai cánh môi đỏ hồng nhỏ nhắn kia của y một khi mở miệng nói chuyện ra, có thể vì một lời của mỹ nhân trước mặt đây mà ngã xuống cũng đáng…
Vì vậy mà vẫn như trước, có không ít kẻ luôn luôn nhớ thương Ly Hận Thiên.
Người nọ chưa thấy qua Ly Hận Thiên lần nào cả, bất quá có kẻ đã cho nam nhân này xem qua bức hoạ của Ly Hận Thiên…
Người nọ đã gặp không ít mỹ nhân. Người nọ xem tranh vẽ y, lại không biết là nam nhân mang tên Ly Hận Thiên rốt cuộc có giống như trong lời đồn mà người nọ nghe được. Y có thật sự vô cùng kì diệu như vậy không. Mặc kệ y có lớn lên mang dáng vẻ rất tốt đi nữa, tư sắc có bao nhiêu mĩ miều đi nữa. Nhưng tuổi tác của y cũng chỉ là lão nam nhân, nhất định là một lão già đần độn mà vô vị…
Nhưng hôm nay may mắn tận mắt thấy được y, người nọ phát hiện ý nghĩ của bản thân sai lầm rồi.
Ly Hận Thiên rất có hương vị.
Y là một nam nhân mang một khí chất thành thục ổn trọng cùng với nội liễm. Y còn có một cỗ tự tin mà người nọ có cảm giác nói không nên lời. Y nhìn quán nhỏ ven đường biểu tình lộ ra vui sướng hoặc là kinh ngạc. Trong phút chốc gương mặt luôn biến hoá đó làm cho người nọ cũng đã tìm được chút từ ngữ có thể hình dung được cảm giác lúc này, đó là một nam nhân tràn đầy linh động.
Cho nên, người nọ liền cố ý đi tới mà giả vờ đụng y.
Người của nam nhân này thật mềm mại khiến người nọ thực thích. Căn bản người nọ không có ý muốn thú nam thiếp. Nhưng hôm nay vừa gặp cái người mang tên Ly Hận Thiên này khiến người nọ liền quyết định cái gì không nên với không thể đều dẹp qua một bên. Người nọ muốn y.
Bởi vì người nọ thích. Vô luận là tính cách của y, hay là xúc cảm mà người nọ chạm vào y. Người nọ cảm thấy, y đúng là một người rất thú vị.
– Gia phụ trước giờ đều ru rú trong nhà, lại có thể được Bắc Chiêu Quốc Quân chú ý đến. Đúng là gia tộc ta thật có vinh hạnh, khiến cho Mộc Nhai phải thụ sủng nhược kinh a.
Mộc Nhai nói xong, liền không dấu vết mà đem Ly Hận Thiên kéo về phía sau lưng mình. Miệng hắn vẫn đang nói từ ngữ là mang theo kính sợ. Nhưng tầm mắt sáng quắc kia lại mang theo ý tứ cảnh cáo lẫn lửa giận muốn thiêu đốt kẻ dị tộc trước mắt này. Tươi cười của hắn đang mở ra kia, chiếm đa phần là châm chọc.
– Gia phụ lúc nãy cùng người nói chuyện cứ coi như là thiếu sót của ta. Hôm nay nếu có chút mạo phạm, mong rằng Quốc Quân tha thứ.
– Cũng không mạo phạm, bản Quân thực thích.
Bắc Chiêu Quốc Quân tên thật là Thiết Lặc. Lần này, Thiết Lặc tới nam triều, là vì sự tình đàm phán thay đổi. Nên việc này không căng thẳng gì lại khiến người nọ ở đây nhàn hạ nhàm chán
Vì vậy liền mang theo vài kẻ tùy tùng ra dịch quán, cũng không nghĩ lại gặp chuyện thú vị như vậy.
Bắc Chiêu quốc lấy chăn nuôi là chủ yếu. Người dân sinh sống ở thảo nguyên mà lớn lên. Họ cũng không có ai dẫn dắt thúc giục khắt khe nên họ sống rất tự do, khoái hoạt. Thiết Lặc tuy là Quốc Quân, nhưng cũng người mang theo đặc trưng của thảo nguyên nắng gió. Người nọ cất tiếng cười sang sảng. Khuôn mặt tuấn lãng kia cùng với dáng người đều không giống bất cứ người Nam Triều nào. Nên liền dẫn tới Thiết Lặc rất có duyên đào hoa mà các cô nương đang đi trên phố không nhịn được dừng chân mà quay đầu nhìn lại. Bất quá tất cả lực chú ý của nam nhân tên Thiết Lặc này hoàn toàn đều đặt ở trên người của Ly Hận Thiên.
Thiết Lặc nhìn chăm chú Ly Hận Thiên đang đứng ở phía sau của Mộc Nhai. Y hình như còn chưa có hoàn toàn hồi hồn lại. Thiết Lặc xoa chiếc cằm lún phún râu của mình, thản nhiên tuyên bố.
– Bản Quân nội trong một ngày nào đó sắp tới đây sẽ lệnh người đi đến Ly phủ cầu hôn. Bản Quân thực thích ngươi. Ngươi nên chuẩn bị sẵn sàng, sau khi đợi bản Quân bàn bạc xong sự vụ thỏa đáng, ngươi lập tức theo bản quân tùy thời mà trở lại Bắc chiêu.
Ly Hận Thiên vẫn còn ngơ ngác mà không hề làm ra phản ứng gì. Mà Mộc Nhai chắn ở phía trước y đã hết nói lời gây khó dễ. Ly Hận Thiên nghe được Mộc Nhai đang cười, chỉ là cảm giác được âm thanh trắc trắc khúc khích kia. Lại khiến cho một thân của Ly Hận Thiên đang đứng ở nắng hạ ấm áp lại có cảm giác được gió lạnh từng cơn thổi đến y còn lạnh lẽo đến mức y suýt chút phải rùng mình…
– Quốc Quân nói đùa, Bắc Chiêu quốc đất rộng của nhiều. Người nghĩ muốn dạng mỹ nhân nào mà không có. Gia phụ sẽ không cùng Quốc Quân rời đi, gia tộc ta lại càng không có thể đồng ý này việc hôn sự. Khí hậu của thảo nguyên khắc nghiệt như vậy sẽ khiến gia phụ không thích ứng được. Hơn nữa, hắn cũng không muốn phải rời khỏi ta và đại ca…
Câu cuối cùng kia từng từ Mộc Nhai nói cực kỳ chậm rãi. Ly Hận Thiên nghe mà trong lòng run sợ. Y làm sao không biết được câu này là mang theo một tầng ý tứ sâu xa mà hắn lại cố ý nói ra như thế là đối với Thiết Lặc mà thẳng thắn ám chỉ sao, mà cùng ý tứ đó vẫn là đang cảnh cáo y …
Thiết Lặc nghe vậy, chỉ là dừng lại một chút. Tiếp theo, người nọ dùng cặp mắt mang đôi con ngươi màu đỏ kia có ý tứ hưng trí mà dạo quanh một vòng từ trên xuống dưới người của Mộc Nhai. Sau đó, nam nhân này lại lần nữa cười ra tiếng âm thanh giòn tan. Thiết Lặc tựa hồ giả hồ đồ làm như không có nghe ra ý tứ mà Mộc Nhai muốn cảnh cáo, ngược lại có chút thất vọng nói:
– Thật sự là tiếc nuối, ta vốn định đem nhóm phụ tử các ngươi thu vào tay mình. Bất quá, xem ra ngươi không hiểu được hết cái đặc tính chân tủy* trời sinh của Ly Hận Thiên a. Vậy như thế này đi, ta hận trời không thể được ở cùng hắn được cả đời nhưng chắc đi với ta một lần cũng đủ rồi a.
Hiện tại, Thiết Lặc lời này nói ra là cố ý muốn làm nhục Mộc Nhai. Đồng thời, ý tứ kia cũng khiến cho Mộc Nhai phải suy nghĩ đến thân phận của chính mình là như thế nào.
Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy với kẻ có tính cách như Mộc Nhai chỉ sợ chút nữa đây sẽ nổi một trận lôi đình. Nhưng, Mộc Nhai nghe được cũng không vì lí do đầy ý tứ mỉa mai của Thiết Lặc mà khiêu khích khiến hắn mất đi lý trí. Ngay cả ở khóe miệng tươi cười của hắn cũng không bị người nói ra lời kia mà từng bị ảnh hưởng dù là một chút.
Mộc Nhai cũng không lo sợ thân phận của Thiết Lặc.
– Mộc Nhai thực may mắn được Quốc Quân đây hạ cố mà chỉ điểm. Nhưng Mộc Nhai ngu muội lại không hiểu được đến cái gì mà Quốc quân gọi là ‘chân tủy’. Bởi vì hắn lại thích cái dạng này như Mộc Nhai. Mộc Nhai hiểu được như vậy đã thấy tốt lắm rồi. Ít nhất có kẻ muốn dùng chút mưu lợi dụng trăm phương nghìn kế muốn có được hắn lại không thể. Cuối cùng vẫn là bị Mộc Nhai đây chiếm được khiến Quốc Quân ‘thất vọng’ rồi.
Khi Mộc Nhai nói ra lời này, tay của Ly Hận Thiên luôn bắt lấy tay áo của hắn mà kéo nhẹ vài lần. Đối phương là Quốc Quân, Mộc Nhai lại không kiêng dè gì chọc người nọ tức giận, nhất định sau này sẽ không dễ gì có trái ngọt để ăn. Nhưng Mộc Nhai đối với nhắc nhở của y lại hoàn toàn không xem như không biết cũng không ngưng lại lời đang nói kia. Mộc Nhai nói rất trôi chảy, ngay cả một chữ nói nói lắp cũng không có…
Trắng ra, lại rõ ràng.
Hắn muốn cho Thiết Lặc hiểu ra. Ly Hận Thiên này, không phải kẻ trước mắt hắn này dù là Quốc Quân cũng không phải muốn là có thể lập tức có được tới tay, còn mơ tưởng muốn chạm vào y. Muốn đến như vậy sao. Được thôi, trước tiên phải vượt qua được ải của Mộc Nhai này đã, phải được hắn đây đồng ý đã. Bởi vì Ly Hận Thiên này, là của riêng hắn.
– Quốc Quân, nếu là không còn việc gì nữa, thứ cho Mộc Nhai cùng gia phụ đi trước nên cáo từ rồi. Trước kia, gia phụ ít khi mà bước ra khỏi Ly phủ. Hôm nay lại khó có được mà cùng Mộc Nhai ở bên ngoài mà gặp mặt, Mộc Nhai không nghĩ lãng phí thời gian vào những việc vô vị khác.
Hắn nói ngôn ngoại ý nội. Ý tứ muốn nói rõ ràng là, muốn bỏ lại người nọ. Hắn muốn đưa Ly Hận Thiên. Mà Ly Hận Thiên cũng sẽ không bởi bất cứ một kẻ nào mà rời đi Ly phủ. Còn có chủ yếu là, mặc dù Thiết Lặc có là Quốc quân cao quý của một nước. Nhưng lúc này đây, người nọ bất quá cũng chỉ bất quá là một chướng ngại vật phiền phức mà thôi. Hiện tại Thiết Lặc là đang làm chậm trễ thời gian ‘khó có được’ của hai người họ.
Ly Hận Thiên rất sốt ruột. Y nên đứng ra để giảng hòa. Nhưng căn bản là y cũng không biết phải nên nói cái gì. Người ngoài thoạt nhìn thì thấy là một màn nói chuyện khách khí hòa hợp, nhưng bên trong lại ngấm ngầm chảy hai dòng như nước với lửa mà đối chọi mãnh liệt. Y nhìn Mộc Nhai với Thiết Lặc cùng nhau đang giương cung bạt kiếm, mà chỉ biết nóng lòng…
Lúc này, Mộc Nhai lại cười tiếp theo quay người. Tầm mắt của y và hắn lại giao nhau. Mộc Nhai cũng không lộ ra một chút bất mãn hoặc là phẫn nộ. Thấy ý tứ hỏi han của Ly Hận Thiên hiện qua tầm mắt, hắn thoải mái mà vươn tay bắt lấy vai của Ly Hận Thiên tiếp theo quàng cả cánh tay lên bả vai y. Hắn hình như không nghĩ sẽ ở lại cùng Thiết Lặc tiếp tục mà dây dưa. Hắn vô cùng thân thiết ôm lấy Ly Hận Thiên mà bước đi về phía trước hướng vào trong tửu lâu. Bọn họ ở đây bị ép buộc tiếp chuyện một thời gian dài như vậy, đã khiến cho không ít người đi đường chú ý tới.
Toàn bộ đế đô, không một ai lại không nhận biết Mộc Nhai. Người dân, ai ai cũng đều hiểu thân phận của hắn. Lúc này, những người xem náo nhiệt vừa rồi tất nhiên là không dám can đảm mà nhìn thẳng chăm chú như khi nãy nữa, mấy kẻ này bây giờ chỉ là thật cẩn thận mà len lén nhìn trộm ……
Ngay trong nháy mắt khi Mộc Nhai quay đầu, hắn vừa nhìn tới ven đường lập tức ở bên trong các cửa quán xung quanh đây đều đóng cửa sổ lại bùm bùm mà đóng luôn cả cửa quán lại liền mạch một dãy hàng quán a. Còn xung quanh hai người họ lại có không ít người lúc này đang mang một bộ dạng đang ‘sửa sang lại’ quần áo hoặc là bắt lấy trái lê ở sọt bán bên ven đường mà nắm chặt trong tay một bộ dạng mà chột dạ ch.ết cũng không quay đầu lại, cũng có kẻ thậm chí mà giả vờ, đột ngột liền ngồi xổm xuống dưới đất mà bắt đầu chụp lấy giầy……
Mộc Nhai thực phiền, nhưng hắn lại không có tâm tình gì mà phát giận.
Nếu không có người ở phía trước này, hắn sẽ lặng lẽ mà nhất nhất bắt lại cả đám này.
Không có kẻ nào sau khi nhìn thấy Mộc Nhai huyên náo mà có thể ở lành lặn trở về, trừ phi kẻ này chê bản thân sống chưa đủ lâu.
Ánh mắt của người nọ mang theo ham muốn mà nhìn phụ tử hai người họ rời đi. Thiết Lặc liền giơ tay ngăn cản tùy tùng chuẩn bị muốn tiến tới chặn lại hai người. Người nọ cũng không muốn vội vàng. Trong nhất thời, Ly Hận Thiên lần này y chạy thoát được. Lần sau gặp lại, y có chạy cũng không chạy được. Thiết Lặc quyết tâm phải bắt được y về.
Thiết Lặc sửa sang lại cổ tay áo. Người nọ vẫn là không quen được quần Áo của Nam triều. Trong nháy mắt, Mộc Nhai ôm lấy Ly Hận Thiên đi vào tửu lâu, Thiết Lặc thản nhiên nói.
– Ta nghĩ, nên do Hoàng Thượng của Nam triều làm chủ. Việc hôn sự này, cũng sẽ không bị trở ngại gì. Dù gì cũng chỉ là một tiểu võ quan mà thôi. Hoàng Thượng cũng sẽ không vì kẻ này, mà cùng Bắc chiêu đối địch. Chuyện này như thế nào, người cũng biết phân nặng nhẹ.
Mộc Nhai hơi khựng lại động tác một chút, hắn cũng không tỏ vẻ bất cứ biểu tình gì khác. Tay hắn vẫn ôm bả vai Ly Hận Thiên, cũng không có ý muốn mà buông ra, hai người bọn họ liền trực tiếp vào tửu lâu.
Thiết Lặc cũng không có hành động gì hay tiếp tục ở lại. Người nọ mang theo thủ hạ liền khuất dáng biến mất vào trong đám người người qua lại …
……
[ Trên phòng riêng ở trong tửu lâu ].
Mộc Nhai nghiến răng nghiến lợi chắp tay phía sau lưng ở trong phòng mà chân bước thong thả đi tới đi lui mấy vòng. Đầu Ly Hận Thiên cũng lắc lư đi theo hắn mà quay tới quay lui một hồi, giống như chỉ là đầu y đang đang tập một động tác thể dục bình thường mà thôi. Y không biết Mộc Nhai muốn đi tới khi nào. Y chỉ biết là, hôm nay y đã làm ra một sai lầm to ngang trời rồi a. Y có cảm giác bản thân cách cái ch.ết không xa nha…
Y thật sự không nghĩ lại vướng vào phiền toái. Nhưng, phiền toái này cũng không cần nhất thiết phải tự tìm đến y chứ ….
Hai người họ ngồi ở tửu lâu qua gần một canh giờ. Đột nhiên Mộc Nhai lôi kéo y đi đến cửa sau sau đó dắt y đi ra ngoài. Ly Hận Thiên kéo theo lá gan hỏi hắn muốn đi nơi nào. Mộc Nhai lại không để ý đến y. Y bị kéo đi thẳng một mạch đến khi y bị Mộc Nhai đẩy mạnh vào một phòng hạng nhất của khách điếm …
Nhìn thấy giường kia trong phòng, Ly Hận Thiên cơ hồ là phản xạ có điều kiện liền tìm đường trốn đi. Nhưng trong nháy mắt, y muốn mở cửa chạy ra thì Mộc Nhai lại chặn ngang ôm lấy y. Sau đó, Ly Hận Thiên được hắn ném đi biến thành một đường vòng cung hoa hoa lệ lệ…
Bùm một tiếng, y lại ngã lên trên giường.
–
CHÚ THÍCH:
*Chân tủy
: cái cốt lõi chân thật ăn sâu bên trong của một người gồm nhiều thứ như tâm hồn, chân tâm, tính cách, suy nghĩ của người nọ