Chương 33: Không rõ lí do
Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy bóng tối phủ đến trên người mình. Đệm giường bên thân cũng bị trầm xuống, bóng đen kia đang đè ở bên trên y. Ly Hận Thiên lật người lại, y chuẩn bị lăn đến bên mép giường định đi xuống, nhưng động tác người nọ vẫn nhanh hơn y. Ly Hận Thiên mới vừa động đậy, cổ tay đã bị tay hắn bắt được.
Sau đó, khiến cho cả người y bị xốc lên mà nằm trở về.
Đối phương hình như không nghĩ sẽ làm y bị thương. Ly Hận Thiên ngoại trừ không thể động đậy để thoát ra, thì không có bất cứ cái gì mà không thích hợp cả. Đối phương không có dùng sức lực quá mạnh bạo để y đau, hắn chỉ là muốn ngăn cản phản kháng của Ly Hận Thiên mà thôi.
Tay người nọ vươn đến sờ soạng trước ngực y một phen, ngay sau đó nội sam trên thân nam nhân liền bị mở, thoát ra khỏi người. Tâm Ly Hận Thiên cả kinh, y không biết đối phương đã là làm như thế nào mà cởi bỏ được áo y. Y chỉ biết là, có nguy hiểm sắp xảy ra…
– Tất cả dấu vết này, đều là do Ly Lạc lưu lại sao?
Áo sam vừa cởi bỏ, thân thể bên trong của Ly Hận Thiên hiện ra trong nháy mắt. Động tác người nọ đột ngột mà dừng lại, nhiệt độ trong phòng theo ngữ khí người nọ mà cũng đột ngột giảm xuống mấy độ. Trong hoàn cảnh một mảng tối đen này, Ly Hận Thiên không biết hắn nhìn thế nào mà thấy được dấu vết trên người y. Bản thân y rõ ràng đến diện mạo của đối phương còn chưa thấy rõ lắm nữa là…
Hơn nữa các dấu vết này, rõ ràng đã muốn nhạt đến mức sắp không nhìn thấy rõ được mà.
– Hắn thật đáng ch.ết.
Chỉ là bốn chữ đơn giản, lại mang theo sát ý lãnh lẽo rùng mình, hắn khiến cho thân thể Ly Hận Thiên không rét mà run.
Thậm chí, Ly Hận Thiên quên mất tình huống trước mắt. Y theo bản năng muốn thay Ly Lạc biện giải. Y lắc đầu nói câu không phải, vừa định nói tiếp câu giải thích. Nhưng không đợi miệng y bật thốt ra, y đã bị người nọ xốc lên lần nữa, tiếp theo cả người bị ném tới trên giường. Giường này không giống cái ở Ly phủ. Cái ở Ly phủ thực mềm mại, nhưng cái ở đây rất cứng rắn. Mặt trên này chỉ lót có mấy tầng đệm giường mỏng manh. Ly Hận Thiên bị ném xuống mạnh bạo mà sinh đau, thậm chí trước mắt y còn hiện ra vài cái sao vàng vây quanh xoay tròn, y biết bản thân đã chọc giận người nọ ……
Lý do là bởi vì vừa nãy y gấp gáp mà muốn thay Ly Lạc nói mấy câu.
Ở Nam Triều, không bất cứ người nào lại không có năng lực. Nếu có kẻ không có bất cứ năng lực gì dù là sức mạnh hay phép thuật, thì kẻ đó chính là phế vật. Cho nên Ly Hận Thiên chính là kẻ đó, rất yếu ớt như là một hài đồng. Vì vậy, dù là ai ở trước mặt y đi nữa, mặc cho Ly Hận Thiên cố sức mà giãy dụa, đều chỉ là một hành động vô dụng yếu ớt đáng cười mà thôi.
Nếu đối phương cố ý muốn làm gì y thì dù y có ra sức phản kháng như thế nào cũng vô dụng, y sẽ không có bất kì con đường nào để thoát ra cả.
Nhiều nhất là y chỉ có thể tranh thủ kéo dài thêm một chút thời gian mà thôi.
Người nọ cũng không muốn cùng y dây dưa kéo dài. Hắn bắt lấy cánh tay nam nhân liền nâng lên mà kéo về phía trước, thân thể nam nhân liền ngã ra úp sấp xuống giường tạo thành hình chữ bát (八). Lúc này đối phương một tay bắt lấy cánh tay hắn mạnh bạo như vậy chỉ thiếu chút nữa cánh tay này bị bẻ gãy. Y chỉ cảm thấy từ nơi bả vai truyền đến đau đớn bén nhọn, nhất thời khí lực gì cũng đều mất hết. Y muốn cử động liên tục cũng không dám động. Chỉ cần y vừa động đậy, sẽ liên lụy đến cánh tay đang bị giữ lấy kia, cái loại thống khổ này thật là không thể chịu đựng nổi.
Cánh tay của Ly Hận Thiên bị trói lên, đối phương không phải chỉ cột lấy cổ tay y, mà là còn điều chỉnh cả cánh tay y đều bị dây trói kéo đứng thẳng lên. Hai cánh tay nam nhân bị điều chỉnh thành một loại hình dáng kỳ quái áp sát lại như dán vào nhau. Bất quá đối phương đã lấy vài kiện quần áo nhét vào bên trong tránh cho dây cột cứa vào da thịt trên cánh tay y, Ly Hận Thiên cũng sẽ không bị ăn bao nhiêu khổ.
Người nọ nâng eo của Ly Hận Thiên cao lên. Lúc này nam nhân sắp không còn một chút khí lực để phản kháng tìm đường thoát nữa, phía trước y là tấm ván gỗ ở đầu giường ngăn cản, phía sau là người nọ, y chỉ có thể làm một việc duy nhất là cử động được chân, nhưng đã bị đối phương kẹp lấy.
Trong phòng thực yên tĩnh, chỉ có âm thanh vải vóc ma sát, còn có tiếng thở dốc ồ ồ của hai nam nhân. Ly Hận Thiên là bị ép buộc giằng co đến thở hổn hển, mà người nọ là kẻ đang nhìn thấy nơi tối bí ẩn kia của Ly Hận Thiên mà kích động đến hơi thở cũng hỗn loạn …
Ly Hận Thiên còn chưa hết hy vọng mà vẫn giãy dụa, dù trước sau y đều bị chế trụ như vậy. Nhưng bây giờ y vừa động đậy muốn tránh né phản kháng, lại nhìn như đang chủ động cầu xin mà lắc mông, y lại không hề biết rõ ràng tình huống lúc này của mình. Y càng làm như vậy, đối phương càng xem càng thêm rõ ràng …
“Ừng ực.”
Ly Hận Thiên nghe thấy tiếng nuốt nước miếng rất lớn được phát ra. Y kinh ngạc. Trong chớp mắt, y cũng không dám tiếp tục cử động nữa. Y cảm giác được, tay đối phương thủ, đang tiến tới đặt trên mông của y…
Thời điểm y vẫn còn là Ngũ Tử Bình, trừ bỏ lúc tắm ra, không có nam nhân nào khác từng chạm qua y. Khối thân thể này vốn đã quen thuộc Ly Lạc cùng Mộc Nhai. Vì vậy, Ly Hận Thiên cũng cảm thấy không cái gì mà không thích hợp cả. Nhưng hôm nay, y là định sẵn sẽ bị một người xa lạ làm. Cái loại cảm giác này, Ly Hận Thiên nói không rõ cảm giác là thế nào nữa….
Y nghĩ rằng, y sẽ cảm thấy ghê tởm, sẽ chán ghét, nhưng trên thực tế, thì lại không phải như thế…
Y kinh ngạc phát hiện, y hình như không chán ghét người nọ, y cảm giác không có một chút nào chán ghét đụng chạm của hắn….
Đây là phản ứng bản năng thân thể này, cùng với suy nghĩ riêng của Ly Hận Thiên hoàn toàn không liên quan với nhau.
Thân thể này, vốn rất quen thuộc người nọ.
Lần trước bị Thiết Lặc đụng chạm, y lập tức sinh khí, cũng không để ý tới cảm giác khi đó của bản thân đối việc đụng chạm đó là gì. Nhưng y biết rất rõ ràng, cảm giác khi đó cùng với cảm giác lúc này, hoàn toàn khác nhau…
Xem ra, người này, y thật sự rất quen thuộc.
– Nhìn thật là đẹp.
Trong thanh âm của người nọ mang theo một tia thảng thốt. Hắn kinh ngạc nhìn Ly Hận Thiên, hơn nửa ngày mới nói ra tiếp theo câu.
– Sớm biết là như vậy, lúc ấy ta liền nên đem theo ngươi mang đi, ta không nên có nhiều băn khoăn như vậy, ta chẳng sợ bị chôn vùi để đổi được tất cả điều tốt đẹp này…
Ly Hận Thiên không biết y cùng người nọ có ràng buộc gì. Y cũng không có cách nào mà hỏi rõ. Đối phương hình như cũng không muốn nghe y đáp lời, lời nói kia giống như chỉ là lầm bầm lầu bầu mà nói một mình hắn nghe mà thôi. Sau khi kết thúc lời thoại, múc lấy một khối cao Thanh Lưu, liền xuyên vào bên trong nơi kia của Ly Hận Thiên ……
Thực lạnh, cũng làm tâm y kinh hoảng.
Tiếp theo, ngón tay người nọ, liền cùng khối cao thanh lương, liền tiến nhập sâu vào bên trong thân thể y…
Trực tiếp lại nhanh chóng.
Ly Hận Thiên nói không nên lời, đó gọi là cảm giác gì. Có lẽ thân thể đã quen thuộc như vậy, nhưng trên tinh thần của Ly Hận Thiên cũng là lần đầu tiên. Vật xa lạ kia lại xuất hiện ở bên trong cái nơi không nên để bị làm kia. Thời điểm khi khớp xương cứng rắn đang xẹt qua bên trong thân thể y, khiến cho da đầu Ly Hận Thiên đầu đều run lên…
Cả người Ly Hận Thiên bắt đầu phát run.
Ngón tay của người nọ đang giúp cho chất lỏng lạnh lẽo kia phân tán ra khắp bên trong càng ngày càng nhiều. Toàn bộ nửa thân người dưới của Ly Hận Thiên cũng càng ngày càng hạ thấp xuống. Y không có cách nào hình dung loại tư vị này. Y chỉ cảm thấy kinh tâm động phách. Y đến thở mạnh cũng không dám thở, cảm giác thân thể bị xâm nhập, khiến y phải sợ hãi.
Nên né tránh, nên né ra khỏi bàn tay kia a.
Trong lòng y, lúc này đang có âm thanh kêu gào.
Nhưng là…
Đầu óc của Ly Hận Thiên cũng đã trống rỗng. Y hoàn toàn không có tự chủ. Y không phải đối thủ của người nọ. Y căn bản cũng không thể thay đổi được gì. Mặc kệ quan hệ của y với Ly Lạc cùng Mộc Nhai có bao nhiêu ác liệt, từng có một khắc, y vẫn hy vọng hai người họ có thể tới cứu y đi. Nhưng là, ý nghĩ kia chỉ xuất hiện trong giây lát liền biến mất, bởi vì điều này chỉ là một ảo tưởng đáng cười mà thôi.
Bọn họ làm sao có khả năng mà tới cứu y…
Không qua bao lâu, ngón tay người nọ rút ra ngoài, hắn thay Ly Hận Thiên làm tiền diễn đã qua một lúc lâu. Xem ra, hắn không nghĩ khiến y phải bị thương.
– Không thể như vậy…
Sau khi cái gì đó luôn luôn phấn chấn vươn cao nóng hổi kia đang đụng vào làn da đang phát lạnh của y, Ly Hận Thiên gần như dùng ngữ khí cầu xin mà nói. Đầu y không xoay lại được, y nhìn không thấy người nọ. Y biết sắp sửa sẽ phát sinh việc gì, y không muốn nghĩ tới, nhưng lúc này y vẫn tận lực cầu xin lần cuối cùng…
Giờ khắc này, y đến khí lực tức giận muốn mắng chửi kẻ khác cũng đều không có. Y lúc này mở miệng nói cũng thực vô lực, lộ ra một tia mỏi mệt…
Y lần lượt tránh được ‘kiếp nạn’ được hai lần. Lần này, thật sự đã không còn đường tránh thoát được nữa sao.
Y thực xui xẻo, thân thể này, thật sự giống như thực hấp dẫn nam nhân, cứ kéo thêm một kẻ rồi lại một kẻ sáp vô, kéo thành cả nhóm người đến…
– Ngươi không thể làm như vậy…
Người nọ hoàn toàn không để ý tới sự cầu xin của Ly Hận Thiên cầu xin. Hắn nâng đỡ eo y lên, làm một bộ dáng càng ngày càng tiến gần một bước cuối kia.
Ly Hận Thiên có thể cảm giác được thân thể của y hình như đang bị nâng lên, hai chân y đang bị tách ra từng chút một. Nhưng lúc này, y vẫn không nhúc nhích nổi mà chỉ có thể ghé vào trên giường…
– Ta không thể?
Người nọ liền dừng lại mà đặt ra câu hỏi nghi vấn ẩn ẩn ý tứ rét lạnh lại cô đơn.
Hắn nhìn cái gáy của nam nhân, hắn vén mái tóc dài của nam nhân ra nơi khác, hắn lại hỏi y.
– Ly Lạc kia lại có thể?
Nam nhân lại nghẹn lời lần nữa.
– Ly Lạc liền quan trọng với ngươi như vậy?
Người nọ ngữ khí thực bình tĩnh mà hỏi tiếp, tựa như vừa rồi khi hắn nhớ lại kí ức của quá khứ với ngữ khí bây giờ đều rất giống nhau. Đồng dạng, lúc này Ly Hận Thiên lại lần nữa cảm giác được một cỗ bi thương toát ra. Nhưng cái loại cảm giác này thực ngắn ngủi, chỉ trong chớp mắt liền biến mất không thấy…
– Đừng tưởng rằng, ta không thấy được vừa rồi các ngươi ở đằng kia là làm cái gì, quả thực ta không tin được vào mắt của mình, không tin được rằng ta đã nhìn thấy …
Người nọ gợi lên khóe miệng mà nở một mạt cười tự giễu, chỉ là căn bản Ly Hận Thiên nhìn không thấy vẻ mặt lúc này của hắn.
– Ta không nghĩ tới, ngươi lại ngồi trên chân của Ly Lạc lại còn ngoan ngoãn mà chui vào trong lòng hắn, ngươi lại còn cùng hắn ở đình lý…
Người nọ muốn nói tiếp rồi lại thôi.
Ly Hận Thiên cũng không nghe phần tiếp theo nữa. Y không nghĩ tới, một màn vừa rồi ở cùng Ly Lạc kia, cư nhiên lại bị hắn thấy được. Lúc này đây, y thật là hết đường chối cãi. Xem ra, người nọ đã nhận định mối quan hệ giữa y cùng Ly Lạc thực không giống với bình thường.
Trên thực tế, y cũng không có muốn biện giải gì cả.
Tuy rằng trong đó có chút này nọ cùng với sự tưởng tượng của y có chút khác biệt, nhưng mối quan hệ của y cùng Ly Lạc, vốn từ đầu đã không bình thường.
– Cảm giác trước tiên mà ta vừa trở về đây là ta thực kích động, ta chờ không nổi đến ngày mai, vừa đến đế đô ta cố ý bỏ lại tất cả mà chạy đến Ly phủ để mà nhìn ngươi, nhưng ngươi lại khiến cho ta nhìn thấy cái gì đây…
Người nọ cử động thẳng eo. Hắn đơn giản điều chỉnh lại vị trí hạ xuống một chút. Hắn nâng đỡ eo Ly Hận Thiên lên một chút, nở nụ cười rất nhẹ.
– Ta thật sự rất thất vọng.
Sau đó, Ly Hận Thiên bị hung hăng xỏ xuyên qua.
Y mạnh mẽ cắn chặt răng nanh lại, cái loại cảm giác đột ngột bị nhồi đầy này, y cảm thấy sợ hãi, còn có, hố sâu tuyệt vọng…
Không thể thay đổi được sự thật này.
Y tự thống hận chính bản thân mình quá vô dụng, y đã từng ở trước kia vì nhân sinh mà bi thương.
Y đã tự hứa trong lòng mình. Y nhất định sẽ không cùng với nam nhân lại dây dưa không rõ lần nữa.
– Bất quá không còn quan hệ nữa, ta sẽ đem những thứ từng là của ta đã mất đi, từng thứ một, từng chút mà tìm trở về, dù sao, bây giờ ngươi đã là người của ta, bất kể quá khứ đã xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ không quan tâm đến.
Người nọ bắt đầu động. Ngay trong lúc này, cả thân y bị đâm đến rung lắc mạnh bạo, xương cốt cùng nội tạng bên trong đều chèn ép đến loạn cả lên.
Người nọ lại mạnh mẽ đẩy vào sâu bên trong giống như muốn phải xuyên thấu qua y, lập tức các giác quan của Ly Hận Thiên đều như bị mất đi sự ý thức cảm nhận đối với mọi thứ đang xảy ra chung quanh y. Y chỉ mơ hồ biết, hình như lúc này người nọ vừa nói xong lời gì đó, nhưng y đã không còn nghe được rõ ràng nữa…
Bất quá, có một câu, y lại nghe được, lại còn nhớ rất kỹ.
Càng làm cho y ngốc lăng ra.
– Cha, không cần nghĩ nữa đâu, đừng nhận sai người. Ngay lúc này người đang thượng thân thể này của ngươi là Văn Diệu ta, chứ không phải là Ly Lạc.