Chương 73: Nói lập trường
Người nọ, không có gì bất ngờ xảy ra, vẫn đang luôn đứng ở phía sau y.
Y bào màu đỏ, mặt nạ hồng như huyết, hòa lẫn vào trong không gian phủ đầy một màu đỏ này. Ly Hận Thiên đột nhiên phát hiện, so với không khí vui mừng, màu đỏ này càng thích hợp trang trí cho không khí khủng bố như thế này hơn…
Một phòng nhỏ này hoàn toàn đều trải đầy một màu hồng. So với lụa trắng bay lượn phất phơ, quỷ ảnh bay tới lui dập dờn trong miếu đổ nát, thì lại có hiệu quả…
Thật khiến kẻ khác phải sợ hãi, thậm chí là kinh sợ đến thất thanh mà muốn thét lên chói tai, nhưng lại không dám phát ra bất cứ một âm thanh nào, sợ sẽ khiến cho lệ quỷ nghe được mà nhìn qua đây…
Một màu đỏ này thật khiến người khác phải mê muội, ngực thật khó chịu, rất nhanh sẽ muốn nôn ra…
Bất quá lúc này đây, Ly Hận Thiên so với lần trước vẫn là trấn định hơn rất nhiều.
Ngay cả khi mạnh mẽ quay đầu lại, lại đột ngột mà nhìn thấy có kẻ đang tồn tại ở phía sau lưng, y cũng không có gì rất khoa trương biểu hiện.
Bởi vì sau khi y phát hiện sương trắng này thật không thích hợp, y cũng đã đoán được, nhìn thấy hắn. Y đột nhiên rất muốn hỏi hắn,
ngươi có thể có chút ý tưởng sáng tạo khác hay không đây, đừng có mỗi lần xuất hiện trước mặt ta đều cùng một kiểu giả thân giả quỷ như vậy chứ a…
Đương nhiên, quỷ ở trước mắt này là thật chứ không phải là giả trang ra.
Bất quá lá gan của y vốn nhỏ, bị hắn hù dọa cho vài lần như vậy, cũng chậm chậm mà được tôi luyện thành lớn lên, tựa như bây giờ vậy, Ly Hận Thiên thật sự không còn cảm thấy hoảng sợ kinh ngạc gì nữa hết.
Còn có, y đã nói qua, y không phải là nương tử hắn a.
Mặt khác, chuyện của hắn là con y cũng chỉ là do một mình hắn đơn phương mà nói cho y biết mà thôi, y lại còn không xác định được là có thật hay không nữa là…
Y không thấy được mặt thật của hắ. Đến tận bây giờ y cũng vẫn không biết, y rốt cuộc có phải là con của y, là nhi tử thân sinh của y hay không.
Bất quá, lấy tính cách ác liệt này của hắn mỗi khi xuất hiện mà xem xét, chắc hẳn hắn đúng là con của y rồi a. Hài tử của gia đình người bình thường, sẽ không giống như bọn hắn mà luôn không coi kẻ khác không ra gì như vậy, lại cộng thêm vô pháp vô thiên như thế này…
Tính cách khác nhau, nhưng lại ác liệt đều là giống nhau.
Y coi như là một quả kì tích đi. Sinh ra một đám nhi tử đều không giống như con nhà người ta bình thường khác a.
Người nọ đứng ở phía trước bức rèm che, vẫn không nhúc nhích, cứ giống như pho tượng vậy, nếu không phải trong lúc bức rèm bị gió thổi đến bay lượn hơi hơi vén lên nhìn thấy thân thể hắn thật sự tồn tại mà đứng ở phía sau đó, Ly Hận Thiên thật sự đã nghĩ rằng, cái bóng người chỉ là một cái hình ảnh, một cái ảo ảnh mà thôi…
Y vẫn muốn biết, gương mặt dưới lớp mặt nạ kia vốn là có bộ dạng ra rao a, đến tột cùng hắn là ai, tại sao lại đối xử với y như thế…
Vấn đề này, từng khiến y một lần rồi lại một lần rất rối rắm.
Y đối với từng đứa con trai một trong đám nhi tử của mình đều hoài nghi qua, đều suy đoán qua, cũng cẩn thận thử qua. Nhưng, ai trong đó cũng đều không có sơ hở nào cả, y lại càng thấy hành động của bọn hắn rất hoàn hảo lại khớp nhau lại càng cảm thấy có chút không đúng lắm. Y chỉ đành có một kết luận cuối là đám nhi tử của mình thật sự vô tội. Tóm lại Ly Hận Thiên một chút manh mối cũng không tìm ra được…
Bây giờ, người nọ lại xuất hiện ở trước mặt y lần nữa. Y đã có cơ hội biết rõ chân tướng, nhưng Ly Hận Thiên đột nhiên đã không còn muốn biết nữa rồi…
Mặc kệ hắn có là ai đi nữa, đều đã không còn là vấn đề gì liên quan đến y nữa rồi. Chuyện đã xảy ra trong quá khứ, y cũng không muốn so đo nữa. Nhưng lần này hắn lại xuất hiện rõ ràng là có mục đích, mà là mục đích gì thì trong lòng Ly Hận Thiên đại khái cũng đã biết được chút ít…
Y vẫn nghĩ rằng, con của y, đối với y vốn là thờ ơ. Nhưng xem ra, y vẫn còn có một chút phân lượng, dám mạo phạm mà đắc tội phản nghịch, mà vẫn nhất quyết phá hư lần hôn sự quan trọng này…
Hiện tại, cũng vận dụng đến luôn cả cái thân phận này.
Bọn hắn thật đúng là, nhọc lòng.
Cũng không sợ bị y phát hiện.
– Dù sao đều đã đến đây. Nào, ngồi xuống đến giúp ta uống một chén đi, chúng ta cùng nhau hảo hảo mà tâm sự một chút a.
Ở phía sau Ly Hận Thiên không xa chính là một bàn được bày đầy điểm tâm, ngoại trừ cây long nhãn hạt sen được bày ở trên mặt bàn. Còn có một bình rượu dùng để chứa rượu bên trong có vẻ ngoài rất đặc biệt, cùng với hai cái chung nhỏ. Y không biết, chung rượu đó là đặc biệt dùng để uống rượu giao bôi. Tóm lại trước tiên, y đã hành động nhanh gọn, cầm lấy bình rượu mà rót vào hai chung rượu để ở kia, là cho chính y cùng người nọ mỗi người một chung, tiếp theo là nhàn nhạt mà đưa lên môi, nhấp một ngụm.
Y là tiếp đón hắn đến đây mà ngồi xuống cùng nhau uống rượu.
Bốn tên quỷ vô lại vẫn còn ngồi ở bốn góc phòng ở, trên mặt đất vẫn như cũ là lan tỏa ra một tầng sương trắng, Ly Hận Thiên đang an vị ở bên cạnh bàn chính giữa căn phòng này, ở trong hoàn cảnh quỷ dị này, vẫn tiếp tục tự rót tự uống một mình…
Người nọ đứng ở trước bức rèm che, qua một lúc lâu sau cũng đều chưa có động đậy…
Hắn nhìn thấy rõ nhất cử nhất động của nam nhân kia…
Nhìn thấy hắn, lại không sợ hãi, cũng không khẩn trương, vẫn tự nhiên được như vậy, còn mời hắn tiến tới ngồi xuống uống rượu…
Hắn nghĩ rằng, Ly Hận Thiên lần nữa gặp lại hắn, không phải là sợ hãi muốn chạy ttrốn trối ch.ết đi, thì cũng sẽ là kích động vô cùng mà hô hoáng kêu kẻ đến hỗ trợ……
Nhưng mà phản ứng lúc này của y lại bình thản đến như vậy….
Đến chân mày cũng đều chưa chau lại đến mặt cũng không có một chút nhăn nhó nào cả.
Ly Hận Thiên không phải là ra vẻ giả bộ bình tĩnh mà là y thật sự không sợ hắn.
Thật sự đã vượt ra ngoài dự kiến của hắn.
Việc này không quá giống với suy nghĩ của hắn.
Bất quá, ngược lại là hành động này rất có ý tứ.
Hắn suy nghĩ vừa xong, bước chân tiến tới. Dù sao thời gian vẫn còn dài, hắn rất muốn nhìn một chút xem, Ly Hận Thiên đến tột cùng là muốn làm cái gì.
Tiếp theo, hai người họ cứ ngồi đối diện với nhau, ở cùng trên một bàn đầy quỷ dị như vậy…
– Ta sẽ không đi cùng ngươi đâu.
Ly Hận Thiên tùy tiện mà sờ tới quế hoa cao đang đặt ở trên bàn. Y vừa nói chuyện, ở một bên lại mở miệng thật lớn mà dùng sức ăn vào, rất là thô lỗ. Từng mảnh quế hoa cao vỡ vụn ra, từ trong miệng y mỗi lần mở miệng nói liền bị phun ra văng ở khắp nơi đều có. Nếu không phải người nọ đang ở khoảng cách có chút khá xa, chỉ sợ mấy thứ này, đều hoàn toàn bị phun lên trên mặt hắn.
Đối với Ly Hận Thiên mà nói, người nọ không có bất kì phản ứng gì. Ly Hận Thiên cũng tựa hồ như không có chuẩn bị chờ hắn nói tiếp, y đem một miệng đang nhai gì đó mà nuốt xuống hoàn toàn, lại tiếp tục nói…
– Đừng nghĩ rằng, muốn mạo hiểm mà gây nên chuyện ồn ào trong hôn lễ này. Đừng nghĩ rằng, từ đầu tới cuối giả dạng thành một bộ dáng người qua đường, đến cuối cùng lại lôi ra vài kẻ nào đó nói là an bài sẵn để mang ta rời đi. Thì ta sẽ cảm động, vô cùng cảm động đến rơi nước mắt. Ta không cần các ngươi sung sức mà là cái anh hùng hảo hán gì đó, lại càng không cần các ngươi bố thí cho cái gì nữa cả… Dù gì thì các ngươi cũng đã cho rằng, là do đầu óc của ta nóng lên nên làm ra cái quyết định này nên chính bản thân ta lại không có cách nào mà hoàn thành tốt việc này. Vì vậy các ngươi cho đây là có lòng từ bi hiên ngang lẫm liệt mà liền ra tay tương trợ ta sao? Các ngươi đã hỏi qua ý muốn của ta sao? Các ngươi thật sự nghĩ rằng, ta cần các ngươi giúp sao? Ngươi nói xem, các ngươi đã quá có chút mù quáng tự tin phải không đây? Các ngươi nghĩ rằng, đám các ngươi là Thiên Vương lão tử sao, muốn thế nào thì liền được cái đó hay sao, các ngươi chỉ cần vừa động đậy một ngón tay, nhân gia ta đây sẽ nghe lời của các ngươi nói mà phải làm theo ngay sao?
Ly Hận Thiên một phát ngửa đầu lên nâng cốc mà uống vào một hơi. Y vừa nói xong, cảm xúc còn có chút kích động, về một chút này là do tâm của y mà bị nhéo một cái mạnh đau đến mức thay hình đổi dạng, nước miếng đều văng ở khắp nơi đều có. Ở trên miệng của y cũng có, mà còn có ở trên người y cũng đều có. Bất quá nam nhân lại hồn nhiên không biết, động tác của y lại ttiếp tục cử động khoa trương mà nói xong…
– Các ngươi tốt nhất đem việc mình đang làm mà dừng lại đi. Lúc trước ta đối với đám các ngươi rất tốt, ta xem đám các ngươi thật là nhi tử mà đối đãi. Các ngươi đã từng làm cái gì, ta cũng đều có thể dễ dàng mà tha thứ. Ta cũng nghĩ rằng, ta không nên chấp nhất mà so đo với các ngươi. Ta vẫn nên phải hi sinh nhiều một chút. Mối quan hệ của chúng ta như thế, sẽ chậm rãi cải thiện. Nhưng mà ta phát hiện ra là, ý nghĩ lúc trước của ta đúng là rất ngu xuẩn, dùng theo ngôn ngữ của bọn ta mà giải thích, chính là nhị!
Nam nhân vươn hai ngón tay, khoa tay múa chân một chữ ‘nhị’. Khi y tự rót rượu thêm rượu cho chính mình xong, đối với người nọ nói “ngươi cũng uống đi”. Nhưng là người sau vẫn bất vi sở động, hắn ngoại trừ ngồi đó xem Ly Hận Thiên uống, thì cái gì cũng vẫn chưa có làm ra bất kì cử động nào cả.
Ly Hận Thiên rầu rĩ mà cười ra hai tiếng. Khuỷu tay của y chống lên trên mặt bàn, hai tay đem chung rượu nâng lên qua đỉnh đầu, ống tay áo rộng rãi theo thân cánh tay tụt xuống ng rủ qua một bên, làm lộ ra một cánh tay thon dài của y…
– Cho nên, ta không cần hầu hạ các ngươi nữa. Ta cũng không phải là muốn cùng các ngươi mà giận dỗi. Cũng không phải là nói đùa, ta làm ra quyết định này, là trải qua trầm tư suy nghĩ lưỡng lự đã rất lâu rồi. Ta không nghĩ sẽ ở lại Ly gia nữa. Nơi đó vốn đã không còn có lí do để ta lưu lại gì nữa a. Nếu ta đã bị chán ghét như vậy, khiến kẻ khác cảm thấy vô cùng chán ghét không chịu nổi như vậy, vì sao ta lại còn phải khăng khăng một mực mà giữ lại ý nghĩ ảo tưởng cái gì nữa đây a? Ta đã nói rồi, ta không phải là món đồ chơi của các ngươi. Ta không cầu xin sự tôn trọng xa vời. Ta chỉ muốn các ngươi xem ta trở thành một con người thật sự… Nhưng mà thật đáng tiếc, ta không đợi được kết quả này, cho nên, gia phải ra đi rồi a.
Khi Ly Hận Thiên nói ra những lời này, lại uống vào vài chén rượu. Tửu lượng của y kỳ thật cũng không tính là tốt. Cả một ngày hôm nay, y lại còn chưa được ăn cái gì vào bụng cả. Lại chỉ có mấy chung rượu này lại đổ vào bụng, nam nhân đã có chút say, y muốn gãi gãi tóc, lại đụng phải phát quan được cố định ở trên đỉnh đầu. Nam nhân phải suy nghĩ qua nửa ngày, mới nhớ tới đây là cái gì, thứ này thật nhẹ tênh đến mức y cư nhiên quên mất là đang đội nó…
Nam nhân vuốt phát quan, đem bề mặt đã được thoa tử cố định tốt đều đem nó mà rút xuống. Y kéo nó ra một phát liền ném xuống, chỉ sau một chốc lát, phát quan có giá trị xa xỉ kia cùng thoa tử, trang sức cũng đã bị y ném ra đầy trên mặt đất…
Tiếp theo, mái tóc của y cả một ngày đều đã bị bó buộc, rốt cuộc cũng đã được xõa ra tự do. Ly Hận Thiên thoải mái mà mát xa da đầu, bưng lên chung rượu…
– Ta cũng sẽ không cùng bất kì kẻ nào mà rời khỏi nơi này cả. Dù các ngươi cứ mạnh mẽ mà đem ta mang đi, nếu có cơ hội, thì ta cũng sẽ tìm cách trốn trở về. Bởi ta đã cùng Thiết Lặc bái đường. Chúng ta đã thành thân, chúng ta đã trở thành vợ chồng danh chính ngôn thuận. Thân là một nam nhân, gả cho nam nhân khác. Tuy là một việc thực dọa người. Bất quá ta lại không cần quá quan tâm, nhưng loại việc dọa người này, so với những chuyện ở Ly phủ này vẫn còn thua xa a. Cả hai việc này cũng đều là bị nhục nhã như nhau. Nhưng ở Ly phủ này ta luôn bị kẻ sau lại so với kẻ trước khiến ta bị tổn thương càng thêm nghiêm trọng không biết là qua bao nhiêu lần nữa. Ta không thích mắng chửi kẻ khác. Ta cũng sẽ không nói các ngươi là lang tâm cẩu phế. Ngay cả chính bản thân ta, ta cũng đều đã tự mắng lấy. Nhưng các ngươi thật đúng là một bầy bạch nhãn lang, cả một đám đều là bạch nhãn lang!
Ly Hận Thiên phẫn nộ trào dâng mà vỗ bàn hai cái, bàn cùng ché do tác động mạnh mà va chạm vào nhau, liền phát ra tiếng vang thanh thúy. Y hung hăng mà trừng mắt nhìn đến trên mặt bàn liếc mắt một cái, tiếp tục uống rượu…
Y thật sự đã uống rất nhiều.
Nhưng đầu óc y, xem như vẫn còn rõ ràng, y cũng nhớ rõ quyết định mình.
Nếu Thiết Lặc là nữ nhân, kế hoạch kia của Ly Hận Thiên liền thật hoàn mỹ. Bất quá thấy đủ nhân tình thế thái lên xuống thất thường rồi, nên mọi việc ở trên đời vốn là như vậy, đều không thể nào lại có việc thập toàn thập mỹ, vì thế việc bây giờ diễn ra như vậy, đối với y cũng đã đủ lắm rồi.
Thân phận của Thiết Lặc, bối cảnh đế vương của hắn, vốn là thứ đối với Ly Hận Thiên mà nói, quả thực là cầu còn không được.
Không chỉ là từ này về sau, y có ngọn núi vững chãi mà chống lưng. Mà ở tại nơi của Thiết Lặc lại sẽ càng không như ở Ly phủ mà bó tay bó chân như vậy…
Mà Thiết Lặc, cũng không có như một đám mấy tên nhi tử kia đối xử ác liệt như vậy với y kia.
Y cũng dừng lại một chút để có thể hoà hoãn khẩu khí.
Thiết Lặc là quốc quân, cảm nhận về hắn ở trong lòng y, so với đám nhi tử của y vẫn là thành thục hơn rất nhiều, cũng hiểu được tôn trọng tối thiểu. Huống chi, hôn lễ này lại không giống như một hôn sự bình thường, mà còn mang theo vận mệnh của quốc gia, ý nghĩa cũng sẽ rất khác nhau.
Dù sao ở phía sau lưng của y, lại có nam triều chống đỡ, bối cảnh liền lớn như vậy.
Y sẽ không ngốc đến mức đem hết tất cả mọi chuyện đều giao cho Thiết Lặc, hoàn toàn tín nhiệm vào hắn, dựa vào hắn được. Có lẽ Thiết Lặc sẽ đối xử với y vô cùng tốt, sẽ cho y cuộc sống so với hiện tại liền tốt đẹp hơn rất nhiều lần. Nhưng Ly Hận Thiên thủy chung đều tin tưởng vững chắc vào một cái đạo lý. Hạnh phúc là phải dựa vào bản thân mà tranh thủ có được, chứ không phải là chờ đợi để kẻ khác bố thí cho y.
Mặc kệ là khi y ở cùng Thiết Lặc sẽ cho ra kết quả gì, nhưng bây giờ hắn vẫn còn ở Nam Triều. Lúc này bọn hắn vẫn còn chưa có quay trở lại Bắc Chiêu, thì Ly Hận Thiên vẫn còn an toàn. Đợi đến khi Thiết Lặc định đi, liệu y có còn sẽ trở về nữa hay không còn có thể trở về nữa thì liền xem sau đi…
Ly Hận Thiên đã muốn định ra rất nhiều kế hoạch. Y sẽ nhìn theo quá trình chuyện này phát triển nên tình tiết nào mà sẽ lựa chọn sử dụng từng cái kế sách khác nhau. Tóm lại y sẽ lại không luôn luôn là sắm vai một nhân vật chịu đòn nữa. Y nói, y nhất
phản kháng, sẽ phản kháng đến cuối cùng.
Vì chính bản thân y.
– Ta thật sự, rất muốn làm tốt cái thân phận làm cha này… Thật sự rất muốn, nhưng mà, các ngươi lại không cho ta cơ hội đó… Đều đã như vậy rồi, bây giờ lại định làm trò này nọ, thì còn có cái ý nghĩa gì nữa đâu…
Nam nhân than nhẹ, y lại uống xong một chung, sau đó dùng rượu mà đem miệng mình, nghẹn lại đến tràn đầy. Lúc này đây, tốc độ Ly Hận Thiên uống vào nuốt xuống, so với lúc nãy, đã thô lỗ hơn rất nhiều…
Trong ánh mắt, hình như vừa lóe lên cái gì đó…
Tiếp theo, Ly Hận Thiên vẫn tiếp tục còn nói rất nhiều. Nhưng câu nói kế tiếp đã không còn liên quan đến đau khổ gì nữa rồi, mà đều nói là hết bài này đến bài khác đầy vô nghĩa. Người nọ liền ngồi yên mà vẫn lẳng lặng nghe, biết nam nhân nói mệt rồi. Hắn mới mở miệng nói ra câu thứ hai trong ngày hôm nay từ khi đến đây đến tận bây giờ…
Vẫn là dùng cái loại âm thanh không linh nghe không ra nam nữ, mà hỏi Ly Hận Thiên…
– Ngươi muốn biết, ta là ai sao?