Chương 136: Có chút ấm áp
Có chút thoải mái sao?
Thân thể xụi lơ ở trên người của Khâm Mặc, có chút như có như không gật đầu mà trả lời. Cánh tay của Khâm Mặc ôm y lên trên, cúi đầu vươn tay xuất ra một khăn lau đi chất lỏng trắng đục nhớp nháp vẫn còn dính ở trên đùi của nam nhân. Cảm giác được y đáp lại, Khâm Mặc thản nhiên nở nụ cười một chút. Ở trong nháy mắt, khi khăn lụa vừa bị dơ liền bị rớt xuống giường. Mạn giường cùng với thân thể nam nhân liền rơi xuống…
– Đừng vội, chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi. Hôm nay ta khẳng định sẽ cho ngươi thật thoải mái, đến mức ngươi quên đi sự lạnh lẽo này.
Quần áo của Khâm Mặc được vắt ở bên mép giường, hắn vươn tay vào trong quần áo liền lấy ra một hộp nhỏ. Đó là trân châu cao mà hắn vốn định dâng lên cho Hoàng Hậu. Thứ này là cùng với vật làm ấm tay của Ly Hận Thiên đều được mua từ hải quốc mang về.
Hắn mua thứ này, là vì Ly Lạc.
Ngự Vương bị tập kích vụ án tử này thật sự không liên quan đến Ly Lạc một chút nào. Hắn là bị vu oan giá họa mà thôi. Nhưng đến bây giờ, hắn vẫn còn bị giam lỏng ở trong cung, cũng không để hắn gặp bất kì ai. Mộc Nhai ở bên này dùng trăm phương nghìn kế muốn giúp cho Ly Lạc tìm ra bằng chứng ngoại phạm. Về phần Khâm Mặc, hắn định lén lút giúp Ly Lạc làm ra chút tác động ảnh hưởng tốt để dễ dàng vượt qua.
Chính là đi cửa sau một chút.
Về phần đối tượng mà Khâm Mặc đút lót, chỉ có thể là một người, mà đó chính là Hoàng Hậu.
Khâm Mặc vốn muốn dâng cho Hoàng Hậu để nàng ở trước mặt Hoàng Thượng mà nói một ít lời hay. Phù dung bừng nở, ôn hương noãn ngọc. Thời điểm kề cận bên gối, thật sự là thời cơ để mà thổi gió bên tai tốt nhất. Tuy hắn không ở triều đình, nhưng hắn biết rõ, so với bất cứ thời điểm, bất luận ở tình huống nào thì vào lúc đồng sàng cộng chẩm này mà thủ thỉ vẫn luôn mang lại hiệu quả rất tốt.
Cho nên hắn chuẩn bị trân châu cao hiếm thấy khó có được này.
Bất quá bây giờ, Khâm Mặc quyết định đem thứ này sẽ cho nam nhân dùng trước đã.
Khi đem cao trắng nõn này thoa lên nơi đó của nam nhân, Ly Hận Thiên lạnh đến mức trực tiếp run rẩy. Khi y phát bệnh thì đầu óc đã không còn thanh tỉnh nữa. Nếu ở lúc bình thường mà y biết được Khâm Mặc thoa cho y cái gì đó, sau khi biết được trị giá của thứ này có thể đổi được không chỉ là một tòa nhà lớn mà còn hơn rất nhiều, thì chỉ sợ cả cơ thịt của y sẽ đau đớn trong một đoạn thời gian rất dài a.
Tên này thật là bại gia tử mà.
Tuy rằng bại không phải là gia tài của nhà y, nhưng y cũng sẽ đau lòng. Không có cách nào khác, ai kêu y có một đám nhi tử rất có tiền a. Nhưng đến một đồng tiền, y cũng đều không có.
Sự chênh lệch của giàu nghèo thật sự quá lớn a.
Một hộp trân châu cao rất nhỏ, chỉ để cho nữ nhân dùng để bảo dưỡng da mặt. Nhưng thứ này lại rất khó mà có được, bởi vì công sức làm ra khó khăn lại có giá trị rất cao lại quý hiếm. Ở hải quốc cũng không phải là dễ dàng mà tìm được, nhưng Khâm Mặc lại có nguồn cung cấp. Hắn muốn có bao nhiêu thì liền có thể có được bấy nhiêu, nhưng hắn sẽ không cung ứng vô hạn lượng cho hoàng tộc.
Bởi vì vật càng quý giá càng khó có được, thì khi đến tay kẻ khác sẽ càng gia tăng sự trân quý, cũng sẽ càng cảm kích hắn.
Bởi vì vật đó không phải ai cũng có được, càng không có đã từng dùng qua, trái lại hắn sẽ kiếm được nhiều thêm một ít nhân tình, sao lại không làm.
Tựa như lần này vậy, hắn đem trân châu cao dâng cho Hoàng Hậu, không dám nói là nàng sẽ cảm động đến rơi nước mắt, nhưng Hoàng Hậu khẳng định sẽ cố hết sức mà giúp hắn.
Bởi vì nàng nhất định vẫn còn muốn tiếp tục có được vật này.
Hắn sẽ chỉ mở miệng nói là ít lời hay, chuyện này chỉ là cái nhấc tay mà thôi.
Dấu vết tích lại của trân châu cao thoa lên chỗ kia của nam nhân, khiến cho nơi đó trở nên rất ướt át mấp máy, một ngón tay đặt ở chính giữa nơi đó mà xoa vài vòng, hơi dùng một chút lực, đầu gón tay liền đi vào…
Ly Hận Thiên vẫn chưa thể quen với loại cảm giác này. Y “ngô” một tiếng liền muốn kéo tay của Khâm Mặc ra, nhưng Khâm Mặc đã trước y một bước lập tức đè lên, hôn lên trên cổ y…
Nơi đó của nam nhân thực mẫn cảm. Y còn đang rét run. Khâm Mặc lại phả nhiệt khí cùng với động tác ɭϊếʍƈ cắn khiến y khó nhịn mà bàn chân bắt đầu cuộn tròn. Nhưng mà Khâm Mặc vẫn đang giữ ở nơi đó giữa thân thể của y, chân khép lại không được bao nhiêu. Y làm ra tư thế như vậy giống như là đang kẹp lấy Khâm Mặc, không muốn cho hắn rời đi vậy…
Thân thể của nam nhân không giống với nữ nhân. Khâm Mặc không biết cần phải chuẩn bị tới lúc nào thì y mới sẽ không bị thương. Cho nên liền chuẩn bị tiền diễn nhiều hơn trong chốc lát. Trân châu cao kia dính ở trên thân ngón tay liền cứ lặp lại động tác trừu động, bây giờ cao đã hóa thành dạng nước, không qua bao nhiêu lâu sau liền phát ra âm thanh va chạm thực ái muội…
Thực rõ ràng, thực rành mạch, âm thanh ra vào.
Âm thanh kia vừa phát ra, nhất thời lại tăng thêm vài phần sắc thái kiều diễm.
Ly Hận Thiên vẫn cau mày, chịu đựng Khâm Mặc khuếch trương xâm chiếm ở bên trong. Động tác của hắn khiến thân thể của y từng chút một trở nên mềm xuống, từ trong ra ngoài đều mềm nhũn đi…
Động tác của Khâm Mặc càng lúc càng nhanh, cũng càng ngày càng thông thuận. Hắn vuốt ve xoa nắn ngực của nam nhân, khiến cho hai đầu nhũ lộ ra trở nên cứng rồi lại càng cương cứng hơn nữa. Hắn thổi mạnh một hơi vào quầng thâm ở xung quanh cũng liền sưng lên, giống như chỗ kia cũng đang ngẩng lên đầy mạnh mẽ mà đáp lại. Có lẽ là quá nóng, nam nhân luôn luôn muốn trốn đi…
Y vặn vẹo vòng eo. Tay của Khâm Mặc liền trượt đi ra, kéo theo nước của trân châu cao hóa thành, rỉ ra thấm ướt vào vải đệm trên giường. Bất quá hắn rất nhanh liền đuổi theo, một lần nữa lấy ngón tay đút vào lại…
Tay hắn đều bị nước phủ lên ở trong không khí một lúc nên nhiệt độ liền giảm. Khi tay hắn lại đi vào, Ly Hận Thiên lập tức bất mãn mà “hừ” một tiếng. Bất quá chỉ sau một lát sau a, y lại liền bắt đầu tham luyến nhiệt độ của Khâm Mặc…
Y vừa không muốn vật này nọ đi vào của thân thể y. Nhưng y lại vừa muốn có để vật kia khiến y cảm giác được thân thể mình nóng lên…
– Cha, có phải rất thoải mái hay không? Đến, ngươi cũng sờ sờ ta đi.
Khâm Mặc chỉ là đêm tay của nam nhân đặt vào nơi đó của hắn. Hắn cũng không như gần như xa mà làm ra một bước ám chỉ hay là dẫn dụ nào. Hắn híp mắt nhìn Ly Hận Thiên. Hắn muốn biết y bây giờ có khôi phục một chút lý trí nào hay không. Y liệu có biết rằng hai người họ là đang làm cái gì hay không đây…
Hay vẫn không rõ ràng, người sắp ôm lấy người của y, là ai.
Nam căn của Khâm Mặc còn chưa có hoàn toàn đứng lên. Nhưng là thực nóng, nhiệt độ này so với trên thân thể còn muốn ấm hơn rất nhiều. Từ lòng bàn tay truyền đến cảm giác khiến nam nhân thực thoải mái. Y nhịn không được nhẹ nhàng giật giật bàn tay…
Động tác thử bình thường.
Khâm Mặc không tiếng động mà nở nụ cười một chút, sau đó lại tiếp tục trêu chọc nam nhân.
– Cha, rất là nóng đi? Có muốn càng nóng hơn nữa hay không…
Lạnh, nhưng chỗ nào đó đặc biệt nóng. Ly Hận Thiên không biết bản thân y nghĩ muốn cái gì. Khâm Mặc hỏi y. Y gật đầu, nhưng lại cảm thấy cái gì đó không đúng, nên y lại lắc đầu…
Bộ dáng bất lực hoang mang bất lực kia của y, thật giống như Khâm Mặc đang khi dễ y vậy…
– Cha, chỗ nào ở trên thân thể của ngươi bị lạnh đây? Nơi nào lạnh thì để cho Khâm Mặc làm cho chô đó ấm lên…
Khí nói lời này, Khâm Mặc cố ý cử động hạ eo xuống, nam căn ừ trong lòng bàn tay không nắm chặt của nam nhân liền trượt ra ngoài, trực tiếp rớt xuống trên đùi y, cũng không biết là do xúc cảm hay là lí do nhiệt độ ấm áp kia, khiến nam nhân than thở “hừ” một tiếng……
– Nơi này lạnh không? Hay là nơi này…
Nam căn của Khâm Mặc, men theo đường cong trên đường đùi của nam nhân từ từ di chuyển lên trên, hắn chạm vào eo của y, cũng cố ý đi chạm vào đầu ngực đã thực cứng của nam nhân …
Cuối cùng nam căn kia lướt qua cổ, để ở trước miệng của nam nhân…
Khâm Mặc bắt lấy tóc của y, nhẹ nhàng đẩy thẳng lưng, khiến cho nam căn ma sát hai cánh môi của nam nhân…
– Miệng có lạnh không? Có muốn ăn vật này vào trong hay không, ăn vào nhất định sẽ rất ấm áp nha… Cha, mở miệng ra, ngậm vào thử xem xem…
Khâm Mặc dùng giọng nói dễ nghe của hắn mà mê hoặc nam nhân. Hắn không thích nói nhiều lời vô nghĩa. Khâm Mặc nói ra mỗi một câu, đều có đạo lý của hắn. Tựa như bây giờ vậy, bộ dáng của hắn cũng giống như là đang nói, “ta vốn là đang giúp ngươi chữa bệnh thôi…”
Lời lẽ đúng lý hợp tình như vậy, câu từ danh chính ngôn thuận như vậy….
– Đến, thử xem, ăn rất ngon, cũng rất ấm áp… Ăn đi, ngươi sẽ không lạnh…
Đôi môi của nam nhân bị ma sát đến đỏ bừng. Có lẽ là do bị Khâm Mặc trêu đùa nãy giờ, sắc mặt Ly Hận Thiên có một chút hồng nhuận, nam căn bừng kia còn kề ngay miệng y, càng làm nổi bật cho da mặt y có vẻ phá lệ trắng. Bộ dáng như vậy có chút gầy yếu, nhưng trên mặt kia giống như vẽ rồng điểm mắt hiện ra một chút đỏ ửng, lại lập tức làm cho y phát ra nhiều hơn một cỗ mị thái khiến cho người nhìn liền phát cuồng …
Sức quyến rũ của nam nhân khác với nữ nhân, không phải mềm mại, như nước…
Mà là thực sạch sẽ, để người nhìn cảm giác được tim mình đột ngột rung động.
Y chọn mi nhìn thanh niên trước mặt. Mí mắt của người nọ đang rũ xuống, con ngươi đen láy ở trong đôi mắt mang theo một lực hấp dẫn khó hiểu. Hắn đang cười, giống như là nụ cười động viên y vậy…
Lại giống như rất mê hoặc.
Dưới cái nhìn chăm chú của Khâm Mặc, nam nhân rốt cục không thể chống đỡ nổi nữa…
Y thành công bị dụ hoặc.
Liền vẫn duy trì cái tư thế tự hạ người hướng về phía trước nhìn Khâm Mặc kia, nam nhân thử vươn đầu lưỡi, sau đó y nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ một chút nam căn đặt ở trước miệng y …
Khâm Mặc chỉ cảm thấy máu ở bên trong cả người giống như đang bùng nổ vậy. Nam căn kia chỉ vừa bán cứng mà thôi, vốn chưa hoàn toàn cứng rắn thẳng tắp mà ngay lúc này liền trực tiếp mà bùng nổ đạt tới trạng thái cùng kích thước tốt nhất. Bởi vì quá mức kích động, nam căn mạnh mẽ bắn lên thẳng tắp, giương lên cao vài phần, tiếp theo đó đánh lên mặt của ở nam nhân lắc lư va chạm vài cái….
Ly Hận Thiên “ngô” một tiếng, cũng chưa kịp quay đầu né đi. Thì ngay trong lúc này Khâm Mặc đã khống chế y mà đè lên. Tiếp theo tách hai chân y ra…
Nam nhân này, thật sự là không biết là bất kì người đàn ông nào dù là có bị lãnh cảm, nhìn thấy y như vậy cũng đều sẽ bốc lên dục hỏa liền mất tự chủ hay sao.
Một màn vừa rồi kia, so với bất cứ nữ nhân nào mà Khâm Mặc từng gặp qua, hay so với bất cứ cảnh tượng nào đều có lực đánh rất mạnh vào thị giác. Hắn lập tức đã bị nam nhân dẫn hỏa…
Lúc bắt đầu hắn chỉ là muốn giúp y xua đi lạnh lẽo, nhưng tiếp theo, Khâm Mặc thừa nhận hắn bị y hấp dẫn, cảm giác thực xúc động.
Khâm Mặc vốn mặc kệ thân phận của y. Dù sao dưới thân cũng là nam nhân, cùng nam nhân làm tiếp, khẳng định là vô vị lại đần độn. Huống chi, Ly Hận Thiên còn không biết hầu hạ kẻ khác ra sao nữa là…
Làm là muốn làm. Nhưng mà Khâm Mặc cũng không có hoàn toàn đem thân tâm mà chìm đắm vào, cũng giống như ôm những kẻ khác vậy, chỉ đơn thuần là phải làm mà thôi.
Bất quá bây giờ, hắn thật sự đã toàn tâm toàn ý chìm đắm vào.
Hắn rất muốn mà nhất định phải làm nam nhân.
Muốn nhìn y khóc, muốn nghe y cầu xin tha thứ, muốn cảm thụ cả người của y dưới thân hắn mà biến hóa ra bộ dáng gì…
Muốn, rất nhiều, vô cùng nhiều.
– Cha, ta đi vào….
Ngay lúc này Khâm Mặc đã để nam căn của hắn ở nơi đó, vào phút cuối cùng hắn lên tiếng thông báo. Phản ứng của nam nhân lập tức trở nên lớn, ngay cả nơi đó mà nam căn của hắn đang kề sát, cũng hoàn toàn nhanh chóng mà co rút lại vài cái…
Y đụng chạm khiến cho Khâm Mặc thực thoải mái.
– Làm sao vậy, là cái gì khiến cho ngươi hưng phấn như vậy?
Khâm Mặc vén tóc nam nhân ra. Hắn nhìn thấy đôi mắt của y chỉ mở ra một khe hở, con ngươi ở trong mắt thực đen lại lóe sáng rạng rỡ, nhìn rất xinh đẹp…
Hắn liền nhìn cặp mắt kia, đè nặng lên y, dồn lực một chút để eo lưng nhất thời cử động mà tiến về phía trước…
Người ở dưới thân nhân cũng theo động tác của hắn mà lồng ngực của y bị nẩy lên, nhưng miệng nhỏ ở dưới đều đã được hoàn toàn rộng mở, bởi vì vốn đã được chuẩn bị rất tốt rồi, tự nhiên sẽ tiếp nhận Khâm Mặc…
– Là vì, ta gọi là ngươi ‘cha’ sao? Cha, có phải, vào loại thời điểm này, ta gọi ngươi như vậy, ngươi sẽ rất có cảm giác… Hay không đây? Cha.
Mỗi một lời nói của hắn mỗi khi kêu ra một tiếng cha, chỗ đang bao trọn lấy nam căn của hắn liền co rút siết chặt lại một vòng, xem ra một chữ này, thật sự khiến cho y thực hưng phấn……
Nam nhân này, thật có can đảm rất lớn.
Ly Hận Thiên có thể nghe thấy, có thể nghe rất rõ. Chỉ có một chữ cha, từ trong miệng của Khâm Mặc gọi ra tiếng thật ái muội. Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy từng cỗ nhiệt lưu từ nơi đó chảy xuôi về các nơi ở bên trong thân thể y, đến đầu ngón tay, cũng đều ấm …
Y vẫn mở nửa đôi mắt khép hờ. Y nhìn thấy gương mặt đặc biệt tuấn tú của Khâm Mặc. Y biết hai người họ là đang làm cái gì. Nhưng mà y đã không có cách nào đẩy Khâm Mặc ra nữa…
Y muốn, nhiệt độ của hắn, còn có hết tất cả trên người của hắn.
Cho tới bây giờ cũng chưa từng có khát vọng đến như vậy…
Không có cố kị thân phận của hai người họ, cũng lại không có bất cứ băn khoăn gì. Trong khi Khâm Mặc bắt đầu cử động khởi eo, cánh tay của nam nhân chủ động ôm lấy lưng của Khâm Mặc…
Tiếp theo, hai chân kia cũng kéo lên quấn lấy eo của người phía trên, khóa chặt Khâm Mặc ở giữa.
Muốn, càng nhiều hơn nữa.
============================
TIỂU KỊCH TRƯỜNG.
Thật lâu sau đó, thiên hạ thái bình, tất cả đều đi vào quỹ đạo mà ổn định —–
Khâm Mặc giúp cho Ly Hận Thiên chuẩn bị rất nhiều trân châu cao. Nam nhân khó hiểu, thứ này là dùng để làm gì a?
Khâm Mặc viết: đây là thứ dùng để thoa ở phía dưới, là dược phẩm để bảo dưỡng, còn có thể phòng tránh để không bị thương.
Nam nhân lĩnh ngộ. Mỗi ngày đều kiên trì sớm, trưa, chiều tối sau khi ăn xong đều thoa một lần…
Một tháng sau, chúng nhi tử ngồi vây quanh một đoàn, sau khi kịch chiến qua đi, chờ đến khi nam nhân ngủ say, lật thân thể y lại, rồi nhìn vào nơi đó, nhiệt liệt thảo luận…
Giống như dạo gần đây nhất, màu sắc trở nên nhạt đi.
Cũng rất co rút.
Lại có độ co dãn.
Có thể càng dễ đi vào càng sâu, cũng sẽ không bị thương.
Chính yếu là, làn da non mịn hơn rất nhiều.
Nhìn màu sắc xinh đẹp này thôi cũng đủ no mắt, có thể thay cơm nha.
Trong lúc ngủ, nam nhân mơ thấy bản thân mình đứng ở trong gió hỗn độn …