Chương 73

Có điều gần đây scandal của Dương Ngưng trở nên quá lớn, vượt quá sức ảnh hưởng của Lục Phỉ, hơn nữa giải trí England cũng sẽ không để nó lộ ra ngoài.
Dù sao hiện giờ giải trí England cũng đã vô cùng đau đầu rồi.
Dựa vào điều này cho nên mới không muốn đắc tội với cả hai bên.


Không nghĩ tới ánh mắt của các cư dân mạng lại sắc bén có thể phát hiện ra lỗi nhanh như vậy.
"Đạo diễn, các bài bình luận của cư dân mạng đã bắt đầu nổ bom rồi." Bên trong đài truyền hình Việt Quất, một nhân viên vội vàng báo cáo với đạo diễn của tổ chương trình《Bố đã trở về》.


Nghe vậy, đạo diễn cầm lấy di động của đối phương rồi nhìn.
"Chương trình thực tế, mặc dù nói nội dung cần phải được chỉnh sửa nhưng cũng không thể trực tiếp cắt bỏ hết như thế này chứ!"


"Chuyện này trước đó đã xảy ra, vì sao lại phải che giấu, chắc sẽ không phải bị giải trí England bên kia đè ép chứ?"
“ ! Mặc dù luôn muốn xem nam thần, tiểu nam thần và tiểu nữ thần nhưng thực sự không thích cách làm này của đài truyền hình."


“Dù sao đoạn video kia cũng đã bị phát tán, sẽ còn ảnh hưởng đến cái gì nữa sao?”
“Lúc nào cũng ra sức ủng hộ chương trình phát sóng, đài truyền hình Việt Quất không khỏi quá mức che chở với giải trí England nhỉ?”
“……”


Nhìn những dòng bình luận này, đạo diễn lại xoa huyệt thái dương lần nữa, thật sự khó xử đến ch.ết mất. Mặc dù mọi người đều nói tỷ lệ người xem ti vi của《Bố đã trở về》rất cao nhưng nó cũng là đối thủ cạnh tranh với chương trình《Bố ơi mình đi đâu thế?》.


available on google playdownload on app store


Không ai biết bọn họ đã phải bỏ biết bao nhiêu tâm trí vào một tác phẩm như vậy, mới có thể làm cho mọi người không thể đẩy chương trình 《Bố ơi mình đi đâu thế》qua một bên.


Ngoài ra, họ phải cạnh tranh xếp hạng với chương trình《Bố ơi mình đi đâu thế》, nếu không nhờ vào khả năng và năng lực của Lục Phỉ và Lục Hạo thì sự nổi tiếng và phổ biến của 《Bố đã trở về》 có thể sẽ không tốt bằng 《Bố ơi mình đi đâu thế》".


Dù sao đối phương đã tổ chức đến mùa thứ hai và được rất nhiều người "bố" hâm mộ, mà bọn họ lại chỉ mới vừa bắt đầu. l quy d0n d i e n d a n l e q u y d o n


Khẽ thở dài một hơi, đạo diễn nhìn về phía nhân viên này rồi nói: “Tạm thời không cần để ý tới, ngày mai hỏi lại giám đốc về chuyện này, l quy d0n d i e n d a n l e q u y d o n còn nữa liên hệ với Lục Phỉ và người phụ trách bộ phận quan hệ xã hội của giải trí England hỏi cách giải quyết của bọn họ rồi phản hồi tin tức lại cho tôi.”


“Vâng.”
Nhân viên gật đầu, sau đó nhanh chóng chạy đi làm việc.


Đạo diễn nhìn bóng dáng rời đi của nhân viên đó rồi nhìn tỉ lệ người xem TV mới nhất của ngày hôm nay, vừa lòng gật đầu, tuy rằng sau đó có xảy ra một chút sự cố nhưng may mắn đợt ratings lại đạt được thành tích không tồi, tiền thưởng của anh ta cũng có hi vọng rồi.


Ngoài ra, tin tức hợp tác tiếp theo với chương trình《 bố ơi mình đi đâu thế》 vẫn chưa được truyền ra ngoài.
Bất kể ngày mai chuyện này được giải quyết ra sao thì chỉ cần tung tin đó ra là có thể vượt qua được cơn sóng gió này.


Nghĩ vậy, tâm trí của đạo diễn không còn nặng nề như trước nữa.
*
Ngày hôm sau, khi Nhan Hạ thức dậy, cô thấy cả người mình đang nằm trong vòng tay của Lục Phỉ.


Lại nghĩ về cuộc trò chuyện "kỳ lạ" giữa mình và Lục Phỉ đêm qua, trong lòng vẫn còn một chút tức giận, cả người chậm rãi lùi lại ý đồ muốn thoát khỏi vòng ôm của Lục Phỉ.
Có điều cô vừa mới lăn ra một vòng đã bị một cánh tay lớn "bắt" trở về.


“Có chuyện gì vậy? Cả đêm rồi vẫn còn chưa hết giận sao?” Lục Phỉ thì thầm, ôm lấy cơ thể mềm mại của Nhan Hạ lần nữa. Giọng nói sáng sớm còn mang theo một chút khàn khàn, nghe qua có vẻ rất gợi cảm giống như đang dụ dỗ Nhan Hạ vậy.


Nhan Hạ đột nhiên giật mình, nhớ lại đêm qua bị anh lừa như thế nào, lập tức giữ cho toàn bộ tinh thần rõ ràng.
Nhìn Nhan Hạ như vậy, Lục Phỉ khẽ nở nụ cười.


“Đã không còn tức giận rồi.” Nhan Hạ nhìn vào nụ cười của Lục Phỉ, mặt cô lập tức đỏ lên rồi nói ngay lập tức. Trong khi nói chuyện còn lấy tay của Lục Phỉ ra khỏi eo của mình.


Nghĩ lại chuyện tối qua, cô chỉ cảm thấy làm vợ chồng với nhau đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn luôn bị dụ dỗ, có ... một cảm giác xấu hổ không nói nên lời, lại vẫn có chút buồn bực chính mình vì sao không thể thoát khỏi Ngũ Chỉ sơn* của Lục Phỉ?
(Năm ngón tay, ý nói không thoát khỏi lòng bàn tay)


Nhìn miệng Nhan Hạ nói không giận nhưng khuôn mặt thì vẫn rầu rĩ không vui, Lục Phỉ duỗi tay giữ thẳng mặt Nhan Hạ, sau đó cúi đầu xuống hôn một cái rồi nói: "Về sau sẽ không bao giờ gạt em nữa."


“Anh còn muốn có về sau?” Nhan Hạ vô thức hỏi ngược lại, mà vừa nói vậy cả người lập tức đã có sức mạnh trở lại.
“Ừm, sẽ không có về sau.” Lục Phỉ nói theo sau Nhan Hạ, giọng nói tràn đầy sủng nịch giống như muốn dìm cho mọi người cùng ch.ết đuối.


Nghe những lời nói bao dung này của anh, một chút buồn bực cuối cùng trong lòng Nhan Hạ lập tức biến mất không dấu vết. Lúc này, khi nhìn thấy vẻ cưng chiều trong đôi mắt của Lục Phỉ, mặt cô lập tức đỏ bừng, đột nhiên trong lúc đó cảm thấy có vẻ mình đã hơi làm kiêu?


Lục Phỉ thấy Nhan Hạ vì bản thân anh nhượng bộ mà khí thế cô thoáng cái tan đi, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ: Sau bao nhiêu năm Nhan Hạ vẫn vậy, khi người khác nhượng bộ thì cô cũng "thu" lại.
Có điều trong nhiều năm qua Nhan Hạ vẫn thế, điều đó không phải nói rõ rằng anh đã bảo vệ cô cực kỳ tốt sao?


Nhớ lại đoạn đường đi qua giữa hai người, trái tim của Lục Phỉ lại dấy lên cảm giác hạnh phúc mãnh liệt lần nữa.
Mà khi Nhan Hạ cảm nhận được tầm mắt của Lục Phỉ đang ở trên người mình, cô chỉ cảm thấy được một sự dịu dàng lan tràn khắp người từ trên xuống dưới.


“Anh muốn dậy chưa?” Nhan Hạ hỏi, sau đó chạm lên bàn tay của Lục Phỉ ở trên mặt mình. Cô luôn cảm thấy rất xấu hổ khi cứ bị anh giữ như thế này.....


Lục Phỉ cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay, trong mắt lại nhiễm ý cười lần nữa. Anh duỗi tay nhéo khuôn mặt Nhan Hạ một cái sau đó buông Nhan Hạ ra, xốc chăn lên rồi đứng dậy, quay đầu lại nhìn Nhan Hạ, tiếp tục nói: “Anh đi làm bữa sáng, em gọi Hạo Hạo dậy nhé.”


“Dạ.” Nhan Hạ nghe được những lời này, giống như có một vị cứu tinh, cô nhanh chóng đứng dậy rời khỏi giường, sau đó dọn dẹp một chút rồi mới rời khỏi phòng.
Nhìn vào bóng dáng nhỏ bé của Nhan Hạ, Lục Phỉ lắc đầu bất lực, sau đó cũng đi theo sau ra khỏi phòng.


“Mẹ ơi……” Nghe giọng nói mơ mơ màng màng của Lục Hạo, Lục Phỉ vui vẻ đi vào phòng bếp.


Không có độ sáng ở trước ống kính, cũng không có sự lạnh nhạt xa cách trước mặt các phóng viên, Lục Phỉ trở về với một người đàn ông bình thường của gia đình, mặc dù vậy nhưng anh vẫn rất vui vẻ hạnh phúc.


Khi Lục Phỉ bước vào bếp, mở tủ lạnh để chuẩn bị cho những gì sẽ ăn sáng nay thì điện thoại trong túi anh vang lên tiếng nhạc.
Khi lấy điện thoại ra thì thấy một dãy số lạ hiện trên màn hình.
Sau một hồi, Lục Phỉ nhận cuộc gọi.


"Xin chào, xin hỏi có phải anh Lục Phỉ không?" Đầu dây điện thoại bên kia truyền tới một giọng nói thấp thỏm không yên.
“Là tôi.” Lục Phỉ lạnh nhạt đáp lời.


“Tôi là nhân viên trong đoàn làm phim chương trình《bố đã trở về 》của đài truyền hình Việt Quất, vì hôm qua sau khi phát xong tập mới nhất đã có một số người đã thấy sự không ăn khớp giữa các cảnh. Một phần lớn nội dung bị cắt nên cư dân mạng yêu cầu phải công khai đoạn video đó ra cho nên đạo diễn bảo tôi hỏi qua ý kiến của anh một chút.” Nhân viên ở đầu dây bên kia kiên nhẫn giải thích, giọng nói cũng có chút lo lắng.


“Đợi lát nữa tôi sẽ trả lời lại.” Sau khi nghe xong lời giải thích, Lục Phỉ chỉ dừng động tác trong tay một lát sau đó tiếp tục nói.
“Được.” Nhân viên đáp.


Sau khi cúp điện thoại, Lục Phỉ nhanh chóng mở trình duyệt rồi tìm đến kênh giải trí, tin đứng đầu đầu sóng gió nổi bật nhất liên quan đến tổ chương trình lược bỏ thêm bớt một số cảnh quay trong《bố đã trở về》 , thậm chí một số người đã tìm ra mối liên hệ của bộ quần áo họ mặc vào ngày hôm đó.


Các bạn hữu trên mạng thật đúng là rất vạn năng! Lục Phỉ yên lặng nghĩ trong lòng.
Sau khi xem đoạn so sánh giữa hai video, Lục Phỉ lại chuyển tới Weibo của mình.


Trên đây hỏi thăm về bản thân anh nhiều hơn về việc hỏi chi tiết trong cảnh, rất nhiều fans hỏi có phải có người đang tạo áp lực vào chương trình của anh hay không.
Sau khi đọc xong, Lục Phỉ cũng hiểu tại sao giọng nói của nhân viên đó lại lo lắng như thế.


Bởi vì đoạn video được quay vào ngày hôm đó chỉ có thêm dầu vào lửa cho các sự kiện giải trí của England trong những ngày qua, hiện tại Dương Ngưng hoặc là ở luôn bên trong lao ngục hoặc là ra ngoài nghênh đón những ảnh hưởng tồi tệ hơn từ xã hội, điều đó lại ảnh hưởng đến giải trí England và nhiều ngôi sao ở trong đó nữa.


Nhưng trong quá trình ghi hình có cảnh Lục Hạo chạy ra đẩy Dương Ngưng, đó là một điều đáng lưu ý trong lòng Lục Phỉ, tuy nói phản ứng lúc đó của Lục Hạo là rất bình thường nhưng anh không muốn để con trai của mình vì làm chuyện này mà bị mọi người bàn tán phê bình.


Dương Ngưng và giải trí England không đáng để Hạo Hạo phải chịu nhiều ảnh hưởng như vậy.
Nghĩ vậy Lục Phỉ trực tiếp trở về màn hình chính, bấm số gọi lại cho nhân viên kia: “Tôi từ chối công bố.”


“Giải trí England bên kia cũng không muốn công khai, hiện giờ trên mạng rất khốc liệt, đến lúc đó rất có khả năng sẽ cần sự phối hợp của anh vào thời điểm đó.” Nhân viên bên đầu dây điện thoại bên kia lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, điều anh ta sợ nhất vẫn là cách giải quyết của Lục Phỉ và giải trí England không đồng nhất.


Tổ chương trình chắc chắn không hy vọng lại đắc tội với bất kỳ bên nào.


“Phối hợp cái gì?” Nghe được bốn chữ phối hợp với giải trí England này, đôi mắt Lục Phỉ không khỏi tối sầm lại. Anh nghĩ đến một cái tên: Trần Cảnh, tại sao đối phương lại có điều ác ý với anh, tạm thời anh vẫn còn chưa rõ ràng lắm.


“Anh có tiện tới đây một lát không? Bên này sẽ cùng Trần tổng của giải trí England cùng nhau bàn bạc phương án tiếp theo.”
“Chín giờ tôi sẽ tới.” Lục Phỉ nhìn thoáng qua đồng hồ, trực tiếp đáp.
“Được, chúng tôi chờ anh.”


Cúp điện thoại xong, Lục Phỉ lập tức gửi một tin nhắn cho Vưu Khánh.
Sau khi gửi xong, lúc này Lục Phỉ mới hoàn toàn chuyên tâm nấu bữa sáng.


Mà lúc này, khi Nhan Hạ dẫn Lục Hạo đi ra khỏi phòng thì thấy Lục Phỉ vẫn chưa làm xong bữa sáng lập tức cảm giác được có gì đó kỳ lạ, bình thường nếu anh đã làm cái gì là sẽ làm rất nhanh? Mà hiện giờ nhìn dáng vẻ này xem ra mới chỉ vừa bắt đầu?


“Ba, ba thật chậm, nếu lát nữa Hạo Hạo đến trễ thì phải làm sao?” Lục Hạo đứng ở cửa phòng bếp, nhìn hành động của Lục Phỉ thì không nhịn được thúc giục, quan trọng nhất chính là lúc này bụng của cậu bé đã xẹp lép.
“Sẽ không để con bị trễ, chờ ba.” Lục Phỉ trực tiếp nói.


“Dạ.” Lục Hạo nhẹ nhàng dạ một tiếng, sau đó lập tức quay người đi đến bên cạnh bàn ngồi chờ.
Sau khi Hạo Hạo đi ra ngoài, Nhan Hạ đi tới bên người Lục Phỉ: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”


Truyện chỉ được edit và đăng tải duy nhất tại diễn đàn lê quý đôn, vui lòng không reup dưới mọi hình thức.


“Có một số cư dân mạng đã nhìn ra cảnh quay của《 bố đã trở về 》không trùng khớp với nhau, họ cho rằng những cảnh quay đó được cắt ghép từ một cảnh khác và bọn họ hy vọng rằng tổ chương trình sẽ công khai những phân đoạn thật.” Lục Phỉ vừa nói vừa chậm rãi rắc gia vị vào nồi.


“Anh nói như thế nào?” Nhan Hạ nghe xong cũng im lặng một chút, sau đó hỏi.
“Từ chối rồi! Hơn nữa cho dù anh đồng ý, giải trí England bên kia chưa chắc sẽ đồng ý.” Lục Phỉ quay lại, sau đó vớt lên đủ một chén mì rồi đi ra khỏi phòng bếp, đặt ở trước mặt Lục Hạo.


“Cảm ơn ba.” Lục Hạo nói, vui vẻ cầm chiếc đũa và thìa bắt đầu ăn.
Xoa đầu Lục Hạo, Lục Phỉ lại đi vào phòng bếp lần nữa, thấy hai chén mì đã được múc ra sẵn ở trước mặt, lập tức đi tới nhận lấy từ trong tay Nhan Hạ .


Khi hai người cùng xuất hiện ngoài phòng ăn thì thấy miệng của Lục Hạo đầy dầu, bộ dạng cậu bé ăn từng miếng lớn giống như đang ăn thứ gì đó độc đáo và vô cùng ngon miệng.


Nhìn cậu bé ăn đều sẽ có một cảm giác thèm ăn. Cảm nhận được trong bụng mình kêu đói, Nhan Hạ cũng nhanh chóng cầm lấy chiếc đũa lên bắt đầu ăn.
Ăn được vài miếng, cô lại tiếp tục nhìn về phía Lục Phỉ nói: “Vậy tiếp theo sẽ xử lý như thế nào?”


“Anh sẽ đến đài truyền hình Việt Quất trước, có vẻ như đài Việt Quất và England còn nôn nóng hơn anh.” Lục Phỉ nói nhẹ nhàng như không có chuyện gì xảy ra, về vấn đề này anh đang chiếm quyền chủ động, đi đài truyền hình Việt Quất chủ yếu là muốn gặp mặt Trần Cảnh mà thôi.


“Em sẽ đi cùng với anh?” Nghĩ vậy, Nhan Hạ lại tiếp tục nói.
“…… Được.” Lục Phỉ nhìn lướt qua Nhan Hạ, cuối cùng vẫn đáp ứng.
Vợ chồng họ cũng nên cùng chia sẻ gánh vác trách nhiệm trong tương lai.


“A, con ăn xong rồi!” Cầm lấy cái tô uống một ngụm canh cuối cùng bên trong, Lục Hạo chép miệng nói, sau đó đôi mắt nhìn chăm chú vào cái tô mì lớn vẫn còn nguyên ở trước mặt Lục Phỉ.
Lục Phỉ và Nhan Hạ liếc mắt nhìn nhau, đều coi như không thấy, lập tức cúi đầu xuống ăn.


Lục Hạo thấy thế thì dời ánh mắt về phía Nhan Hạ.
Nhan Hạ cũng chỉ cười với Lục Hạo, sau đó lại cúi đầu ăn.
Nhìn ba mẹ “lạnh nhạt vô tình” với mình, Lục Hạo vươn đầu lưỡi ɭϊếʍƈ miệng. Nó thật sự ăn rất ngon mà!
Ba mẹ thật đúng là không biết thưởng thức gì hết!


Lục Hạo nói thầm trong lòng.
Lục Hạo nhìn xuống cái tô rỗng của mình, chỉ có thể rằng mình đã ăn quá nhanh.
Sau khi ăn bữa sáng xong, một nhà ba người trực tiếp ra khỏi cửa, trong chốc lát đã tới nhà trẻ.


Có điều lúc tới nhà trẻ nhìn phía ngoài đều trống rỗng, bên trong chỉ có một ít người làm việc ra vào, gia đình ba người đều ngây ngẩn cả người.


“Ba mẹ, hôm nay là thứ bảy không đi học, ngày mai là ngày kỷ niệm ngày thành lập trường mới cần phải tới trường.” Lục Hạo với lấy cặp sách nhỏ của mình, giở ra một cuốn lịch nhỏ trong đó, sau đó nói.
Nghe vậy Nhan Hạ nhìn thoáng qua Lục Phỉ, thói quen đã thành tự nhiên nên cô cũng quên mất!


Khoảng thời gian cuối tuần vừa rồi, đoàn làm phim đều đến quay chương trình "Bố đã trở về”, vì vậy cô cũng quên hết khái niệm về ngày cuối tuần.


“Khụ…… Chúng ta cùng đi đài truyền hình Việt Quất.” Lục Phỉ ho nhẹ một tiếng, lập tức quay đầu xe, thẳng đường tới đài truyền hình Việt Quất.
Lúc đến nơi, trước cửa đã có một ít phóng viên đứng chờ sẵn ở đó.


Nhìn thấy một nhà ba người Lục Phỉ đã đến lập tức vội vàng chạy lại.
“Hôm nay một nhà ba người các vị tới công ty là vì chuyện chỉnh sửa nội dung trong chương trình lần này phải không”
“Về chuyện bị chỉnh sửa này, Lục Phỉ anh có biết trước không?”


“Anh có đồng ý công khai đoạn video đã bị cắt kia không?”
Các phóng viên mồm năm miệng mười hỏi, nhưng vẫn chú ý đứa trẻ đang được Lục Phỉ ôm. Họ vẫn giữ khoảng cách xa hơn một chút, hơn nữa không dồn dập như trước đó.


“Ba ơi, các chú đang nói cái gì vậy? Hạo Hạo nghe không hiểu.” Sau khi các phóng viên liên tục đặt câu hỏi, Lục Hạo ngẩng đầu lên hỏi.


Mà câu nói “các chú” này lập tức khiến tâm tình các phóng viên dậy sóng, bọn họ nhìn còn trẻ hơn nam thần quốc dân Lục Phỉ này sao? Đương nhiên sẽ không, nhưng nghe xưng hô này xong trong lòng rất ngọt ngào.


“Những chú này của con đang hỏi ba một số vấn đề, con đừng nói chen vào.” Lục Phỉ đáp lời, lúc nói đến các chú này cũng ngập ngừng một lát, tuổi tác của những phóng viên này phần lớn đều hơn bốn mươi tuổi, tuy có một ít người trẻ tuổi, nhưng bốn mươi tuổi mà lại so sánh với “tuổi trẻ” của anh thì thật đúng là có một chút áp lực.


“Dạ.” Lục Hạo gật đầu nhỏ, sau đó dùng hai tay nhỏ bưng kín miệng của mình, ra vẻ không nói chuyện nữa.


Vỗ về Lục Hạo xong, lúc này Lục Phỉ mới nhìn về phía các phóng viên, chậm rãi mở miệng nói: “Về chuyện chương trình bị cắt ghép, thực sự trước đó tôi đã biết, hơn nữa cũng đồng ý cắt bỏ và ghép vào một cảnh quay khác.”
“Là có nguyên nhân gì sao?”


“《 Bố đã trở về》là một chương trình dành riêng cho bố và con,tôi hy vọng sẽ mang đến cho mọi người một sự ấm áp thay vì một số tranh cãi không thể giải thích được.” Lục Phỉ mở miệng, nói ra những lời khiến các phóng viên không thể nào bắt bẻ.


Các phóng viên không khỏi nôn mửa trong lòng một trận.
Họ không bao giờ nghĩ rằng Lục Phỉ người luôn kiệm lời ở trước mặt phóng viên, vậy mà hôm nay lại có thể tiếp nhận trả lời phỏng vấn và nói nhiều như vậy.


Bọn họ nên cảm thấy “thụ sủng nhược kinh”, nhưng thực tế là đã nói rất nhiều, khiến cho mọi người bỗng chốc không biết nên làm cái gì bây giờ?
Khi các phóng viên đang suy ngẫm nên nói gì thì một chiếc xe hơi sang trọng xuất hiện ở cửa.


Khi nhìn thấy chiếc xe, trong đầu các phóng viên nghĩ ngay đến tổng giám đốc của giải trí England - Trần Cảnh.
Vị tổng giám đốc hầu như không xuất hiện trước mặt công chúng rốt cuộc hôm nay cũng chịu xuất hiện rồi?


Ngay sau đó, các phóng viên không chút khách khí mà vứt bỏ Lục Phỉ chạy về phía chiếc siêu xe đó.
Tiếp đó, tài xế dẫn đầu bước xuống, đi đến chỗ ghế ngồi phía sau xe, chậm rãi mở cửa xe ra.
Khi cửa xe mở ra, một chân dẫn đầu xuất hiện.


Ngay sau đó, một bóng dáng cao lớn cứ thế xuất hiện trước ống kính của các phóng viên.
Các phóng viên đều biết đến Trần Cảnh.
Nhưng trước kia, khi họ gặp nhau, họ không được phép chụp ảnh, có thể nói hiện tại trên mạng hoàn toàn không có hình chụp của Trần Cảnh.


Có lẽ đại đa số mọi người đều nghĩ rằng tổng giám đốc Trần cũng giống như tổng giám đốc của các công ty giải trí khác đều nghĩ là một ông chú bốn năm chục tuổi, nhưng thực tế Trần Cảnh chỉ mới ba tuổi, hơn nữa bộ dạng cũng không thua kém ngôi sao là mấy...... m a r i s m i u - l 3 q u y d o n


Lúc này gặp mặt vẫn là kiểu người khiến người ta phải kinh sợ!
Lục Phỉ cũng nhìn chằm chằm Trần Cảnh, bọn họ cũng vừa vặn có vài lần duyên phận, nhưng ấn tượng lại vô cùng khắc sâu đối với anh ta.


Dường như có chút địch ý, còn giúp đỡ kiểm soát mọi chuyện của Dương Ngưng…… Mỗi một chuyện đều khiến anh cảm thấy kỳ lạ.
“Mẹ ơi, mẹ bị sao vậy?” Lúc Lục Phỉ đang nhớ lại, bên tai vang lên giọng nói lo lắng của Lục Hạo.


Lục Phỉ quay đầu lại nhìn chỉ thấy cả khuôn mặt Nhan Hạ tái nhợt không một chút máu.
Mà cô đang nhìn chằm chằm về một hướng, lại đúng là hướng của Trần Cảnh.
Trong lòng Lục Phỉ lộp bộp một trận.
Nhan Hạ quen biết Trần Cảnh?


Ý nghĩ này chỉ trong khoảng thời gian ngắn, nháy mắt tiếp theo, Lục Phỉ đã đứng trước người Nhan Hạ, đối diện cô, một tay sờ lên mặt Nhan Hạ: “Em sao vậy?”
“Không…… Chuyện.” Khoảnh khắc nhìn thấy Trần Cảnh, toàn bộ đầu óc Nhan Hạ đều trống rỗng.
Trần Cảnh vậy mà lại là Trần Cảnh Thâm.


Là người đầu tiên trước khi gặp được Lục Phỉ, là người tạo thành bóng ma trong cuộc đời cô……
Anh ta lại xuất hiện trước mặt cô một lần nữa.
Vốn cho rằng anh ta chỉ mãi là quá khứ.


Trong lòng Nhan Hạ không nhịn được run rẩy một hồi, lúc này chỉ có nhìn Lục Phỉ cô mới có một chút sức lực để đứng vững.


Dù thế nào Lục Phỉ cũng nhìn ra được sự bất thường của Nhan Hạ, có điều anh không muốn lúc này tăng thêm gánh nặng cho Nhan Hạ, sau đó ôn nhu nói: “Chúng ta đi vào nhé?”
“Ừm.” Giọng nói của Nhan Hạ vẫn còn mang theo một chút run rẩy.


Lục Phỉ không trả lời, anh chỉ gắt gao ôm Nhan Hạ, sau đó đi vào phía bên trong.
“Lục Phỉ.” Mà lúc này, sau lưng lại truyền đến tiếng gọi của Trần Cảnh.
Lục Phỉ dừng bước nhưng cơ thể của Nhan Hạ bên cạnh lại cứng đờ.


Cô nghĩ đến Lục Phỉ còn đang ở bên cạnh mình, trong lòng lén lút thở ra một hơi, rồi quay người lại với Lục Phỉ.
Bàn tay kéo lấy cánh tay của anh, dường như Nhan Hạ có rất nhiều sức mạnh, sau đó ánh mắt nhìn thẳng vào Trần Cảnh.


Thấy Nhan Hạ có thể nhìn thẳng vào mình, ánh mắt Trần Cản hơi u ám, sau đó như cười như không nhìn chằm chằm vào Nhan Hạ nói: “Nhan Hạ, đã lâu không gặp.”
“Trần tổng anh quen biết Nhan tiểu thư sao?” Phóng viên bên cạnh chạy tới nhìn Trần Cảnh, không khỏi đặt câu hỏi.


"Tôi và Nhan Hạ là bạn cùng lớp từ tiểu học đến trung học, nhưng cũng đã hơn mười mấy năm không gặp nhau rồi, không nghĩ tới lại khéo như vậy. Cô ấy đã kết hôn và có con, còn tôi vẫn là một người cô đơn." Trần Cảnh nói xong, trong giọng nói còn chứa chút hoài niệm, mà Nhan Hạ nghe xong lại sợ hãi.


Trước đây, anh ta từng dùng giọng điệu này để điều khiển cuộc sống của cô từng chút một.
“Đúng vậy, đã lâu không gặp.” Đúng vậy, bọn họ đã hơn mười mấy năm không gặp mặt.


Thấy Nhan Hạ đáp lại, khóe môi đang cong lên hình cung của Trần Cảnh lập tức mím lại thành một đường thẳng, sau đó nhìn về phía Lục Phỉ: “Thực vinh hạnh, lại gặp nhau nữa rồi.”
Nói xong, giơ tay tới trước mặt Lục Phỉ.


Mà lúc này, một tay Lục Phỉ đang ôm Lục Hạo, marismiu - ddlqd một tay thì bị Nhan Hạ kéo, nếu muốn bắt tay chỉ có thể buông một trong hai người ra.
Ngay sau đó, Lục Phỉ đặt Lục Hạo xuống, rồi đưa tới một bàn tay kia của Nhan Hạ, sau đó vươn cánh tay vừa mới ôm Lục Hạo ra bắt tay với Trần Cảnh: “Đã lâu không gặp.”


Hai bàn tay siết chặt, đôi mắt nhìn thẳng, dường như có gì đó đang chảy trong mắt.






Truyện liên quan