Chương 10-5
Ba năm sau.die»ndٿanl«equ»yd«on
Lô Nguyệt Nguyệt coi như là người hết sức die»ndٿanl«equ»yd«onkhiêm tốn ở trong trường học, nhưng cũng là một nhân vật quan trọng trong trường học, thànhdie»ndٿanl«equ»yd«on tích của cô thì không phản đối, cho dù gả vào nhà họ Lăng giàu có, nhưng vẫn hòa thuận với mọi người, không có nửa phần kiêu ngạo; mà công ty Lăng thị, trong badie»ndٿanl«equ»yd«on năm đã phát triển tốt hơn, còn thu mua rất nhiều công ty, trở thành xí nghiệp lớn số một số hai ở Đài Loan!
Nhưng cho dù là như thế, bản thân Lăng Thiệu vẫndie»ndٿanl«equ»yd«on là một người bí ẩn như cũ, anh không xuất hiện trước phóng viên, cũng không xuất hiện ở bất kỳ tiệc rượu, tiệc tối hay từ thiện nào, báo chí truyền thông cũng không có bất kỳ thông tin cá nhân nào của anh, ngay cả tấm hình cũng không có.
Hôm nay là buổi lễ tốt nghiệp của đại học S,die»ndٿanl«equ»yd«on cùng với Lô Nguyệt Nguyệt, hầu như toàn trường đều đứng ở cổng trường học, die»ndٿanl«equ»yd«onngẩng đầu mong đợi die»ndٿanl«equ»yd«onLăng đại thiếu gia, suy đoán rằng hôm nay anh sẽ tới trường học một chuyến hay không, bởi vì trong truyền thuyết, Lăng thiếu gia yêu Lô Nguyệt Nguyệt đến tận xương tủy,die»ndٿanl«equ»yd«on nhưng phương pháp yêu thương cụ thể như thế nào, ai cũng không rõ ràng.
Sự thật chứng minh, mọi người ngửi thấy bát quái,die»ndٿanl«equ»yd«on đều hết sức bén nhạy! ( T: Chỗ bát quái là hóng chuyện ấy, taz k biết xử lý làm s cả,die»ndٿanl«equ»yd«on thỉnh thông cảm *lau mồ hôi-ing*)
Thời gian vừa đến, một chiếc màu đen xe nổidie»ndٿanl«equ»yd«on tiếng chậm rãi dừng lại ở cổng đại học S, cửa xe mở ra, một đôi giày da bóng loáng xuất hiện trước tầm mắt của mọi người, tiếp đó, một người đàn ông tuất tú xuất hiện, die»ndٿanl«equ»yd«onanh đeo mắt kính màu đậm, lại không che lấp được khí thế trên người cùng với ngũ quan khéo léo của anh.
Có người suy đoán, đây chính là Đại Thiếu die»ndٿanl«equ»yd«onGia nhà họ Lăng, nhưng lại có người phản bác, Đại Thiếu Gia nhà họ Lăng không phải là người què sao? Sao có thể đi được?
Trong tay Lăng Thiệu ôm một em bé tuyệt đẹp,die»ndٿanl«equ»yd«on hành động như vậy nhưng không phá hư hình tượng anh tuấn của anh, anh đi từng bước die»ndٿanl«equ»yd«ontừng bước tới trước mặt Lô Nguyệt Nguyệt, đưa đứa bé trong tay cho cô, cúi đầu hôn gương mặt của cô, "Em dị ứng với mùi thơm quá nồng, cho nên đành phải đưa em bé cho em." ( T: Chỗ này taz k hiểu >>.<<)
"Oa, em bé số lượng có hạn! Cám ơn anh, Lăng Thiệu." Lô Nguyệt Nguyệt vui vẻ, hai ngày trước mới thấy trên TV! Hôm nay Lăng Thiệudie»ndٿanl«equ»yd«on lại đưa em bé cho cô. ( 3T: taz nghĩ là….đồ chơi __ __lll)
"Phải làm sao để cảm ơn anh?" Hình như Lăng Thiệu không có chút nào kiêng dè, trước mắt bao người, thân mật ôm hông của cô, die»ndٿanl«equ»yd«on"Về nhà phải cảm ơn anh thật tốt, có được không?"
"Ưmh. . . . . ." Mặt Lô Nguyệt Nguyệt lập tức đỏ,die»ndٿanl«equ»yd«on "Ban ngày, không cần cái bộ dáng này…....., tất cả mọi người đang nhìn!"
"Bọn họ đang hâm mộ em! Đi thôi, chúng ta đi ăn die»ndٿanl«equ»yd«onmừng em tốt nghiệp." Lăng Thiệu ôm eo Lô Nguyệt Nguyệt, trong mắt hâm mộdie»ndٿanl«equ»yd«on của mọi người mà nghênh ngang rời đi.
Bên cạnh có không ít nữ sinh bất tỉnh, nội tâm than thở, đó,die»ndٿanl«equ»yd«on thiếu gia nhà họ Lăng, lại là một người đàn ông hoàn mỹ như vậy!
Lúc Lăng Thiệu đưa Lô Nguyệt Nguyệt đi, bên môi còn mang nụ cười, die»ndٿanl«equ»yd«on"Nguyệt Nguyệt, em nói chúng ta đi hưởng tuần trăng mật ở đâu thì mới tốt?"
"Ưmh. . . . . . Lăng Thiệu, chúng ta. . . . . . Không nên đi hưởngdie»ndٿanl«equ»yd«on tuần trăng mật được không?" Giọng nói Lô Nguyệt Nguyệt ấp a ấp úng.
Lúc đầu Lăng Thiệu muốn chuẩn bị sau khi Lô Nguyệtdie»ndٿanl«equ»yd«on Nguyệt tốt nghiệp, cho cô một hôn lễ chính thức, nhưng hôm nay Lô Nguyệt Nguyệt lại từ chối! die»ndٿanl«equ»yd«onKhông khỏi tức giận lườm cô một cái, "Em nói cái gì?"
"Cái đó, thật ra thì. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt cúi đầu, đưa tay che bụng của mình, một bộ dáng đáng thương, "Con à, ba của con thật là xấu đó. . . . . .die»ndٿanl«equ»yd«on Ba không phải là muốn con ra ngoài chứ?"
Lăng Thiệu sững sờ, tiếp đó cười lên ha hả, đầu xe nghiêngdie»ndٿanl«equ»yd«on một cái, thiếu chút nữa đem xe lái ra khỏi đường xe chạy, làm Lô Nguyệt Nguyệt giật mình; Lăng Thiệu vội vàng đem xe dừng lại, dựa vào đầu Lô Nguyệt Nguyệt,die»ndٿanl«equ»yd«on tay che ở trên bụng cô, "Nguyệt Nguyệt, em mang thai?"
Lô Nguyệt Nguyệt dùng sức gật đầu một cái,die»ndٿanl«equ»yd«on còn có chút tiếc nuối, "Ngày hôm qua len lén đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói cục cưng rất khỏe mạnh, chỉ là, ba tháng đầu không thể làm cái đó, cái đó. . . . . ." die»ndٿanl«equ»yd«onTrên mặt của cô xuất hiện hai rặng mây đỏ.
"Ừ, không làʍ ȶìиɦ, chúng ta cũng có thể hưởngdie»ndٿanl«equ»yd«on tuần trăng mật, anh dẫn em đi ăn thức ăn ngon!" Lăng Thiệu không có cách nào die»ndٿanl«equ»yd«onbiểu đạt sự cảm động ra trong lòng mình lúc này, ôm cô thật chặt vào trong ngực, nỉ non: " Nguyệt nhi của anh ngoan, anh yêu em, anh thật sự rất yêu em. . . . . . Cám ơn em die»ndٿanl«equ»yd«onđã mang đến cho anh tất cả điều tốt đẹp."
Lô Nguyệt Nguyệt cũng đưa tay ra, ôm Lăng Thiệu die»ndٿanl«equ»yd«onvào ngực, "Lăng Thiệu, em muốn ăn mì chua, có được không?"( T: Đừng hỏi taz die»ndٿanl«equ»yd«onlà cái món j, nói chung là chua)
"Được, về nhà anh làm cho em ăn!"
Lô Nguyệt Nguyệt ngồi ở trên ghế sa lon xem báo chí, die»ndٿanl«equ»yd«onđột nhiên ngẩng đầu lên nhìn trong phòng bếp, nhìn dáng vẻ bận rộn của Lăng Thiệu trong phòng bếp, đột nhiên cảm thấy rất ấm áp.
Ai có thể tin tưởng đây? Đại Thiếu Gia không dính khói bụi die»ndٿanl«equ»yd«ontrần gian, không biết bắt đầu từ lúc nào, biến thành người chồng của gia đình rồi, die»ndٿanl«equ»yd«oncòn đi học nấu nướng ! Hôm nay tài nấu nướng tốt hơn cô rất nhiều; mà miệng Lô Nguyệt Nguyệt die»ndٿanl«equ»yd«oncũng càng ngày càng kén chọn, đều là do Lăng Thiệu nuôi! Hiện tại cô chỉ ăn thức ăn ngon do Lăng die»ndٿanl«equ»yd«onThiệu làm, người khác làm cũng không chịu ăn.
Lô Nguyệt Nguyệt có chút nhếch môi lên, hướng về phía phòng bếp hô:die»ndٿanl«equ»yd«on "Đói nha, đói nha! Thật đói nha. . . . . . Cục cưng nói đói bụng á!"
Lăng Thiệu cười khì khì một tiếng, đem mì chua đưa tới trước die»ndٿanl«equ»yd«onmặt cô, anh ngồi ở một bên, nhẹ nhàng vuốt vuốt bụng của cô, "Cục cưng đáng thương,die»ndٿanl«equ»yd«on còn chưa đời đã bị mẹ con lấy ra uy hϊế͙p͙ ba."
"Hừ!" Lô Nguyệt Nguyệt bĩu môi, trước kia cô luôn bị Lăng Thiệu bắt nạt đến đáng thương, hôm nay thật vất vả có cơ hội lật người làm chủ nhân,die»ndٿanl«equ»yd«on cô đương nhiên là muốn lợi dụng cho tốt.
Lăng Thiệu cúi đầu hôn cô hai cái, "Tốt rồi,die»ndٿanl«equ»yd«on tốt rồi, lập tức không đói bụng rồi." Tiếp theo gắp một chút mì, nhẹ nhàng thổi thổi, đưa vào trong miệng của cô, "Ăn ngon không?"
Lô Nguyệt Nguyệt ăn vài miếng, rồi lại không ăn, die»ndٿanl«equ»yd«on"Em không muốn ăn mì nữa, em muốn ăn dâu tây tương."
Lăng Thiệu không chút do dự nói “Được”một tiếng, xoay người đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra tìm nguyên liệu nấu ăn mới.
Khóe môi Lô Nguyệt Nguyệt cong lên, muốn dừng lại cũng khôngdie»ndٿanl«equ»yd«on dừng được, hạnh phúc tràn đầy; cô cúi đầu ăn sạch mì, sau đó nhẹ chân nhẹ tay chạy đến phòng bếp, ôm lấy hông của Lăng Thiệu từ phía sau, die»ndٿanl«equ»yd«on"Lăng đại thiếu gia, em thật sự, thật sự rất yêu anh."
Lăng Thiệu dừng lại một chút, nắm tay của cô, cười nói: "Ừ, anh biết rõ, anh cũng yêu em."
Lô Nguyệt Nguyệt đứng ở sau lưng của anh, vuốt vật liệu may mặc mềm mại trên người anh, cảm giác tương lai của mình, nhất định rất hạnh phúc, rất hạnh phúc,.....
Hết trọn bộ.