Chương 56: Lo lắng cứ việc nói thẳng với ta

Editor: Quỳnh


Mộ Phi Chỉ theo bản năng kéo Thẩm Hành Vu đến bên cạnh, trên mặt Tần Chinh Viễn có chút sững sờ, nhưng lập tức lại khôi phục nguyên dạng, hắn tức giận tiêu sái đi đến trước mặt Lý Mông, đá một cước lên ngực hắn: "Cẩu nô tài, dám bán đứng ta, ta coi ngươi như là tâm phúc, ngươi lại coi ta như kẻ ngốc, ngươi không biết ta tìm kiếm Quỷ y có bao nhiêu gian nan sao, vậy mà ngươi lại muốn ám sát Quỷ y, Lý Mông, rốt cuộc ngươi muốn cái gì, có phải bổn vương nên thiên đao vạn quả(1) ngươi không?" Tần Chinh Viến tức giận phát hỏa, mắt nhìn Lý Mông muốn hắn ch.ết hắn.


(1)Thiên đao vạn quả: róc xương lóc thịt.
Mộ Phi Chỉ đứng ở một bên, ánh mắt không dừng lại nhìn một màn này, ngược lại tay gắt gao ôm lấy Thẩm Hành Vu, sợ nàng chạy cách xa mình, Thẩm Hành Vu biết phiền não trong lòng Mộ Phi Chỉ, nàng dựa sát vào người Mộ Phi Chỉ, để hắn gắt gao giữ chặt tay nàng.


"Vương gia, nàng là Thái tử phi, vì muốn giết người diệt khẩu nên mới tính kế ta." Khóe miệng Lý Mông bị Tần Chinh Viễn đánh cho chảy máu, cho dù như vậy, hắn vẫn một mực chắc chắn Thẩm Hành Vu là Thái tử phi của Hoài Bắc.


"Ngươi nói hươu nói vượn cái gì, Tam vương tẩu đã sớm ch.ết trong cuộc chiến rồi, nói nào có Thái tử phi, Lý Mông, ta thấy ngươi ăn gan hùm mật gấu, nói, có phải Tam ca phái ngươi tới không?" Tần Chinh Viễn vẫn chưa hả giận đá mấy cái vào người Lý Mông, xuống tay làm người khác kinh ngạc.


"Tứ vương gia, ngươi dừng tay trước, ta muốn nói mấy câu với hắn." Thẩm Hành Vu lôi kéo Mộ Phi Chỉ đến phía sau Tần Chinh Viến, nói với hắn.


available on google playdownload on app store


Tần Chinh Viến cũng không bởi vì lời nói của Thẩm Hành Vu mà ngừng tay, ngược lại lực càng thêm lớn, thẳng đến khi Thẩm Hành Vu nói đến lần thứ hai, hắn mới có chút không cam lòng lui về phía sau.


"Lý thị vệ, ngươi nói ta là Thái tử phi? Thái tử phi Hoài Bắc? Ngươi là một người trong Tứ vương phủ, làm sao có thể nhớ rõ bộ dạng của nữ quyến trong cung vậy?" Trên mặt Thẩm Hành Vu mang theo một chút khinh thường châm biếm, nhìn vẻ mặt dữ tợn của nam nhân.


Lý Mông vốn còn kiêu ngạo nhưng khi nghe thấy câu hỏi của Thẩm Hành Vu, lập tức mặt trắng bệch, hắn còn chưa kịp mở miệng cãi lại, chân Tần Chinh Viễn đã bay tới, kèm theo đó là tiếng tức giận của hắn: "Ta hỏi sao ngươi lại khẳng định, sao ngươi không nói, trả lời đi, có phải ngươi thường xuyên ra vào Đông cung không, cho nên mới nhớ rõ diện mạo của Tam tẩu, ta thật là ngu ngốc, giữ một nội tặc như ngươi ở bên người, nói cái gì đến Vương cung tìm Quỷ y, ta thấy ngươi mang ta đến trong cung này để dễ dàng cho ngươi tìm được chỗ của Quỷ y, sau đó tiến hành ám sat, làm cho bệnh đau đầu của Phụ hoàng không có cách chữa khỏi, sau đó để Tam ca thuận lợi đăng cơ có phải không?"


Mọi chuyện bị Tần Chinh Viễn phân tích rõ ràng, Lý Mông một câu cũng không nói lên lời, độc dược ở trong miệng đã bị lấy ra, hiện giờ muốn tự sát cũng không có biện pháp, chỉ có thể để mặc cho Tần Chinh Viễn đá mình, trong miệng không ngừng ứa ra máu.


"Tứ vương gia, nơi này ngươi xử lý đi, chúng ta đi trước, sáng ngày mai ta sẽ để Phúc Hải mang ngươi đến điện Thái Cực, ta sẽ giao phương thuốc cho ngươi." Thẩm Hành Vu mệt mỏi, lôi kéo Mộ Phi Chỉ rời đi, Mộ Phi Chỉ đã sớm đợi đến phiền não, thấy Thẩm Hành Vu mở miệng, liền vội vàng bế Thẩm Hành Vu dậy, sải bước đi ra phía ngoài.


Khi trở lại điện Thái Cực đã sắp giờ tý, Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu đi tắm rửa một chút, kết quả không khống chế được, trong lúc tắm liền ép buộc nàng một hồi, Thẩm Hành Vu cả ngày mệt mỏi, muốn mắng chửi người cũng không có khí lực, chỉ có thể để mặc hắn muốn làm gì thì làm, thời điểm hai người chân chính nằm ngủ đã rất là trễ.


...
Sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm Hành Vu vừa mới tỉnh lại, Hoa Dung đã nhỏ giọng nói ở bên tai này: "Chủ tử, người tối hôm qua ở hậu viện đã bị đánh ch.ết rồi."


Thẩm Hành Vu nhìn vị trí bên cạnh trống không, biết Mộ Phi Chỉ đã vào triều sớm, nàng đáp lại Hoa Dung một tiếng, liền đứng dậy mặc quần áo, sau đó rút một tờ giấy đặt ở trên bàn, vẫy tay gọi Hoa Dung, nói: "Hoa Dung, qua đây, viết giúp ta."


Hoa Dung là người rất cơ trí, biết Thẩm Hành Vu muốn nàng làm gì, nhất định là có đạo lý của nàng, cho nên cũng không hỏi nhiều, ngồi xuống bên cạnh, lấy bút lông,trải giấy Tuyên thành, chờ Thẩm Hành Vu lên tiếng.


Thẩm Hành Vu đứng ở bên cạnh nàng, theo thứ tự đọc tên mấy chục loại dược liệu, Hoa Dung liền viết lên trên giấy, đến khi viết xong, tay đã có chút đau nhức, Hoa Dung đem tờ giấy đã viết xong lên môi thổi thổi vài cái, sau đó nói với Thẩm Hành Vu: "Chủ tử, được rồi."


Thẩm Hành Vu tiếp nhận phương thuốc, nhìn một chút, xác nhận không có sai lầm, liền nói với nàng: "Nếu Tứ vương gia đến, ngươi đưa thứ này giao cho hắn, sau đó nói với hắn, có tin hay không tùy hắn, dù sao, phương thuốc này cũng là ta cầu cho hắn, đừng nói là ta viết."


Hoa Dung gật đầu, rất nhanh liền đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, Thạch Lưu từ bên ngoài bưng nước vào, tiếp nhận nước Thạch Lưu chuyển đến, ngửa đầu uống một ngụm nước, sau đó nói với Thạch Lưu: "Ngươi ở lại đây, nếu Vương thượng trở lại, nói hắn đến điện Ngô Đồng tìm ta."
...


Khi Mộ Phi Chỉ tìm đến điện Ngô Đồng, Thẩm Hành Vu đang ngồi ở dưới gốc cây Ngô Đồng, lá diệp tử ngả vàng bay từ trên xuống, đứng xa xa nhìn, một bức tranh về mùa thu thật đẹp. Trong tay hắn cầm một chiếc áo choàng của nữ tử, chậm rãi bước đi dẫm lên lá cây Ngô Đồng, từng bước từng bước thong thả đến bên cạnh Thẩm Hành Vu, hắn phủ áo choàng lên người Thẩm Hành Vu, sau đó cúi thấp người, hai tay đặt lên bờ vai nàng hỏi: "Sao vậy? Một mình nàng ở trong này thương nhớ mùa thu sao?"


Thẩm Hành Vu nghe thấy tiếng của Mộ Phi Chỉ, liền xoay người lại gắt gao áp vào trong lòng Mộ Phi Chỉ, rầu rĩ nói: "Không có gì, chỉ là bị mấy chuyện vụn vặt làm cho phiền não thôi, muốn đến đây giải sầu."


"Phiền cái gì? Tần Chinh Viễn đã cầm phương thuốc đi rồi, chỉ sợ lần này sẽ mang đến cho Tần Huyền Qua không ít phiền toái, coi như là một việc tốt. Nàng nên cao hứng mới phải." Mộ Phi Chỉ ngồi xuống, ôm Thẩm Hành Vu vào trong ngực, vỗ về tóc dài của nàng.
"Phu quân." Thẩm Hành Vu rầu rĩ hỏi.


"Hả?" Mộ Phi Chỉ lắc đầu cười, nữ nhân này hôm nay thật là kì quái.


"Trước kia ta không lo lắng việc bị bại lộ thân phận, nhưng bây giờ, ta lại có chút lo lắng, nếu người trong thiên hạ đều biết Vương hậu của Hoài Nam Vương từng là Thái tử phi của Tần Huyền Qua, vậy thì phải làm sao, ta chỉ sợ sẽ gây phiền toái cho chàng." Thẩm Hành Vu thở dài, vừi đầu vào trong lòng Mộ Phi Chỉ.


Biểu cảm của Mộ Phi Chỉ rất quái dị, đầu tiên là hắn im lặng, sau đó khóe miệng chậm rãi cong lên, hơi đẩy đầu của Thẩm Hành Vu ra, sau đó giữ lấy cằm của nàng, ôn nhu nói: "Nói cho ta biết, vì sao trước kia nàng không lo lắng, mà bây giờ lại lo lắng."


"Trước kia cảm thấy việc này không can hệ gì đến chàng, nhưng hiện giờ, chàng là phu quân của ta, là Hoài Nam Vương, ta và chàng là một, dĩ nhiên là không muốn tìm phiền toái đến cho chàng, ta... ngô." Đây chính là tác phong của Mộ Phi Chỉ, Thẩm Hành Vu còn chưa nói xong, Mộ Phi Chỉ liền triền miên hôn lên môi nàng.


Hồi lâu sau, khi môi Thẩm Hành Vu có chút sưng lên, Mộ Phi Chỉ mới cười nói: "Đương nhiên chúng ta là một thể, nàng lo lắng cứ việc nói thẳng với ta, không cần vòng vo."
Nghe xong lời này, mặt Thẩm Hành Vu liền xấu hổ đến mức đỏ ửng lên.






Truyện liên quan