Chương 3: Kẻ thứ ba sinh non
Màn đêm buông xuống, trong thành phố đèn đuốc sáng trưng, có nơi ồn ào náo nhiệt, có nơi lại im ắng vắng lặng.
Văn phòng trong bệnh viện.
Mộ Niệm Đồng im lặng, nằm dài trên bàn. Chiếc áo blouse trắng trên người càng khiến cô có chút gầy yếu.
Dưới ánh đèn sáng trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, giờ phút này, lại có chút tái nhợt.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa vội vàng. Một y tá trực ban tiến vào, sắc mặt nôn nóng, “Bác sĩ Mộ. Một bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch vừa được đưa tới đây. Cô đi xem đi ạ!”
Nhìn trên người y tá lấm tấm vết máu, Mộ Niệm Đồng hơi nhăn trán. Cô có chút kinh ngạc.
Cô đi đến bên ngoài phòng giải phẫu. Bệnh nhân trên giường là một người phụ nữ mặc váy trắng, khuôn mặt trắng bệch, vặn vẹo vì đau đớn.
Vừa ngước mắt nhìn người nhà bệnh nhân, trái tim Mộ Niệm Đồng như ngừng đập. Người đàn ông im lặng đứng ở đầu giường.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ gặp lại Lục Tuấn Ngạn trong tình trạng này.
Mộ Niệm Đồng nhìn xuống bệnh nhân. Dù cho lúc này, người phụ nữ có dáng vẻ chật vật, tinh thần hoảng hốt, nhưng cô chỉ liếc mắt một cái cũng nhận ra cô ta. Đây là Lý Mộng Na, thiên hậu đứng đầu trong giới giải trí hiện nay.
Bây giờ, hai người lại xuất hiện trước mặt cô trong tình trạng như thế này, thật buồn cười và đầy châm chọc.
Mộ Niệm Đồng lạnh lùng nghĩ, phải tàn nhẫn một chút.
Sao cô ta lại cố tình mặc váy trắng chứ? Chiếc váy lúc này lại nhiễm một tảng lớn máu tươi, nhìn thấy ghê người. Chói mắt không? Châm chọc nhỉ? Còn anh ta, Lục Tuấn Ngạn, im lặng đứng ở đằng kia, ánh mắt thản nhiên, khuôn mặt lạnh lùng.
Trên giường bệnh, người phụ nữ kêu rên không ngừng nhưng anh ta không nhìn dù cho chỉ là một cái liếc mắt. Giống như anh ta và người này không có quan hệ gì.
Mộ Niệm Đồng chửi thầm. Hai năm chưa gặp người đàn ông này chẳng thay đổi chút nào, vẫn lạnh lùng và bất cận nhân tình.
Hôm nay, anh ta mặc một bộ tây trang thủ công, được cắt may vô cùng khéo léo, mang phong thái của một tinh anh đứng đầu đất nước. Khuôn mặt anh tuấn, sắc sảo, như được điêu khắc.
Đặc biệt là đôi môi mỏng kia, lạnh lẽo như sương, nét tượng trưng của một kẻ bạc tình.
Bạc tình?
Nói vậy cũng không đúng lắm. Giữa anh ta và cô làm gì có “tình”?
Lục Tuấn Ngạn sinh ra trong một gia đình danh giá. Anh ta là ông vua của giới giải trí, là tổng giám đốc điều hành của Hà thị với giá trị con người lên đến hàng tỉ. Người đàn ông này chỉ cần phất tay có thể “làm mưa làm gió”. Bên người luôn có bao nhiêu là người đẹp vây quanh.
Còn cô, Mộ Niệm Đồng, là cô con gái quý báu của vị đại tướng nhà họ Mộ, một gia đình danh giá không kém.
Hai năm trước, hôn lễ của cô và anh ta đã đánh dấu cho sự kết hợp của hai dòng tộc đứng đầu hai lĩnh vực thương, chính. Trận hôn lễ này đã làm oanh động cả thủ đô.
Trong mắt mọi người, cô là “bà Lục”. Thân phận cao quý này không chỉ khiến người ngưỡng mộ mà còn làm người ghen ghét.
Nhưng có ai biết rằng, cuộc hôn nhân này chẳng khác gì án tù chung thân đối với cô.
Bà Lục ư?
Có trời mới biết là cô căm ghét cái thân phận này tới mức nào.
Cuộc hôn nhân này không bắt nguồn từ tình yêu trai gái, nó đơn thuần chỉ là một mệnh lệnh không thể cãi lại.
Mộ Niệm Đồng ngừng lại dòng suy nghĩ miên man. Cô tới gần giường bệnh. Người đàn ông thấy cô đi tới, chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái, rất mau lại rời đi.
Chỉ một cái liếc này cũng đủ để cô biết được, qua hai năm không gặp, anh ta đã quên hình dáng của vợ mình, thậm chí cũng không nhớ được nơi mà cô làm việc.
Anh ta ngang nhiên đưa một người phụ nữ khác- một người phụ nữ đang đẻ non, tới bệnh viện này, tới lãnh địa của cô. Anh ta đang giẫm đạp lên lòng tự tôn và sự kiêu ngạo của cô.
Hai năm, khoảng thời gian không dài cũng chả ngắn, lại đủ để làm hao mòn mọi mong đợi và tin tưởng của cô đối với cuộc hôn nhân này. Và cái liếc mắt kia lại chẳng khác gì một ánh nhìn đầy châm chọc đối với cô.
Nhưng cũng đúng thôi.
Anh ta và cô trên danh nghĩa là vợ chồng, có pháp luật làm chứng nên tất nhiên là “danh chính ngôn thuận”, nhưng buồn cười là…
Cuộc hôn nhân này chỉ có lợi ích và ràng buộc ích lợi, một tờ hôn thú. Ngoài ra chằng còn gì nữa.