Chương 58: Bác trai, bình tĩnh một chút
“Câm miệng cho cha!” Mộ Nhân Hậu tức đến ngực có chút đau, hai mắt như giống như nhuỗm máu, gần như mất đi ý chí, đột nhiên cầm gậy chống đánh tới!
Mộ Niệm Đồng quật cường không tránh, nhắm mắt lại, da đầu căng lên đợi hình phạt này rơi xuống!
Thần kinh, giống như căng đến phát đau!
Cô quật cường như vậy, là sự kiêu ngạo trong xương cốt của Mộ Nhân Hậu, có lẽ là do đã nhịn quá nhiều, cho nên, không lựa lời nói.
Nói cô như thế nào, cô đều có thể nhịn, nhưng người nói là Mộ Nhân Hậu, cha của cô, là người thân của cô, lại nói như vậy với cô!
Cô là con của ông ấy!
Mặt mũi đương nhiên quan trọng, đúng vậy, nhưng không để ý đến cô sao?
Cô cũng đau lòng, cũng oan ức!
Chẳng lẽ, cô không quan trọng bằng mặt mũi của ông?
Chỉ nghe “Bốp ——”, cây gậy màu đỏ khắc hoa văn làm bằng gỗ gãy, nhưng đau đớn cô chờ lại không thấy.
Mộ Niệm Đồng mơ màng mở mắt ra, không hỏi trừng lớn mắt, hô hấp ngừng lại!
Cơ thể người đàn ông kẻ mạnh đứng trước người cô, cánh tay có lực ôm cô vào ngực. Một đoạn cây gậy đánh nát một bình hoa cổ, mảnh nhỏ xẹt qua gương mặt tuấn tú của anh, để lại một vết máu nhỏ!
Cánh tay ở trước mặt cô, trên ống tay áo gắn cục áo màu bạc dưới phản xạ ánh sáng càng phát ra ánh sáng chói mắt.
Cô có chút ngạc nhiên ngước mắt, thấy đôi mắt lạnh lùng cùa chiếc mũi ca thẳng của Lục Cảnh Kiều.
Lúc này, khí thế của anh lạnh lẽo đến thấu xương, im lặng một lúc lâu, sắcmặt lạnh lùng nhìn về phía Lục Nhân Hậu, gương mặt kiêu ngạo này, từ trên cao nhìn xuống.
“Bác trai, người bình tĩnh một chút.”
Lồng ngực Mộ Nhân Hậu phập phồng không ngừng, cánh tay người đàn ông có lực, dù có trải qua gió tanh mưa máu tren chiến trường cũng không thể chịu được.
Mày của ông nhăn lại, thấy trong mắt Lục Cảnh Kiều chỉ có lạnh lùng, từ từ bỏ tay xuống, trong lòng vẫn còn tức giận.
Một lúc sau bình tĩnh lại, ông mới biết mình có chút kích động, nhìn thoáng qua con gái trong ngực Lục Cảnh Kiều, nhìn sắc mặt cô trắng bệch, trong lòng vừa đau vừa giận!!
Mộ Nhân Hậu vẫn luôn dùng gậy để dạy dỗ, hầu như Mộ Niệm Đồng đều một tay ông dạy dỗ, chưa từng nhẹ tay.
Nhưng cô giống như cây kim trong lòng ông, làm lòng ông đau đớn.
Mộ Nhân Hậu nhìn thật sâu, cơ thể mảnh khảnh của Mộ Niệm Đồng, mất mát cùng cô đơn không nói nên lời, ông nhắm mắt lại, giọng có vẻ hơi khàn khàn: “Sau này còn nói những lời vô lễ này, sẽ không tha!”
Cô không nói, trên mặt không có biểu cảm, có chút muốn cười, lại cắn chặt môi không mở miệng.
Lửa giận trong lòng Mộ Nhân Hậu mới tan một chút, lấy tay chống gậy, có chút run rấy.
Hoắc Tĩnh tay chân luống cuống cởi áo khoác trên người, đi qua, nhưng chưa kịp phủ lên người con gái.
Mộ Niệm Đồng chỉ cảm thấy một áo khoác âu phục, nhẹ nhàng khoác lên người cô.
Cô mơ màng ngẩng đầu, lại nhìn vào đôi mắt phượng của Lục Cảnh Kiều.
Anh cúi đầu, chỉ nhàn nhạt nhìn cô, khẽ nhăn mày, đôi mắt phượng sâu thẳm, gương mặt tuấn tú, không có cảm xúc.
Mộ Niệm Đồng lập tức rời rắt, không hề nhìn anh.
Anh làm gì vậy!?
Anh không nên làm như vậy!
Tùy tiện đi tới, khoác áo cho cô, đây là đang bảo vệ cô sao!?
Những hành động không có lý do này, biết nói như thế nào vớ người khác?
Quả nhiên, hành động mờ ám của hai người, đều rơi vào ánh mắt độc ác của Lục Tuấn Ngạn!