Chương 67: Bầu không khí kỳ lạ
Cô khóc…
Trong lúc này, chân tay anh ta luống cuống!
Dần dần, cô cảm thấy anh ta chậm rãi đứng dậy, buông tay ra, hai tay của cô có thể tự do.
Vừa mới khôi phục tự do, cô lập tức hoảng sợ ngồi dậy, cuộn mình về phía sau.
Lục Tuấn Ngạn ngồi cạnh mép giường, nhìn cô một cái, trên mặt lại không nhìn ra, rốt cuộc là cảm xúc gì.
Nhưng mà Mộ Niệm Đồng liếc mắt nhìn anh ta một cái, hiểu rõ anh ta có phản ứng sinh lý.
Cô càng cảm thấy lúng túng, thân thể càng lúc càng lùi về phía sau, duy trì khoảng cách khá xa với anh ta.
Đêm đó, Lục Tuấn Ngạn không có rời khỏi phòng, anh ta cũng không để ý cô như thế nào, đi thẳng đến giường, nằm xuống.
Anh ta dự đoán được cô không ra khỏi phòng này, bởi vì cô không có chỗ để đi.
Suốt cả một đêm, Mộ Niệm Đồng ngồi ở trên sàn bên cạnh giường, một đêm chưa từng nhắm mắt, mãi đến khi Lục Tuấn Ngạn đi ngủ, cô vẫn không buồn ngủ.
Ma xui quỷ khiến, cô chú ý tới thuốc lá và bật lửa Lục Tuấn Ngạn để ở đầu giường, cô cầm lấy, đi đến ban công.
Gió đêm rất lạnh, lạnh lẽo bao lấy cô, lỗ chân lông vì lạnh mà giãn ra.
Cô run rẩy đốt thuốc lá, yên lặng hít một hơi, lại lập tức bị sặc ho khan liên tục.
Trong sương khói dày đặc, cô che miệng, nước mắt chảy ra, ẩm ướt cả đôi má.
Sau lưng, bỗng nhiên người đàn ông trên giường mở to mắt, liếc mắt nhìn bóng dáng cô, ánh mắt u ám.
Bối cảnh của cô, cùng với nhiều tin tức, lại làm cho người ta không nhịn được mà đau lòng, mến yêu.
Anh ta muốn đi đến phía sau cô, ôm chặt cô vào trong lòng.
Nhưng anh ta không làm như vậy.
…
Hôm sau.
Lúc Lục Tuấn Ngạn tỉnh lại, Mộ Niệm Đồng đã rời khỏi phòng.
Anh ta vội vàng rửa mặt, đi xuống dưới tầng, còn tưởng rằng cô rời khỏi biệt thự nhà họ Lục, lại phát hiện trước bàn ăn, cô đã lẳng lặng ngồi từ lâu.
Lục Đình Hách và Lâm Ngọc cũng có ở đó, chỉ là sắc mặt Lâm Ngọc vô cùng khó coi, hiển nhiên là vừa rồi lại bị Lục Đình Hách trách mắng!
Lục Tuấn Ngạn suy đoán, chắc là vì chuyện của Mộ Niệm Đồng.
Tối hôm qua, Lâm Ngọc lẩm bẩm bên tai anh ta, bảo anh ta ly hôn với Mộ Niệm Đồng sớm một chút.
“Đồ đê tiện đó, vậy mà cho con đội nón xanh! Cô ta phản bội con! Tuấn Ngạn, loại phụ nữ này, nếu sống ở cổ đại, không chung thủy với chồng, *** với người đàn ông khác, cho dù không kìm lồng heo, cũng cần phải cưỡi con lừa gỗ dạo phố!”
“Đều là thời đại gì rồi. Được rồi, mẹ đừng nói nữa, con tự có tính toán của mình.”
Lục Tuấn Ngạn nói xong, liền rời khỏi phòng Lâm Ngọc.
Chắc là vì chuyện này, Lâm Ngọc kìm nén suốt cả một đêm.
Lục Tuấn Ngạn đi đến bên cạnh Mộ Niệm Đồng, ngồi xuống sát bên cô.
Sống lưng cô lập tức trở nên cứng ngắc.
Ngồi ở trước bàn, mọi người đều trầm mặc, đưa mắt nhìn nhau, xấu hổ không thôi, bầu không khí vốn im ắng lạnh lẽo càng yên tĩnh gần như quỷ dị.
Biệt thự nhà họ Lục vốn bình yên vì tiệc tối hôm qua ầm ĩ không vui, mà hiện lên một chút khe nứt.
Trong lòng Mộ Niệm Đồng nghĩ, hiện giờ cô, ngoại trừ Lục Đình Hách và Lục Tuấn Ngạn, chắc là trên dưới nhà họ Lục không ai hoan nghênh cô.
Tồn tại của cô, chỉ càng phá hoại yên bình và hòa thuận không dễ có của biệt thự nhà họ Lục, khiến người ta bài xích kháng cự.
Cô lạnh nhạt nhìn lướt qua người nhà của anh ta trước bàn ăn, nếu không phải có Lục Đình Hách ngồi ở đây, chỉ sợ lúc này Lâm Ngọc ước gì có thể xé cô ra trước mặt mọi người.
Mà trên bàn cơm anh xuất hiện, nằm ngoài dự đoán của cô.
Ngồi ở trước bàn, Lục Cảnh Kiều mặc bộ quần áo màu đen, được cắt may khéo léo, giơ tay nhấc chân đều tao nhã tôn quý.