Chương 73: Người đàn ông là động vật có lãnh địa
Mộ Niệm Đồng khẩn trương nắm chặt tay.
Nhiệt độ bên trong xe rất thấp.
Sáng sớm, nhiệt độ không khí vốn rất thấp, gió sớm đều mang theo cảm giác mát lạnh.
Cô rụt rụt bả vai, ánh mắt nhìn phong cảnh bên ngoài cửa kính xe, rơi vào trầm tư.
Cô nhíu mày lại, đột nhiên hỏi, “Vì sao anh lại trở về?”
“Hả?”
Mộ Niệm Đồng nhìn thẳng phía trước, lạnh nhạt hỏi, “Tôi nghe ông nội nói, anh vẫn luôn ở nước ngoài, vì sao lần này đột nhiên trở về?”
“Chuyện này còn phải hỏi sao?”
Lục Cảnh Kiều nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Đương nhiên là trở về tranh giành tài sản nhà họ Lục.”
“…” Cô kinh ngạc quay đầu, trợn mắt nhìn anh khó có thể tin!”
Nói chung, người đàn ông kiêu ngạo, người mang dã tâm, cũng ít nói những lời nhẹ nhàng bâng quơ ra khỏi miệng.
Không thể tin được chính là, người đàn ông này ở trước mặt cô, lại không che giấu bất cứ chuyện gì, trực tiếp nói ra dã tâm của anh!
Chẳng lẽ, anh không kiêng kỵ một chút sao.
Mộ Niệm Đồng mấp máy môi, lập tức lạnh nhạt nói, “Tôi không quan tâm rốt cuộc anh trở về vì mục đích gì. Chỉ là, từ giờ trở đi, chúng ta vẫn nên giữ một khoảng cách cho thỏa đáng…”
Còn chưa dứt lời, bỗng nhiên xe dừng lại, đỗ ở ven đường.
Mộ Niệm Đồng ngẩn ra, thấy anh cởi dây an toàn ra, thân hình cao to tiến lại gần cô!
Trong chớp mắt khi anh tiến sát cô, có mùi thơm mát trên người anh bay đến mặt cô.
Bỗng nhiên cô có chút hít thở không thông, tim đập rộ lên, không khí bên trong xe đều trở nên vô cùng loãng!
Mộ Niệm Đồng nắm chặt lấy dây an toàn, nhắm hai mắt lại.
Lục Cảnh Kiều nhìn thoáng qua cô, bỗng dưng cười, lấy một bao thuốc lá bên hộp để đồ ngay bên cạnh tay phải cô, lập tức ngồi thẳng dậy, mở bao thuốc lá ra, đốt một điếu thuốc.
“Tim em đập vô cùng nhanh. Tưởng tôi hôn em sao?”
Mộ Niệm Đồng mở to mắt, hóa ra anh chỉ lấy bao thuốc lá, nhất thời vô cùng lúng túng, mặt lập tức đỏ lên.
Người đàn ông này đúng là xấu xa!
Đây rõ ràng là cố ý đùa giỡn.
Nhìn thấy bộ dạng cô khó chịu như vậy, anh lại cười, nhả khói ra, anh vươn tay, mu bàn tay lạnh lẽo chạm vào má cô.
“Sao mặt lại nóng như vậy?”
Vẻ mặt cô xanh mét xoay mặt đi, liếc nhìn ngoài cửa sổ, lại nghe anh cười như không cười hỏi lại: “Nếu tôi không phải chú của Lục Tuấn Ngạn thì sao?”
Cô mờ mịt, “Cái gì?”
Lục Cảnh Kiều chậm rãi hít một hơi thuốc lá, khóe môi đầy khói thuốc dày, cùng với mùi hương đặc biệt trên người anh, lại dung hợp vừa đủ.
Anh giơ tay nhấc chân, có một loại khí chất không nói rõ.
Lại nhìn vè mặt anh, đã chôn vùi trong sương khói, còn giống như sương mù.
“Chẳng lẽ là vì tôi có quan hệ với nhà họ Lục, cho nên em kính sợ trong lòng?”
Cửa sổ, gió sớm tiến vào.
Trái tim hỗn độn của Mộ Niệm Đồng cuối cùng cũng có chút tỉnh táo.
Cô chậm rãi nâng mắt, lông mi dài nhỏ hơi run rẩy, “Chúng ta như vậy là không tuân thủ luân thường đạo lý.”
“Lúc trước em không có nghĩ như vậy. Em muốn trả thù anh ta như thế nào, tôi bằng lòng phối hợp với em.”
“…”
Lục Cảnh Kiều hơi nhíu mày, bỗng nhiên dựa sát vào người cô, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng vào mặt cô, hà hơi như lan, “Không phải là anh ta nói với em những lời đó, cho nên em dao động rồi?”
“…”
“Để anh nói cho em biết, người đàn ông là động vật có lãnh địa. Tựa như sư tử và hổ vậy, rào đất làm vương, anh ta có thể phản bội em, nhưng em không thể phản bội anh ta.”