Chương 15
Yến Tuy nhìn chăm chú phương hướng thân xe biến mất trong chốc lát, lại xoay người gật đầu một cái với Chung Minh và Cố Lãng, rồi sau đó lên xe của anh, rất nhanh liền cũng rời khỏi địa giới của Chung gia.
Sau khi anh ngồi lên xe, thần sắc nhanh chóng lạnh xuống, anh lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại.
"Tôi muốn biết tất cả mọi chuyện ba năm cao trung của Mạnh Đình."
Sẹo lòng bàn tay Mạnh Đình cùng dấu vết trên tay cậu, khiến anh không cách nào phớt lờ.
Trở lại Yến trạch, cũng không ngoài ý muốn, anh gặp Hà Uyển ở trong phòng khách chờ anh.
Thời gian này phần lớn người giúp việc đều đi nghỉ rồi, trong phòng khách lớn như thế, chỉ một mình bà ngồi, không bật TV, cũng không nghịch điện thoại di động, cứ như vậy ngồi theo dáng vẻ tiêu chuẩn, đổi lại là người khác đã sớm bị bà dọa sợ rồi.
Yến Tuy cũng không có cảm giác, lúc Hà Uyển nhìn sang, anh nhẹ nhàng vuốt cằm, rồi sau đó liền đi về phía cửa thang gác.
"Tuy Nhi."
Hà Uyển ngồi bất động, gọi Yến Tuy một câu, Yến Tuy dừng bước, xoay người lại, nhìn về phía Hà Uyển, đợi bà tiếp tục nói xong.
"Con gặp qua Mạnh Đình rồi đi, có thể có chỗ nào không thích ở cậu ta hay không?"
"Không có," Yến Tuy nói, lại đi hai bước về phía Hà Uyển, tiếp tục vuốt cằm, "Ngài nghỉ ngơi sớm một chút."
Dứt lời, anh cũng không cho Hà Uyển cơ hội giữ lại, xoay người, đi lên lầu 2, mở cửa phòng mình ra đi vào, lại đóng cửa lại.
Hà Uyển vẫn như cũ ngồi im, hồi lâu sau, bà mới cười lạnh một tiếng, chỉnh lý tốt thần sắc, lại không ngủ trong phòng ở nhà cũ, mà là đi ra cửa quay trở lại chỗ ở của bà, bà hận Yến gia, hận hết thảy liên quan tới nó, liền cũng bao gồm Yến Tuy, mặc dù đó là con trai của bà.
Mạnh Đình còn muộn hơn Yến Tuy 5 phút mới tới Mạnh trạch, như vậy tính ra, vốn là lộ trình nửa giờ, đường về ước chừng hơn 1 tiếng.
Cũng là bởi vì Mạnh Kì nửa đường nhận được tin tức, chuyển hướng đi phía khác, đón Mạnh Tiêu uống say khướt suýt chút nữa xảy ra chuyện trở về.
"Chẳng lẽ là đàn ông, chú mày còn muốn người khác thượng, cậu ta còn không xứng với con riêng của Mạnh gia tôi."
Đó chính là một nhà giàu mới nổi trà trộn tới yến hội, ngay cả một nửa người trong vòng đều không phải, hoa ngôn xảo ngữ mấy câu đã đem Mạnh Tiêu mê hoặc tới mức tìm không ra bắc, kém chút nữa bị bỏ thuốc thất thân rồi, thay đổi thời gian trường hợp, y khẳng định sẽ không quản hắn, nhưng Mạnh Tiêu là y mang tới yến hội của Chung gia, xảy ra chuyện, y cũng không thoát khỏi quở trách.
Dị thường trên người Mạnh Tiêu cũng không hoàn toàn tiêu tán sạch sẽ, mặc dù thần trí căn bản khôi phục rõ ràng, tâm tình cũng không chịu khống chế lớn.
Hắn sắc mặt xanh đỏ lẫn lộn, phẫn nộ cùng cực, hắn nhìn thần sắc Mạnh Đình đặc biệt âm ngoan, Mạnh Đình chống lại ánh mắt của hắn, đầu lông mày cau lại, nhưng vẫn là không nói gì, cái gì cũng đều không làm.
Mạnh Kì lại nhận hai cuộc điện thoại, y từ vị trí phó lái xoay người lại, ánh mắt kia hận không thể lăng trì Mạnh Tiêu, "Quả nhiên là bạch nhãn lang, ngay cả người trong nhà cũng tính kế!"
Mạnh Tiêu trở về đã nhiều năm như vậy, làm sao có thể ngay cả nhà giàu mới nổi và con cháu của nhà giàu chân chính đều không phân biệt được, chẳng qua là Mạnh Tiêu thấy gã có tiền, muốn khiến gã xài tiền vì hắn, cứ như vậy vẫn luôn bám theo, bất quá chia tay là chuyện sớm muộn.
Hắn nghe được chuyện Mạnh Kì muốn dẫn Mạnh Đình tới yến hội, trong lòng sinh kế, càng nghĩ, càng không muốn bỏ qua, nhưng hắn không nghĩ tới mấy người Yến Tuy cả tối cơ hồ là trông coi Mạnh Đình một tấc cũng không rời.
Mà cái tên nhà giàu mới nổi kia cũng tồi tệ, xa xa nghe được Mạnh Đình là người của Yến Tuy, gã đâu còn dám đụng tới, ngược lại cảm thấy là Mạnh Tiêu hại gã, gã có thể trà trộn tới yến hội của Chung gia, đã nói lên bản lĩnh của gã không nhỏ, hắn liền thay đổi tính kế Mạnh Tiêu, nhiều lần nhằm vào lại đụng tới nơi này của gã, lại là muốn bán cho Mạnh gia hắn một cái tốt.
Đương nhiên, nếu như gã có cách tìm tới Yến Tuy, cũng sẽ không tìm đến hắn, cho đến lúc này Mạnh gia liền thực sự mất mặt.
"Tại sao không thể tính kế, đều là con riêng, tại sao cậu ta có thể gả tới Yến gia, tôi lại không được?"
Huống chi hắn còn trở lại Mạnh gia sớm hơn Mạnh Đình, những năm này vì lấy lòng Lí Nhất Phỉ và lão gia tử, tốn không ít tâm tư, nhưng cuối cùng thì sao, có hôn sự tốt, người nghĩ tới cũng không phải hắn.
Nếu như Mạnh Đình xảy ra chuyện, Mạnh lão gia tử vì không để cho hôn sự ngâm nước nóng, nhất định phải tiếp tục chọn người từ Mạnh gia, vậy còn có ai thích hợp hơn hắn sao?
"Không phải là gương mặt sao? Phá hủy, tao xem mày lấy cái gì câu dẫn Yến Tuy?" Mạnh Tiêu giờ phút này dưới sự kích thích còn sót lại dược vật cùng hơi rượu, thật là cái gì cũng dám nói.
Hắn không chỉ có dám làm còn dám làm
(chỗ này thì có gì khác nhau nhể, hay tác giả viết nhầm)
, vung tay bắt đầu làm liền muốn tới rạch mặt Mạnh Đình, nhưng chính là hắn không khiêu khích trước, Mạnh Đình cũng không có ý định bỏ qua cho hắn.
Sau khi nghe được Mạnh Tiêu thừa nhận muốn tính kế cậu, cảm xúc trên mặt Mạnh Đình liền đều biến mất sạch sẽ, loại lãnh đạm này cũng không tốt hơn Yến Tuy bình thường bao nhiêu, ánh mắt cậu nhìn Mạnh Tiêu, giống như một thợ săn cay độc theo dõi con mồi của hắn, cậu khoát tay túm được cổ tay Mạnh Tiêu, lực mạnh mẽ bẻ gãy, trực tiếp tháo khớp các ngón tay của hắn, một cái tay khác, cậu cũng không bỏ qua cho.
"Á á!" Kêu liên tục 2 tiếng thảm thiết Mạnh Tiêu cơ hồ bị đau tới ngất đi.
Mà Mạnh Đình lại nhìn chằm chằm chân hắn, tư thế rất muốn tháo khớp chân hắn ra.
"Đừng, đủ rồi, Mạnh Đình đủ rồi!"
Mạnh Kì nhìn Mạnh Đình nuốt một ngụm nước bọt, đây chính là Mạnh Đình lúc trước ở trước mặt Yến Tuy mềm mại ngoan ngoãn sao, đây chính là một con sói ác khoác da tiểu bạch thỏ, người bình thường ngay cả có năng lực bẻ gãy cánh tay nam nhân trưởng thành, cũng sẽ không có quả quyết như cậu, tàn nhẫn mà có hiệu suất như vậy.
Cậu rốt cuộc là những thủ đoạn này như thế nào sẽ, đừng nói đánh nhau, chính là dùng để giết người, cũng dễ dàng a.
So với thảm trạng của Mạnh Tiêu giờ phút này, hai quyền hôm qua Mạnh Đình cho y, tuyệt đối coi là lưu tình với y rồi.
Mạnh Đình vốn là một cái liền có thể nhìn thấu, giờ phút này bí hiểm trong mắt Mạnh Kì dâng lên rồi.
Ánh mắt Mạnh Kì quét về phía tài xế thần sắc biến ảo cực nhanh, lạnh lùng nói, "Hảo hảo lái xe."
"Vâng."
Tài xế đáp lời, tiếp tục không dám nhìn Mạnh Đình thông qua gương chiếu hậu nữa, Mạnh Đình nhưng chính là hắn và Mạnh Trung cùng tới đón, giờ phút này tự nhiên cũng chịu chấn động.
Xe dừng lại, Mạnh Đình xuống xe trước, tự cậu trở về phòng, Mạnh Kì cũng không dám giữ cậu, y mang theo Mạnh Tiêu tới hậu trạch, Mạnh lão gia tử đã ngủ, Phùng Trạch Kiều nhưng còn chưa ngủ, bộ dạng Mạnh Tiêu thực sự thê thảm, bà sai người tìm bác sĩ, rồi cùng Mạnh Kì bàn bạc một chút, giữ lấy điện thoại của Mạnh Tiêu, để người giữ ở cửa của hắn, tất cả chờ ngày mai Mạnh lão gia tử tỉnh lại rồi hãy nói.
Dĩ nhiên, có thể quyết định như vậy điều kiện tiên quyết là Mạnh Đình thật sự không có chuyện gì, bằng không hôn sự này tuyệt đối ngâm nước nóng.
Chuyện này phát sinh ở Chung gia, Chung Minh không bao lâu nữa sẽ biết chân tướng sự việc, chần chờ chốc lát, y liền gọi điện thoại cho Yến Tuy, bằng không để lâu điện thoại của Yến Tuy liền gọi tới chỗ Mạnh Đình.
Mạnh Đình sau khi trở về phòng, tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường nổi lên buồn ngủ, trong lòng cậu trống rỗng, cũng không có gánh nặng trong lòng đặc biệt rõ ràng, Mạnh Tiêu kia lúc trước không có ý tốt với cậu, cậu trước kia đối với người như vậy, đều không nương tay, lần này cũng không ngoại lệ.
Cậu không sợ Mạnh Tiêu, nhưng đối với chi thứ hai của Mạnh gia phía sau Mạnh Tiêu, có chút sợ hãi, bọn họ nhưng sẽ không đánh nhau một trận với cậu, luận về thắng thua.
Bất quá điện thoại của Yến Tuy gọi tới, cậu vẫn là rất cao hứng.
"Yến Tuy," Cậu nằm nói chuyện, thanh âm thấp một chút, cậu túm một cái gối ôm vào trong ngực, vừa lúc đặt ngón tay linh hoạt sở trường kia lên phía trên.
"Em ở đâu?" Yến Tuy trực tiếp hỏi, cũng là muốn trước tiên xác định an toàn của Mạnh Đình.
"Em ở trong phòng, nằm trên giường." Mạnh Đình thành thật trả lời.
Lại là hồi lâu trầm mặc, Mạnh Đình mới tiếp tục mở miệng, cậu đã quyết định muốn dùng chân thành đối đãi với Yến Tuy rồi, chuyện này liền cũng sẽ không giấu diếm.
"Yến Tuy, em mới vừa rồi lại đánh nhau."
"Xảy ra chuyện gì?" Yến Tuy mi tâm nhăn lại, thanh âm cũng theo đó lạnh lùng, Mạnh Đình có chuyện tham dự đánh nhau gì đó, Chung Minh cũng không dám nói với anh.
Mạnh Đình liền đem chuyện bọn họ đột nhiên đổi đường đón Mạnh Tiêu về, lời của Mạnh Tiêu và Mạnh Kì thuật lại một lần.
"Em không phải quá rõ, nhưng là Mạnh Tiêu không tốt, hắn muốn hại em, em liền đánh hắn."
Mạnh Đình từ nhỏ đến lớn gặp quá nhiều ác ý, khiến cậu đối với loại tâm tình này hết sức nhạy cảm, thời gian rất dài, cậu đều sẽ chọn bạo lực giải quyết. Nhưng sau đó, cậu dần dần biết, bạo lực có lúc cũng không thể giải quyết vấn đề, còn có thể mang đến phiền toái vì mình, cậu liền học nhẫn nhịn.
Nhưng loại nhẫn này, cũng là có điểm mấu chốt, trước kia là đồ ăn của cậu, an toàn của người thân của cậu, hiện tại còn bao gồm hôn sự của cậu và Yến Tuy, mà Mạnh Tiêu không chỉ có muốn rạch mặt cậu, còn rõ ràng mơ ước đến Yến Tuy rồi, cậu liền không có ý định nhẫn nữa.
"Cũng chính là khiến hắn ta đau vài ngày, em biết, không thể giết người."
Giết người là phải đền mạng, cậu chỉ có một mạng, cậu muốn mình sống, không muốn cho người khác, còn là người cậu vạn phần chán ghét kia.
Yến Tuy hiếm thấy trầm mặc, anh từ trong lời nói của Mạnh Đình cảm thấy ra chút ý vị rất vi diệu, cậu nói như vậy, đã nói lên cậu từng bị bức tới mức độ động tới ý nghĩ giết người, cuối cùng lại áp chế xuống.
Một loại tâm tình phiền não không biết từ đâu đối với Mạnh Đình, từ đáy lòng Yến Tuy lan tràn ra.
Anh cần phải đối với hành vi của Mạnh Đình trách cứ hoặc là khuyên can chút gì đó, nhưng cuối cùng anh không nói gì, thậm chí cũng không hỏi gì, thái độ đối đãi giống với vết sẹo trên tay cậu, anh muốn biết cái gì, sẽ tự mình đi biết, cũng không cần Mạnh Đình lại lộ ra vết sẹo để anh biết.
Mạnh Đình hai đời căn bản là không có nhìn người đối diện, cậu duy nhất chỉ có thể coi như là nhìn rõ ràng chính bản thân cậu, cậu biết mình không bình thường, vô luận cậu từng cố gắng muốn bình thường bao nhiêu, nhưng cậu rõ ràng, đây chẳng qua là giả bộ vô tội cho người khác nhìn, cậu bên trong vẫn như cũ là không bình thường, vẫn luôn như vậy.
"Mạnh Đình......" Yến Tuy rốt cục đã mở miệng.
"Dạ?" Mạnh Đình nhẹ nhàng trả lời, trong thanh âm mang theo chút thấp thỏm cùng cùng luống cuống. Cậu luôn ngốc như vậy, lúc này mới bao lâu liền đem vấn đề càng ngày càng nghiêm trọng của mình bại lộ với Yến Tuy, cậu nhất định là bị ghét bỏ rồi.
"Sau này anh chăm sóc em." Mạnh Đình còn nhỏ, có người chăm sóc, cũng có thể bài trở lại một chút.
Mà Mạnh Đình trong trí nhớ chưa từng khóc, trong nháy mắt Yến Tuy dứt lời, hốc mắt liền đỏ.
"Yến Tuy...... cảm ơn anh."
Bất kể Yến Tuy sau này có thể đối tốt với cậu hay không, chỉ lời này của anh với cậu, là cậu có thể dốc toàn bộ báo đáp anh.
Lời này nói ra, chính là bản thân Yến Tuy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện cũ của Mạnh Đình một chút cố ý bị che giấu, anh mặc dù còn chưa biết, nhưng đại khái có thể đoán ra một phần, anh vốn ý định chịu trách nhiệm nên có với vợ của mình, hiện tại vị trí thê tử của anh chính là Mạnh Đình, anh nguyện ý chịu trách nhiệm tới mức nhiều hơn một chút.
Những lời này, quyết định như vậy, cũng chỉ là anh nguyện ý mà thôi.
"Đi ngủ đi," Thanh âm của Yến Tuy lại thấp một chút, giống như là một loại cố ý dỗ cậu ngủ, "Ngủ ngon."
Mạnh Đình cũng hạ thấp thanh âm, "Ngủ ngon."
Đợi một lát, hai bên lại đều không ai cúp điện thoại, Yến Tuy chỉ có thể tiếp tục mở miệng, "Em cúp trước."
"Vâng," Mạnh Đình trả lời, sau đó mới lấy điện thoại di động từ bên tai ra, nhấn nút tắt.
Vốn là tối nay, cậu đại khái là ngủ không được, nhưng sau khi nhận điện thoại của Yến Tuy, trái tim cậu lại lần nữa dẹp yên xuống, mí mắt dần dần nặng trĩu, tiếp theo không lâu Mạnh Đình liền ngủ thiếp đi.
Trước khi ngủ, cậu còn suy nghĩ, cậu đã có người chăm sóc rồi, cái này thực sự tốt, tốt giống như gả cho Yến Tuy vậy.
______________________
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Đình tử thật ngoan, nhưng là không dễ ăn hϊế͙p͙ ~
Con editor có lời muốn nói: huhuuu ẻm Đình thật đáng yêu nhưng cũng thật đáng sợ, cơ mà tui thứt =)))