Chương 55

Kết hôn tới hiện tại vừa mới hai tháng trôi qua, cậu và Yến Tuy hứng thú đối với thăm dò thân thể lẫn nhau không có giảm bớt chút nào, ngược lại có khuynh hướng càng ngày càng mạnh hơn, Yến Tuy há miệng ngậm điểm mẫn cảm trên người Mạnh Đình, nhẹ nhàng tốn hơi thừa lời.


Anh không cam lòng cắn đau người, nhưng cảm giác kích thích hàm răng xẹt qua mang tới luôn cường liệt hơn vài phần, Mạnh Đình lại cũng không che giấu chính mình, Yến Tuy quả nhiên liền nghe được thanh âm anh muốn nghe.
"Yến Tuy...... Yến Tuy, anh đừng như vậy......"


Mạnh Đình nhẹ nhàng túm lấy tóc Yến Tuy, dưới thân thể vô cùng nhạy cảm ý thức liền muốn trốn tránh, nhưng hai người cuốn lấy thật chặt, cậu chính là né, cũng là cùng mang theo Yến Tuy, kết quả cuối cùng bất quá là chuyển đổi vị trí mà thôi.


Yến Tuy chậm rãi ngẩng đầu, trên môi mang theo một tầng nước sáng trong, anh hướng về phía Mạnh Đình nhẹ nhàng cười cười, sau đó Mạnh Đình liền quên mất chút xấu hổ vừa rồi, cậu chớp chớp mắt, rất xác định mà nói, "Yến Tuy, anh rất đẹp, thật đấy."


Yến Tuy vẫn như cũ không có trả lời, anh nhẹ nhàng phẩy trán Mạnh Đình ra, ở trên trán cậu hôn hôn, lúc này mới trả lời, "Em đẹp hơn."


Cũng không chỉ có bề ngoài, còn có tính tình của cậu, nội tâm của cậu, Yến Tuy từng nói với Mạnh Đình là nhất kiến chung tình, kỳ thực cũng không tính giả, lần đầu gặp Mạnh Đình, Mạnh Đình ở trong mắt anh, cái nhìn đầu tiên chính là đặc biệt.


available on google playdownload on app store


Mạnh Đình được khen tới má đỏ hồng, nhưng cậu lại sáp lên hôn hôn môi Yến Tuy, "Chúng ta đều đẹp."
"Ừm," Yến Tuy trả lời, nhưng không có cứ như vậy bỏ qua người được, hoặc là nên nói, mấy câu nói của Mạnh Đình khiến anh càng thêm muốn ngừng mà không được.


Bóng đêm từ từ, mặc dù không có đệm hồng, nhưng cái giường lớn hai mét này cũng đủ cho bọn họ lăn lộn rồi.


Hôm sau Mạnh Đình quả nhiên lại không thể dậy sớm, cậu nhìn thời gian trên điện thoại di động bộ dáng vạn phần giật mình, khiến Yến Tuy không nhịn được lại cười một lát, "Ngoan, không sao, buổi tối chạy bộ cũng được."
"Vậy biến thành lười biếng cũng không sao?"


Mạnh Đình quả thực có chút để ý, cậu trước kia cực kỳ chịu khó, mà bây giờ một ngày lại lười hơn một ngày. Cậu trước kia ít nhiều sẽ tỉnh dậy lúc 5h, hiện tại tỉnh dậy chính là 7h.


"Không sao," Yến Tuy một lần nữa xác định với Mạnh Đình, anh nói ôm lấy người, đi tới phòng tắm, "Anh bồi em nhé."
Mạnh Đình nhìn gò má Yến Tuy một lúc lâu, mới gật gật đầu, "Buổi sáng không chạy, buổi tối nhất định phải chạy, em và anh cùng nhau, chúng ta phải khỏe khỏe mạnh mạnh, cùng nhau sống lâu trăm tuổi."


Cước bộ Yến Tuy ngừng lại, mắt rủ xuống nhìn tới, lại mới trả lời, "Ừm, sống lâu trăm tuổi."


Nhưng anh trong lòng đã hiểu ra, Mạnh Đình là đối với cậu kiếp trước từng lao tử (*) mà có lưu lại bóng ma, nhưng Yến Tuy cảm giác, Mạnh Đình ch.ết có lẽ cũng không đơn giản như cậu cho rằng, nhưng cách nhau một kiếp, anh muốn tr.a cũng có chút khó khăn.
((*) lao tử: ch.ết vì làm việc quá sức)


Phương pháp phối chế của Mạnh Đình đã sửa lại xong rồi, hôm nay bắt đầu lại không cần đi học, Yến Tuy hỏi qua Mạnh Đình, sau đó dẫn cậu tới công ty.


Nhân viên trong cao ốc Yến thị đối với Mạnh Đình căn bản quen mặt rồi, người thỉnh thoảng được ông chủ dẫn tới show, làm sao có thể không quen mặt chứ.


Bất quá người Mạnh Đình có thể nhớ cũng không nhiều, một Vương Phong, còn có thư ký trợ lý Trần Phương thường xuyên vào phòng làm việc Yến Tuy đưa đồ, cùng với mấy cao tầng công ty Yến Tuy từng giới thiệu với cậu.


Yến Tuy dẫn Mạnh Đình tới phòng làm việc không bao lâu, Trần Phương liền mang theo một đống trái cây và đồ ăn vặt đi vào, Mạnh Đình mang tới hai bài thi, thật sự cũng không muốn lãng phí thời gian, khoa học tự nhiên của cậu có thể đỉnh như vậy, đề hải chiến thuật (*) cũng là không thể miễn được.


((*) đề hải chiến thuật: tích lũy kinh nghiệm dần dần)
Yến Tuy tiếp tục xử lý việc, giữa lúc đó đi ra ngoài mở hai cuộc họp, thời gian không sai biệt lắm liền tới 11 rưỡi.


Mạnh Đình rất nghiêm túc, Yến Tuy sau khi không có ở phòng làm việc, cậu lại càng nghiêm túc hơn, Yến Tuy trở lại, cậu cũng không nhận ra, tới khi má cậu bị người hôn vài cái, cậu mới kịp phản ứng.


Mạnh Đình để bút xuống, che bài thi lại, để qua một bên, sau đó xoay người lại liền ôm lấy Yến Tuy, ở trên má anh cũng hôn hai cái, lúc này mới cao hứng mà nói, "Anh về rồi nha."


"Ừm," Yến Tuy đáp lời nhu nhu tóc Mạnh Đình, anh kỳ thực đã về một lát rồi, nhưng Mạnh Đình chính là chuyện chú tới nhìn không thấy anh, bất quá cậu đề nghị cho anh cũng coi như đúng trọng tâm, anh hôn người một cái, ôm người một cái, Mạnh Đình liền nhận ra anh.


Bất quá Yến Tuy vẫn còn có chút xoắn xuýt, đối lại người khác đến hôn Mạnh Đình, cậu chẳng phải là bị người dính tiện nghi mới có thể phát hiện ra bất thường?


"Sao thế?" Mạnh Đình hỏi liền đứng lên, phía sau cậu dựa vào bàn làm việc, kéo Yến Tuy lại gần chút, cậu đưa tay qua nhu nhu huyệt thái dương Yến Tuy, có chút đau lòng hỏi, "Anh không phải là công việc mệt mỏi?"


Cậu biết mấy thứ kia toàn bộ không thể giúp Yến Tuy một tay, chính là đau lòng người, cậu cũng chỉ có thể hỏi như vậy thôi.
Yến Tuy nhẹ nhàng lắc lắc đầu, anh đặt cằm lên vai Mạnh Đình, đối với phiền não đột nhiên của mình có chút buồn cười, "Vẫn tốt, cũng đã quen rồi."


Công việc trước mắt trạng thái vẫn là thật sự không thể nói mệt mỏi, thời điểm chân chính mệt mỏi đã qua, đặc biệt là sau khi ở chung một chỗ với Mạnh Đình, tác phong của anh đột nhiên tay đổi, đã đã rớt mắt kính của không ít người.
"Minh Á tới, chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa cơm với nó."


Mạnh Đình nghe vậy suy nghĩ một lát mới nhớ ra cái tên này, cậu híp híp mắt, "Cháu lớn ở nước F."
"Đúng," Yến Tuy nghe vậy lại cười cười, Mạnh Đình đối với nhận thức thân phận có chút cứng nhắc, nhưng cứng nhắc tới khá đáng yêu.


Yến Minh Á là tối hôm qua tới, xê dịch chút thời gian, lại gần dự định một chút, lúc này mới lại gọi điện thoại cho Vương Phong, Yến Tuy thấy Mạnh Đình cũng ở đây, liền bảo Vương Phong an bài một chút cùng nhau ăn cơm.


Vương Phong kỳ thực từ trường học của Mạnh Đình trở lại cũng không bao lâu, hắn nói với Yến Tuy một chút ý kiến của giáo viên của Mạnh Đình, đại khái cùng suy đoán của Yến Tuy cũng không sai biệt lắm, Mạnh Đình dựa theo nghỉ bệnh xử lý, nhưng đồng thời kỳ thi giữa kỳ, cậu cũng sẽ trở lại thi.


Thời điểm khác nhằm vào thành tích của cậu, sẽ kịp thời điều chỉnh, bất quá đây là sắp xếp của học kỳ này, học kỳ sau Mạnh Đình ít nhất cũng phải trở lại nghiêm chỉnh lên lớp một hai tháng, dù sao cũng là thi tốt nghiệp trung học, vẫn là phải thận trọng đối đãi.


Yến Tuy dắt Mạnh Đình đi ra ngoài, liền cũng nói những cái này với cậu một lần, Mạnh Đình gật đầu một cái, cũng không dị nghị.
Xe Triệu Binh ở cửa cao ốc Yến thị, Yến Tuy Mạnh Đình trước sau lên xe, sau đó liền lái tới nhà hàng ăn cơm.


Yến Minh Á một thân chính trang màu xám bạc, thoạt nhìn quý khí lại trầm ổn, ngồi một mình ở trong phòng ăn rất hấp dẫn ánh mắt người, y mười phút trước đã ngồi ở vị trí chờ rồi, theo thời gian trôi qua, thậm chí đều có người ý động muốn tới gần rồi.


Bất quá ngay sau đó một nam nhân thoạt nhìn ngang tuổi với y, nhưng càng thêm tinh xảo xinh đẹp đi tới, cậu nhìn một vòng, Yến Minh Á vẫy tay, cậu nhẹ nhàng gật đầu, liền cũng đi tới.
Vốn là người ý động tự giác liền áp ý niệm đến gần xuống, nhưng ánh mắt vẫn là không tự chủ nhìn về phía bên kia.


"Thím nhỏ, sao lại một mình thím, cửu thúc đâu?" Yến Tuy ở trong hàng lứa của anh đứng thứ 9, có lúc Yến Minh Á gọi anh là chú họ, cũng có lúc là cửu thúc, bất quá cái sau sẽ có vẻ thân thiết hơn chút.
Yến Minh Á chào hỏi Mạnh Đình ngồi xuống, lập tức bưng cho cậu chén nước.


"Bọn ta ở dưới lầu gặp người, bọn họ ở trong quán cà phê trò truyện, ta lên trước." Mạnh Đình nói, ánh mắt quét về phía bàn, nhưng ngoài trừ nước không có cái gì cả, cậu lại nhìn về phía Yến Minh Á, "Chúng ta trước tiên ăn chút gì a, ta đói bụng."


Như thế cậu mới lưu lại Yến Tuy tự mình đi lên, cậu lúc trước quá nghiêm túc, trái cây điểm tâm Trần Phương chuẩn bị cho cậu, đều quên ăn, buổi sáng hơn 7h ăn điểm tâm, đã sớm tiêu hao sạch sẽ.


"Vâng," Yến Minh Á cười cười, đối với trực bạch của Mạnh Đình vẫn còn lưu lại mấy phần ấn tượng, y lập tức để nhân viên phục vụ tới, bọn họ chọn xong, Mạnh Đình còn chọn cho Yến Tuy.


Mạnh Đình nhìn nhân viên phục vụ đi, cậu mới rơi ánh mắt lên người Yến Minh Á, cậu suy nghĩ một chút nói, "Ta nghe Yến Tuy nói, cháu trước tiên xem một chút, nếu như cảm thấy không thích hợp, không cần miễn cưỡng chính mình."


Mạnh Đình đối với Yến Minh Á ấn tượng không tệ, nhưng chính là bởi vì cảm thấy không tệ, cậu mới không muốn Yến Minh Á bởi vì quan hệ cùng cậu và Yến Tuy, miễn cưỡng chính mình lựa chọn cậu, bọn họ hợp tác tất nhiên là muốn Yến Minh Á thật sự tán đồng nước hoa của cậu, như thế bọn mới có thể tiếp tục kéo dài.


Yến Minh Á nghe vậy gật gật đầu, y tới Hải thành ít nhiều là có chút khẩn trương, cũng không phải nhằm vào hạng mục gì, mà là bởi vì Yến Tuy, cách nhìn của Yến Tuy ở Yến Minh Á xem ra so với ông nội Yến Tránh Bác của y còn muốn quan trọng hơn.


Nhưng chính y cũng không thể thay đổi tâm chướng, trong hai câu nói của Mạnh Đình, liền sáng tỏ thông suốt rồi, xác thực là phải thích hợp mới được.
Y suy nghĩ một chút cười nói, "Thím nhỏ không cần lo lắng, cháu sẽ suy nghĩ thật kỹ, tiếp tục quyết định."


"Như vậy được," Mạnh Đình gật gật đầu, nhìn thấy nhân viên phục vụ bưng đồ ăn tới, ánh mắt cậu rơi vào trên những đồ ăn kia, liền cũng không tiếp tục hào hứng tán gẫu nữa, "Chúng ta ăn trướ, Yến Tuy vẫn không biết lúc nào thì đi lên đâu."


Nói chuyện với Yến Tuy chính là một nam nhân trung niên 40 - 50 tuổi, bọn họ đang nói vài chuyện làm ăn, thời gian đoán chừng không thể ít.


"Vâng ạ," Yến Minh Á đáp lời, lại là giúp nhân viên phục vụ trước tiên chuẩn bị tốt cho Mạnh Đình, y đứng lên, thân thể khẽ nghiêng về phía trước, giúp bày đĩa, xê dịch chén nước, ở một vài góc độ nhìn tới, sẽ có vẻ hai người có chút thân mật.


Lúc này, bên trái phía dưới bọn họ, có một ống kính điện thoại di động hướng về phía bọn họ, liên tục vài tấm hình liền lưu lại bên trong.


"Tư Vũ, cậu chụp cái gì đấy?" Nam nhân nói chuyện quay lưng qua, liền cũng nhìn thấy Mạnh Đình nghiêm túc ăn cơm, gã thoáng dừng một chút, sau đó mới xoay người lại, "Quả thực rất đẹp, bất quá, không giống kiểu cậu thích a."


Tô Tư Vũ tinh xảo xinh đẹp, cho tới nay liền cũng bài xích người khí tràng tương tự, bạn bè bên cạnh vây quanh hắn cũng đều biết, cho nên nam nhân nói chuyện kia mới kinh ngạc chút, gã cười cười với Tô Tư Vũ.
"Nam nhân đối diện cậu ta cũng là cực phẩm." Đó mới là kiểu Tô Tư Vũ sẽ thích.


Tô Tư Vũ đặt điện thoại xuống, sắc mặt có chút u ám, "Tôi mời anh ăn cơm, không phải bảo anh tới nói móc tôi."


Ngồi đối diện Tô Tư Vũ, là học trưởng đại học đã tốt nghiệp hai năm của hắn, trước mắt làm việc ở một tòa soạn, mặc dù không nhảy tới vị chí chủ bút gì, nhưng so với cùng thời gian đi vào, gã coi như là đứng vững gót chân, cũng có quyền ngôn ngữ nhất định.


"Tư Vũ...... Tôi thấy trạng thái của cậu gần đây có chút không đúng." Nam nhân tên Hướng Viễn Tinh, ánh mắt gã nhìn về phía Tô Tư Vũ rõ ràng lộ ra không phải hứng thú bình thường, gã thử dò xét mà sờ sờ tay Tô Tư Vũ, mặc dù lại bị đẩy ra, nhưng gã vẫn là cười cười.


"Nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì?"
Tô Tư Vũ đẩy tay gã ra, lại lâm vào bên trong suy nghĩ của mình, lại chốc lát, hắn ngước mắt nhìn về phía Hướng Viễn Tinh, nhìn tới hết sức nghiêm túc, cũng nhìn tới tâm gã càng ngứa hơn.


Tô Tư Vũ hôm nay vốn là không ý định muốn tới gặp Hướng Viễn Tinh, vốn là hắn liên hệ người, đó là trên cơ sở kế hoạch thuận lợi, nhưng cái kế hoạch kia hại hắn thiếu chút nữa chôn thân trong nhà tù, Hướng Viễn Tinh này ở trong mắt hắn đều vô dụng, nhưng không ngờ còn có thu hoạch ngoài ý muốn.


"Hướng học trưởng, trước mắt có một cơ hội để cho anh nâng cao hơn một tầng, xem anh có dám động vào hay không."


Hướng Viễn Tinh mặc dù ôm chút tâm tình khác tới gặp Tô Tư Vũ, nhưng nghề nghiệp của gã vẫn đang dày công tu luyện, gã suy nghĩ một chút lại quay đầu lại, nhìn thoáng qua Mạnh Đình và Yến Minh Á bàn bên kia.
Gã hạ thấp thanh âm hỏi, "Cậu ta là ai vậy?"


Rất hiển nhiên người bàn kia khiến cho Tô Tư Vũ trở nên không quá bình thường, thân phận không tầm thường rồi.
"Vợ của Yến Tuy gia chủ đương nhiệm của Yến thị, con riêng của Mạnh gia Mạnh Đình."


Tô Tư Vũ nói tới hai chữ "Vợ" (thê tử), thanh âm thả tới đặc biệt thấp, loại không cam lòng cũng rất rõ ràng, tâm thái hắn hiện tại rốt cuộc là cái dạng gì, chính hắn cũng không rõ ràng, nhưng không làm cái gì đó, hắn cảm thấy hắn trước tiên bị chính mình ép điên rồi.


Hướng Viễn Tinh nghe thấy hai chữ Yến thị, mí mắt liền không nhịn được nhảy lên, gia cảnh của gã coi như không tệ, nhưng cũng chỉ là so với gia đình thường thường bậc trung khá hơn một chút, Yến thị đối với gã và gia đình gã mà nói, chính là một quái vật khổng lồ, Yến Tuy hơi dùng chút thủ đoạn có thể làm cho gã và người nhà của gã sống không bằng ch.ết.


Gã lại lại quay đầu lại nhìn, Mạnh Đình vẫn như cũ chuyên chú vào thức ăn của cậu, dáng vẻ không thể nói bao ưu nhã, nhưng người xinh đẹp, nhìn thế nào cũng là cảnh đẹp ý vui, nhịp tim của hắn lại tăng nhanh hai phần, "Cậu bảo tôi thông đồng cậu ta, cậu quá coi trọng tôi rồi đi......"


Tô Tư Vũ nghe vậy sắc mặt có chút khó coi, Hướng Viễn Tinh cảm thấy gã đi câu dẫn Mạnh Đình không đủ tư cách, nhưng gã tới thông đồng cậu vẫn luôn rất hứng thú, ánh mắt Tô Tư Vũ lại dữ tợn hai phần, "Anh tự nhiên không đủ tư cách, bất quá anh nói, phu nhân Yến thị quay lưng với Yến Tuy càng nam nhân vụng trộm sẽ......"


Tô Tư Vũ không nói thêm gì nữa, cũng không phải là muốn Hướng Tinh Viễn tự mình lĩnh ngộ, mà là hắn nhìn thấy Yến Tuy, anh xuất hiện ở cửa nhà hàng.


Ánh mắt Yến Tuy quét một vòng, sau đó liền trực tiếp đi về phía bàn Mạnh Đình, anh đứng ở một bên, trước tiên nhu nhu tóc Mạnh Đình, sau đó mới ngồi xuống, loại thân mật một cách tự nhiên này, nhưng hoàn toàn khác với lễ phép của Yến Minh Á lúc trước, Mạnh Đình đến tột cùng cùng ai có quan hệ, vừa nhìn hiểu ngay.


"Hợp khẩu vị không?" Yến Tuy ngồi xuống gật gật đầu với Yến Minh Á, sau đó nghiêng đầu hỏi Mạnh Đình một câu.
"Vẫn được." Mạnh Đình gật đầu một cái, đồ ăn ngon cậu thích, nhưng là thật sự không hợp khẩu vị, cậu cũng sẽ không xoi mói, cậu kỳ thực rất dễ nuôi.


Yến Tuy cầm lấy khăn ăn lau lau Mạnh Đình, lau tới chút nước thịt trên má, sau đó anh cũng ngồi thẳng, cũng chuẩn bị ăn, "Trước tiên ăn cơm no."
Lời này của anh xem như là nói với Yến Minh Á, hơn nữa nơi này cũng không phải chỗ gì thích hợp nói công sự.


Ba người tiếp tục ăn, Yến Minh Á nhìn Yến Tuy đối với Mạnh Đình chiếu cố một cách tự nhiên, rất là bất đắc dĩ nhíu nhíu mày.


Chú họ nhà y cơ hồ coi Mạnh Đình là trẻ con mà cưng chiều. Đương nhiên, đó cũng không phải nghĩa xấu, đây đối với Yến Tuy mà nói là độc nhất vô nhị, ngoại trừ Mạnh Đình anh chưa từng đối đãi như vậy với người khác, sau này cũng khó có người có đãi ngộ này.


Bên này ăn vui vẻ hòa thuận, Tô Tư Vũ bên này quả thực có thể dùng đứng ngồi không yên để hình dung, Hướng Viễn Tinh coi như tiếp tục không có kiến thức, nhìn phản ứng của Tô Tư Vũ cũng có thể đoán ra người là bên cạnh Mạnh Đình là ai.


Huống chi, trong tòa soạn báo của bọn họ cũng có quy tắc sinh tồn của chính mình, người đương gia của Yến thị là tồn tại tuyệt đối chọc không nổi.
Trừ phi...... Trừ phi gã không muốn lăn lộn ở Hải thành.


"Tư Vũ, tôi thấy hay là thôi đi." Hướng Viễn Tinh khuyên một câu, gã bị dọa sợ, mấy tâm tư kiều diễm kia liền cũng tản mất.


Gã ở trong đại học miễn cưỡng xem là nhân vật phong vân, nhưng ra ngoài xã hội, liền cũng biết chút "vinh quang" kia của gã cái gì cũng không phải, muốn vượt trội hơn người, vẫn như cũ phải dựa vào quan hệ, Tô Tư Vũ giúp gã, theo lý mà nói, gã giúp lại cũng là phải.


Nhưng Tô Tư Vũ muốn trêu chọc thật sự là không phải hắn có thể trêu tới được, ngay cả Tô gia phía sau Tô Tư Vũ cũng không được.


Tô Tư Vũ không trả lời, nhưng nhìn ánh mắt hắn hiển nhiên là không muốn buông tha như vậy, lại chốc lát, hắn đột nhiên cười cười với Hướng Viễn Tinh, "Anh sợ cái gì, tôi trở thành gia chủ phu nhân của Yến thị, anh còn sợ không có lợi?"


Nếu là lúc trước, Hướng Viễn Tinh còn có thể muốn quay đầu lại tiếp tục đánh giá một chút, hiện tại gã trên lưng đổ mồ hôi, căn bản không dám kích động, "Tư Vũ......"


"Anh không tin?" Đầu ngón tay Tô Tư Vũ ở trên mu bàn tay Hướng Viễn Tinh gõ, thanh âm lại chậm chút, "Tô Tư Vũ tôi muốn có được người, còn không có không chiếm được."


Tô Tư Vũ quả thật am hiểu sâu cách thức trêu ghẹo, ý niệm trong đầu Hướng Viễn Tinh vốn nên chôn vùi, trong loại ngữ khí ái muội này, lại lần nữa bùng cháy, gã lại do dự.


Tô Tư Vũ nhưng trong lòng lại sáng tỏ, Hướng Viễn Tinh kiếp trước liền trốn không được lòng bàn tay của hắn, kiếp này tự nhiên cũng không nghĩ tới. Đương nhiên, hắn sẽ không dùng chính mình đi thay gã cam tâm tình nguyện giúp gã, nhưng còn có biện pháp khác.


Ánh mắt hắn quét tới bên kia, bọn họ đã ăn xong rồi, Yến Tuy đang giúp Mạnh Đình lau miệng, thần sắc hai người đều rất tự nhiên, hiển nhiên Yến Tuy làm như vậy không ít, bọn họ ba người này mỗi người đều là cực phẩm, rất khiến một số người mở rộng tầm mắt.


Yến Tuy gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền, thẻ của anh đưa tới không bao lâu liền lại được trả lại, cùng đi đến còn có quản lý đại sảnh nhà hàng, hắn cung kính khom người, lại hướng về phía Mạnh Đình, "Tôi tên là Lương Khải, là quản lý đại sảnh, ông chủ trở lại nhà hàng của mình ăn cơm, liền không cần trả tiền."


Lương Khải nói lời này cũng là có chút ít bất đắc dĩ, nhà hàng và quá cafe chuyển tới dưới danh nghĩa Mạnh Đình đã hơn 2 tháng, nhưng bọn họ tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy ông chủ mới, trước mắt còn là thông qua phương thức này.


Mạnh Đình nghĩ một lát mới nhớ tới, là có chuyện này, bất quá cái này sau đó chính là Vương Phong chuẩn bị, hắn đặt cho bọn họ ở nơi này đoán chừng cũng là bởi vì tầng quanh hệ này, tai Mạnh Đình đỏ hồng, sau đó gật gật đầu, "Tôi biết rồi, các anh đều vất vả rồi."


"Ông chủ ăn hài lòng là tốt rồi."
Lương Khải nói lại hơi cung kính khom eo, hắn muốn cho bọn họ thối lui, nhưng lại bị Mạnh Đình gọi lại."
"Chờ chút."


Mạnh Đình suy nghĩ một chút mới tiếp tục nói, "Tôi là ông chủ có thể không cần trả tiền ăn cơm, vậy tôi có thể không cho phép người kia đến nhà hàng của tôi ăn không?"
Yêu cầu của Mạnh Đình đúng là có chút kỳ quái, nhưng Lương Khải vẫn là trả lời.


"Đương nhiên có thể, đầy là nhà hàng của ngài, ngài có thể quyết định."


"Ừm." Mạnh Đình hài lòng gật gật đầu, cậu chậm rãi xoay người lại, đầu ngón tay chỉ về phía Tô Tư Vũ ở bàn bên kia, "Sau này hắn ta và bạn hán ta đến, đuổi bọn hắn ra ngoài, nhà hàng của tôi không tiếp đãi bọn họ."


Yến Tuy sau khi tiến vào, ánh mắt Mạnh Đình quét tới, lúc ấy Tô Tư Vũ đang nhìn Yến Tuy, không chú ý tới ánh mắt của cậu.


Lúc trước Mạnh Đình còn cảm thấy trường hợp công cộng này, không muốn nhìn thấy Tô Tư Vũ cũng không có cách nào, nhưng hiện tại nơi này là tiệm của cậu, cậu có thể quyết định, liền không đạo lý vẫn tiếp tục nhẫn nhịn.


Mạnh Đình vừa chỉ, Yến Tuy và Yến Minh Á liền cũng nhìn sang, Yến Tuy nghiêng người một bước, đứng cùng Mạnh Đình gần hơn chút, loại tư thái bảo vệ này rất rõ ràng.


Người bên bàn bên kia đều nhìn sang, Tô Tư Vũ tiếp tục muốn tránh đều không có ý nghĩa, hắn trực tiếp đứng lên, nhưng hắn còn chưa có động tác gì, Yến Tuy ôm vai Mạnh Đình, mang người rời đi.


Tô Tư Vũ một hơi tích tụ ở ngực, sắc mặt càng thêm khó coi, lúc này Lương Khải đi tới, hắn không tiếp tục bảo trì lễ nghi đẳng cấp của quản lý phục vụ đại sảnh nữa, hắn cười cuời, mâu quang nhưng là lạnh lẽo, "Hai vị tiên sinh, mời tới nơi khác ăn cơm đi, nơi này không thể tiếp đãi."


"Cái...... cái gì?" Tô Tư Vũ cơ hồ cảm giác mình nghe nhầm, nhưng Lương Khải ăn nói rõ ràng, ý tứ biểu đạt vô cùng rõ ràng.
Tô Tư Vũ đứng lên, người chung quanh đang ăn cơm cũng nhìn tới, "Tôi nhưng là khách VIP nơi này của các anh!"


Hắn giương ra thẻ VIP còn là Mạnh Kỳ mang theo hắn cùng nhau làm, ưu tiên đặt trước vị trí, còn có thể đánh triết khấu thấp nhất.


Lương Khải một chút cũng không sợ cơn giận của Tô Tư Vũ, hắn thẳng tắp sống lưng tiếp tục nói, thanh âm của hắn không có cố ý lớn hơn, nhưng cũng không nhỏ, đủ để người xung quanh các bàn khác nghiêm túc nghe nghe được.


"Ngài hóa ra là khách VIP của chúng tôi, nhưng ngài bỏ thuốc ám hại ông chủ chúng tôi, liền không còn đúng nữa, mời đi ra ngoài, hai ngài sẽ không muốn tôi gọi bảo an tới." Đến lúc đó liền không phải lời dễ nghe khuyên bảo, mà là trực tiếp kéo ra ngoài.


Tô Tư Vũ bị tức đến sắc mặt xanh mét, nhưng hắn quả thực chẳng qua là được cha hắn nộp tiền bảo lãnh ra ngoài, còn chưa có tẩy thoát hiềm nghi.
Hắn cầm lấy điện thoại di động của mình đi ra ngoài, Hướng Viễn Tinh tự nhiên cũng chỉ có thể cùng đi theo.
"Chờ chút, hai ngài còn chưa tính tiền."


Cước bộ Tô Tư Vũ vẫn như cũ không ngừng lại, vậy cũng chỉ có thể Hướng Viễn Tinh dừng lại, không có chiết khấu, bọn họ lại chọn đắt tiền, một bữa này thiếu chút nữa muốn một phần ba tiền lương của gã, cảm giác thịt đau là tránh không khỏi, nhưng gã vẫn muốn dựa vào nhân tế của Tô Tư Vũ quan hệ ở tòa soạn báo ổn định vị trí, tiền này gã phải bỏ ra.


Tô Tư Vũ từ cửa thủy tinh xoay tròn lầu một đuổi theo ra, xe của Yến Tuy vừa vặn tới, anh để Mạnh Đình lên xe trước, sau đó anh ngồi lên, Yến Minh Á cũng ngồi vào ghế trước, Tô Tư Vũ theo bản năng liền chạy về phía bên này, lúc hắn sắp đuổi tới bên cạnh xe, xe liền lái đi.


Hai chân hắn sao có thể chạy kịp bốn bánh xe, hắn hổn hển đán thùng rác ven đường một cước, "rầm" một tiếng, đưa tới không ít cái nhìn chằm chằm.
Trên xe Yến Tuy kéo Mạnh Đình còn đang nhìn về phía sau trở lại, anh nhẹ nhàng thuận thuận trán Mạnh Đình, sau đó giữ tay cậu trong lòng bàn tay.


Mạnh Đình nhìn tay bọn họ giao nhau, trên mặt lộ ra chút mỉm cười, "Cuối cùng chọc tức được hắn."


Nghe cậu nói như vậy, không chỉ có Yến Tuy cười, ngay cả Yến Minh Á ngồi trước cũng cười. Cách Mạnh Đình chọc người rất trực bạch thô bạo, nhưng không thể không nói quả thật có thể chọc tức người, còn là loại chọc tức đâm người đau kia.


Mấu chốt hơn là Yến Tuy còn rất phối hợp, để cho Mạnh Đình hảo hảo nhìn một chút, hiệu quả chọc giận người của cậu.


"Không cần lo lắng, anh sẽ không bỏ qua cho hắn," Yến Tuy xoay tay Mạnh Đình nói nhỏ, anh tới bây giờ đều chưa có động tác, tự nhiên là có chút mưu tính, nhưng sau khi mưu tính những thứ này, tuyệt sẽ không có khả năng bỏ qua cho Tô Tư Vũ.


Mạnh Đình nghe vậy rất là đương nhiên dựa tới đầu vai Yến Tuy, "Em không lo lắng."






Truyện liên quan