Chương 60

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đầu bên kia điện thoại cũng không biết là động tĩnh gì, một lúc lâu Chân Hàm mới nghe được thanh âm Yến Mạn Gia.
"Hàm Hàm......"


"Về! Bất kể bà bây giờ đang ở đâu, lập tức về ngay!"
Ngữ khí Chân Hàm hung hăng hơn chút, tay nắm điện thoại vang lên cọt kẹt, nhưng vẫn nhẫn nại chờ Yến Mạn Gia trở lại.
Yến Mạn Gia tựa hồ có chút khó xử, "Hàm Hàm, mẹ nói rõ ràng với ông ấy liền sẽ trở về."


"Mẹ!" Chân Hàm trực tiếp bùng nổ thô bạo, y bị giận tới nói có chút nghẹn, người nghe điện thoại bên kia lại thay đổi.


"Đây là chuyện của chú và Mạn Mạn, cháu tốt nhất đừng nhúng tay," Thanh âm Tiêu Tư mang theo chút tuỳ ý, nhưng không thể nghi ngờ hắn đang cảnh cáo Chân Hàm, hắn cho rằng người khiến Yến Mạn Gia lựa chọn nói với hắn lời này là Chân Hàm.


"Con mẹ nó ông! Ông chờ đấy cho tôi!" Chân Hàm nói trực tiếp cúp điện thoại, y đi tới phòng khách, cũng không tiếp tục tránh hiềm nghi nữa, "Yến Tuy, Tiêu Tư đến Hải thành rồi, anh cho em địa chỉ, em muốn đi qua đánh người."


Chân Hàm nói lời này, Yến Tuy còn chưa có phản ứng, Mạnh Đình anh đang ôm thì mắt sáng lên.
Cậu cũng cảm thấy Tiêu Tư kia đáng đánh, không yêu Yến Mạn Gia, còn để lỡ bà nhiều năm như vậy, quá đáng đánh!


available on google playdownload on app store


Yến Tuy bị hai người kia nhìn, khẽ nhíu chân mày, anh lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại.
"Hắn đang ở biệt thự ven biển......" Cũng không phải là Yến Mạn Gia đi tìm hắn, mà là hắn đến chỗ Yến Mạn Gia cản người.


Yến Tuy dứt lời, Chân Hàm quay đầu liền rời đi, Mạnh Đình cũng không lập tức đuổi theo, cậu nhìn Yến Tuy không nói chuyện, nhưng ý tứ của cậu toàn bộ ở trên mặt, Yến Tuy làm thế nào mà không rõ chứ.
Tay anh ở trên tay vịn ghế salon gõ gõ, lạnh lùng nói, "Chỉ đánh một trận làm sao đủ......"


"Vậy đánh hai trận?" Mạnh Đình nghe Yến Tuy nói như vậy, cậu liền nói tiếp, tiếp đó cậu nhìn ra, không có kẻ không sợ đánh, cho dù không sợ cũng chỉ bởi vì còn chưa bị đánh đủ thôi.


Yến Tuy vốn còn đang suy nghĩ nghe Mạnh Đình nói như vậy, vẫn như cũ không nhịn được ngoắc ngoắc khóe miệng, anh nhẹ nhàng nhu má Mạnh Đình, lại chốc lát, anh gật gật đầu, chấp nhận quyết định của Chân Hàm và Mạnh Đình.
"Đi đi, nhưng chính mình không được bị thương."


"Ừa ừa," Mạnh Đình gật đầu liên tục hai cái, sau đó cậu liền đuổi theo Chân Hàm, về phần Yến Tuy anh muốn tới chậm chút.
"Anh họ thật sự cam lòng?" Chân Hàm mặc dù còn đang nổi nóng, nhưng thấy Mạnh Đình ngồi bên cạnh, vẫn là không nhịn được tiếp tục hỏi thêm một câu.


Mạnh Đình kỳ quái nhìn thoáng qua Chân Hàm, sau đó gật gật đầu, "Đó cũng là cô của Yến Tuy và anh, không thể để cho người khác khi dễ."


Chân Hàm nghe vậy khẽ hừ nhẹ không trả lời, y cũng là đã được mở mang kiến thức thân thủ của Mạnh Đình, Yến Tuy cam lòng, Mạnh Đình cũng nói như vậy rồi, y cũng chỉ có thể tiếp tục chở cậu cùng nhau đi tới biệt thự Hải thành.


Biệt thự bờ biển chính là nơi lần trước đám bạn Yến Tuy cùng nhau tới tụ tập, phong cảnh bên này tốt, Yến Mạn Gia trở về đều ở nơi này, nhà cũ bên này phái bảo mẫu và tài xế qua, Yến Mạn Gia trên sinh hoạt vẫn là rất dễ dàng.


Bà trước khi từ nước ngoài trở về, kỳ thực đã chiến tranh lạnh với Tiêu Tư một đoạn thời gian rất dài. Tiêu Tư tiêu sái như lúc ban đầu, phong lưu không thay đổi, bà lại tuổi tác trôi qua, bà đã không còn gì để tranh giành ở bên cạnh hắn. Bà cho rằng bà trở về nước chính là kết thúc đối với đoạn tình cảm này của bọn họ.


Trước khi Yến Tuy và Mạnh Đình kết hôn bà đã trở về nước, đến bây giờ thời gian đã hơn 2 tháng, Tiêu Tư mới giống như bừng tỉnh, đột nhiên lại hối hận đuổi theo tới Hải thành. Yến Mạn Gia sau khi trở lại thường xuyên sẽ tham gia một vài triển lãm và party, lần đầu tiên gặp lại Tiêu Tư, bà còn miễn cưỡng mình mỉm cười mà đối diện, lần thứ hai lần thứ ba...... Hắn xuất hiện tới quá thường xuyên, mục tiêu cũng quá rõ ràng, trái tim bà lại dần dần rối loạn.


Sáng sớm hôm nay, bà ở một triển lãm tranh từ xa xa nhìn thấy bóng lưng Tiêu Tư, còn chưa đợi hắn xoay người, bà đã chạy trối ch.ết, bà sợ bà lại lần nữa trở lại tình cảnh đáng buồn đáng thương trước kia của bà.


Nhưng không nên như vậy, con gái của Yến gia muốn cái gì không có, như thế nào sẽ là loại kết cục này chứ.


Bọn họ những lúc chiến tranh lạnh, bà cũng từng nghĩ, có một ngày Tiêu Tư sẽ hối hận, sẽ tìm đến bà, nhưng bà đợi tới tuyệt vọng mà trở về nước, hắn cũng không có tới. Trước mắt hắn thật sự tới, bà cũng không cảm thấy đắc ý, chỉ cảm thấy phiền não, khó chịu.


Bà tâm tình quá tệ, theo bản năng trở lại nhà cũ, lời của Mạnh Đình mặc dù không thể nói là làm cho bà sáng tỏ thông suốt, nhưng cũng làm cho bà hạ quyết tâm, bà và Tiêu Tư là thật sự không có khả năng.


Bà muốn trở lại biệt thự cạnh biển kỳ thực cũng là muốn thanh tĩnh một chút, tốt hơn mà sửa sang tốt chính mình, lại không nghĩ Tiêu Tư sẽ ở cửa biệt thự chờ bà.
Lúc bà ngoài ý muốn mang thai Chân Hàm, mới miễn cưỡng 18 tuổi, cho tới bây giờ cũng 43 rồi, Tiêu Tư còn lớn hơn bà 2 tuổi.


Nhưng hắn thoạt nhìn cùng năm đó nửa điểm không thay đổi, phong độ ngời ngời, anh tuấn ưu nhã, nụ cười khóe miệng vẫn như cũ mê người, ánh mắt hắn nhìn sang, khiến Yến Mạn Gia giống như nhìn thấy đoạn thời gian thanh xuân như điên như cuồng kia của bà.


Có thể làm sao bây giờ, bà dốc hết tất cả tình yêu của bà, cũng không thể đổi lấy bất kỳ một chút động dung nào của Tiêu Tư.


Hắn có lẽ là từng thích bà, nhưng theo như Mạnh Đình nói với bà, hắn không yêu bà, hắn nhìn không thấy được cực khổ và bất an của bà, không, hẳn là thấy được, cũng cảm thấy không sao cả.


Yến Mạn Gia bà chỉ là một trong số người ái mộ khá điên cuồng và chấp nhất của hắn mà thôi, bà đối với hắn mà nói chưa từng đặc biệt, khác nhau giữa yêu và thích, cho dù ở đặc biệt và độc nhất vô nhị, bà và Tiêu Tư cũng chưa từng có.


Bà thua rồi, bà sai rồi, bà thừa nhận, không có gì tốt để tiếp tục dây dưa nữa.


Tiêu Tư cũng không biết một cái nhìn tới này của hắn, mới khiến Yến Mạn Gia chân chính hạ quyết tâm, hắn chỉ thấy Yến Mạn Gia cười cười với hắn, sau đó đi tới, mà không phải giống như mấy lần trước...... Cố giả bộ mỉm cười, hoặc là trực tiếp chạy trốn.


"Nghĩ thông rồi?" Tiêu Tư đưa tay muốn nhu tóc Yến Mạn Gia một cái lại bị bà tránh được, hắn bất đắc dĩ thu tay lại nói, "Đã nhiều năm như vậy rồi, em vẫn là thích làm mình làm mẩy như vậy."
Hắn nói xong lại tiếp tục tùy ý hỏi một câu, "Lúc nào trở về cùng anh."


"Biệt nữu......" Yến Mạn Gia cảm xúc không khỏi lại tiếp tục nổi lên chút gợn sóng, bọn họ chiến tranh lạnh thời gian gần ba năm, Tiêu Tư đến bây giờ còn cảm thấy bà chẳng qua là đang giận dỗi.


"Không trở về nữa Tiêu Tư, không trở về nữa," Yến Mạn Gia nhẹ nhàng nói, sau đó giơ lên mâu quang càng thêm xác định mà nói với hắn, "Chúng ta đã kết thúc rồi, triệt để kết thúc rồi."


Tiêu Tư nghe vậy sắc mặt liền cũng lạnh xuống, Yến Mạn Gia còn muốn nói, hắn cầm tay bà, "Em xác định em phải ở chỗ này nói với anh những lời này?"


Yến Mạn Gia muốn hất tay Tiêu Tư ra lại không thể hất, bà nhíu nhíu mày, "Chúng ta không còn gì để nói, tôi từng yêu anh, nguyện ý để cho anh chà đạp, hiện tại tôi không yêu anh, liền cũng tự động cút đi. Đối với anh mà nói bất quá thiếu đi một tình nhân đáng ghét lại không có ánh mắt mà thôi."


"Mạn Mạn...... Em như vậy nói mình không có ý tứ sao?" Tiêu Tư tận lực làm cho thần sắc của mình tốt hơn chút, hắn thấp giọng nói, "Chúng ta đi vào nói, hảo hảo nói."


Biệt thự bên này coi như là thanh tịnh, nhưng thỉnh thoảng cũng vẫn sẽ có người đi ngang qua, Yến Mạn Gia cũng không muốn cảnh bà và Tiêu Tư còn dây dưa không rõ để cho người khác nhìn thấy chê cười, bà hơi chần chờ chút, mới gật gật đầu, "Vậy thì đi vào nói, nói xong anh liền đi."


Yến Mạn Gia trở lại biệt thự, Tiêu Tư rất tự nhiên liền ngồi ở trên ghế salon mở TV, Yến Mạn Gia để cho bảo mẫu bưng tới nước trà cho hắn, bà trở lại trên lầu rửa mặt, thay quần áo rồi xuống, cũng không nghĩ Tiêu Tư cũng không có an phận mà ở dưới lầu đợi bà xuống.


Yến Mạn Gia lúc ở phòng tắm, hắn liền cũng đi vào, hắn còn chưa có nhìn bao nhiêu, điện thoại của Yến Mạn Gia đặt ở trên bàn trang điểm liền vang lên, tên hiển thị của Chân Hàm là ba chữ "đại bảo bối", Tiêu Tư nhíu nhíu mày liền nhận, sau đó chính là một phen đối thoại hỗn loạn.


Yến Mạn Gia rất tức giận, nhưng Tiêu Tư cao hơn bà hơn 20cm, thân thủ cũng tốt hơn bà, bà muốn đoạt lại di động của mình liền rất khó khăn.


"Tiêu Tư, anh đủ rồi!" Yến Mạn Gia quăng cho Tiêu Tư một cái tát, mới cầm lại điện thoại của mình, nhưng Chân Hàm đã cúp điện thoại, bà giận dữ nhìn Tiêu Tư, bị chọc giận tới thân thể khẽ phát run, "Anh dựa vào cái gì nói chuyện với con trai tôi như vậy!"


Mu bàn tay Tiêu Tư đụng đụng mặt hắn bị Yến Mạn Gia quăng một cái tát, phong độ thân sĩ trên người hắn cũng không thấy nữa, hắn đến gần một bước, chống lại tầm mắt Yến Mạn Gia, "Nếu như không phải có nó, chúng ta hẳn là đã kết hôn rồi, em nói sao?"


Nếu như Yến Mạn Gia năm đó nghi ngờ đứa nhỏ là của hắn, không cần hắn cầu hôn, trưởng bối hai nhà cũng sẽ để cho bọn họ kết hôn, nhưng hết lần này tới lần khác Yến Mạn Gia không biết mang thai dã chủng của ai, gia đình như Tiêu gia, làm sao có thể để cho hắn cưới bà.


"Vậy bây giờ cũng bất quá là kết cục ly hôn mà thôi!" Yến Mạn Gia cũng không nghe ra ý tứ phía sau những lời đó của Tiêu Tư, ánh mắt bà thấp xuống nhìn số điện thoại của Chân Hàm, trong mắt càng thêm kiên định, bà mặc dù ngoài ý muốn mang thai Chân Hàm, nhưng chưa từng hối hận đã sinh ra y.


Năm đó không có, hiện tại lại càng không có. Bà và Tiêu Tư những năm này không có con, nhưng thật ra là nguyên nhân của Yến Mạn Gia, bà muốn vẫn luôn chỉ là tình yêu của Tiêu Tư, mà không phải những cái khác, con của bà là Chân Hàm, vĩnh viễn cũng chỉ có Chân Hàm.


"Cũng may mắn, chúng ta không kết hôn, bây giờ ngược lại cũng không cần phiền phức như vậy nữa," Yến Mạn Gia đi tới cửa, kéo cửa ra, "Anh cút đi, chúng ta không còn gì để nói nữa......"


Tiêu Tư nếu thật sự muốn buông tay như vậy, hắn và Yến Mạn Gia cũng không tới nỗi dây dưa nhiều năm như vậy, hắn tiến lên phía trước, đặt Yến Mạn gia ở trên cửa, không để ý bà giãy dụa bắt đầu hôn người, liền bị Yến Mạn Gia cắn, hắn cũng không buông.


Yến Mạn Gia mãnh liệt cũng không phải giả bộ, bà ra tay khá tàn nhẫn, tránh thoát ra được, trực tiếp vung đồ vật trong tay đánh nhau với Tiêu Tư.
Tiêu Tư nhìn Yến Mạn Gia giương nanh múa vuốt như vậy, sắc mặt vẫn còn hòa hoãn chút, hắn tạm thời bồi bà phát tiết.


Chân Hàm và Mạnh Đình từ nhà cũ chạy tới, gần hai tiếng đường xe, làm càn làm bậy một tiếng đồng hồ cho tới lúc bọn họ chạy tới, Chân Hàm mở cửa, nổi giận đùng đùng liền đi vào bên trong, lúc nhìn thấy phòng khách loạn cào cào, cùng với hai người dây dưa trên ghế sa lon, y giận tới tóc đều muốn dựng đứng.


Y túm tóc Tiêu Tư, một quyền trực tiếp đánh vào trên mặt hắn, lại một cước đạp qua, Tiêu Tư trực tiếp bị đạp lật sang một bên, Chân Hàm không quản Yến Mạn Gia, y trực tiếp nhào qua đánh nhau với Tiêu Tư, từng quyền đau thấu xương, khá tàn nhẫn.


Mạnh Đình kéo Yến Mạn Gia lên, lại cẩn thận nhìn nhìn bà, sau đó sắc mặt cũng lạnh xuống, "Cô bị thương?"
Trên môi Yến Mạn Gia có chút vết máu, bà vẫn không thể lắc đầu, Mạnh Đình liền cũng tiến lên hỗ trợ Chân Hàm cùng đánh.


Tiêu Tư đối với Yến Mạn Gia còn có thể nương tay, đối với Chân Hàm liền không thể nữa, đối với Mạnh Đình mà hắn không nhận ra thì càng sẽ không, nhưng vô luận thân thủ của Chân Hàm hay là Mạnh Đình đều không tệ, hai người còn cùng nhau chống lại hắn, hắn đại khái chỉ có phần bị đánh.


Gần 20" đi qua, Yến Mạn Gia mới ở một bên nói, "Được rồi, đừng đánh ch.ết."


Chân Hàm nghe vậy lại tiếp tục hung hăng đạp Tiêu Tư một cước, sau đó nhấc người lên, lúc này liền muốn ném ra khỏi biệt thự, đương nhiên Chân Hàm tự một mình nhấc còn có chút miễn cưỡng, có Mạnh Đình thêm tay, liền tốt hơn nhiều.


Tiêu Tư đã rất nhiều năm chưa từng chật vật như vậy, ban đầu hắn còn có thể phản kháng, cuối cùng cũng chỉ có thể bảo vệ chỗ hiểm của mình, chịu đựng hành hung của hai người, hắn đột nhiên ngẩng đầu cười cười với Mạnh Đình, nhưng Mạnh Đình đáp lại hắn lại là một quyền, mũi hắn thiếu chút nữa vẹo đi, hắn cắn răng nói, "Chúng mày...... chờ đó cho tao."


"Em họ, chúng ta tiếp tục đánh hắn một trận, hắn còn chưa có học được ngoan đâu." Mạnh Đình hết sức nghiêm túc đề nghị với Chân Hàm, trước khi tới Yến Tuy bảo Mạnh Đình nghe Chân Hàm, Chân Hàm đánh cậu mới có thể đánh, nếu không chỉ cần bảo vệ chính mình là được.


Chân Hàm cẩn thận đánh giá Tiêu Tư, bộ dáng quả thật rất thê thảm, hắn vừa nãy cũng không nương tay với Mạnh Đình, mà loại người như hắn không phải là đánh vài trận là có thể nhớ kỹ giáo huấn, hiện tại chẳng qua là trước đó còn chút lợi tức của bọn họ mà thôi.


"Lần tới đụng vào, chúng ta tiếp tục đánh."
"Được," Mạnh Đình gật gật đầu, kéo tay Tiêu Tư lại tiếp tục tăng thêm chút sức lực, cái này cũng không tính là đánh.
Biểu tình trên mặt Tiêu Tư nhăn nhó một chút, rốt cuộc không dám mở miệng nói cái gì khiêu khích nữa.


Đến cửa biệt thự, Chân Hàm và Mạnh Đình cùng buông hắn ra, Tiêu Tư bất ngờ không kịp đề phòng ngã nhào trên đất, hai người từ trên cao nhìn xuống nhìn hắn.
Chân Hàm ghét bỏ mà phất phất tay nói, "Sau này còn dám xuất hiện ở Hải thành, thấy ông một lần đánh một lần!"


"Đúng!" Mạnh Đình gật đầu một cái, cậu và Yến Tuy thấy cũng đánh.
Yến Mạn Gia cũng đi theo ra ngoài, nhưng bà còn chưa tới kịp nhìn Tiêu Tư đã bị Chân Hàm cản trở về, "Mẹ còn có lời muốn nói với ông ta?"


Chân Hàm bộ dáng hung ác lên, cũng là thật sự đáng sợ, Yến Mạn Gia nhìn Chân Hàm, giơ tay lên sờ sờ khóe miệng y đã xanh đen, biểu tình trong nháy mắt vặn vẹo, bà liền kéo Chân Hàm ra, đi lên phía trước, một cước đạp lên hạ bộ của Tiêu Tư.


Nếu như không phải là Tiêu Tư trốn kịp, một cước này tràn ngập tức giận, đoán chừng có thể làm cho hắn đau lâu thêm chút a.


"Mày vậy mà đánh mặt con lão nương! Tiêu Tư, mày là tên khốn khiếp!" Chân Hàm tuyệt đối là vảy ngược của Yến Mạn gia, chính là vảy ngược Tiêu Tư cũng không thể chạm vào.


"Yến Mạn Gia......" Tiêu Tư đứng dậy, lui về phía sau hai bước, nhìn ánh mắt ba người Chân Hàm thật là nguy hiểm, bất quá lực chiến đấu của ba người này đều có chút kinh người, hắn hiện tại có thể nói là thương tích đầy người rồi.


Nhưng đồng thời hắn cũng thật sự tin tưởng lời Yến Mạn Gia, bà đúng là muốn tách ra với hắn, bất kể trước kia đối với hắn có bao nhiêu si mê, trước mắt toàn bộ không bằng con trai bảo bối của bà.
"Bảo bối Đình Đình, hắn đánh cháu chỗ nào?"


Yến Mạn Gia càng nhìn Tiêu Tư càng hận, nghiêng đầu hỏi Mạnh Đình một câu, nếu như có, bà còn phải đánh trả.
Mạnh Đình ngay thẳng mà lắc lắc đầu, "Cháu lợi hại hơn em họ, hắn không đánh tới cháu."


Cậu nói lại giống như ghét bỏ mà nhìn Tiêu Tư, "Cô trở lại đi, chúng ta đừng tìm người chán ghét nói chuyện nữa."


"Ừ," Yến Mạn Gia gật gật đầu, không tiếp tục đi nhìn Tiêu Tư nữa, phen này đi qua, tất cả dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng cũng không có, trong lòng bà có chút trống rỗng, nhưng kỳ thực nhiều hơn vẫn là thoải mái.


Lúc này ánh mắt Chân Hàm đột nhiên nhìn về bên phải đằng trước, y đi lên trước, kéo Yến Mạn Gia tới bên người, cả người đều đề phòng, Yến Mạn Gia và Mạnh Đình cũng theo ánh mắt Chân Hàm nhìn tới, có hai chiếc xe bánh mì dừng lại, mười mấy người đi ra nhanh chóng vây quanh tới đây.


Xe bánh mì
"Tam gia, anh còn tốt chứ." Một người trong đó đỡ Tiêu Tư dậy, những người khác vây quanh ba người Chân Hàm.
Tiêu Tư được nâng lên, sau đó quăng tay người đỡ hắn ra, hắn nhìn về phía Yến Mạn Gia, thanh âm âm trầm, "Mạn Mạn, anh cho em thêm một cơ hội lựa chọn nữa."


Yến Mạn Gia lần này không có bất kỳ chần chờ nào nữa, bà lắc lắc đầu, "Chọn cái gì, bà đây kết thúc với mày rồi."
Bà so với Chân Hàm còn muốn hung ác hơn, bà mới có thể trả lời, vậy bà thật sự nên hồ lô tái tạo (*), "Mang theo chó của mày, cút cho tao!"


((*) đem những chuyện đã làm chưa tốt làm lại lần nữa, đem những chuyện đã làm tốt làm tốt hơn.)


Yến Mạn Gia miệng rất độc, mấy hán tử này mặt đều có chút vặn vẹo, bọn họ nhưng không biết ba người trước mắt này thân phận gì, bọn họ chỉ biết Tiêu Tư là Tiêu gia tam thiếu của thành Bắc, tùy tiện cho bọn hắn thứ gì đó, liền đủ cho bọn họ sống sung sướng một đoạn thời gian.


"Con đàn bà này, miệng thật......"
Hắn lời còn chưa nói hết, đã bị Chân Hàm xách tới, một đầu gối thúc lên xương sườn, trực tiếp kêu thảm một tiếng, nằm úp sấp trên mặt đất, "Ai dám tiếp tục phun shit thử xem?"


Lúc Chân Hàm động thủ, Mạnh Đình kéo Yến Mạn Gia che ở phía sau, tùy thời cảnh giác những người khác có thể động thủ đánh người, cậu nghĩ lại nghiêng đầu nói một câu, "Cô đừng sợ, cháu và em họ sẽ bảo vệ cô."


"Ừ," Yến Mạn Gia trả lời, hốc mắt đột nhiên có chút hồng, Tiêu Tư có thể nhìn những người đó mắng bà, người nhà của bà liền tuyệt đối không cho phép, đây chính là khác nhau, khác nhau giữa yêu và không yêu.


"Tam gia, chúng ta lên không?" Người bên cạnh Tiêu Tư hỏi một câu, mơ hồ cũng có chút kiềm nén không được, nhưng vì tôn kính, gã vẫn là muốn hỏi Tiêu Tư một câu mới tiếp tục động thủ.
"Ngoại trừ cô ấy, hai người khác hung hăng đánh cho tao......"


Hắn dứt lời những người khác liền kéo ùn ùn lên, nhưng liền đúng lúc đó, tiếng kêu của xe cảnh sát nhanh chóng từ xa đến gần, 5 xe cảnh sát cùng dừng lại, mấy cảnh sát viên từ trong xe đi ra ngoài, còn có rút súng ra.


Nhìn trang bị hoàn toàn là quy cách bộ đội đặc chủng, mười mấy tên xã hội đen Tiêu Tư bảo tới, trực tiếp mềm nhũn.
Xe Yến Tuy ngược lại cuối cùng dừng xong, anh từ trên xe bước xuống, trái phải chỉ có hai người mở đườngng cho anh, nhưng không ai dám cản anh.


"Tiêu tam gia đến Hải thành, nhưng lại muốn dẫn người đánh người nhà Yến Tuy tôi sao?"
Tiêu Tư vừa nghe thanh âm liền biết hắn trận đánh này là toi công, Yến Tuy sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, người của hắn tới, anh mới xuất hiện, còn là mang theo cảnh sát tới.


Mặc kệ Tiêu Tư hắn ở thành Bắc có bao nhiêu quan hệ và thế lực, trước mắt hắn ở Hải thành, là rồng là hổ đều phải nghe Yến Tuy mà nằm úp sấp.


Yến Tuy từng bước đi tới, ánh mắt anh trước tiên dừng ở trên người ba người Chân Hàm Mạnh Đình Yến Mạn Gia quét qua một lần, xác định bọn họ không làm sao bị thương, anh mới xoay người tới, mấy cảnh sát viên kia nghiêm chỉnh huấn luyện, nên mang đi đều mang đi, ngay cả còng tay Tiêu Tư cũng bị còng lên.


Hắn ngậm miệng, không nói gì, trên sắc mặt càng thêm bình tĩnh, Yến Tuy đi tới, hắn cũng chỉ là bình tĩnh đứng, nhưng vốn là hắn cho rằng Yến Tuy là tới nói gì với hắn, lại không nghĩ tới một cước trực tiếp đạp lên, coi như tất cả cảnh sát viên trước mặt, nhanh chóng và lưu loát.


Anh đạp xong lui về phía sau một bước, "Xấu hổ quá, chân trơn, phiền các vị mang đi."
Nhiều người như vậy tới nhanh, tản cũng nhanh, sau năm ba phút đồng hồ, xe vây tới cửa lớn biệt thực đến nước chảy không lọt toàn bộ lái đi, cũng bao gồm hai cái xe của người Tiêu Tư phái đến.


"Chúng ta đi vào nói," Yến Tuy đi trở lại, trước tiên dắt tay Mạnh Đình, sau đó nói như vậy.
Yến Mạn Gia và Chân Hàm không có ý kiến, đi trở về phòng khách, bên trong nhìn so với cửa còn muốn loạn hơn, giống như gặp phải trộm vậy.
"Cô cho người thu dọn một chút, trong khoảng thời gian này cô về nhà cũ ở."


Yến Tuy nói liền ra tay thu dọn lại ghế salon một chút, kéo Mạnh Đình ngồi xuống, Chân Hàm cũng tự mình động thủ, dọn ra một vị trí, sau đó đè vai Yến Mạn Gia lại ngồi xuống, y đi tới một gian phòng, bảo mẫu bị dọa sợ vẫn trốn ở bên trong, "Ngươi đi thu dọn mấy bộ quần áo."


"Dạ," Bảo mẫu kia gật đầu một cái, lập tức đi lên trên lầu.
Cô đi rồi, Chân Hàm mới đi tới chỗ ghế salon trong phòng khách, y liền đứng lại, khiết phích phát tác, nửa điểm không muốn ngồi xuống.


"Tôi tớ của Yến gia cũng phải hảo hảo điều tr.a một chút," Yến Tuy nhẹ nhàng nói, lại liếc mắt một cái nhìn ra Chân Hàm gây nên vì cái gì, Tiêu Tư bị bọn họ đánh đau căn bản không có cơ hội gọi người, có thể mật báo cũng chỉ có bảo mẫu của Yến Mạn Gia.


Anh nói tới rõ ràng như vậy, Yến Mạn Gia mới bừng tỉnh, "A Trân cô ta......"
Chân Hàm lại ghét bỏ nhìn thoáng qua Yến Mạn Gia, thiếu tâm nhãn như vậy, khó trách bị gã đàn ông già kia đùa giỡn nửa đời.


Mạnh Đình lại là hoàn toàn không nghe thấy tầng ý tứ bên trong, đương nhiên, cậu không nghe hiểu cũng không ảnh hưởng, cậu ngoan ngoãn ngồi bên người Yến Tuy, mặc anh nhu tay cho cậu, cậu vừa mới quả thực quá dùng sức đánh người, cánh tay có chút chút mỏi.


Yến Mạn Gia bị Chân Hàm nhìn một cái, trực tiếp liền khí nhược, bà lầm bầm một câu ai cũng nghe không hiểu, sau đó trực tiếp tê liệt trên ghế salon, "Mặc kệ, ta ch.ết đói rồi."
Mạnh Đình thấy rốt cục có người nhắc tới cái đề tài này, cậu cũng vội vàng gật đầu, "Cháu cũng đói bụng."


Cậu buổi chiều mặc dù đã ăn chút điểm tâm với Yến Mạn Gia, nhưng khi đó mới hơn 2h, Yến Tuy và Chân Hàm lúc trở lại cũng đã 5 rưỡi, hiện tại hơn 7 rưỡi rồi, hơn nữa đánh người là một việc tuyệt đối tốn sức, cậu đã rất đói rất đói rồi.


Chân Hàm nhìn hai người này, ghét bỏ cũng ghét bỏ không nổi nữa, chỉ cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, y và Yến Tuy còn tràn đầy tâm tư đây, hai người này đã nhớ tới ăn uống, một là đứa trẻ già, một là đứa trẻ nhỏ, nói gì cũng không thể nói được bọn họ.


"Vậy thì ăn xong cơm tối, chúng ta mới đi," Yến Tuy cũng không nỡ bỏ đói Mạnh Đình, anh buông tay Mạnh Đình ra đứng lên, "Anh đi xem một chút có cái gì ăn không."


"Có trái cây và bánh ngọt, đều ở trong tủ lạnh," Yến Mạn Gia lập tức nói, bà tự mình ăn, chủ yếu vẫn là ăn cơm Tây, rau dưa trái cây sườn bò đều có chuẩn bị, bà nói cũng đứng lên, "Cô bảo A Trân tới giúp cô, ta nấu cho các cháu."


"Mẹ ngồi đi, đừng loạn thêm cái gì nữa." Chân Hàm nói xong, ánh mắt không thèm vung cho Yến Mạn Gia một cái, y liền đi tới phòng bếp.


Bốn người bọn họ chỉ có y hàng năm một mình ở nước ngoài, từng xuống bếp, những người khác đoán chừng đều là sát thủ phòng bếp, để cho bọn họ làm càn, còn không biết sẽ lăn qua lăn lại đến khi nào.


Yến Mạn Gia vỗ vỗ má, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xuống, bà xoay người xác định mà nói với Mạnh Đình, "Ta salad rau vẫn là biết làm!"
Mạnh Đình nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Cháu cái gì cũng không biết."


Cậu nói như vậy nhưng trên mặt cũng không có thần sắc như đưa đám gì, cậu rất kiêu ngạo mà tiếp tục nói, "Nhưng Yến Tuy biết hơn cháu."


Yến Mạn Gia nhe nhe răng, có thể tưởng tượng cuộc sống của mình sau khi trở lại nhà cũ mỗi ngày bị Mạnh Đình và Yến Tuy đút đường tới đau răng, "Rốt cuộc là bảo bối tìm ở chỗ nào, vậy mà để cho Yến Tuy nhặt được."


Mạnh Đình suy nghĩ một lúc lâu lời Yến Mạn Gia, cậu mới gật gật đầu, "Đúng, cháu là bảo bối của Yến Tuy."


Yến Tuy bưng trái cây và bánh ngọt đi ra, liền nghe thấy mấy lời này của Mạnh Đình, mặt mày anh liền cũng theo đó nhu hòa chút, "Chúng ta trước tiên ăn trái cây ướp lạnh, Chân Hàm đang chiên sườn bò."


"Được," Mạnh Đình lập tức liền trả lời, cậu vỗ vỗ vị trí bên người, vẫn là muốn để cho Yến Tuy ngồi tới đây.


Yến Mạn Gia cũng không khách khí, cầm một quả táo, bà liền tự mình gặm, sau đó lại nhìn Yến Tuy tỉ mỉ cắt từng miếng, từng miếng, đút cho Mạnh Đình ăn, giống như sợ cậu bị nghẹn vậy, bà nhịn không được ngước lên trần nhà liếc một cái khinh bỉ.


Bảo mẫu A Trân thu dọn quần áo cho Yến Mạn Gia, sau đó liền đi xuống lầu, cô lại thu thập một chút phòng ăn và phòng khách, liền lại bị Yến Tuy đuổi đi, anh để cho tài xế nhà cũ phái tới cho Yến Mạn Gia đưa cô ta rời đi, nhưng khẳng định không phải là trở lại nhà cô ta.


Đãi ngộ của Yến gia cho người giúp việc không thể nghi ngờ là vô cùng tốt, nhưng điều kiện tiên quyết là bọn họ trung thành không phản bội, cô ta phạm vào kiêng kỵ, tự nhiên cũng phải trả giá tương ứng, mặc dù không tới nỗi nghiêm trọng như mất mạng, nhưng ở Hải thành cô ta là ở không nổi nữa.


Tài nấu nướng của Chân Hàm vẫn là đáng khen ngợi, Yến Mạn Gia cũng vẫn là lần đầu tiên ăn đồ Chân Hàm nấu, chưa ăn được hai miếng, bà liền nước mắt rưng rưng, nhưng rốt cục không dám để cho Chân Hàm nhìn thấy, nếu không khẳng định vẫn là phải bị ghét bỏ.


Trên bàn cơm, bọn họ không nói chuyện gì, sau khi ăn xong, trực tiếp khóa cửa biệt thự, bốn người một xe rời đi, về phần Triệu Binh chở Yến Tuy tới, thì đi theo tới cục cảnh sát, lúc về Yến Tuy lái xe, Chân Hàm ngồi ở vị trí phó lái, Yến Mạn Gia và Mạnh Đình ngồi phía sau.


Hai người ngồi phía sau tối nay ăn tới có chút nhiều, còn đang từ từ tiêu thực ở bên trong, cửa sổ xe mở ra chút, Yến Tuy không lái quá nhanh, gió đêm thổi vào, còn rất thoải mái.


Đại khái sau khi lái một nửa lộ trình, Yến Tuy mở đóng toàn bộ cửa sổ xe, Mạnh Đình nằm ở ghế sau ôm gối, đã ngủ thiếp đi.
Lại lái một lát, anh dừng xe ở ven đường cởi áo vest trên người ra, nghiêng người tới, Yến Mạn Gia nhận lấy, đắp lên cho Mạnh Đình, bọn họ mới tiếp tục lái xe.


Mà Mạnh Đình vốn đang cau lông mày lại, tựa hồ ngửi thấy được khí tức thuộc về Yến Tuy, lại tiếp tục yên lặng.


Yến Tuy đã lâu không lái xe, không dám lái quá nhanh, hai tiếng rưỡi bọn họ mới về đến nhà cũ, đoạn đường này không chỉ có Chân Hàm nghẹn một bụng, ngay cả Yến Mạn Gia cũng nghẹn, hai mẹ con xuống xe cơ hồ đồng thời thở ra một hơi.


Yến Tuy xuống xe, đi tới ghế sau ôm Mạnh Đình đi ra ngoài, bảo vệ cổng đi tới, tiếp tục lái xe trở lại tầng hầm, bốn người bọn họ lúc này mới đi tới phòng khách, cô Vương và bác Tiêu cũng nửa đường tiếp đón bọn họ.


Yến Tuy ôm người trở về phòng trên lầu, một lúc lâu anh mới đi xuống, Yến Mạn Gia và Chân Hàm vẫn như cũ trợn mắt nhìn nhau, còn chưa bắt đầu nói chuyện, Chân Hàm sợ mình mở miệng liền bắt đầu mắng người, Yến Mạn Gia sợ mình mở miệng sẽ bị mắng, một biệt nữu, một hết sức an phận.






Truyện liên quan