Chương 75
Edit: Vịt
Beta: Min
Yến Vũ nhìn bộ dáng Mạnh Đình hết sức đứng đắn nghiêm túc, nhịn xuống kích động muốn sờ trán một cái, ông nhẹ nhàng ho một tiếng, quay đầu đi, vẫn như cũ không đáp lại, cũng không phải ai cũng có thể giống Mạnh Đình, dễ dàng liền đem thích hoặc không thích đều nói ra.
Ông tạm thời vẫn làm không được, bất quá ông cũng phát hiện Mạnh Đình nhìn mềm mềm, nhưng khi cần thiết, vẫn tạo áp lực khá lớn cho người ta.
Mạnh Đình nghe vậy phồng phồng hai má, sau đó hừ nhẹ một tiếng hất đầu qua, "Yến cha có chút không ngoan, khẳng định bị Hà cha chiều hư rồi."
Cậu vẫn như cũ rất đắc chí nói, "Yến Tuy cũng rất cưng chiều con, nhưng con vẫn là rất ngoan nha."
Mạnh Đình khi lời nói đề cập hoặc là nghĩ đến Yến Tuy, thần sắc của cậu đều rất khác, mắt phát sáng, thần sắc ấm áp lại ngoan ngoãn, nhưng sự thật cũng giống như lời của cậu, cậu được Yến Tuy cưng chiều như vậy, cũng vẫn như cũ rất ngoan.
Yến Vũ cảm giác cái đầu này của ông nếu như không gật, không biết còn muốn bị Mạnh Đình nói bao lâu, ông xoay đầu lại, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, có lẽ vẫn như cũ biệt nữu lúng túng hoặc khó khăn, nhưng ông sau này sẽ thử đi thích Yến Tuy.
Trong lòng ông cũng rõ ràng, Yến Tuy không hề cần, cũng sẽ không nghĩ ông thích, nhưng bất kể Yến Tuy nghĩ như thế nào, ông có cố gắng hay không cũng vẫn là một chuyện khác.
Mạnh Đình thấy Yến Vũ rốt cục nghe lời rồi, cậu không buồn bực nữa, cậu mặt mày cong lên, gật đầu một cái, khích lệ nói, "Cha như vậy mới ngoan."
Thần sắc Yến Vũ càng thêm biệt nữu hai phần, nhưng vẫn lại gật đầu một cái, sau đó ông lại nhận được một ánh mắt mắt khích lệ của Mạnh Đình.
Yến Tuy nhận một cú điện thoại đi xuống, liền phát hiện tâm tình Mạnh Đình tốt rất lâu, Yến Vũ đối với bọn họ thì nhiều hơn chút biệt nữu không giải thích được, trong lòng anh có chút ngạc nhiên, anh ngồi bên cạnh Mạnh Đình giơ tay lên nhu nhu tóc Mạnh Đình, cũng không có hiện tại liền hỏi.
Mạnh Đình quay đầu sang, hai tay lập tức liền ôm lấy cánh tay Yến Tuy, ghé vào bên tai anh thấp giọng nói, "Anh hôm nay điện thoại sao nhiều như vậy nha......"
Kỳ thực ngày bình thường điện thoại của Yến Tuy cũng không ít, chỉ là mấy cuộc kia anh chính là nhận cũng không cần cố ý tìm chỗ, anh không rời đi, Mạnh Đình sẽ không bao nhiêu cảm giác, hôm nay lại không phải, anh đã lên xuống nhiều lần.
"Một chút chuyện, đã xử lý xong rồi."
Tay Yến Tuy từ tóc Mạnh Đình trượt tới trên khuôn mặt cậu, nhẹ nhàng sờ sờ, sau đó lại ấn đầu cậu tựa vào trên vai anh, bọn họ không nói gì thêm, tiếp tục ở nơi này trông coi.
Tiếp đó không lâu Yến Mạn Gia cũng xuống, mang theo chút đồ ăn, người trong phòng bệnh bận việc tạm thời vẫn không để ý tới.
Cổ Lê và bác sĩ Bart đã nói cuộc giải phẫu này phải khoảng 4 tiếng, nhưng thời gian qua 1h chiều, bên trong vẫn như cũ không có dấu hiệu kết thúc. Yến Vũ không khỏi có chút khẩn trương, nhưng chuyện quấy rầy tiến hành giải phẫu, ông cũng không thể đi làm, ngoại trừ chờ cũng chỉ có thể đợi thôi.
Ba giờ chiều, Chân Hàm mới lại lần nữa mở cửa ra, Cổ Lê và bác sĩ Bart liên tục tiến hành loại giải phẫu độ khó cao này, thần sắc có chút mệt mỏi uể oải, bác sĩ Bart phất phất tay với Cổ Lê, hắn đi tới phòng thuốc cách vách chế thuốc, Cổ Lê ở lại nói chuyện với đám người Yến Tuy.
"Giải phẫu rất thành công, nửa tháng sau lại tiến hành cuộc giải phẫu thứ 2, nếu như cũng thành công, sau này chỉ cần hảo hảo điều trị phục hồi sức khỏe, là có thể lại đứng lên." Bắt đầu tốt, chính là thành công một nửa, cuộc giải phẫu này thành công, hi vọng một lần nữa đứng lên của Hà Việt đã cao tới 8-9 thành công rồi, đây tuyệt đối là tin tức tốt.
Sống lưng Yến Vũ cứng ngắc lại một lúc lâu, mới gật gật đầu, "Cám ơn."
Ông nói với Cổ Lê xong, lại quay đầu lại nhìn Yến Tuy, tiếp tục nói cám ơn, "Cám ơn."
Yến Tuy gật đầu một cái, coi như là tiếp nhận rồi.
Cổ Lê lại tiếp tục cùng Yến Vũ tỉ mĩ nói một chút tình huống của Hà Việt, sau đó gã cũng đi nghỉ ngơi, Yến Vũ đi vào bên trong bồi Hà Việt, Chân Hàm và Lý Dập lại ăn chút gì đó, vẫn ở trong phòng giải phẫu đợi.
Hà Việt đại khái phải tới buổi tối mới có thể tỉnh, Yến Tuy và Mạnh Đình tiếp tục ở đó trông coi như vậy cũng không cần thiết nữa. Yến Tuy và Mạnh Đình đi vào nhìn Hà Việt một chút, sau đó cũng đi ra ngoài, đi về phía hành lang.
"Hà cha sau này có thể đứng lên chơi với Đại Hoàng Mao Cầu rồi, còn có thể tản bộ cùng chúng ta, như vậy thật tốt."
Mạnh Đình nói nghiêng đầu liếc mắt nhìn Yến Tuy, cái nhìn này cậu tựa hồ nhìn thấy trong đáy lòng Yến Tuy đi, cậu đối với người khác sẽ không có cảm giác như vậy, nhưng cậu và Yến Tuy quá thân mật, trong nháy mắt này cậu giống như hiểu chính mình vậy, hiểu rõ tâm tình lúc này của Yến Tuy.
Cước bộ cậu dừng lại, đột nhiên đổi hướng cậu kéo Yến Tuy đi, bọn họ đi ra ngoài cũng không đi tới phòng khác, mà là bị Mạnh Đình kéo về phía hậu viện.
Yến Tuy tùy ý Mạnh Đình lôi kéo, nhưng anh cũng không hiểu Mạnh Đình kéo anh tới hậu viện là muốn nói gì, hoặc muốn làm gì.
Yến Tuy nhẹ giọng hỏi một câu, "Sao thế?"
Mạnh Đình nghe vậy dừng bước lại, cậu xoay người lại, hốc mắt đột nhiên có chút hồng hồng, cậu buông tay Yến Tuy ra, rồi lại ôm lấy anh.
"Yến Tuy, không sao rồi, toàn bộ đều không sao rồi......"
Thần sắc trên mặt Yến Tuy sửng sốt trong nháy mắt, nhưng ngay sau đó anh liền biết Mạnh Đình đang an ủi anh cái gì.
Anh tìm bác sĩ cho Yến Vũ Hà Việt, cũng không chỉ là anh hi vọng bọn họ có thể tốt, anh còn đang tận lực bù đắp bi kịch Hà Uyển tạo thành, bởi vì anh là Hà Uyển sinh, cho nên Yến Tuy lúc chính mình còn chưa phát giác, liền kéo trách nhiệm vào.
Nhưng bây giờ Mạnh Đình nói với anh những bi kịch kia cũng không liên quan với anh nữa rồi, anh có thể làm tới cực hạn cũng là những thứ này, anh không cần vì thế mà bứt rứt cái gì nữa.
"Anh biết rồi."
Yến Tuy đáp lời, sau đó nghiêng đầu hôn hôn tóc, xúc cảm mềm mại kia giống như bản thân Mạnh Đình vậy. Giờ khắc này có lẽ lại là bị Mạnh Đình cảm động đi.
"Ừm," Mạnh Đình đáp lời, tiếp tục dựa bên gáy Yến Tuy, tâm tình cậu trong lúc nhất thời còn có chút khó mà thu vào, Yến Tuy cảm thấy, liền tiếp tục nhẹ nhàng vỗ sau lưng Mạnh Đình.
Vốn là cậu an ủi Yến Tuy, cuối cùng lại biến thành Yến Tuy tới trấn an cậu.
Mạnh Đình bừng tỉnh lại, má khẽ hồng hồng, "Em vẫn là có chút vô dụng......" Ngay cả an ủi Yến Tuy đều làm không được tốt.
"Không, em rất tốt," Yến Tuy giơ cằm Mạnh Đình lên, ở trên môi cậu hôn hôn, trên mặt anh tràn đầy vui vẻ, không chút miễn cưỡng nào, anh có thể sáng tỏ thông suốt như vậy, chính là Mạnh Đình mang tới cho anh, "Cảm ơn."
Mạnh Đình được khen tới hai má càng hồng hơn hai phần, cậu nhìn Yến Tuy, ôm lấy cổ anh, tự mình dâng môi lên, làm sâu sắc hơn nụ hôn vô cùng nhạt nhẽo này.
"Khụ khụ khụ......"
Bác Tiêu cúi đầu một trận ho mãnh liệt, người cũng không dám đi tới quá gần, ông khom người nói, "Gia chủ, phu nhân, khách tới nhà."
Yến Tuy từ môi Mạnh Đình rời đi, lại ôm người đang đỏ mặt ngượng ngùng tới trong ngực, anh mới trả lời bác Tiêu, "Bác trước tiên đi tiếp đãi, bọn cháu đi sau."
"Vâng." Bác Tiêu đáp lời, sau đó mắt nhìn thẳng mà quay lưng đi, lại tăng nhanh cước bộ rời đi. Ông cảm thấy ông hẳn phải tiếp tục hảo hảo hạn chế người giúp việc một chút, gia chủ và gia chủ phu nhân tình cảm tự nhiên không tệ, người giúp việc bọn họ chính là phải càng nhạy bén, càng phải có ánh mắt.
Bác Tiêu sau khi rời đi, Mạnh Đình trong ngực Yến Tuy nhẹ giọng lẩm bẩm.
"Khách nào nha, em còn chưa có hôn đủ......"
Ánh mắt Yến Tuy thấp xuống, mắt Mạnh Đình lại phát sáng.
Yến Tuy ở trên môi Mạnh Đình chạm chạm, nhẹ giọng trấn an nói, "Buổi tối chúng ta lại hôn."
"Được," Mạnh Đình gật đầu một cái, sau đó mới buông cổ Yến Tuy ra, Yến Tuy cầm tay Mạnh Đình, dắt người đi tới phòng khách.
Lại đi hai bước, Yến Tuy mới nghiêng đầu nói với Mạnh Đình, "Khách tới là người Tiêu gia, chỉ gặp một chút, đây là nhà chúng ta, em không cần sợ."
"Được," Mạnh Đình lại đáp lại, nhưng cậu túm lấy tay Yến Tuy nắm thật chặt, đỏ ửng trên má vẫn còn, nhưng cả người rõ ràng bắt đầu đề phòng.
Tiêu Huy Dân và Ninh Châu xuống máy bay, Tiêu Tử Ngang và Tiêu Tử Mặc đón bọn họ, cũng không tiếp tục trung chuyển khách sạn nghỉ ngơi hoặc là bàn bạc cái gì, trực tiếp liền tới Yến trạch.
Tiêu Huy Dân cùng hai đứa con của ông mà nói coi như trấn định, bọn họ đều sốt ruột gặp Mạnh Đình, nhưng vẫn còn phân tâm suy nghĩ một chút giao thiệp với Yến Tuy thế nào, như thế nào mới có thể để cho Mạnh Đình nhận bọn họ.
Về phần Ninh Châu bà sốt ruột cơ hồ hoàn toàn giấu không được, mất mà được lại, ch.ết mà sống lại...... Trước khi chưa gặp được người, bà đều vẫn cảm giác hành trình trước mắt giống như một giấc mộng quá tốt đẹp, sau đó mộng tỉnh, hết thảy đều trở lại thực tế.
"Là đúng phải không, chúng ta đi gặp Nặc Nặc sao?"
Đứng ở trong phòng khách Yến trạch, Ninh Châu vẫn như cũ cảm thấy khẩn trương, cảm thấy không thể tin nổi, nhưng bà còn chưa nhận được trấn an của Tiêu Huy Dân, ánh mắt liền định ở một chỗ, không xê dịch chút nào.
Tóc xoăn mềm mại, mắt hoa đào trời sinh xinh đẹp, còn có ánh mắt nhìn sang kia nữa, giữa mẹ con luôn có loại cảm ứng này, Ninh Châu so với bất cứ ai ở đây đều muốn xác định Mạnh Đình là con của bà hơn, nhưng lúc xác định, cảm xúc bà miễn cưỡng duy trì cũng kề cận sụp đổ.
Bà từng bước đi về phía Mạnh Đình, cũng không nhìn người và vật khác nữa, cổ họng bà nghẹn ngào lại tiếp tục nghẹn ngào, rốt cục phát ra chút thanh âm.
"Nặc Nặc, Nặc Nặc...... Ta là mẹ, ta là mẹ của con......"
Mạnh Đình dừng bước, cũng nhìn về phía Ninh Châu, cậu theo bản năng dịch dịch về phía bên người Yến Tuy, nhưng ánh mắt cũng rơi vào trên người bà.
Ninh Châu đang khóc, trong lòng Mạnh Đình bỗng nhiên cũng theo đó rung động một chút.
Có lẽ Ninh Châu thật sự quá kích động, khoảng cách khoảng mười bước ngắn ngủi này, bà đi tới hết sức khó khăn, bước chân bà lảo đảo một chút, Mạnh Đình đi tới hai bước, đỡ lấy bà, ngay sau đó cậu liền cũng bị Ninh Châu ôm lấy, "Nặc Nặc, ta là mẹ......"
Mạnh Đình đột nhiên bị người ngoài Yến Tuy ôm lấy, cậu có chút luống cuống, nhưng ngoại trừ việc này ra, loại bản năng khó giải thích được này, làm cho cậu không có đẩy bà ra, người phụ nữ cậu chưa từng gặp qua này, cậu trắc trở mà đáp lại.
"Tôi...... Tôi tên là Mạnh Đình, bà đừng khóc."
(Chỗ này xưng hô giữa Mạnh Đình và Ninh Châu khó quá, Mạnh Đình lại chưa gọi Ninh Châu là mẹ nên không thể để Mạnh Đình xưng con gọi mẹ được -_- kể mà tiếng việt mà cũng có mỗi ta - ngươi thì tốt =.= hay ta cứ để xưng hô tôi - bà tới lúc ẻm gọi mẹ.)
Ninh Châu gầy tới giống như bộ xương, mắt hồng hồng, nước mắt một giọt lại một giọt rơi xuống, thoạt nhìn hết sức đáng thương.
Mạnh Đình cũng không giãy dụa thêm, cậu tùy ý bà ôm, thấy bộ dáng bà khóc không thành tiếng, mắt cậu đột nhiên cũng đỏ hồng, cậu giơ tay nhu nhu tóc Ninh Châu, "Ngoan, bà đừng khóc......"
Nhưng Ninh Châu khóc tới càng thêm thương tâm, càng thêm kịch liệt...... Cũng bởi vì câu này hoàn toàn bất ngờ, lại ôn nhu tới làm cho bà muốn khóc to một trận, bà ôm con của bà, còn được cậu an ủi.
Một đường tới đây, bọn họ đại khái đều làm tốt chuẩn bị sẽ bị Mạnh Đình lạnh nhạt, nhưng hoàn toàn ngoài dự tính, Mạnh Đình cũng không bài xích Ninh Châu.
Mạnh Đình đỡ lấy Ninh Châu, thấy bà tiếp tục khóc không ngừng, cậu nghiêng đầu xin giúp đỡ mà nhìn về phía Yến Tuy.
Yến Tuy vốn đứng bên cạnh Mạnh Đình, anh giơ tay nhu nhu tóc Mạnh Đình, mới mở miệng, "Tiêu phu nhân chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng quá buồn, chúng ta tới ghế sa lon bên kia nói chuyện đi."
"Mẹ, thân thể mẹ không tốt, đừng kích động như vậy, Nặc Nặc...... đã tìm được rồi."
Tiêu Tử Mặc mắt đỏ hồng đi tới, y đỡ lấy Ninh Châu, cũng không muốn Ninh Châu quá kích động dọa sợ Mạnh Đình.
Ninh Châu miễn cưỡng thu lại chút cảm xúc mất kiểm soát, nhưng bà vẫn như cũ chặt chẽ túm lấy quần áo Mạnh Đình, một chút cũng không dám buông ra, như thế Mạnh Đình liền cũng chỉ có thể đi theo bọn họ.
Tiêu Huy Dân và Tiêu Tử Ngang cũng cảm thấy cổ họng nghẹn tới lợi hại, chỉ là tình cảm của bọn họ không có lộ ra ngoài như Ninh Châu.
Mọi người đều ngồi xuống, trong lúc nhất thời không ai mở miệng, hoặc là họ vẫn đang do dự trước tiên mở miệng nói cái gì, mới có thể ở chỗ Mạnh Đình xoát được độ hảo cảm.
Ngược lại Ninh Châu, bà khóc một trận, phát tiết qua, tinh thần nhìn so với lúc vừa tới Yến trạch lại còn tốt hơn chút, bà buông áo Mạnh Đình ra, đồng thời mở miệng phá vỡ trầm mặc, "Nặc Nặc......"
"Tôi tên là Mạnh Đình......" Mạnh Đình thấy bà buông cậu ra, cậu xoay người lao tới trong ngực Yến Tuy, giống như một con thỏ nhỏ hoảng sợ vội vàng thu lại.
Yến Tuy đưa tay ôm lấy Mạnh Đình, hơi áy náy nhìn Ninh Châu, "Đình Đình còn cần chút thời gian."
Kỳ thực cậu có thể để cho Ninh Châu ôm cậu, còn lôi kéo cậu lâu như vậy, Yến Tuy đã rất giật mình rồi, phải biết Yến Mạn Gia ở với bọn họ lâu như vậy, quan hệ với Mạnh Đình không tồi, tới bây giờ bà ngoại trừ lần tập kích ở cửa hàng đồ ngọt kia, lúc khác không chạm được tới một móng vuốt của Mạnh Đình nữa.
Dựa vào sự nhanh nhẹn của thân thủ Mạnh Đình, cậu không muốn cho Ninh Châu ôm, khẳng định có thể né tránh, lại càng không cần phải nói tiếp đó cậu còn an ủi Ninh Châu.
"Ừ, hẳn như vậy." Người Tiêu gia vẫn không thể lên tiếng, Mạnh Đình liền đáp lại Yến Tuy, nhưng cậu vẫn như cũ không có ngẩng đầu.
"Nặc...... Đình Đình thân thể nó tốt chưa?" Ninh Châu lại tiếp tục hỏi một câu, như thế bà mới chú ý tới Yến Tuy, nam nhân này ôm Nặc Nặc nhà bà chặt như vậy, vóc người cao thẳng, tướng mạo tuấn tú, thoạt nhìn chững chạc thành thục.
Hơn nữa không cần tiếp tục quá nhiều quan sát hoặc là hỏi thăm, hoàn toàn có thể nhìn ra được, Mạnh Đình đối với anh quá mức tín nhiệm và lưu luyến.
"Tốt hơn rồi," Yến Tuy nhìn về phía Ninh Châu đáp lời, tay anh rất tự nhiên nhẹ nhàng xoa lên lưng Mạnh Đình.
Ninh Châu và Tiêu Huy Dân đến, đối với Mạnh Đình mà nói vẫn còn có chút chấn động, đại khái cậu lúc này càng không biết làm thế nào đối với phản ứng của cậu với Ninh Châu, bằng không cậu đã không tới mức trốn trong ngực Yến Tuy.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt......" Ninh Châu chỉ có có thể nhìn thấy sau gáy Mạnh Đình, bà lại cảm thấy có chút khổ sở, không phải bởi vì Mạnh Đình, mà là chính bà, là bà không bảo vệ tốt Mạnh Đình, mới để cho bọn họ bỏ lỡ chung sống nhiều năm như vậy, mới để cho Mạnh Đình hiện tại xa lạ với mình như vậy.
Thanh âm bà nhẹ nhàng run rẩy, ánh mắt bà nhìn Mạnh Đình lộ ra cường liệt không thôi, bà rất muốn tiếp tục giống như lúc trước ôm cậu, nhưng bà cũng không muốn bị Mạnh Đình chán ghét. Bà nhẫn nại những khát vọng này, nhịn tới có chút cực khổ, có chút muốn khóc.
"Bà đừng khóc nữa, không tốt cho mắt......" Mạnh Đình ở trong ngực Yến Tuy, đột nhiên thấp giọng nói.
Ninh Châu khổ sở, cậu cũng có chút khổ sở như vậy.
Mạnh Đình nói xong, từ trong ngực Yến Tuy lại ngồi ổn định, cậu ngước mắt nhìn Ninh Châu, thấy bà mặc dù gật đầu, nhưng hốc mắt vẫn như cũ nước mắt chứa một vòng, đây rõ ràng là lại muốn khóc.
Tay Mạnh Đình chậm rãi giơ lên, lại lần nữa rơi vào trên tóc Ninh Châu, thanh âm cậu càng thấp càng ôn nhu chút, "Ngoan, đừng khóc nữa."
"Được...... Được," Ninh Châu dứt lời, nước mắt lại lăn xuống, nhưng lần này là bà cười khóc.
Ba đại nam nhân trưởng thành đã lâu bên kia mắt cũng đều đỏ, trường hợp như vậy đối với bọn họ mà nói, quá mức xúc động rồi.
"Đình Đình, ta là cha của con," Tiêu Huy Dân rốt cục mở miệng, liên tục mấy ngày đều ngủ không ngon, sắc mặt ông có chút khó coi, nhưng là tận lực hòa ái, chỉ là hòa ái tới hơi có vẻ quái dị.
"Nha," Mạnh Đình nghe vậy quét Tiêu Huy Dân một cái, tay cậu từ trên tóc Ninh Châu thu lại, người lại rụt về phía bên cạnh Yến Tuy.
"Người...... các người muốn mang tôi đi sao?" Mạnh Đình nói tự mình liền mãnh liệt lắc đầu, cậu ôm eo Yến Tuy, rất là nghiêm túc lại kiên định nói, "Tôi kết hôn với Yến Tuy rồi, chúng tôi muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ, tôi sẽ không rời khỏi anh ấy."
Cậu nói xong nhìn về phía Yến Tuy, lại lần nữa cường điệu một lần, "Em sẽ không đi, em muốn luôn ở chung một chỗ với anh."
"Đây là đương nhiên," Yến Tuy ôm Mạnh Đình, cằm cọ cọ tóc cậu, không có cố ý tăng thêm ngữ khí, nhưng loại ý tứ không cho phủ định này lại vô cùng rõ ràng.
Mạnh Đình gật đầu một cái với Yến Tuy, trên mặt lộ ra một chút mỉm cười, ngay sau đó cậu lại nghiêng đầu qua nhìn Ninh Châu, và người nói là cha cậu kia, đối với Mạnh Đình mà nói, có nhận bọn họ hay không cũng không phải chuyện quá khó khăn quyết định gì cả, nhưng điều kiện tiên quyết quyết định chính là câu cậu lúc trước hỏi.
Nếu như nhất định muốn làm lựa chọn giữa bọn họ và Yến Tuy, cậu chỉ biết lựa chọn Yến Tuy, cái này không cần nửa điểm do dự.
"Chỉ cần cậu ấy đối tốt với con, chúng ta sẽ không làm gì cả......" Ninh Châu lời này nói có chút khó khăn, nhưng trực giác của bà nói cho bà biết, nếu như không trả lời tốt Mạnh Đình cái vấn đề này, những cái khác hết thảy đều miễn bàn.
Trực giác của Ninh Châu cũng không sai, ánh mắt Mạnh Đình một lần nữa rơi xuống trên người Ninh Châu, ngữ khí hòa hoãn một chút, trên mặt cũng mang theo chút tiếu ý, "Mẹ không cần lo lắng, Yến Tuy đối với con rất tốt, anh ấy đối với con tốt nhất."
"Được, được......" Ninh Châu bình thường cũng không phải người thích khóc như vậy, nhưng nghe được tiếng gọi mẹ kia của Mạnh Đình, nước mắt của bà liền lại muốn vỡ đê.
Mạnh Đình thấy Ninh Châu như vậy cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng ánh mắt cậu lại nhìn về phía những người khác.
Tiêu Tử Mặc khá lưu loát, "Em là Nặc Nặc của nhà chúng ta, cũng là bạn đời của Yến Tuy, cái này cũng không mâu thuẫn, anh là anh...... anh hai của em."
"Anh hai." Mạnh Đình gật gật đầu, còn gọi người.
Tiêu Tử Ngang cũng quét Tiêu Tử Mặc, hắn cũng vội vàng nói, "Giống cái đạo lý này, anh là anh cả của em."
"Anh cả." Mạnh Đình gật đầu một cái, đã gọi Tiêu Tử Ngang rồi, hiện tại liền còn dư lại Tiêu Huy Dân còn chưa thể gật đầu.
Mạnh Đình rất tích cực, Tiêu Huy Dân không gật đầu, cậu vẫn là thật sự không gọi người.
Tiêu Huy Dân nhìn nhìn Mạnh Đình, lại nhìn nhìn Yến Tuy khá lãnh tĩnh, ông cảm thấy Yến Tuy có thể lãnh tĩnh như vậy, là bởi vì anh rất rõ ràng địa vị của mình trong lòng Mạnh Đình, đoán được Mạnh Đình sẽ là cái phản ứng này.
Nhưng kỳ thật vẫn là thật sự không phải, quan tâm thì loạn, Yến Tuy ban đầu cũng là lo lắng qua, nhưng lại được Mạnh Đình trấn an.
Tiêu Huy Dân nhẹ nhàng thở dài, sau đó gật gật đầu, con trai út đều nói rõ ràng như vậy rồi, người trong nhà toàn bộ phản chiến, ông không gật đầu, chẳng lẽ còn làm "Người xấu" cật lực không quá tốt kia ư, hơn nữa ông cũng rất muốn nghe Mạnh Đình gọi một tiếng cha.
Song Mạnh Đình thấy ông gật đầu, cậu rất cao hứng mà quay đầu lại nhìn Yến Tuy, căn bản không có gọi.
Tiêu Huy Dân thần sắc ngừng lại, khá kinh ngạc, như thế nào tới chỗ ông lại không gọi chứ?
"Bọn họ sẽ không mang ta đi, chúng ta sẽ luôn ở cùng nhau."
Mạnh Đình nói ôm lấy cổ Yến Tuy, lại nhẹ nhàng ở bên tai anh hôn hôn, cậu không chỉ là đang chia sẻ với Yến Tuy tin tức tốt này, cũng là đang trấn an Yến Tuy, cậu có thể cảm giác được trong lòng Yến Tuy bất an một chút chút, bất an giống với cậu.
"Ừ," Yến Tuy nhẹ nhàng đáp lại, anh vẫy vẫy tay, bác Tiêu và cô Vương đi vào, bưng trà lên, thêm chút điểm tâm trái cây.
Mũi Mạnh Đình giật giật, lại tiếp tục ngoan ngoãn ngồi ổn định, cậu vừa mới rất là lo lắng một chút, tiêu hao chút thể lực tinh lực, có chút đói cũng có chút thèm ăn.
"Em còn muốn ăn bánh ngọt kia." Mạnh Đình nhỏ giọng nói với Yến Tuy, nhưng lúc mọi người đều không nói gì, cậu có nhỏ tiếng hơn nữa bọn họ cũng đều nghe thấy, Yến Tuy còn chưa đi lấy, Tiêu Tử Mặc Tiêu Tử Ngang thậm chí Tiêu Huy Dân đều động thủ.
Ngược lại Ninh Châu nhìn Mạnh Đình như thế nào đều nhìn không đủ, còn chẳng quan tâm cùng bọn họ đoạt làm mấy chuyện này.
Mạnh Đình nhìn ba miếng bánh ngọt lập tức đẩy trước mặt, cậu lại nhìn nhìn Yến Tuy, tiếp tục nhìn về phía ba người đột nhiên lại khẩn trương lên kia.
"Cảm ơn mọi người."
Mạnh Đình nói cảm ơn, ánh mắt lại trở về trên ba phần bánh ngọt trước người cậu, ngược lại cũng không sợ đều cắt ra lãng phí nữa, cậu nói nhỏ, "Con ăn một phần, Yến Tuy ăn một phần, mẹ cũng ăn một phần."
Cậu đột nhiên nhớ tới cũng không có hỏi qua Ninh Châu, cậu chống lại ánh mắt Ninh Châu.
"Mẹ ăn không? Tay nghề của cô Vương rất tốt, ăn đặc biệt ngọt ngào."
"Ăn, ta ăn, cảm ơn...... Đình Đình." Ninh Châu đưa tay muốn nhận lấy bánh ngọt Mạnh Đình đưa tới, nhưng quá mức kích động, hai tay khống chế không được mà run rẩy, nhưng còn chưa kịp nhận lấy bánh ngọt, Mạnh Đình lại nói.
"Cha tới, cha tới đút mẹ ăn."
"A, nha...... được."
Tiếng cha này tới đột nhiên như vậy, Tiêu Huy Dân có chút phản ứng không kịp, nhưng sau khi kịp phản ứng, ông lập tức đứng dậy nhận lấy.
Bánh ngọt đẩy tới trước mặt Mạnh Đình chỉ có 3 phần, Tiêu Tử Ngang và Tiêu Tử Mặc tự nhiên không có phần.
Mạnh Đình đưa cho Tiêu Huy Dân sau đó lại ngoan ngoãn ngồi, mà Yến Tuy cũng cầm lấy thìa đút Mạnh Đình.
Mạnh Đình lúc ăn gì đó rất là chuyên chú, chỉ nhìn Yến Tuy và bánh ngọt trong tay anh, không tiếp tục nhìn bất cứ ai nữa.
Tiêu Tử Ngang và Tiêu Tử Mặc tay làm hàm nhai, tự mình đút mình ăn, nhưng trong lòng cái loại cảm giác kỳ diệu này cũng không có ít đi.
Nhưng đời có người chính là có loại năng lực kỳ lạ này, trời sinh có thể hóa đi tất cả đau khổ, mặc dù chính bản thân hắn khá bất hạnh.
Bọn họ lúc đến lạc quan mà dự đoán hình ảnh người một nhà ôm đầu khóc rống cũng không xuất hiện, cảnh tượng bi quan theo dự đoán Mạnh Đình chất vấn bọn họ cũng không có xuất hiện, nhưng trước mắt đều so với bất kỳ kiểu nào tốt hơn, đây mới là cuộc sống nha, ăn ăn uống uống, khóc khóc cười cười, quá khứ đều đã qua, thống khổ đều đã chịu, trước mắt bất luận thời gian nào đều nên dùng để mỉm cười và hạnh phúc.
"Meow......" Mao Cầu từ cửa cầu thang xuất hiện, sau đó tìm kiếm mùi vị liền tới bên chân Mạnh Đình.
Mạnh Đình cúi người bế Mao Cầu lên, cậu nhu nhu lông Mao Cầu, quay đầu nhìn về phía Ninh Châu, "Nó tên là Mao Cầu, là mèo nhỏ của con và Yến Tuy. Nhà chúng ta còn có một con cún, nó tên là Đại Hoàng, hiện tại hẳn đang ngủ nướng."
Thấy Ninh Châu thu lại nước mắt, Mạnh Đình nhẹ nhàng thở ra một hơi, cậu quyết định khen Ninh Châu một chút, "Mẹ không khóc khá đẹp, cha nói có phải hay không?"
"Đúng," Tiêu Huy Dân lúc này đã có kinh nghiệm, không do dự cái gì liền trả lời đúng.
"Được, ta nghe Đình Đình, ta không khóc nữa." Ninh Châu nuốt xuống bánh ngọt trong miệng đã cảm giác không ra là ngọt hay là đắng, nhẹ nhàng cười cười. Bà không có tiếp tục đi ôm Mạnh Đình, bà đã cảm giác được, đối với Mạnh Đình thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn.
"Như vậy mới ngoan," Mạnh Đình gật đầu một cái, xoay người qua, chống lại tầm mắt Yến Tuy, cậu lập tức dán tới cọ cọ má Yến Tuy, giống như sợ lạnh nhạt anh vậy.
Biểu đạt của Mạnh Đình khá trực tiếp, đối với người Tiêu gia không tiếp xúc với cậu bao lâu mà nói, ít nhiều vẫn cảm thấy có chút không thích ứng, hơn nữa nhìn bộ dáng bình tĩnh của Yến Tuy, có chút khó chịu không giải thích được.
Bánh ngọt ăn xong, trà cũng uống xong, bọn họ đến Yến trạch, lời vốn tính toán nói một câu không nói ra, nhưng thời gian vẫn như cũ đang trôi qua, trước mắt sắp tới giờ cơm rồi, bọn họ còn ở lại, hình như có chút không thích hợp.
"Em họ tới, em hôm nay cực khổ rồi, cơm tối phải ăn nhiều chút."
Mạnh Đình dựa vào Yến Tuy, trước tiên nhìn thấy Chân Hàm ở cửa phòng khác xách hòm thuốc tới, cậu hiện tại đối với Yến Mạn Gia rất quan tâm, đối với Chân Hàm cũng không kém, Hà Việt phải làm giải phẫu, Chân Hàm mấy ngày qua vẫn luôn đi theo Cổ Lê và bác sĩ Bart tùy tùng, tự mình trợ thủ cho bọn họ.
"Cảm ơn chị dâu quan tâm," Chân Hàm nghe vậy trên mặt hơi nghiêm túc, lộ ra mỉm cười, y gật gật đầu với Mạnh Đình, ngay sau đó ánh mắt y quét tới nhìn về phía Tiêu Huy Dân, "Ngài là Tiêu gia chủ đi, tôi là bác sĩ."
Chỉ những lời này, hẳn là đủ để người Tiêu gia hiểu ý tứ y xuất hiện ở đây.
"Không cần kiểm tra, Đình Đình chính là con của ta và Ninh Châu," Tiêu Huy Dân lắc lắc đầu, Mạnh Đình và Ninh Châu lúc còn trẻ thật sự rất giống, hơn nữa đôi mắt kia, cực kỳ giống, hơn nữa ông tin cảm giác của mình và Ninh Châu.
"Vẫn là kiểm tr.a đi, sai lầm liền không tốt." Mạnh Đình tựa hồ cũng vừa bừng tỉnh, cậu có phải con của Tiêu gia hay không, vẫn không thể xác định.
Nếu như bọn họ thật sự là cha mẹ cậu, lại không chia rẽ cậu và Yến Tuy, cậu tự nhiên có thể nhận, nhưng nếu không phải, cậu cũng không muốn chiếm cha mẹ người khác.
"Vẫn là xác định một chút đi," Yến Tuy nhìn về phía Tiêu Huy Dân, cũng mở miệng, "Mọi người muốn nhận Mạnh Đình, đây là cần thiết."
Bọn họ muốn xác định, Yến Tuy bên này cũng là muốn xác định.
Chân Hàm trực tiếp từ trên da Tiêu Huy Dân và Mạnh Đình lấy mẫu, sau đó gói thành hai phần, một phần cho Tiêu Tử Ngang, một phần y mang đi.
Cũng không cần đi nơi khác, trong tầng hầm Yến thị, trong khoảng thời gian này đã được trang bị khá đầy đủ, mà Chân Hàm học tập thêm, hoàn toàn có thể làm một bác sĩ toàn tài, y tới kiểm tra, Yến Tuy là yên tâm nhất.
Về phần Tiêu Huy Dân bên kia, liền có người bọn họ tín nhiệm đi làm.
Mạnh Đình tiếp nhận rất nhanh, kỳ thực cũng càng giải thích vấn đề, một khi xác định không phải, cậu chỉ sợ không nhận người cũng không nhận tới khá dứt khoát.
Ánh mắt Ninh Châu nhìn tới đây, Mạnh Đình do dự một chút, vẫn là nói thật, "Chờ kiểm tr.a ra tôi sẽ gọi ngài là mẹ đi, tôi vừa rồi quá cao hứng, liền quên mất cái này."
Cậu không phải là nhìn thấy đám người Ninh Chu cao hứng, mà là cậu xác định bọn họ sẽ không chia rẽ cậu và Yến Tuy mới cao hứng.
Ninh Châu có chút buồn bực, nhưng buồn bực này không thể phát tiết với Mạnh Đình, bà quay đầu trừng Tiêu Huy Dân một cái.
Nhưng bà cũng tiếp tục cường điệu một lần, "Đình Đình con không có gọi sai, ta là mẹ của con, ta sẽ không nhận lầm con của mình, ta thật sự là mẹ của con."
Mạnh Đình cảm giác có chút phiền não, Ninh Châu khóc lên hoặc là muốn khóc, cậu đều theo đó có chút khó chịu, cậu vẫn như cũ không có gọi người, nhưng cậu lại sờ sờ tóc Ninh Châu, một lần ngượng ngùng, hai lần quen thuộc, huống chi đây đều là lần thứ ba rồi, Mạnh Đình rất thuận tay, "Ngoan, đừng khóc......"
"Bà khóc, tôi cũng cảm thấy khó chịu, tôi trước kia không như vậy......"
Ngay cả Yến Mạn Gia khóc, cậu cũng không bao nhiêu cảm giác, nhưng hiện tại lại nhìn không được Ninh Châu khóc, đây đối với Mạnh Đình mà nói khá nghi hoặc.
Nhưng đám người Tiêu Huy Dân nghe thấy lời này của cậu, trong lòng bị chắn một chút, đại khái đây chính là cảm ứng giữa mẹ con đi, cái này so với kiểm tr.a gì đều muốn đáng tin hơn, nhưng theo lời Yến Tuy, bọn họ muốn nhận Mạnh Đình trở lại Tiêu gia, kiểm tr.a này nhất định phải làm.
"Còn có, tôi vừa nãy cũng quên hỏi các người một chuyện."
"Cái gì?" Ninh Châu âm thanh run run hỏi, bà vừa là cao hứng vừa là khó chịu, nhưng Mạnh Đình vẫn như cũ tựa vào trong ngực Yến Tuy, nơi đó mới là nơi cậu cảm thấy an toàn nhất.
"Chính là...... Tôi có chút ngốc, bà nếu như ghét bỏ tôi, có thể nói thẳng, không muốn nhận cũng không sao." Cậu suy nghĩ một chút lời của mình, cảm thấy "Có chút ngốc" kia có chút không quá phù hợp sự thật, cậu lại sửa đúng một chút.
"Tôi vẫn luôn như vậy...... ngốc, tôi biết các người có thể cảm giác được, cho nên...... không thích tôi có thể trực tiếp nói với tôi."
Mạnh Đình nhận qua quá nhiều ác ý, đã có thể tự động loại bỏ mấy ánh mắt hoặc là lời nói chán ghét hoặc là xem thường cậu kia, bây giờ cậu lại càng không thích mấy thương hại rất có cảm giác ưu việt kia, cậu không cần thương hại, mặc dù cậu thật ngốc cũng không cần.
Mạnh Đình không biết cậu nói như vậy, đối với người ở đây đều có thể gọi là một tiễn xuyên tâm, ngay cả chân mày Yến Tuy cũng khẽ cau lại, nhưng ngay sau đó anh liền được Mạnh Đình vuốt lên.
Mạnh Đình nói nhưng lời này chính mình cũng không cảm thấy khổ sở, đồng thời cậu cũng không hi vọng Yến Tuy khổ sở.
Tay cậu vẫn như cũ ở giữa hai chân mày Yến Tuy chạm vào, nghiêm túc trên mặt tản đi, mặt mày cong lên, ám áp lại chân thành, "Em biết, anh là thích em, là yêu em, em cũng thích anh, cũng yêu anh."
Tùy thời tùy chỗ, bất kỳ kẽ hở nào cũng có thể biểu lộ với Yến Tuy, kỹ năng này Mạnh Đình từ bắt đầu gặp Yến Tuy, vẫn luôn thăng tiến, lúc này cũng không ngoại lệ, những người khác đều đang khổ sở, bên này lại ngọt ngọt ngào ngào lên.
"Không phải ngốc, Đình Đình như vậy không phải là ngốc," Ninh Châu mắt ngập nước lại kéo lực chú ý của Mạnh Đình trở lại, bà thử dò xét mà vươn tay, thấy Mạnh Đình mặc dù do dự, nhưng không có né tránh, bà mới rơi xuống trên khuôn mặt cậu.
Bà trong cười mang theo nước mắt, nói không rõ ràng là khổ sở, hay là cao hứng, nhưng lời này bà nhất định phải nói với Mạnh Đình.
"Đình Đình là bảo bối của mẹ, là bảo bối mẹ thích nhất yêu nhất."
Mạnh Đình chớp chớp mắt, cậu lại hơi do dự, tay mới từ trong ngực Yến Tuy thoát ra, cậu hướng lên trên nhẹ nhàng ôm Ninh Châu một chút.
Ninh Châu còn chưa kịp phản ứng, Mạnh Đình liền đã buông bà ra, nhưng đây đã là cực hạn Mạnh Đình có thể làm trấn an Ninh Châu.
"Bà đừng buồn, tôi trước khi kiểm tr.a ra, tôi vẫn gọi bà là mẹ được không?"
"Được, được......" Ninh Châu cắn môi, nước mắt rơi xuống trên mu bàn tay Mạnh Đình vẫn chưa hoàn toàn thu lại.
Mạnh Đình có chút luống cuống, cậu đột nhiên nhìn về phía Tiêu Huy Dân cũng hốc mắt ửng đỏ, có chút ghét bỏ nói, "Cha hơi ngốc hả, cũng không biết ôm mẹ dỗ."
Bị Mạnh Đình nói như vậy, Tiêu Huy Dân ngược lại cũng không cảm thấy khó chịu hoặc là gì khác, ông gật gật đầu, cũng là đáp lại, "Con nói rất đúng, là cha ngốc."
Ông ôm lấy Ninh Châu, để cho bà dựa vào ông, ông cũng biết bọn họ hôm nay cùng Yến Tuy là là nói không được chuyện nghiêm túc gì, thật sự chung đụng với Mạnh Đình, thời gian nửa buổi chiều này cũng không đủ, cái gì khác đều không có quan trọng bằng Mạnh Đình.
Tiêu Huy Dân nhìn nhìn thời gian, cúi đầu bàn bạc với Ninh Châu một chút, Ninh Châu mặc dù cực kỳ luyến tiếc, nhưng là biết chừng mực, bà khẽ gật đầu một cái.
"Đình Đình, mẹ ngày mai trở lại thăm con có thể không?"
Mạnh Đình nghe vậy cũng liếc mắt nhìn Yến Tuy, sau đó mới gật gật đầu, "Có thể."
Cậu và Yến Tuy đứng dậy tiễn đám Ninh Châu ra cửa, liền xe, chờ xe không thấy nữa, bọn họ mới trở lại.
Mạnh Đình thở ra một hơi, dừng bước, trực tiếp bán liệt ở trên người Yến Tuy.
"Mẹ quá thích khóc, thật là khó dỗ." So với dỗ Yến Tuy khó hơn nhiều.
Trên mặt Yến Tuy lộ ra thần sắc dở khóc dở cười, anh giơ tay nhu nhu tóc Mạnh Đình, lập tức ôm lấy người, lại chốc lát, anh mới hỏi một câu, "Em thích bọn họ không?"
Vấn đề này đối với Mạnh Đình mà nói, thật đúng là không có gì xoắn xuýt hoặc là khó trả lời, cậu rất nhanh liền đáp lại lời Yến Tuy.
"Mẹ còn tốt, những người khác còn chưa thích."
Nhưng không có bài xích cũng là thật, nếu không muốn để cho Mạnh Đình gọi người cũng không phải là dễ dàng như vậy.
Yến Tuy có thể đoán được, người Tiêu gia chuyến này hẳn coi như là viên mãn, nhưng đây là bởi vì bọn họ gặp được Mạnh Đình, Mạnh Đình tâm tình vẫn luôn so với bất cứ ai đều muốn mềm mại hơn.
"Yến Tuy, anh không cần lo lắng, em thích anh nhất, vĩnh viễn đều thích anh nhất."
Ngay cả Ninh Châu có thể ảnh hưởng tới tâm tình cậu, cũng thua kém Yến Tuy, kém xa xa.
"Nếu như cha và các anh không thích anh, em cũng sẽ không thích bọn họ."
Đối với Ninh Châu, Mạnh Đình còn có không xác định, nhưng đối với Tiêu Huy Dân và Tiêu Tử Ngang bọn họ, cậu hiện tại có thể đảm bảo với Yến Tuy.
Kỳ thực cũng không coi là đảm bảo, Mạnh Đình trong lòng cảm thấy như vậy, Yến Tuy yên lặng ăn chút dấm, cứ như vậy được trấn an.
"Chúng ta ăn chút gì, sau đó em theo anh tới thư phòng."
"Được," Mạnh Đình đáp lời, mũi chân kiễng một cái, ở trên môi Yến Tuy hôn hôn, đầu lưỡi cậu lướt qua răng môi Yến Tuy, gót chân cậu rơi lại trên mặt đất, cậu mấp máy môi, cảm giác ra một chút mùi vị, lại ngước mắt hỏi Yến Tuy, "Ngọt không?"
Yến Tuy cũng bất chấp bọn họ còn đang ở trên bãi cỏ cách cửa lớn không xa, anh cúi đầu hôn Mạnh Đình, ở trong khoang miệng cậu triệt triệt để để mà nếm qua một lần, anh mới đáp lại Mạnh Đình, "Ngọt."
Có Mạnh Đình ở đây, cuộc sống mỗi ngày của anh đều là ngọt.
Mạnh Đình cũng không có nghĩ lại câu hỏi của mình có bao ái muội, ngược lại cảm thấy Yến Tuy liên tiếp mà quyến rũ cậu, nhưng cậu thích quyến rũ như vậy, cậu khẽ gật đầu một cái, "Đó là bởi vì em ăn bánh ngọt."
"Anh cũng đói bụng đi, anh vừa nãy đem một phần khác cũng đút em ăn rồi......" Cậu nói như vậy, kéo Yến Tuy liền đi vào trong, cước bộ hơi nhanh, giống như đã muộn, liền thật sự coi như Yến Tuy đói bụng lắm rồi.
Bên kia Tiêu Huy Dân và đám người Ninh Châu mới ngồi lên xe, liên tục lái rất lâu, đều vẫn là trầm mặc, bọn họ đối với Mạnh Đình thật sự rất luyến tiếc, nhất là Ninh Châu, lên xe rồi, còn vẫn luôn nhìn về phía sau.
Nhưng tâm tình của bà so với lúc đến, đã hoàn toàn bất đồng, thấp thỏm sợ hãi kích động lúc trước toàn bộ đều không thấy nữa, bà lúc này mới coi như là thật sự phấn chấn lên, "Đình Đình chính là Nặc Nặc của chúng ta, nó không có ch.ết, thật sự không có ch.ết."
"Ừ, anh biết," Tiêu Huy Dân làm sao không biết Ninh Chu đang đợi cái gì, cảm xúc trong lòng cũng theo đó phẫn nộ thêm.
"Em không cần lo lắng, những chuyện khác anh sẽ nói với Yến Tuy, những người đó sẽ không bỏ qua."
"Nặc Nặc thật đáng yêu......" Tiêu Tử Ngang phục hồi lại tinh thần đột nhiên cảm thán một câu như vậy, hắn chợt hiểu ra cảm giác mình nói như vậy có chút kỳ quái, nhưng bao gồm cả cha hắn, mọi người đều gật gật đầu.
Ninh Châu thần sắc đột nhiên ngừng lại, bà nhìn về phía Tiêu Tử Ngang.
"Con thu xếp cho mẹ một chút, ngày mai sau khi gặp qua Đình Đình, mẹ muốn gặp...... Lý Nhất Phỉ."
Lúc bà nói ra ba chữ Lý Nhất Phỉ, thần sắc trên mặt làm cho mấy người Tiêu Huy Dân đều kinh ngạc một chút, tính tình Ninh Châu rất tốt, căn bản sẽ không có lúc chân chính tức giận, nhưng bây giờ bà đầy mặt đều là tức giận và thù hận không chút nào che dấu.
Tiêu Huy Dân và hai đứa con trai ông đều là xem qua tư liệu của Mạnh Đình, cho dù trước kia không biết, hiện tại cũng biết Lý Nhất Phỉ là ai rồi, Mạnh Đình ngoại trừ lúc luân lạc tới cô nhi viện, tất cả cảnh ngộ của cậu đều có liên quan tới người đàn bà này.
"Bà ta nguyên danh là Lý Mai, mẹ ta từng giúp đỡ qua bà ta......"
Nhà mẹ đẻ Lý Nhất Phỉ cũng không phải là hào môn thế gia gì, lúc bà ta mới tới Bắc thành học đại học, bởi vì học phí không đủ, tới một hội sở làm thuê, thiếu chút nữa bị khách làm nhục, mẹ của Ninh Châu và bạn bè tới chơi nhìn không được, giải cứu người, biết được tình huống của Lý Mai, bà còn giúp đỡ Lý Nhất Phỉ học đại học, sau đó còn đưa bà ta ra nước ngoài học.
Bà ta học xong trở lại, tới Ninh gia để cảm ơn, Ninh Châu gặp qua bà ta. Bất quá bà đối với Lý Nhất Phỉ cũng không bao nhiêu cảm giác, thậm chí chưa nói tới hảo cảm ác cảm gì, chỉ có sơ giao.
Sau đó bà liền nghe nói Lý Nhất Phỉ làm vợ lẽ cho người ta, mẹ bà bị chọc tức, thậm chí còn cho người đi hỏi Lý Nhất Phỉ có phải bị miễn cưỡng hay không, cuối cùng mặc kệ, nhưng từ sau đó, Lý Nhất Phỉ chính là trở lại thăm hỏi, cũng không cho phép vào cửa nữa.
Ninh Châu và Tiêu Huy Dân là thanh mai trúc mã, đại khái lúc có thể biết cái gì là thích người khác, liền tỏ tình với nhau.
Ngày đó Ninh Châu thi đại học có thành tích, Tiêu Huy Dân liền cầu hôn với bà, người hai nhà môn đăng hộ đối, Ninh Châu và Tiêu Huy Dân tình cảm lại tốt, mùa hè đó liền cử hành hôn lễ long trọng.
Lý Nhất Phỉ có tới tặng quà hay không, Ninh Châu đã không nhớ rõ, nhưng bà rõ ràng bà và mẹ bà đối với bà ta chỉ có ân, không có thù, nhưng bà ta lại đối với con bà như vậy, Mạnh Đình cùng bà lớn lên giống như vậy, chuyện năm đó nháo dư luận xôn xao, bà ta không thể nào không biết.
Bà ta không chỉ có không nói với bọn họ tung tích của Mạnh Đình, còn muốn từ trên tinh thần triệt để phá hủy Mạnh Đình, bà ta lại dám để cho Ngô Phượng Kiều ngược đãi Mạnh Đình, còn dám bày mưu đặt kế để cho một lão nam nhân buồn nôn cực độ đi ɖâʍ loạn Mạnh Đình......
Ninh Châu nhớ tới những thứ này, vẫn như cũ bị tức tới cả người phát run, Mạnh Đình gặp phải hết thảy, Lý Nhất Phỉ có ch.ết cũng không cách nào bù đắp lại.
-------------------
Spoil chương sau: Đời cha ăn mặn, đời con không sao, đời cháu uống nước!!!
#Vịt: Đáng ra tui phải nói câu này từ chap hôm qua nó mới tròn =))) cơ mà hôm nay nhớ ra rồi thì nói: Còn 29 chương nữa thôi các thím ạ TT^TT