Chương 92

Mạnh Đình ở ngoài cửa phòng bếp đi dạo, Yến Tuy ở bên trong thuần thục mà nấu mì, nửa giờ sau, Yến Tuy liền bưng hai bát mì lớn đi ra.


"Rất thơm nha!" Mạnh Đình vẫn duy trì chút khoảng cách ngó ngó mì, lại ngó ngó Yến Tuy, cậu di chuyển cước bộ, cẩn thận sáp tới, ở trên khuôn mặt Yến Tuy hôn một cái, "Yến Tuy, anh thật lợi hại!"


Yến Tuy nghiêng đầu qua, Mạnh Đình cũng tự giác đem má dán tới, cho Yến Tuy hôn, sau khi nhẹ nhàng hôn một cái, Yến Tuy mới lại nói, "Chúng ta tới phòng khách ăn."
"Được," Mạnh Đình đáp lại.


Hai người sóng vai mà đi, chờ Yến Tuy đặt mì tới trên bàn, Mạnh Đình lập tức lại cho Yến Tuy một cái ôm, một nụ hôn.


"Khụ khụ......" Ninh Châu và Tiêu Huy Dân vẫn luôn chờ bọn họ trở về, mới nguyện ý ngủ, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, Yến Tuy rốt cục còn gật gật đầu với bọn họ, Mạnh Đình từ cửa đi vào, liền hoàn toàn không nhìn thấy bọn họ.


Lúc này nghe được tiếng ho khan, Mạnh Đình còn rất buồn bực, lại lề mề một chút, cậu mới từ trong ngực Yến Tuy lui ra ngoài.


available on google playdownload on app store


Mạnh Đình xoay người nhìn thấy Ninh Châu và Tiêu Huy Dân, lập tức lại nhào trở lại trong ngực Yến Tuy, quá mức đột nhiên, Yến Tuy ôm Mạnh Đình, đồng thời còn lui về phía sau một bước, sau đó trong ngực anh mới truyền đến thanh âm buồn buồn của Mạnh Đình, "Cha, mẹ, hai người sao còn chưa ngủ nha."


Ninh Châu và Tiêu Huy Dân nhìn nhau một chút, cũng không biết Mạnh Đình đây là xấu hổ, hay là thế nào, nhưng đợi đến Mạnh Đình cùng Yến Tuy trở lại, bọn họ cũng liền an tâm rồi, Ninh Châu mở miệng, "Bọn ta bây giờ liền đi ngủ, Nặc Nặc và Yến Tuy cũng nghỉ ngơi sớm chút."


"Vâng," Mạnh Đình lập tức lại đáp lại, nhưng cậu vẫn là không từ trong ngực Yến Tuy ra ngoài, cậu túm lấy thịt ngang hông Yến Tuy, Yến Tuy vừa nãy khẳng định là nhìn thấy Ninh Châu và Tiêu Huy Dân rồi, nhưng anh cũng không nói với cậu, thiếu chút nữa đã chính diện đối mặt với Ninh Châu và Tiêu Huy Dân.


"Cha mẹ ngủ ngon, con và Đình Đình ăn xong liền đi ngủ."
Yến Tuy cứng đờ nghiêm mặt, chịu đựng Mạnh Đình ở bên hông anh làm loạn, cùng Ninh Châu Tiêu Huy Dân nói chuyện.


Mạnh Đình vẫn như cũ không muốn quay đầu, Ninh Châu chỉ có thể coi như Mạnh Đình thật sự xấu hổ, nhưng bình thường bọn họ cũng không thử tới nhìn cậu và Yến Tuy thân mật a, sao hôm nay xấu hổ như vậy? Ninh Châu mang theo trong lòng và nghi hoặc cùng Tiêu Huy Dân trở lại phòng của bọn họ ở Yến trạch.


"Bọn họ đi rồi," Yến Tuy nhu nhu sau lưng Mạnh Đình, lại cúi đầu hôn hôn tóc Mạnh Đình, "Chúng ta trước tiên ăn, bằng không sẽ trương lên."
"Nha, đúng, trương rồi không ngon." Mạnh Đình nghe vậy rốt cục không suy nghĩ thêm nữa, cậu buông eo Yến Tuy ra, lại túm lấy tay Yến Tuy, hai người cùng nhau ngồi xuống.


Bọn họ sau khi ăn xong, thời gian gần 12h, Mạnh Đình ăn tới toàn thân ấm áp, rốt cục có chút buồn ngủ, cậu bị Yến Tuy kéo về phòng, tắm táp rửa mặt, sau đó ôm nhau ngủ, mãi cho tới hơn 7h hôm sau, Mạnh Đình mới tỉnh lại.


Yến Tuy đã thức dậy, bất quá bọn họ không tới thư phòng, anh ở ban công nhỏ trong phòng ngủ gọi điện thoại, anh gọi điện thoại xong đi vào, Mạnh Đình đã tự mình mặc quần áo xong rồi.


"Thời gian còn sớm, có thể ngủ tiếp một lát," Yến Tuy nói tiến lên, giơ cằm Mạnh Đình lên, nhìn kỹ một chút vết thương trên thái dương cậu, nhìn không nghiêm trọng như ngày hôm qua, nhưng vẫn như cũ rất rõ ràng.


Mạnh Đình ôm Yến Tuy, sau đó mới lắc lắc đầu, "Em ngủ đủ rồi, hôm nay muốn tới phòng thí nghiệm, em đi đuổi người."
Cậu mới tỉnh ngủ, thanh âm mềm nhũn, nghe ra khí thế gì cũng không có, nhưng quyết định này, lúc cậu nhìn thấy camera giám sát, cũng đã xác định rồi.


"Yến Đình BestLove" không chỉ là tác phẩm cho tới bây giờ của Mạnh Đình, hoàn mỹ nhất, nó còn ký thác một bản thân cậu khác, cậu toàn tâm yêu Yến Tuy, vô luận là Trình Quang, hay là Mã Cát Lực đều phạm vào kiêng kỵ của cậu, kiêng kỵ không cách nào tha thứ.


"Anh bồi em," Yến Tuy nhu nhu gáy Mạnh Đình, anh biết Mạnh Đình tức giận này trong khoảng thời gian ngắn là tiêu không được, chỉ sợ vừa nghĩ, liền lại bị chọc tức tới.


Mạnh Đình ở trong ngực Yến Tuy do dự một lúc lâu, cậu mới lắc lắc đầu, "Không cần, anh bận rộn việc của anh đi, chuyện phòng thí nghiệm, em có thể giải quyết."


Hôm qua Yến Tuy và Đặng Vũ gặp gỡ qua, sau này ít nhất một tuần, anh đều sẽ rất bận, điểm này Yến Tuy không nói, nhưng Mạnh Đình biết, Mạnh Đình suy nghĩ một chút lại tiếp tục bổ sung một câu, "Anh nhớ em, liền gọi điện thoại cho em."


Yến Tuy suy nghĩ một lát, anh mới gật gật đầu, "Được, buổi trưa anh tới phòng thí nghiệm đón em."
"Ừ," Mạnh Đình gật đầu một cái, lại cọ cọ má Yến Tuy, cậu mới ra khỏi cái ôm vẫn như cũ có lưu lại hai phần hàn khí của Yến Tuy, tới phòng tắm rửa mặt.


Bọn họ vừa đi xuống lầu, Ninh Châu liền phát hiện vết thương ở thái dương Mạnh Đình, Mạnh Đình muốn giấu, căn bản không giấu được.


Thần sắc cậu có chút mê mang, cậu hôm qua thẳng tới giờ, cũng chỉ nhớ được buổi tối về nhà không thể để cho Ninh Châu nhìn thấy, cậu liền không suy xét qua buổi sáng bọn họ trên lầu xuống, cũng là phải nhìn thấy Ninh Châu bọn họ.


Yến Tuy mặc dù vẫn như cũ đau lòng vết thương của Mạnh Đình, nhưng nhìn bộ dáng mê mang lại mơ hồ của cậu, vẫn là nhịn không được ngoắc ngoắc môi, nhưng ngay sau đó anh liền bị Yến Mạn Gia và Ninh Châu trừng.


Nửa ngày mới giải thích rõ với Ninh Châu bọn họ, nhưng vẫn như cũ vô dụng, Ninh Châu vừa nhìn thấy vết thương của Mạnh Đình, đã cảm thấy đau lòng, ánh mắt nhìn Yến Tuy cũng mang theo một chút trách cứ, mặc dù là ô long, nhưng Đặng Vũ đả thương Mạnh Đình kia là bạn của Yến Tuy.


Ninh Châu vốn hôm nay cũng muốn trở lại Bắc thành, quyết định ở lạ, tới lúc vết thương của Mạnh Đình tốt lên, bà lại trở về, Tiêu Huy Dân không cách nào tiếp tục ở lại Hải thành, ông chỉ có thể lôi kéo Ninh Châu, dặn dò lại dặn dò, lúc này mới rời đi.


Mạnh Đình ngồi xe tới phòng thí nghiệm, Yến Tuy lại không có cùng đi, anh sau khi tiễn Mạnh Đình lên xe, anh liền trở lạ tòa nhà bên cạnh tìm Yến Vũ, anh đem mấy lời Đặng Vũ nói với anh kia nói một chút với Yến Vũ, hai người lại tiếp tục trao đổi chút chuyện, Yến Tuy mới từ trong Yến trạch rời đi.


Mà lúc này đây Mạnh Đình cũng đến phòng thí nghiệm, lúc cậu tới, 4 trợ thủ cũng đã tới, hàng ngày sau khi chào hỏi qua, bọn họ liền phải bắt đầu công việc, nhưng lại bị Mạnh Đình gọi lại.
"Chờ chút."


Lời Mạnh Đình vừa nói ra, bốn người đều dừng lại thân thể, sau đó quay sang nhìn về phía Mạnh Đình.


"Đi theo tôi," Mạnh Đình cũng không tính ở trong phòng điều hương của cậu đuổi người, cậu tiện tay cầm lên một chút nước hoa, sau đó đi về phía phòng tiếp khách lầu 1, đám Lí Thi Thi hơi mê mang, trong lòng các loại suy đoán, nhưng cũng không mở miệng hỏi.


Mạnh Đình ngồi xuống, mở nắp ống nghiệm ra, tay giơ giơ, trong lòng cậu cực không thích loại mùi này, nhưng cũng không cau mày giống hôm qua, cậu nhìn về phía Trình Quang, nhàn nhạt hỏi, "Quen không?"


Trình Quang từ tầng hầm một đường theo lên, trong lòng đều cho rằng Mạnh Đình truyền thụ cho bọn họ bí kíp điều hương gì đó, nhưng cái nắp kia vừa mở ra, chút mong đợi kia giống như bị một chậu nước đá trong ngày đông từ đầu tới chân, dội một cái thấu tâm lạnh.


Sắc mặt hắn trong nháy mắt trắng bệch, đồng dạng thần sắc có chút khác thường, tự nhiên còn có Mã Cát Lực, nhưng Mạnh Đình không có nhìn hắn, trong lòng hắn càng có chút may mắn.
"Sư phụ......"


"Đừng gọi tôi là sư phụ nữa, kể từ bây giờ, cậu không phải người của phòng thí nghiệm tôi," Mạnh Đình cũng không định ở chỗ này cùng bọn họ hao tổn thêm quá nhiều thời gian, cậu còn muốn đi cứu chút nước hoa bị lãng phí kia của cậu đây.


"Tôi, tôi là thật sự rất thích "Yến Đình"", thích tới muốn triệt để chiếm về mình, chiếm hữu của người bình thường, chính là có nước hoa này, nhưng chiếm hữu của điều hương sư, chính là nắm lấy phương pháp phối chế của nó, "Tôi không có muốn làm cái gì, tôi chính là muốn đích thân điều......"


Hắn thấy Mạnh Đình lại quơ quơ nước hoa trong tay, lời của hắn ngừng lại, ngay sau đó từ lo lắng biến thành tức giận.
Nhưng ánh mắt Mạnh Đình nhìn sang, hắn một câu cũng không nói ra được, Mạnh Đình mới là người tạo ra "Yến Đình", hắn không có tư cách phẫn nộ.


Hơn nữa Mạnh Đình đối với bọn họ cất giấu sao? Để tay lên ngực mà nghĩ, cũng không có.


Thậm chí cậu so với các điều hương sư khác đều muốn hào phóng và thẳng thắn hơn nhiều, chỉ là trong thành tựu của cậu, thành phần thiên phú dị bẩm quá nhiều, những cái đó bọn họ trời sinh đã không thể có được.


Hắn biết học tập cần phải thời gian, cần phải tích lũy, nhưng trong bất tri bất giác, hắn liền nổi lên ghen tỵ với thiên phú này của Mạnh Đình, hắn vẫn luôn ảo tưởng mình chính là người sáng tạo "Yến Đình", nhưng thực tế luôn là đánh mặt, so một chút với nước hoa cùng Mạnh Đình điều chế ra, "Yến Đình" hắn điều chế ra quả thực chính là khí độc.


"Kéo ra ngoài!" Mạnh Đình giơ tay lên một cái, bảo an bên cửa đợi lệnh liền đi vào kéo người.
"Sư phụ, tôi sai rồi, anh để cho tôi ở lại, anh để cho tôi......"
Mạnh Đình nghe vậy đứng lên, nhìn về phía Trình Quang, sau đó rất xác định mà lắc đầu, "Không thể nào!"


Đại khái tức giận trong lòng, lại bị kích phát lên, sắc mặt Mạnh Đình lại lạnh chút, "Có lẽ có một ngày cậu có thể điều chế ra nước hoa mùi tương tự, nhưng vẫn như cũ không phải "Yến Đình" của tôi."


Mùi của "Yến Đình" là sẽ theo thời gian mà thay đổi, cũng không chỉ là từ nồng biến thành nhạt đơn giản như vậy, Trình Quang nắm được chỉ là mùi vẫn luôn nồng nặc ở trong phòng điều hương kia, cảm giác của nó lúc khác, hắn đều không thể tĩnh tâm đi cảm thụ, phương hướng của hắn từ ban đầu đã sai.


Cho nên Mạnh Đình căn bản là không lo lắng qua, phương pháp phối chế nước hoa của cậu sẽ để cho bọn họ nhìn vài lần liền nghĩ ra, sai một li, đi ngàn dặm.
"Đi đi, đừng để tôi nói cút."


Trình Quang rốt cuộc là chột dạ, hắn ngưng giãy dụa thân thể, tùy ý bị bảo an chế trụ, lúc này, Yến Minh Á cũng mang theo cảnh sát đến. Bọn họ tiến lên, mắt Trình Quang trừng rất lớn, hắn cho rằng những cảnh sát này là tới bắt hắn nhưng bọn họ bỏ qua hắn, đi về phía Mã Cát Lực.


"Cậu nghi có dính líu tới trộm cắp nước hoa buôn bán kiếm lời, theo chúng tôi về cục cảnh sát tiếp nhận điều tra......"


Mã Cát Lực nghe vậy cơ hồ xụi lơ trên ghế, Trình Quang cũng không thể về nhà, hắn cũng bị mang đi hỗ trợ điều tra, dù sao Mã Cát Lực dùng nước hoa của Trình Quang, hắn có tham dự hay không, còn phải tiến một bước xác định.


Bọn họ từ phòng tiếp khách bị mang đi, Mạnh Đình thần sắc không có quá nhiều khác thường, dù sao tức giận, hôm qua đã tức giận qua, cậu đi đường khác trở về tầng hầm, cậu còn có chuyện quan trọng hơn.


Trước khi tiến vào phòng phân tích, cậu quay đầu lại nhìn về phía Lí Thi Thi và Diệp Tử Lan, "Nếu như các cô cũng muốn rời đi, có thể nói cho tôi biết."
Lí Thi Thi và Diệp Tử Lan nghe vậy ngừng lại, sau đó kịch liệt lắc đầu.
"Sư phụ, anh đừng đuổi chúng tôi, chúng tôi sẽ không làm loại chuyện đó!"


Mạnh Đình cũng không chỉ là điều hương sư kiểu thiên phú, nền tảng của cậu một chút cũng không giống người xuất thân chính quy như các cô, ít nhất tương lai 10 năm, cậu cũng làm tới sư phụ của các cô, mà Mạnh Đình thêm 10 năm nữa, trưởng thành của cậu đủ để làm sư phó cả đời của bọn cô.


Mạnh Đình nghe vậy không nói nữa, Lí Thi Thi và Diệp Tử Lan hơi do dự, liền cũng đi theo vào.


Mà sau này, bọn họ cũng bận rộn lên, về phần Trình Quang là đi về phía nào, Mã Cát Lực bị phán hình phạt bao lâu, Mạnh Đình chỉ tùy ý nghe một chút, cũng không để ý nữa, bọn họ chính là bị phán tới mạnh hơn nữa, cũng không thể xóa đi sự thật bọn họ phá hỏng nước hoa của cậu.


Thời gian tốn khoảng 8 ngày, Mạnh Đình mới tìm ra được phương pháp giải quyết, kết quả cuối cùng, hoàn toàn ngoài dự tính.
"Sư...... Sư phụ......" Thanh âm Diệp Tử Lan run lên, cô kích động tới có chút muốn khóc.


Thời gian 8 ngày này cũng không phải nói một chút liền trôi qua, mỗi ngày bọn họ đều phải đối mặt với sự thật nước hoa bị phá hỏng càng nghiêm trọng, đồng thời tiến hành các loại thí nghiệm tỉ mỉ và phiền phức, thất bại lần lượt, mỗi lần nhìn giống như thành công, vẫn như cũ không để lại chút tì vết nào.


Nhưng lần này, cô rất xác định, bọn họ là thật sự thành công!
"Ừm, thay đổi tốt......" Mạnh Đình nhìn chất lỏng trong ống nghiệm, khôi phục trong suốt, câu môi lên cười cười, "Đây là...... "Yến Đình" bản thăng cấp đi."


So với ban đầu, "Yến Đình" bản thăng cấp nhiều hơn chút thay đổi, cảm giác càng thần bí thâm trầm hơn chút.


Nhưng Mạnh Đình chân chính cao hứng chính là, cậu lại có thể cho Yến Tuy nước hoa chân chính độc nhất vô nhị, cậu nhìn về phía Lí Thi Thi và Diệp Tử Lan đi theo cậu bận rộn 8 ngày, "Hôm nay tan việc sớm chút, các cô về nghỉ ngơi đi, ngày mai cũng không cần tới."


"Vâng," Lí Thi Thi trả lời, lôi kéo Diệp Tử Lan nước mắt rưng rưng rời đi, mấy ngày qua, các cô đúng là đi theo bận rộn muốn ch.ết, ngay cả về tới nhà, trong đầu cũng đều là các loại số liệu, quả thực cần nghỉ ngơi chút.


Mạnh Đình vẫn lưu lại phòng thí nghiệm, nhìn nước hoa mới của cậu ngẩn người. Khoảng nửa tiếng sau, cậu mới lại bắt đầu điều chế lúc trước, dung hòa dịch phần liều lượng lớn, cậu đi tới trong phòng cất giữ, đem những nước hoa bị phá hỏng kia, toàn bộ biến thành bản thăng cấp.


Nhưng cậu mới từ trong phòng thí nghiệm đi ra, xe Yến Tuy tới đón cậu, liền cũng tới.
Mạnh Đình lên xe, liền nhào tới trong ngực Yến Tuy, "Anh hôm nay sao sớm như vậy, em còn muốn đi tìm anh."


Yến Tuy nhìn Mạnh Đình bộ dáng tươi cười tràn đầy, cũng nhịn không được cười cười, anh ôm lấy người, cọ cọ má Mạnh Đình, lúc này mới đáp lại, "Chuyện đều làm xong rồi, liền tới sớm chút."


Mấy ngày này Mạnh Đình bận rộn, anh cũng bận rộn, thời gian chân chính có thể ở cùng nhau nói chuyện, cũng không tính là nhiều, mặc dù người vẫn ở bên cạnh, nhưng anh chính là ức chế không được loại nhớ nhung khó giải thích được, làm xong việc, anh liền không thể chịu nổi mà tới đây.


"Em cũng vậy, em cứu nước hoa trở lại rồi!" Mạnh Đình nói lại chen chen trong ngực Yến Tuy, có lẽ cậu mùa đông mặc quá dày, mấy quần áo kia làm trở ngại cảm giác cậu ôm ngời, cậu tiến tới bên tai Yến Tuy, rất nghiêm túc nói, "Em lại có thể cho anh nước hoa độc nhất vô nhị."


"Anh ngửi ngửi em, có thích hay không?" Mạnh Đình trước khi đi ra ngoài, đặc biệt tự mình xịt lên người một chút, cậu vung cằm lên, để cho Yến Tuy ngửi.


Yến Tuy ghé sát vào cổ Mạnh Đình ngửi, hầu kế lại không nhịn được lăn lăn, Mạnh Đình chỉ cho rằng mình cho Yến Tuy ngửi, nhưng không biết bộ dáng kia của cậu có bao mê người, huống chi Yến Tuy đối với Mạnh Đình căn bản cũng không có sức chống cự có thể nói.


Anh ngửi ngửi, liền hôn lên cổ Mạnh Đình, nhẹ nhàng nhu nhu, lại mang theo vài phần khắc chế mạnh mẽ.


Thân thể Mạnh Đình dừng lạ, mắt chớp động, nhưng là bất mãn Yến Tuy đột nhiên phân tâm, cậu niết niết tai Yến Tuy, "Anh đừng phân tâm, cẩn thận ngửi, nếu như có cảm thấy không tốt, em hẳn vẫn có thể điều chỉnh thêm."


Đây là Mạnh Đình lần đầu tiên thử "cứu" nước hoa, quá trình này cũng là quá trình cậu học tập và trưởng thành, hiểu rõ của cậu đối với "Yến Đình" càng sâu từ trước, cậu nói có thể điều chỉnh, liền nhất định có thể điều chỉnh, cũng không phải là dỗ Yến Tuy cao hứng.


Yến Tuy ôm người càng chặt hơn, lúc này lới đem môi rời khỏi cổ Mạnh Đình, anh suy nghĩ một lát, mới cho đáp án Mạnh Đình muốn, "Dùng trong mùa đông, cảm giác lạnh chút, mùa hè lại rất thích hợp."
"Lạnh" này không phải là lạnh trên nhiệt độ, mà là cảm giác.


Mạnh Đình nghe vậy cậu nhịn không được, ở trên môi Yến Tuy "bẹp" một cái, thanh âm hơi lớn, nhưng cậu hoàn toàn không có tự giác, "Yến Tuy, anh nói quá đúng!"
"Em trở về làm bản bốn mùa!" Phần đông hạ đâu đủ, cậu muốn cho Yến Tuy xuân hạ thu đông đều thích hợp!






Truyện liên quan