Chương 10: Trận chiến đầu tiên

Lần này Nguyệt Quang Hồ không còn phản kháng mãnh liệt giống như trước nữa, mà nó dùng cặp mắt mỹ lệ nhìn chăm chú vào Sở Mộ.


Hồn sủng cũng giống nhân loại đều có suy nghĩ riêng, có tâm tình của mình, bây giờ từ trong ánh mắt tên tiểu tử đáng yêu này, Sở Mộ có thể nhận ra một chút mờ mịt và do dự, tựa hồ đang suy nghĩ đến tột cùng có nên tin tưởng cái gã nhân loại này hay không.


Trên thực tế, hồn ước bắt sống có tính trói buộc và cưỡng chế đặc thù, Nguyệt Quang Hồ vừa lộ vẻ mờ mịt và do dự một lát, hào quang hồn ước lập tức trở nên rực rỡ hơn vài phần.


Hào quang hồn ước từ từ co rút lại, theo ý thức chống cự của Nguyệt Quang Hồ giảm bớt bắt đầu khắc vào trong linh hồn của nó.


Dần dần, Nguyệt Quang Hồ không còn chống cự nữa, hào quang hồn ước rốt cuộc dung nhập vào trong thân thể Nguyệt Quang Hồ biến thành linh hồn ấn ký thuộc về Sở Mộ, khắc vào sâu tận trong linh hồn Nguyệt Quang Hồ.
"Ô ~~~!"
Nguyệt Quang Hồ phát ra một tiếng rên rỉ yếu ớt, trên người phát ra ánh sáng màu lam nhạt.


Ánh sáng lung lỉnh tỏa ra che phủ thân thể của nó, sau đó thân thể từ từ chìm vào trong màn ánh sáng màu lam nhạt biến mất ở trước mặt Sở Mộ.


available on google playdownload on app store


Hồn sủng sư có không gian Hồn sủng riêng của mình, không gian Hồn sủng chính là địa phương dung nạp Hồn sủng. Sau khi ký kết hồn ước với yêu thú, Hồn sủng sư có thể thông qua ý niệm của mình, triệu hồi Hồn sủng từ trong không gian Hồn sủng ra ngoài.


Triệu hoán và thu hồi Hồn sủng cần phải tiêu hao hồn lực, mặc dù hồn lực đã không còn thừa nhiều lắm, nhưng Sở Mộ vẫn có cảm giác khẩn cấp triệu hoán con Hồn sủng chiến đấu đầu tiên ra trước mặt mình.


Vầng sáng lam nhạt chậm rãi xuất hiện bao quanh thân thể tiểu hồ ly lung linh mỹ lệ, bộ lông mềm mượt như nhung, cái đuôi nhẹ nhàng lắc lư, đôi mắt linh động như ánh trăng rằm nhìn chăm chú vào Sở Mộ.


Ánh mắt Nguyệt Quang Hồ không giống trước kia, lúc trước đa phần là mờ mịt và nghi kỵ, lúc này lại biến thành nhu hòa và ngoan ngoãn.


Nhìn con Hồn sủng thứ nhất bịmình bắt sống, tâm tình Sở Mộ mênh mông sáng rỡ đột nhiên cười váng lên. Đây chính là một đầu Hồn sủng tiềm lực vô hạn, nó có thể từ từ lột xác thành cao đẳng, thậm chí là tầng thứ cao hơn, mà điều này cũng có nghĩa là vận mệnh Sở Mộ đã hoàn toàn thay đổi.


"Ô ~~~!"
Nguyệt Quang Hồ mân mê cái miệng làm ra bộ dạng đáng thương, thân thể khả ái khẽ co quẫy muốn tránh thoát đống tơ trắng quấn quanh.
Sở Mộ lấy cây đao ra chậm rãi cắt đứt từng mảnh tơ trắng bền dai kia, sau đó ôm lấy tiểu tử lông mềm như nhưng, yêu mến vuốt ve mấy lượt.


Tựa hồ Nguyệt Quang Hồ cũng rất hưởng thụ hành động vuốt ve này, dần dần tựa vào ngực Sở Mộ biểu hiện mấy phần lệ thuộc, lại còn dùng đầu lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ gương mặt Sở Mộ.


Nhìn thấy Nguyệt Quang Hồ ra vẻ thân mật nhanh như vậy, Sở Mộ phỏng đoán tuổi tác và tâm trí tên tiểu tử này không cao lắm, hoàn toàn là dựa vào bản năng và tính cách ương ngạnh để sinh tồn trong hoang đảo hung hiểm này. Đối với một Hồn sủng còn nhỏ đúng là không hề dễ dàng, lịch trình nó trưởng thành khẳng định cũng phi thường gian khổ.


"Tiểu tử này nhất định là mồ côi cha mẹ. Thế nhưng cũng không cần gấp gáp, sau này chúng ta sẽ sống nương tựa lẫn nhau, ngươi không cần phải một mình phấn đấu nữa. À, trước tiên phải đặt tên cho ngươi đã." Sở Mộ nở nụ cười vui vẻ, đã qua nhiều năm như vậy, Sở Mộ chưa từng có nụ cười vui sướng và thoải mái từ tận nội tâm như thế này.


Trên thực tế, tình cảnh Sở Mộ và tiểu hồ ly tương đối giống nhau, có điều bây giờ vận mệnh đã thay đổi khác xưa, cả hai không còn phải một mình phấn đấu như trước nữa.


"Ta nhớ được có một thanh vũ khí tên là Mạc Tà, lúc yên lặng ôn nhu mỹ lệ, lúc động thì sắc bén linh hoạt dị thường, xem ra giống với tính cách của ngươi. Vậy thì gọi ngươi là Mạc Tà đi, rất thích hợp với tên tiểu tử giảo hoạt như ngươi."


"Ô ~~~!" Hình như nó không thích Sở Mộ gọi mình là giảo hoạt, vội vã há miệng kêu lên u oán.
"Ừ, là cơ trí."


Tiểu hồ ly lập tức lè đầu lưỡi trơn bóng ra ɭϊếʍƈ lên gương mặt Sở Mộ, hắn cũng ngẩn đầu cười sảng khoái, cảm thấy tên tiểu tử này không chỉ là tiềm lực mười phần, mà còn là một tiểu hồ ly rất thú vị.


Sau khi đạt được Hồn sủng tốt nhất hoàn hảo ngoài dự tính, Sở Mộ đã có lòng tin mười phần rời khỏi hoang đảo nguy hiểm này.


Dĩ nhiên, trên đường trở về Sở Mộ không dám có bất kỳ tâm lý phớt lờ nào. Dù sao đầu Nguyệt Quang Hồ này bây giờ còn quá nhỏ, tạm thời không thể đối phó được những Hồn sủng cường đại. Thậm chí Sở Mộ còn phải đảm nhiệm chức trách bảo vệ tiểu Nguyệt Quang Hồ.


Thu hồi Hồn sủng không cần tiêu hao quá nhiều hồn lực, nhưng mà triệu hoán ra sẽ trả giá không nhỏ. Hồn lực của Sở Mộ còn phải cung cấp nuôi dưỡng Bạch Yểm Ma, cho nên không dám thu hồi Mạc Tà vào trong không gian Hồn sủng của mình, trực tiếp mang theo nó bắt đầu hành trình trở về.


Sở Mộ tâm tư rất kín đáo, khi vừa tiến vào trong đảo, dọc theo đường đi hắn đã lưu lại một vài dấu hiệu, vì thế không đến nổi bị lạc ở trong tình huống nguy hiểm này.
Sở Mộ men theo dấu hiệu thuận lợi trở lại khu vực rừng Bụi Gai.


Sở Mộ còn nhớ trong rừng Bụi Gai có một đầu Kinh Cúc Yêu thực lực hai giai nên cố ý đề cao tinh thần cảnh giác.
Trong lúc Sở Mộ đang định đi qua, tiểu Mạc Tà ở Sở Mộ trong ngực bỗng nhiên giãy vọt ra ngoài, xông vào trong rừng Bụi Gai.


Sau khi ký kết hồn ước với Hồn sủng sẽ có thể cảm ứng được vị trí của nó trong khoảng cách nhất định. Sở Mộ không hi vọng bảo bối Mạc Tà của mình gặp chuyện gì sơ xuất, lập tức chạy vội theo sau.


Thân thể Mạc Tà nhỏ xinh nhưng động tác mạnh mẽ nhanh nhẹn, lúc trái lúc phải phóng thẳng qua rừng Bụi Gai mà không có chút thương tổn.
Sở Mộ nhanh chóng đi theo, lát sau đã ý thức được tiểu Mạc Tà hoàn toàn di chuyển về phía Kinh Cúc Yêu lúc trước công kích mình.
"Xào xạc!"


Làm đến gần vị trí kia, Sở Mộ liền nghe thanh âm từ trong rừng gai truyền ra.


Dùng tay gạt mấy bụi gai cản đường ra hai bên, Sở Mộ chỉ thấy thân ảnh nho nhỏ tới tới lui lui nhanh chóng trong đám cây gai dày đặc. Ở phía sau của nó là sợi dây leo thô to bằng ngón cái đuổi theo sát nút. Chỉ có điều động tác tiểu Mạc Tà rất là linh hoạt, dây leo truy đuổi chậm chạp nên hồi lâu không thể bắt kịp nó.


"Tốt, đây chính là trận chiến đầu tiên trên con đường chúng ta trở thành cường giả." Sở Mộ thấy tiểu Mạc Tà đã bắt đầu chiến đấu với Kinh Cúc Yêu lập tức dâng lên tinh thần hăng hái.


Một Hồn sủng sư hợp cách không phải là tự mình gia nhập vào trong trận chiến, mà phải là người biết cách khống chế toàn bộ chiến cuộc.






Truyện liên quan