Chương 31: Ẩn giấu quá sâu
Bây giờ trên đảo đại khái chỉ có bốn mươi Hồn sủng sư, phương thức chiến đấu rất trực tiếp, đó là đối chiến một chọi một lưu lại hai mươi người thắng. Sau đó hai mươi người thắng tiếp tục đối chiến với nhau, còn dư lại đoán chừng vừa đúng mười người.
Chiến đấu hai trận nên Sở Mộ không cho rằng mình sẽ đụng với tên này, dĩ nhiên Sở Mộ cũng không hi vọng gặp phải Phong Cổ thực lực không kém hơn Chu Sinh Mạc bao nhiêu. Chín giai Nham Thạch Yêu có lực phòng ngự cực kỳ kinh người, lấy trạng thái Mạc Tà bây giờ nếu như gặp phải người này hi vọng thắng càng thêm xa vời.
Lúc này Sở Mộ mệt ch.ết đi rồi, không thèm để ý tới Cát Thanh làm gì nữa, sau khi nhận được lệnh giải tán, Sở Mộ liền nhanh chóng trở lại trong phòng của mình, dự định nằm ngủ hồi phục sức lực.
Trước khi đi ngủ, Sở Mộ vẫn đặt tiểu Thanh Trùng ở đầu giường. Thật ra việc làm này vốn có mục đích cụ thể, bởi vì tiểu Thanh Trùng tính cảnh giác rất cao, nếu như có nguy hiểm đến gần thì tiểu Thanh Trùng sẽ lập tức cắn Sở Mộ một phát khiến cho Sở Mộ phải tỉnh lại trong nháy mắt.
"Sở Mộ, năm người bọn họ là ngươi giết hả?" Đinh Vũ nhìn thoáng qua Sở Mộ đang rất mệt mỏi, không nhịn được hỏi một câu.
Đinh Vũ cũng không ngốc, Sở Mộ mang theo sáu giai Nguyệt Quang Hồ có thể thắng được bảy giai Thứ Côi Hoa Yêu của nàng, thực lực tuyệt đối không thấp hơn tám giai Cương Nha của Đường Hiển. Mặc dù cảm thấy Sở Mộ rất khó giết nổi Chu Sinh Mạc, nhưng Đinh Vũ vẫn nghi ngờ chuyện này có quan hệ tới Sở Mộ.
Sở Mộ vẫn lắc đầu, chỉ mệt mỏi đáp: "Ngày mai sẽ phải chiến đấu rồi, ngươi nên nghỉ ngơi sớm đi."
Thấy Sở Mộ cũng không muốn nhiều lời, Đinh Vũ ngược lại càng thêm hoài nghi, nàng nhìn thoáng qua Sở Mộ cực kỳ mỏi mệt rồi đi trở lại giường của mình.
Đinh Vũ không có rời khỏi nhà gỗ, ngồi trên giường từ từ chờ đợi. Cho đến lúc Sở Mộ phát ra tiếng ngáy rất nhỏ, ánh mắt Đinh Vũ mới hơi biến hóa.
Đinh Vũ chậm rãi đứng lên, cẩn thận đi tới gần giường Sở Mộ, ánh mắt có chút khẩn trương ngó chừng khuôn mặt Sở Mộ chầm chậm đưa tay ra.
"A..." Sở Mộ bỗng nhiên hít sâu một hơi choàng mình tỉnh dậy, cặp mắt giăng đầy tia máu nhìn chằm chằm vào Đinh Vũ.
Sát ý nghiêm nghị, sắc mặt dữ tợn tựa như một đầu hung thú chuẩn bị bộc phát dã tính.
Đinh Vũ bị bộ dáng Sở Mộ hù dọa mặt mày tái nhợt, tư thế dừng lại ngay tại chỗ, mồ hôi hột từ trên trán nàng từ từ nhỏ xuống.
"Chuyện gì?" Sở Mộ ngó chừng Đinh Vũ đang muốn nhích lại gần mình, giọng nói lạnh như băng.
"Ta.. ta chỉ muốn mượn Sủng Giám của ngươi xem một chút." Bàn tay Đinh Vũ đã chạm vào quyển sách trên đầu giường nhưng không dám cầm lấy.
Sở Mộ nhìn thấy Đinh Vũ không có triệu hoán Hồn sủng, tâm tình dần dần bình thường lại. Một hồi lâu sau, sắc mặt của hắn trì hoãn hơn rất nhiều, lại nhìn thoáng qua bị Đinh Vũ hù dọa ngây người, phất tay áo nói: "Cầm lấy đi, lúc nãy ta gặp ác mộng, không cần phải sợ."
Thấy Sở Mộ đã khôi phục bình thường, Đinh Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm, cầm cuốn Sủng Giám nhanh chóng trở lại giường của mình.
"Lúc nãy ngươi thật là đáng sợ." Đinh Vũ đi cách xa một đoạn mới dám nói ngược lại một câu.
"Người trên đảo này có ai không đáng sợ." Sở Mộ lắc đầu cười khổ, thây Đinh Vũ cả kinh như vậy, Sở Mộ không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.
Chậm rãi ngồi tựa lưng vào giường, Sở Mộ nhắm hai mắt lại, bắt đầu tập trung tinh thần tiến vào trạng thái tĩnh tu, hắn muốn mau sớm khôi phục hồn lực của mình như cũ.
Đêm qua Sở Mộ tăng cường tu vi lên một niệm, thực lực Bạch Yểm Ma cũng tăng cường một giai, dựa theo đó mà đoán thì hồn lực Sở Mộ đang có cao hơn sức ăn của Bạch Yểm Ma một chút. Nếu như khôi phục đầy đủ hồn lực, có lẽ hắn có thể thi triển được một hồn kỹ trọng yếu.
Sở Mộ tiến vào trạng thái tĩnh tu, Đinh Vũ ở một bên cẩn thận quan sát Sở Mộ, chốc lát sau mới từ từ mở cuốn Sủng Giám ra.
Chu Sinh Mạc bị giết ch.ết khiến cho Đinh Vũ cảm thấy Sở Mộ không có đơn giản như ngoài mặt. Nàng mượn quyển Sủng Giám là muốn tìm hiểu thêm về Nguyệt Quang Hồ đến tột cùng có những năng lực gì.
Lật sang trang nói về Nguyệt Quang Hồ, Sủng Giám giới thiệu Nguyệt Quang Hồ cũng không nhiều lắm, chỉ có một ít kỹ năng thường gặp và miêu tả đơn giản.
Đinh Vũ đọc lướt qua không có phát hiện bất kỳ chỗ nào đặc thù.
"Kỳ quái, không có gì lạ hết, chẳng lẽ đám người Chu Sinh Mạc ch.ết thật sự không liên quan tới Sở Mộ?" Đinh Vũ nhỏ giọng lầm bầm.
Cho tới lúc này, ánh mắt Đinh Vũ trong lúc vô tình rơi vào bảng liệt kê kỹ năng cơ bản của Mạc Tà, Mị Hoặc, Sở Liên, Nguyệt Ảnh.
"Sở Liên.. kỹ năng này..." Đinh Vũ không hiểu lắm về kỹ năng này, chỉ biết là nó có thể tước nhược ý chí chiến đấu của đối thủ.
Vì muốn biết rõ ràng chuyện này, Đinh Vũ cố ý lật đến trang miêu tả kỹ năng Hồn sủng, tìm được tin tức có liên quan đến kỹ năng Sở Liên.
"Sở Liên là kỹ năng đặc thù của chủng tộc Yêu Linh, trạng thái ban đầu có thể giảm thấp ý chí chiến đấu của các Hồn sủng tâm trí thấp. Trung kỳ có thể trở thành thủ đoạn ngụy trang và ẩn dấu thực lực. Hậu kỳ thì hiệu quả ngụy trang mạnh hơn. Toàn kỳ có thể ngụy trang thay đổi hình thái bên ngoài."
Đinh Vũ nhìn đến đoạn này bắt đầu cảm thấy cái gì đó khác lạ, nàng vội vã đọc lướt qua, cái miệng nhỏ nhắn từ từ mở ra, vẻ mặt từ bình tĩnh chuyển sang kinh hãi.
"Ngụy trang ẩn dấu thực lực, sáu giai Nguyệt Quang Hồ thắng được bảy giai Thứ Côi Hoa Yêu của mình." Sau khi liên hệ hết thảy những điều đó lại với nhau, nàng đã có thể nhận ra chân tướng sự việc rồi.
Đinh Vũ tập trung chú ý vào quyển sách, sau đó dời ánh mắt về phía Sở Mộ đang tĩnh tu, trong lòng nhất thời nổi lên một trận sóng to gió lớn, rất lâu không có cách nào hồi phục tâm tình bình thường.
Sở Mộ hoàn thành một vòng điều tức cảm giác hơi đói bụng, mở mắt ra dự định ăn một ít lương khô điền đầy cái bụng.
Thế nhưng lúc vừa mở mắt ra, Sở Mộ đã lưu ý thấy Đinh Vũ nhìn chằm chằm mình, thế là hắn nở nụ cười nhàn nhạt nói: "Chuyện gì?"
"Nha… nha... không có gì." Đinh Vũ vội vàng dời tầm mắt sang nơi khác, trái tim bất tri bất giác đập loạn xạ.
Thực lực xếp hạng mạnh nhất không thể nghi ngờ chính là Lão Lang của Chu Sinh Mạc, nhưng lúc này ở trong mắt Đinh Vũ đúng là cực kỳ hoang đường và buồn cười. Bởi vì người chân chính mạnh nhất lại là cái người đang ngồi đối diện với mình. Gã thiếu niên tên Sở Mộ tĩnh táo, cao ngạo, lòng dạ thâm sâu khó lường này.
Không lên tiếng thì thôi, bỗng nhiên hành động trong một đêm giết rụng năm người, ngày thứ hai vẫn có thể cực kỳ trấn định tiếp nhận đám chấp sự truy hỏi đề ra nghi vấn.
Đinh Vũ kinh hãi vô cùng, nếu không phải vì mình có sức tưởng tượng phong phú sợ rằng đến lúc này vẫn không thể phát hiện điều gì khác thường. Gã thiếu niên Sở Mộ này ẩn giấu quá sâu, thực lực mạnh đến mức làm cho người ta rùng mình sợ hãi.