Chương 70: Băng Chuẩn - Trung đẳng cấp chiến tướng

Sí Lăng Hổ tiếp tục đáp xuống, khoảng cách với mặt đất ngày một gần, nội tâm Sở Mộ cũng dần dần bình tĩnh lại. Sở Mộ nhìn xuyên qua màn sương mù có thể thấy được mảng thực vật xanh biếc.


Thanh âm các loại sinh vật giao hưởng chung một chỗ, có chút khoan khoái, có chút vui vẻ. Ngay khi Sí Lăng Hổ hạ xuống đất, tất cả chim thú kinh hoảng chạy trốn khắp nơi, thanh âm huyên náo vang lên không dứt.
"Vù vù vù ~!"


Thân thể Sí Lăng Hổ dẫm lên bụi cỏ, trong lúc thu hồi hai cánh nhấc lên một trận cuồng phong mạnh mẽ, nhất thời trong phương viên vài trăm thước khói bụi mù mịt.
"Rống ~!"
Sí Lăng Hổ nhìn Sở Mộ gầm lên một tiếng trầm thấp.


Sở Mộ còn chưa học tập ngôn ngữ yêu thú, tạm thời không thể hiểu được Sí Lăng Hổ muốn nói gì, nhưng hắn có thể phỏng đoán Sí Lăng Hổ bảo mình đi xuống.


Sinh vật chủng tộc cao cấp thì tâm trí càng cao, có một vài Hồn sủng trí tuệ thậm chí sánh ngang nhân loại, chúng nó cũng có cao ngạo và tôn nghiêm của mình.
Sí Lăng Hổ là sinh vật rất khó bắt sống, cho dù bắt được Sí Lăng Hổ cũng không để cho ai lại gần ngoại trừ chủ nhân của mình. Nguồn truyện:


Lần này Sí Lăng Hổ chẳng qua là phụng mệnh đưa Sở Mộ tới đây, nếu như đã tới nơi Sí Lăng Hổ tự nhiên phải quay trở về, Nó không có nghĩa vụ bảo vệ Sở Mộ sinh tồn ở nơi này.
"Rống!"


available on google playdownload on app store


Sở Mộ vừa nhảy xuống lưng, Sí Lăng Hổ gầm lên lần nữa, hai cánh đột nhiên sải dài, những cọng lông trắng giống như lưỡi đao sắc bén xếp hàng chỉnh tề, góc cạnh rõ ràng, khí thế uy phong tám hướng.
"Vù vù vù!"


Sí Lăng Hổ đập cánh tạo nên một trận khí lưu hỗn loạn, nhanh chóng bay lên trời cao, dần dần biến mất vào màn sương mù trắng xóa.


"Chung quanh Tù đảo đều là đá ngầm và nước xoáy, cho dù có Thủy hệ Hồn sủng cũng khó lòng vượt qua. Trên bầu trời lại có hàng đống Dực hệ Hồn sủng hung hãn, trừ phi có một con Hồn sủng vô cùng cường đại, nếu không chạy trốn xem như vô vọng. Nơi này không hổ với một chữ Tù mà." Nhìn Sí Lăng Hổ rời khỏi, Sở Mộ lầm bầm cảm khái một tiếng.


Vì lý do an toàn, Sở Mộ vẫn triệu hồi Mạc Tà ra ngoài, để nó đi theo bên cạnh mình. Hiện tại Mạc Tà chiến lực dư thừa, không có cần thiết luôn sống ở trong không gian Hồn sủng.
"Hòn đảo này đúng là rất đặc thù, nhất định là có không ít kỳ trân dị thú." Sở Mộ nói.


"Ô ô ô ~~~!" tiểu Mạc Tà vẫn duy trì trạng thái Sở Liên, thậm chí cũng lười di chuyển, nằm gục ở trên bả vai Sở Mộ, dùng cái đuôi quấn quanh cổ hắn.


"Ta nói nè Mạc Tà, lúc ban đầu nhìn thấy ngươi chỉ mười mấy ngày là chủng tộc dị biến hai lần, tại sao bây giờ đã lâu như vậy còn chưa có xảy ra chủng tộc dị biến hả?" Sở Mộ men theo bìa rừng đi về phía trước.


"Ô ô ô ~~~!" Mạc Tà lộ ra bộ dạng ủy khuất, tựa hồ bản thân nó cũng không biết khi nào mới chủng tộc dị biến. Lúc ban đầu nó chỉ cần ăn no rồi ngủ, tỉnh ngủ rồi hình dạng tự nhiên biến hóa.


"Có thể là lực lượng lắng đọng, đợi đến khi lực lượng tích chứa đầy đủ sẽ phát sinh thay đổi." Sở Mộ sờ sờ đầu Mạc Tà, nhẹ giọng an ủi nó.
"Ô ô ~~~!" Mạc Tà gật đầu xác nhận rất khả ái.


"Xem ra chuẩn bị phải dùng hồn tinh nữa rồi, lúc trước cấp một hồn tinh chỉ có điều huấn nhiều thêm một thuộc tính." Sở Mộ nói.
Vừa nghe nhắc đến hồn tinh, Mạc Tà lập tức mở miệng nhỏ nhắn, nước miếng trong suốt từ từ chảy ra thấm ướt bả vai Sở Mộ, bộ dạng cực kỳ ham muốn.


Hồn tinh đối với Hồn sủng chính là thức ăn mỹ vị, nhất là hồn tinh cùng thuộc tính, bất kỳ Hồn sủng nào cũng khó thể ngăn cản hồn tinh hấp dẫn.
"Sa sa sa ~~~!"
Đang đi tới trước, tiểu Thanh Trùng bỗng nhiên phát ra thanh âm nhắc nhở Sở Mộ.


Tiểu Mạc Tà vẫn duy trì trạng thái Sở Liên, vóc dáng càng thêm nhỏ xinh nhu nhược, có thể nằm trên bả vai Sở Mộ ngủ ngon lành. Còn tiểu Thanh Trùng thì bò vào trong bộ lông mềm mại của Mạc Tà, chỉ có thời điểm chiến đấu mới bò đi chỗ khác trốn.


Tiểu Thanh Trùng phát ra tín hiệu không phải là có sinh vật đến gần, chẳng qua là báo cho Sở Mộ phía trước có thứ gì đó khác lạ.
Sở Mộ cũng đề cao cảnh giác, mang theo Mạc Tà từ từ tiếp cận.


Khi Sở Mộ dạt một bụi cây ra chợt phát hiện trên mặt đất ngưng kết một tầng băng sương, tầng băng này đông cứng bụi cỏ khá lớn. Sở Mộ từ bên cạnh đi qua, dễ dàng đạp vỡ đám cỏ dại phát ra tiếng vang sàn sạt.


Sở Mộ đi về phía trước lập tức phát hiện một thi thể con người, cỗ thi thể này cũng bị đóng băng, phần bụng và eo bị đứt gãy vết thương rất lớn.


"Cấp Đống, từ hiệu quả đóng băng ít nhất là hậu kỳ Cấp Đống, kẻ tù tội này có thể không kịp triệu hoán Hồn sủng của mình đã bị trực tiếp đông ch.ết." Sở Mộ kiểm tr.a cỗ thi thể một lần tìm được một ít hồn hạch, nhưng không có phát hiện vật gì có giá trị.
"Sa sa sa..."


Bỗng nhiên thanh âm tiểu Thanh Trùng trở nên gấp rút hơn vài phần.
Sở Mộ vẫn duy trì cảnh giác cao độ, ngay khi tiểu Thanh Trùng phát ra âm thanh cảnh báo lập tức cảm giác được nguy hiểm đến gần.
"Cấp Đống – Hàn Băng."


Từ trên tán cây khá cao bất chợt hiện ra một dải băng sương màu trắng trong giây lát ập xuống, nhanh chóng đánh tới vị trí Sở Mộ.
"Mạc Tà, Diễm Mang."
Sở Mộ cho ra phản ứng trước tiên, lập tức phát ra chỉ lệnh với Mạc Tà.


Mạc Tà phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, cặp mắt lóe lên hồng quang yêu dị, trung kỳ Diễm Mang bắn ra kèm theo hiệu quả hỏa diễm đốt cháy.
Diễm Mang nóng bỏng bắn thẳng vào dải băng sương ở giữa không trung cực kỳ chính xác, dải băng tinh kia bị ngọn lửa đánh nát trong nháy mắt.


"Băng Chuẩn, khó trách có thể giết ch.ết một Hồn sủng sư trong nháy mắt." Ánh mắt Sở Mộ nhìn theo, lập tức khóa được một đầu Hồn sủng núp ở trong tán cây.
Băng Chuẩn là Yêu Thú giới - Dực hệ - Ưng tộc - trung đẳng cấp chiến tướng.


Lúc tĩnh lặng, Băng Chuẩn giống như một bức tượng chim ưng điêu khắc sống động, điểm không giống chim ưng chính là Băng Chuẩn có cái đuôi dài bằng thân thể, từ số lượng cái đuôi có thể trực tiếp đoán được giai đoạn của nó.


Đầu Băng Chuẩn này có ba cái đuôi dài màu trắng đã nói lên nó là ba đoạn Băng Chuẩn.
"Đây là một con Hồn sủng ba đoạn một giai, chủng tộc trung đẳng cấp chiến tướng. Mạc Tà, phải cẩn thận một chút." Sở Mộ nhìn chăm chú vào con Băng Chuẩn hung dữ kia, bắt đầu tụ tập hồn lực.


"Ngao ô… ô..." Đối mặt Hồn sủng mạnh hơn mình rất nhiều, nhưng Mạc Tà không có nửa điểm sợ hãi, lập tức kêu lên khiêu khích.
"Viêm Phụ."
Sở Mộ nhanh chóng hoàn thành chú ngữ, trong lòng bàn hiện ra một đoàn hỏa diễm đỏ rực.


Luồng hỏa diễm nhanh chóng bay lên bao phủ toàn thân Mạc Tà, bộ lông màu bạc thoáng chốc có thêm ánh lửa bốc cháy hừng hực. Thậm chí tròng mắt Mạc Tà cũng được hỏa diễm bám vào.


"Mạc Tà, đánh cho nó tàn phế, ta muốn bắt sống." Sau khi gia trì Viêm Phụ cho Mạc Tà, Sở Mộ lập tức hạ chỉ lệnh với Mạc Tà.






Truyện liên quan