Chương 12: Họa Nụ hoa đợi nở
Lúc trước hội họa của Hàn Vũ cũng rất tầm thường, nhưng trong một lần xem phim thấy Đường Bá Hổ chỉ vẽ một nụ hoa tầm thường, sau khi vẩy lên một ít nước nụ hoa đó giống như có sức sống bừng nở thật đẹp, nàng lập tức mê ngay, tr.a cứu rất nhiều tư liệu, thử rất nhiều cách cuối cùng đã thành công. Hôm nay nàng muốn vẽ chính là bức tranh kia "Nụ hoa đợi nở"
Hàn Vũ bày ra rất nhiều giấy vẽ, ở trên mỗi trang giấy lại vẽ một chút gì đó, người bên ngoài rất là ngạc nhiên không biết Hàn Vũ rốt cuộc muốn vẽ cái gì lại cần đến nhiều giấy như vậy.
Một nén nhang rất nhanh trôi qua, Diễm nương đã vẽ xong. Trên mặt giấy là hình ảnh một đôi nam nữ đang đứng nhìn mặt trời ngã về tây, phong cảnh tuyệt đẹp, nhưng có vẻ thê lương, Diễm nương là muốn kể với ai cái gì?
Chút hương tro cuối cùng rơi xuống, Hàn Vũ dừng bút họa, nàng đem bức tranh bày ra cho mọi người xem, biểu tình trên mặt ai cũng thất vọng đến cực điểm, cứ nghĩ rằng nàng có thể cho mọi người một cái kinh hỉ, nhưng xem ra chỉ có một nụ hoa mà thôi.
Tình tỷ lắc lắc đầu, mọi người cũng đồng loạt như thế
"Ta đã sớm nói ngươi nên nhận thua đi ngươi lại không chịu, làm mọi người phí thời gian, hiện tại ta tuyên bố...." Tình tỷ muốn tuyên bố kết quả của cuộc tỷ thí.
"Chậm đã" Hàn Vũ đánh gãy lời nói của TÌnh tỷ, nàng đi xuống dưới vũ đài rót một chén nước chậm rãi đi tới, tuyên bố với mọi người bên dưới
"Hiện tại mọi người sẽ được chứng kiến thời khắc kỳ tích" Nói xong đem nước ngậm trong miệng phun lên bức họa.
Tất cả mọi người nghĩ Hàn Vũ thẹn quá hóa giận, có người còn nghĩ đầu óc nàng có vấn đề, nhưng quả nhiên đã xuất hiện kỳ tích. Chỉ thấy nụ hoa trên bức họa kia tựa hồ như đang sống, vốn chỉ là một nụ hoa trắng bình thường, hiện giờ đang chậm rãi nở ra từng cánh một, chậm rãi biến hồng. Toàn trường lập tức lạnh ngắt như tờ, mọi người kích động đứng lên, vốn xung quanh tiếng cười nói ồn ào thì giờ đây không ai nói một tiếng gì, ngay cả hô hấp cũng muốn đình chỉ, ai cũng nhìn chằm chằm vào nụ hoa, trong mắt tất cả đều không dám tin.
Hàn Vũ nhìn biểu tình của mọi người, hài lòng gật đầu. Nàng muốn chính là sự kinh diễm của mọi người lúc này.
Một tiếng, hai tiếng đần đần tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, thực hiển nhiên ván này Hàn Vũ thắng.
Tình tỷ nhìn người toàn trường tuyên bố "Tỷ thí hội họa, Lạc cô nương thắng. Lạc cô nương ngươi làm thế nào mà được như thế?" Tình tỷ nhịn không được tò mò hỏi.
"Đúng vậy, làm như thế nào vậy?"
"Lạc cô nương, ngươi làm như thế nào?"
Có người theo sau phụ họa, muốn biết Hàn Vũ đã làm cách gì mà nụ hoa có thể nở.
Hàn Vũ thần thần bí bí mở miệng nói " Bí mật"
Mọi người tuy rằng thất vọng nhưng cũng không có tức giận, bởi vì đây là tài nghệ của nàng, nàng đã không muốn thì cũng không thể ép được.
Trên lầu hai Quân Tà Diễm cũng kinh ngạc, hắn rất tò mò không hiểu Hàn Vũ đã làm cách gì, hắn biết nàng không có công lực, chẳng lẻ có người giúp? Không có khả năng, bằng vào công lực của hắn không phát hiện ra có người khác sao? Ở đây công lực của ai hơn có thể hơn hắn, hắn rất nghi hoặc vấn đề này, đối với nàng càng thêm hứng thú.
"Bức tranh của ngươi vô cùng tốt, hoa nở rất là đẹp" Diễm nương nhìn bức họa của Hàn Vũ khen ngợi.
"Cám ơn, bức họa của ngươi cũng đẹp, nhưng thiếu linh hồn, tự nhiên vẻ đẹp bị mất đi một phần. Bất quá tuy có linh hồn nhưng lại quá cưỡng cầu thứ không thuộc về mình" Thời điểm cùng Diễm nương tỷ thí cầm nàng đã biết nàng ấy gặp chuyện khó nói, một nữ tử tuyệt vời như thế cần gì phải bước chân vào chốn này. Làm đối thủ của nàng hoàn toàn xứng đáng. Hàn Vũ chỉ muốn cho Diễm nương một lời khuyên mà thôi.
Diễm nương nhìn Hàn Vũ, sau trong ánh mắt là nỗi thương tâm, nàng nghĩ nên buông tay nhưng mà tâm lại không có cách nào khống chế được, giống như bị trói buộc, nàng còn trông chờ vào điều gì đây?
"Kế tiếp chính là tỷ thí ca" Thanh âm Tình tỷ đem suy nghĩ của hai người kéo lại.
"Lần này ta muốn thi trước, Diễm nương bài hát này ta muốn tặng ngươi, hi vọng ngươi có thể hiểu" Hàn Vũ nhìn Diễm nương nói.
Hàn Vũ ngồi trước đàn, thanh âm thanh thúy vang lên, tuy rằng bài hát này không có nhạc đệm sẽ không hay nhưng nàng cũng không có biện pháp
Ca khúc tên " Có một loại tình yêu gọi là buông tay"
Nếu hai người Thiên đường
Giống ấm áp tường
Nhốt giấc mộng của ngươi
Hạnh phúc hay không giống một cái song sắt
Chim di trú mất đi Nam Phương
Nếu ngươi nhìn trời không hướng tới
Khát vọng một đôi cánh
Buông tay cho ngươi bay lượn
Của ngươi cánh chim không nên cùng với Mân Côi
Nghe theo héo tàn thời gian
Lãng mạn nếu biến thành ràng buộc
Ta nguyện cho ngươi lựa chọn trở lại cô đơn
Triền miên nếu biến thành xiềng xích
Dứt bỏ lời hứa
Có một loại yêu tên là buông tay
Vì yêu buông tha cho thiên trường địa cửu
Chúng ta gần nhau nếu cho ngươi trả giá sở hữu
Làm cho chân ái dẫn ta đi
Có một loại yêu tên là buông tay
Vì yêu chấm dứt thiên trường địa cửu
Của ta rời đi nếu cho ngươi có được sở hữu
Làm cho chân ái dẫn ta đi nói chia tay
Có một loại yêu tên là buông tay
Vì yêu buông tha cho thiên trường địa cửu
Chúng ta gần nhau nếu cho ngươi trả giá sở hữu
Làm cho chân ái dẫn ta đi
Có một loại yêu tên là buông tay
Vì yêu chấm dứt thiên trường địa cửu
Của ta rời đi nếu cho ngươi có được sở hữu
Làm cho chân ái dẫn ta đi
Vì ngươi mất đi ngươi
Nhẫn tâm sắm vai thương tổn ngươi
Vì ngươi rời đi ngươi
Vĩnh viễn chẳng phân biệt được rời đi
Có một loại yêu tên là buông tay
Vì yêu buông tha cho thiên trường địa cửu
Chúng ta gần nhau nếu cho ngươi trả giá sở hữu
Làm cho chân ái dẫn ta đi
Có một loại yêu tên là buông tay
Vì yêu chấm dứt thiên trường địa cửu
Của ta rời đi nếu cho ngươi có được sở hữu
Làm cho chân ái dẫn ta đi
Vì ngươi mất đi ngươi
Vì ngươi rời đi ngươi
Vì ngươi tưởng niệm ngươi
Vì ta và ngươi cũng nguyện rời đi chính mình"
Hàn vũ hát xong bài hát, nói với Diễm nương "Có một loại yêu gọi là buông tay, Diễm nương"
Diễm nương khóc rống, khóc tê tâm liệt phế, tựa hồ muốn đem tất cả nỗi đau chất chứa trong lòng mà khóc ra, đem tất cả nhửng ủy khuất theo nước mắt vơi đi. Hàn Vũ im lặng đứng nhìn, rốt cuộc đã yêu say đắm như thế nào mà lại bị đả thương như thế, hi vọng chính mình sẽ không rơi vào nỗi đau này.
Tà Diễm nhìn Hàn Vũ, ánh mắt thăm dò, nàng rốt cuộc muốn cho người khác bao nhiêu kinh hỉ? Hắn muốn chậm rãi khám phá.
Người ở nơi đây đã quên hoan hô, quên ủng hộ, còn trầm tĩnh trong lời bài hát, tiếng đàn tuyệt vời, ca từ thê lương làm cho người ta mơ màng. Tà Yêu đứng trên góc khuất lầu hai nhìn Diễm nương, nàng khóc nhưng tâm hắn rất đau. Hắn làm sao không muốn được chứ, chính là phải làm như thế nào thì hai người mới có thể bên nhau. Rõ ràng hai người yêu nhau, vì sao không thể ở chung một chỗ.
Hàn Vũ đi qua ôm lấy Diễm nương " Hết thảy sẽ qua thôi, buông ra là tốt rồi"
Diễm nương khóc xong nở nụ cười, là thật tâm cười, đôi mắt mang theo nước mắt mỉm cười làm cho người ta thương tiếc.
Diễm nương đi đến ngồi xuống bên đàn, hát lên "Tiêu tan"
Chưa từng nghĩ tới, yêu ngươi như vậy đau xót
Nay không thể không buông ra
Nay ngươi là phủ sớm không chỗ nào không muốn xa rời
Không ở hoài niệm lúc trước ta
Hiện tại xem ra, này chính là một giấc mộng
Một hồi không có kết cục mộng
Một hồi nhìn như hoa lệ mộng
Không an tâm trung , trong lòng vướng bận
Ta cười khổ tiêu tan, ngươi cấp thương tổn
Ta muốn như thế nào dứt bỏ, ta muốn như thế nào tiêu tan
Có yêu ngươi, có yêu đau
Nay xem ra
Không thể không buông ra
Không thể không tiêu tan
Không an tâm trung , trong lòng vướng bận
Ta cười khổ tiêu tan, ngươi cấp thương tổn
Ta muốn như thế nào dứt bỏ, ta muốn như thế nào tiêu tan
Có yêu ngươi, có yêu đau
Nay xem ra
Không thể không buông ra
Không thể không tiêu tan
Hàn Vũ cười nhìn Diễm nương, nàng ấy thực sự có thể giống như nàng ấy hát sao? "Tiêu tan" sao? Chỉ có chính bản thân nàng ấy biết mà thôi.