Chương 85
"Nếu đã đưa cho đệ, đệ cứ nhận đi!"
"Ha ha, cám ơn tỷ phu!"
Hàn Thạc không khách khí chút nào nhận lấy Linh Lung tiêu!
Nam Dương Huyễn nhìn thấy Quân Tà Diễm lấy ra vật gì đó, hắn đưa tay lại rụt trở về, vật của hắn sao có thể so sánh với cái Linh Lung tiêu đó.
"Trước mắt sẽ có ma thú chỉ số võ công cấp thấp xuất hiện, mặc dù không khó giải quyết, nhưng số lượng nhiều, nên cẩn thận"
Quân Tà Diễm nhắc nhở mọi người. [diendanlequydon]
Mọi người để ý đi tới, còn phải tản ra chỉ số võ công để đề phòng âm khí trong rừng rậm phát tán.
"Ti Ti. Tách tách"
"Âm thanh gì?"
Một tướng sĩ đi theo sau lưng Nam Dương Huyễn lên tiếng hỏi, vốn là chỗ sâu yên tĩnh, truyền đến hàng loạt âm thanh Ti Ti.
Mọi người dừng bước, nghe thấy âm thanh kia càng ngày càng gần.
"Đây là thảo mãng, bình thường không có xuất hiện, xem ra, có người còn tới sớm hơn chúng ta "
Hách Huyễn Minh giải thích .
"Thảo mãng? chỉ số võ công cấp thấp, rất dễ đối phó"
Tên tướng sĩ kia vốn còn đang lo lắng, sau khi nghe được là thảo mãng, lòng thấp thỏm liền để xuống.
"Vị đại ca này, một thảo mãng đúng là dễ ứng phó, nhưng mười thão mãng thì sao? 50 thảo mảng thì sao? 100 thảo mãng thì sao? thảo mãng ở chung Linh Thú, bình thường sẽ không đơn độc xuất hiện."
Hàn Thạc đối với Linh Thú cấp thấp trong Huyễn Lâm rất hiểu rõ.
"Ở chung? Nhưng là, nghe cái âm thanh này cũng chỉ có hai ba tên mà thôi"
Một gã tướng sĩ khác cẩn thận biện giải, chạy đến nơi phát ra âm thanh kia.
Đến gần, kinh hãi.
Buội cỏ bên kia trải rộng thi thể thảo mãng.
"Thật là lòng dạ độc ác, không hổ là Bắc Trấn Thiên"[diendanlequydon]
Nam Dương Huyễn hiểu rõ cách làm người của Bắc Trấn Thiên, hành xử của hắn rất tàn ác.
"Không được để dính máu, chỗ sâu nhất trong Huyễn Lâm có một ma thú thảo mãng rất thích máu. Chỉ là, xem ra, con ma thú kia không cần chúng ta đối phó."
Bắc Trấn Thiên giết nhiều thảo mãng như vậy, không thể nào không dính một vết máu nào, hừ, ma thú sẽ tiếp đón hắn thật tốt.
"Tỷ phu, vậy chúng ta làm sao vượt qua?"
"Bay qua”
Ngu ngốc, vấn đề đơn giản vậy cũng hỏi.
"Éc. . . Ha ha ha”
Xem ra Hàn Thạc khẩn trương hơi quá.
"Lão bà, ta mang nàng qua”
Không đợi Hàn Vũ trả lời, Quân Tà Diễm liền ôm lấy Hàn Vũ bay qua đống thảo mãng kia, hai người bay tới một nơi cách đó không xa.
Chỉ là trong nháy mắt, đám người Nam Dương Huyễn còn chưa chuẩn bị xong, Hàn Vũ và Quân Tà Diễm đã cách xa bọn họ ngàn mét.
"Hàn Thạc, ngươi biết chỉ số võ công của tỷ phu ngươi đã đạt gần đến trình độ nào không?"
Nam Dương Huyễn hoàn toàn không có dự liệu được, hắn đã là truyền kỳ ở Võ Đại lục, không ngờ Quân Tà Diễm tuổi còn nhỏ hơn hắn nhưng chỉ số võ công lại cao hơn hắn.
"Nam quốc chủ, võ công của ngài đã đạt đến Thiên thê tầng cuối rồi, ngài còn không nhìn ra trình độ của tỷ phu ta, ta ngay cả Thiên Thê còn chưa tới làm sao ta biết!"
Nói đùa, Hàn Thạc sao lại không biết chỉ là không nói cho hắn biết, bây giờ mặc dù đồng hành với nhau, một ngày kia không chừng liền thay đổi thành kẻ địch!
"Chủ tử, chúng ta đi thôi"
Hàn Vũ và Quân Tà Diễm ở phía trước chờ mọi người đồng thời quan sát tình cảnh xung quanh.
"Diễm, chàng nói mục đích lần này của Bắc Trấn Thiên thật sự là Thiên Lôi thạch sao? Hắn muốn Thiên Lôi thạch có ích lợi gì? Chẳng lẽ là vì tìm chân trời góc biển và vong tình lâm?" [diendanlequydon]
Hàn Vũ không hiểu, tại sao hắn muốn mượn cuộc so tài tranh đoạt chiến quyền lần này tiến vào Huyễn Lâm, chẳng lẽ hắn đợi không kịp cuộc so tài tranh đoạt chiến quyền kết thúc sao?
Quân Tà Diễm biết Hàn Vũ đang phỏng đoán cái gì, cầm tay của nàng nói "Thiên Lôi thạch xuất hiện cũng cần có thời cơ, một trăm năm xuất hiện một lần, mà Thiên Lôi thạch sẽ xuất hiện vào hai ngày kết tiếp ở nơi này, Bắc Trấn Thiên sẽ phải ở Huyễn Lâm nghỉ ngơi mấy ngày. Chúng ta cũng đợi Thiên Lôi thạch xuất hiện"
Vậy Quân Tà Diễm cũng muốn ở Huyễn Lâm nghỉ ngơi mấy ngày.
"Không được, hôm nay chàng phải trở về, tối mai chàng . . ."
"Lão bà, nàng yên tâm, không có chuyện gì, nàng ở đây, không có chuyện gì!"
Quân Tà Diễm cắt đứt lời nói của Hàn Vũ.
"Không được, tại sao chàng muốn đợi Thiên Lôi thạch xuất hiện? Chẳng lẽ chàng cũng cần nó?"
Hàn Vũ không rõ, đây là lần đầu hắn không nghe lời của nàng..., vì sao? Chẳng lẽ cái Thiên Lôi thạch đó quan trọng?
"Ừm, ta cũng cần nó"
Quân Tà Diễm rất thẳng thắn, đúng, hắn cần nó, cần nó tìm đến chân trời góc biển.
"Có tác dụng gì?"
"Lấy được Thiên Lôi thạch, có thể tìm được chân trời góc biển, nơi đó, có thể giúp ta giải hết biến hóa những ngày cuối tháng."
"Thật? Vì sao chàng không nói sớm?" [diendanlequydon]
Hàn Vũ vui mừng, mặc dù nàng không để ý chuyện hắn biến hình vào ngày ấy, nhưng Quân Tà Diễm chắc hẳn rất muốn được làm một người bình thường, chắn hắn rất khổ sở.
"Nơi đó, quá nguy hiểm, ta sẽ không để nàng gặp nguy hiểm."
"Chàng cảm thấy ta sẽ sợ sao? Nếu như đổi lại, chàng sẽ làm như thế nào? Để cho ta một thân một mình?"
Quân Tà Diễm trầm mặc, còn muốn nói tiếp thêm nữa, nhưng mấy người Hàn Thạc đã đi tới.
"Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi!"
"Được, đệ cẩn thận một chút!”
Sắc trời bắt đầu tối! Vẫn không thấy bóng dáng của Bắc Trấn Thiên.
Xem ra hắn không kịp chờ đợi muốn có được Thiên Lôi thạch!
Không bao lâu, phía trước truyền đến âm thanh đánh nhau.
"Diễm, xem ra có người mở đường cho chúng ta." Trừ Bắc Trấn Thiên còn ai vào đây.
Nói đến thật kỳ quái, sau khi Tây Hạo Nhiên mang theo thất nương rời đi, chưa xuất hiện lần nào nữa, ba người Tây Phong quốc, ở trong Huyễn Lâm cũng không thấy, chẳng lẽ bọn họ buông tha tỷ thí? Hay là có âm mưu gì?
Một nhóm sáu người bắt đầu nghỉ ngơi!
"Nam quốc chủ, Tây Phong quốc đã xảy ra chuyện gì? Lần này Tây quốc chủ tới Đông Lâm quốc, hình như không phải tới đoạt chiến quyền ."
"Hắn? Ha ha ha, thật ra thì bây giờ trong Tứ Quốc, không phải Đông Lâm quốc là yếu nhất, mà là Tây Phong quốc, mặc dù Tây Phong quốc thuộc trong Tứ Quốc, nhưng Tây Phong quốc đã kém xa ngày trước, kể từ quốc chủ đời trước thối vị, Tây Phong quốc dần dần suy thoái, căn bản Tây Hạo Nhiên không có lòng trị quốc, nếu không phải nhờ những đại thần kia chống đở, bây giờ Tây Phong quốc sớm đã bị Bắc Tuyết quốc đánh chiếm. Bắc Tuyết quốc ngại vì Tây Phong quốc còn nằm trong Tứ Quốc, nên không có trắng trợn tấn công Tây Phong quốc."
"Vậy nếu như lần này Tây Hạo Nhiên đoạt được chiến quyền, không phải có thể cứu vớt Tây Phong quốc sao? Vì sao hiện tại hắn không biết đi đâu? Chẳng lẽ hắn đứng đầu một quốc gia mà không có một chút trách nhiệm? Hắn làm thế nào ăn nói với bách tính đây?”
Hàn Vũ bất bình thay bách tính Tây Phong quốc, có một quốc chủ như vậy, xem ra, ngày Tây Phong quốc mất nước không xa.
"Trách nhiệm? Muội biết Tây Hạo Nhiên lấy được ngôi vị hoàng đế như thế nào không?"
"Tranh đoạt ngôi vị hoàng đế không phải là đạp trên thi thể người khác à, ngôi vị hoàng đế không phải dựa vào sự hy sinh đúc thành ."
"Vũ nhi, muội sai rồi, ngôi vị của hắn là do mẫu hậu của hắn giúp hắn đoạt được, lúc quốc chủ đời trước thối vị nhường ngôi cho hắn, hắn nói ra một điều kiện"
"Điều kiện gì?"
Kỳ quái, thiên hạ còn có chuyện tốt như vậy? Không muốn ngôi vị hoàng đế, còn bị người buộc thừa kế?
"Điều kiện của hắn là tìm một cô gái, nếu tìm được rồi, sẽ thừa kế ngôi vị hoàng đế"
"Chẳng lẽ Tây Phong quốc không có hoàng tử khác hả? Phải trao ngôi vị lại cho một người không muốn làm hoàng đế?”
"Là mẫu hậu của Tây Hạo Nhiên ép hắn."