Chương 2: Gọi là
Editor: demcodon
Trong thôn ngoại trừ thôn trưởng thì Kỷ phu tử là người được hoan nghênh nhất. Không chỉ là bởi vì dung mạo của đối phương trẻ tuổi tuấn tú, hơn nữa bởi vì đối phương biết dạy học lại hiểu y thuật.
Lúc Hoắc An Lăng vừa mới xuyên việt đến cái thôn nhỏ này thì vẫn nhận giúp đỡ của đối phương. Nếu không phải từ trong lời nói của Kỷ phu tử thì Hoắc An Lăng cũng không lại nhanh như vậy đặt mua nhà ở và đồng ruộng cùng các loại đồ đạc sống trong thôn này.
Dù sao mặc dù dân trong thôn rất thuần phác, nhưng đối xử với người từ ngoài đến nhất là Hoắc An Lăng lúc mới tới mặc áo sơ mi màu xanh dương nhạt ngắn tay phối với quần dài màu đen bộ dáng của người giữ trật tự đô thị, hơn nữa hắn một đầu tóc vốn ngắn lưu loát thật sự là rất khó để cho thôn dân ở đây không dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn.
Hoắc An Lăng không biết vì cái gì mà Kỷ phu tử lại đối xử tốt với mình như vậy. Ngay từ đầu còn tưởng rằng đối phương dụng tâm kín đáo, về sau lại ở chung Hoắc An Lăng lại cảm giác mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Đại khái là Kỷ phu tử cũng là từ bên ngoài đến ở nhà trong thôn này cho nên đối xử tốt với mình như hoạn nạn có nhau. Trên đời này có thể có người đối xử tốt với mình, mình còn bắt bẻ cái gì nữa chứ?
Hoắc An Lăng hắn một nghèo hai tay trắng, lại không có bối cảnh quan hệ gì, cũng không có mưu đồ gì tốt. Cũng bởi vậy Hoắc An Lăng và Kỷ phu tử thật tình kết bạn. Về sau khi học chuyển đổi từ kiểu chữ giản thể cơ bản sang chữ phồn thể xong thì lại bị Kỷ phu tử ngẫu nhiên phát hiện về phương diện toán học xác thật hắn là thiên tài —— được rồi, ít nhất ở thời đại này những phép tính cộng trừ nhân chia kia của Hoắc An Lăng là rất tân tiến. Vì vậy, quan hệ của Hoắc An Lăng và Kỷ phu tử càng tốt hơn.
Lúc này cứu về một người, Hoắc An Lăng cũng là đi tìm Kỷ phu tử trước.
Lúc đang đợi Kỷ phu tử đến thì Hoắc An Lăng trước hết lau sạch sẽ những nơi bẩn ở trên người nam nhân này.
Ngoài dự liệu của hắn là sau khi lau đi một chút máu đen và bùn bên ngoài thì người nam nhân ăn mặc rách rưới này xinh đẹp bất ngờ.
Làn da trắng nõn mềm mịn, chỗ đôi mắt nhắm lại lông mi màu đen dài nhọn và cong vút. Bởi vì vấn đề ánh sáng mà lộ ra nửa mờ nửa ám trên mặt, dường như tất cả ngũ quan đều là điêu khắc tinh tế, có vẻ rất không chân thật.
Trong nội tâm của Hoắc An Lăng lộp bộp một chút, đầu ngược lại tỉnh táo rất nhiều. Cảm thấy đối phương với loại diện mạo và quần áo mặc hẳn không phải là người bình thường, lại nghĩ tới người nam nhân này dường như là từ trên vách núi rơi xuống đây. Mặc dù vận khí tốt nên trên người chỉ có một chút vết thương ngoài da —— mình không phải là chọc phiền toái gì chứ?
Nhưng mà ý nghĩ này chỉ là một cái thoáng qua, nhìn bờ môi của nam nhân kia khô nứt trắng bệch Hoắc An Lăng vẫn là đi rửa sạch tay, bưng nước sôi để nguội dùng ngón tay dính nước từng chút một mà bôi ở trên môi của đối phương.
Sau khi đợi môi khô nứt thoải mái thì Hoắc An Lăng bóp cái cằm của y rồi mở miệng ra đổ từng chút từng chút nước vào, sau đó nhẹ nhàng nâng đầu của y lên để cho y nuốt xuống.
Không biết có phải là bởi vì uống nước xong hay không, chờ khi Hoắc An Lăng để chén lên trên bàn quay người nhìn lại chỉ thấy lông mi của người nam nhân kia rung rung mở mắt.
Con mắt của hai người vừa vặn chống lại.
Trong lúc suy nghĩ đầu của Hoắc An Lăng chưa có hình thành thì nam nhân tuấn tú đẹp trai kia không biết vì cái gì đột nhiên thò tay che đầu, giống như hài tử nhếch miệng "ô ô ô" khóc lên.
Hoắc An Lăng lập tức tỉnh mộng. Vừa vặn đúng lúc này bên ngoài vang lên một tiếng ôn hòa: "An Lăng, ngươi có ở trong phòng không?"
"Kỷ phu tử, ngươi đã đến rồi à, nhanh tiến vào!" Hoắc An Lăng rất muốn bỏ lại người nam nhân này nhưng nhìn thấy đôi mắt của đối phương chăm chú khóa chặt mình, bộ dáng giống như mình chỉ cần vừa có động tác lui về phía sau thì sẽ gào khóc thật lớn. Hắn chỉ có thể đi lên phía trước, vừa luống cuống tay chân vỗ lên lưng đối phương an ủi: "Sao vậy, không khóc, không khóc nha.” Vừa thấm cổ họng mời Kỷ phu tử tiến vào.
"Đau..." Đại khái là đối phương lớn lên quá xinh đẹp, một đại nam nhân làm ra loại động tác chỉ có tiểu hài tử mới có thể rõ ràng có bao nhiêu cảm giác không khỏe. Nam nhân khóc thật đáng thương, ôm lấy cái ót nước mắt lưng tròng nhìn Hoắc An Lăng.
Hoắc An Lăng đành phải vươn tay theo dấu tay của người nam nhân kia, sau đó mò tới một cục u —— đụng vào đầu rồi hả?
"Đừng đụng, đau."
Hoắc An Lăng vội vàng thu tay về nhưng mà chống lại đôi mắt ủy khuất của đối phương Hoắc An Lăng đành phải bất đắc dĩ thổi thổi về phía chỗ cục u của đối phương: "Đau nhức bay đi, đau nhức bay đi, thổi thổi sẽ không đau nữa."
Kỷ phu tử vào phòng buông hòm thuốc xuống thì thấy hành động này của Hoắc An Lăng không khỏi cười một cái: "Ta nói, ngươi có cần xem hắn như tiểu hài nhi mà dỗ không vậy? Người kia là ai thế?"
Thôn cũng không lớn, trên cơ bản người trong thôn từ lão nhân bảy tám chục tuổi cho tới em bé vừa sinh ra trong đầu Kỷ phu tử cũng có cái ảnh nhỏ, người cuộn tròn ở trong ngực Hoắc An Lăng chỉ để cho mình nhìn thấy cái ót này chưa từng thấy qua.
"Hắn... ngươi trước xem cho hắn một chút đi, hắn hình như là té xuống từ nơi rất cao."
Nghe được lời nói này của Hoắc An Lăng làm cho Kỷ phu tử nhíu mày: "Đã như vậy ngươi làm sao không đến tìm ta sớm một chút? Nếu chậm trễ có thể không chữa được."
"Kỳ thật ta ngay từ đầu cũng kiểm tr.a một chút, phát hiện vết thương nhỏ trên người hắn mặc dù rất nhiều nhưng không có vết thương gì nặng, lúc đó lại thấy ngươi sắp nói sắp hết giờ dạy cho nên về..." Hoắc An Lăng vừa nói vừa đứng dậy nhường chỗ cho Kỷ phu tử.
"Không muốn." Người nam nhân kia gắt gao lôi kéo y phục của Hoắc An Lăng không buông tay.
"Ngoan nha, để cho Kỷ phu tử xem xem cho ngươi, bằng không thì sẽ cứ đau nhức đó." Hoắc An Lăng chỉ có thể dùng loại giọng điệu dỗ tiểu hài nhi này dỗ y.
Thấy người kia buông lỏng tay thì Kỷ phu tử đi lên phía trước: "Hắn rốt cuộc..." Lời còn chưa dứt, trong lúc nhìn thấy mặt người nam nhân này thì sắc mặt của Kỷ phu tử mạnh mẽ thay đổi.
Bất quá đúng lúc này Hoắc An Lăng vừa vặn đưa lưng về phía hắn nên không có trông thấy ánh mắt của Kỷ phu tử. Ngược lại là người nam nhân kia chú ý tới lại sợ hãi rụt một cái vào bên trong, con ngươi màu đen đều là xa lạ.
Suy nghĩ trong đầu cò nhanh hơn tốc độ ánh sáng thoáng vụt qua một cái, Kỷ phu tử nói với Hoắc An Lăng: "Ngươi đi vào nhà ta lấy một gói thuốc tới, ta vừa rồi đến vội vàng quên mang theo."
Hoắc An Lăng không nghi ngờ gì đồng ý một tiếng thì đi ra ngoài.
Nhà Kỷ phu tử thật sự ở ngay bên cạnh nhà Hoắc An Lăng, nói là bên cạnh thật sự cũng phải đi vài phút đường.
Bất quá bởi vì lo lắng người bị thương kia cho nên Hoắc An Lăng chỉ chạy đến. Khi Hoắc An Lăng cầm gói thuốc chạy trở lại thì nhìn thấy Kỷ phu tử nhắm mắt lại bắt mạch cho người nam nhân kia, mà người nam nhân kia thỉnh thoảng liếc nhìn ra phía cửa, đang nhìn thì thấy mình xuất hiện thì con ngươi màu đen rõ ràng bắn ra tia vui sướng.
"Kỷ phu tử, hắn làm sao vậy?" Hoắc An Lăng buông gói thuốc chờ Kỷ phu tử mở to mắt mới hỏi.
"Giống như ngươi nói vậy, là bị thương ngoài da, nghỉ ngơi khoảng mười ngày nửa tháng sẽ không có chuyện gì nữa." Kỷ phu tử dường như lúc này mới cảm thấy Hoắc An Lăng tồn tại nói.
“Vậy đầu của hắn ở đây..." Hoắc An Lăng ngược lại nhớ rõ đằng sau đầu người kia nổi lên một cục u.
"Cái đó..." Kỷ phu tử mượn động tác rủ mắt xuống che dấu tia sáng chợt lóe lên trong mắt mình nói khẽ: "Đợi máu tụ tan đi sẽ không có chuyện gì nữa. Trước đó... chăm sóc tốt cho hắn."
Thấy người kia trơ mắt nhìn Hoắc An Lăng hoàn toàn không tồn tại bộ dáng của mình thì bờ môi của Kỷ phu tử mấp máy, sau đó nói: "Ta trước bốc cho hắn đơn thuốc, sau đó ngươi cầm lấy đi sắc thuốc, có chuyện gì cứ tìm ta."
Nói xong thì mở gói thuốc ra, lại mở gói thuốc nhỏ bên trong chia ra, rất nhanh đã phối xong một bộ thuốc ra. Sau đó lại nói cho Hoắc An Lăng biết phương pháp sắc thuốc rồi cõng hòm thuốc của mình đi về.
"Kỷ phu tử hôm nay ngược lại là quyết định rất nhanh chóng nhỉ?" Hoắc An Lăng nhìn gói thuốc giao trong tay kia.
"Đau… đau… ôm..." Nam nhân đột nhiên phát ra tiếng đã cắt đứt nghi ngờ của Hoắc An Lăng.
Quay đầu nhìn thấy nam nhân vươn tay cánh tay đáng thương nhìn mình, Hoắc An Lăng thở dài một hơi đành phải trước buông gói thuốc đi qua ôm nửa người y vào trong ngực của mình: "Ngươi làm sao lại giống như một tiểu hài tử vậy? Đúng rồi, ta tên là Hoắc An Lăng, ngươi tên là gì?"
Chớp mắt, nam nhân kia giống như là nghe không hiểu nhìn Hoắc An Lăng.
Đứa nhỏ này phỏng đoán thật sự choáng váng. Yên lặng một hồi Hoắc An Lăng dùng giọng điệu thăm dò nói: "Nếu không ta đặt cho ngươi cái tên nha?"
Tiếp tục chớp đôi mắt.
"Nếu không kêu "A Thập"* đi! Dù sao ngươi là do ta nhặt được, lấy cái tên bình thường nói không chừng có thể làm cho ngươi về sau không gặp được nhiều chuyện như vậy." Giống như trong thôn thường đặt nhũ danh trước tên chính thức cho hài tử, đều là gọi "Nhị Cẩu" "Hắc Đản" vv… để dễ nuôi.
(*Thập = 拾: có nghĩa là nhặt, gom; chứ không phải thập = 十: là số 10.)
"A Lăng!" Nam nhân giống như nghe hiểu được, khóe miệng có vẻ tái nhợt lộ ra một nụ cười.
"A Lăng? Đúng, A Lăng là ta, ngươi tên "A Thập"."
"A Thập?"
"Ừ, đúng, tên của ngươi."
"A Lăng!"
"Ừ, tên của ta."
"A Thập!"
"Ừ, tên của ngươi."
"A Lăng!"
"Ừ ừ, miệng ngươi không khát hả?"