Chương 17: Té bị thương
Cốc Tu Cẩn sửng sốt một chút, sau khi hoàn hồn liền vội vàng đi đến bên cạnh cậu, cẩn thận nâng người của cậu lên, “Đường Hiểu, cậu có thể đứng lên được không?”
Đường Hiểu đau đến thiếu chút nữa rơi nước mắt, mông rất đau, giống như bị biến thành bốn cánh hoa, còn có nơi ở gần xương cụt đau như bị xé rách, nhưng mà tình trạng hiện giờ cậu cũng không thể nói với Cốc Tu Cẩn.
Không lâu sau, Trương quản gia cũng đi lên, liếc mắt một cái liền thấy Đường Hiểu nằm trên mặt đất, vội vàng lo lắng hỏi, “Đại thiếu gia, Đường tiên sinh sao lại như vậy?”
Cốc Tu Cẩn nói: “Trương quản gia, gọi điện thoại cho bác sĩ Lưu, bảo ông ấy đến đây một chuyến, hình như Đường Hiểu té bị thương.” Nhìn dáng vẻ của cậu tựa hồ như rất đau.
“Được, tôi lập tức gọi ngay.” Trương quản gia nói xong liền chạy xuống lầu.
Cốc Tu Cẩn quay người lại lo lắng nhìn Đường Hiểu, lỏa thể nằm trên mặt đất rất dễ bị cảm lạnh, liền kéo khăn lông che nửa người dưới của cậu lại, sau đó ôm cậu đứng lên.
Đường Hiểu hoảng sợ, đang muốn giãy dụa lại không cẩn thận động đến cái mông té bị thương, nhất thời hít mạnh một hơi, cả người đều cứng ngắc.
Cốc Tu Cẩn nghe tiếng cậu hít không khí, vội vàng đem cậu đặt lên giường. Lúc vừa mới vào anh đã quan sát qua, trên gạch có một ít nước, cửa phòng tắm đang mở rộng, mà áo ngủ lại được đặt chỉnh tề trên giường, vừa nhìn thấy liền biết ngay nguyên nhân cậu bị té. Cốc Tu Cẩn không hề do dự, dứt khoát đặt cậu nằm sấp lên giường.
Đường Hiểu trừng lớn ánh mắt, cả người cậu gần như đã nằm sấp trên giường. Cơ thể trần trụi, cái mông trắng bóng trực tiếp lõa lồ trong không khí, mà chiếc khăn duy nhất che đậy cơ thể lại đặt ở dưới thân cậu.
Đường Hiểu đỏ bừng mặt, cậu muốn xoay người, nhưng mà cái mông động một chút liền đau. Lúc cậu đang muốn dùng tay kéo drap giường lên thì Cốc Tu Cẩn đã kéo nó lên người cậu.
“Đường Hiểu, bác sĩ Lưu sắp đến đây rồi, cậu cố gắng chịu một chút.” Cốc Tu Cẩn nhìn chằm chằm thanh niên hai tai đỏ bừng, biết cậu đang thẹn thùng, tâm tình lo sợ lúc nãy nhất thời bình tĩnh trở lại, không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Ừm…” Đường Hiểu chôn mặt ở gối đầu, chỉ phát ra một âm thanh giọng mũi.
Cốc Tu Cẩn thấy cậu giống như con rùa đen rút đầu, đã biết rõ lại còn cười cười hỏi, “Đường Hiểu, lúc nãy đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại bị ngã như vậy?”
Đường Hiểu thân thể cứng đờ, do dự một lúc mới ấp úng giải thích, “Tôi quên lấy áo ngủ, lúc đi ra chạy quá nhanh nên…”
Cốc Tu Cẩn nói, “Trong phòng không có ai, cậu chạy nhanh như vậy làm gì?”
Đường Hiểu không trả lời, nhưng mà cả người đều đỏ bừng, gương mặt chôn trong gối đầu cơ hồ bốc hơi.
Cốc Tu Cẩn thấy thế không đùa giỡn cậu nữa.
Đúng lúc này, Trương quản gia đưa bác sĩ Lưu đến. Bác sĩ Lưu là một người đàn ông trung niên trạc ngoài bốn mươi tuổi, trên gương mặt mang một cặp mắt kính gọng vàng, thoạt nhìn đặc biệt nhã nhặn chuyên nghiệp. Vừa đến nơi ông liền lập tức đi tới, “Đại thiếu gia, xin hỏi bệnh nhân là ai?”
Cốc Tu Cẩn nguyên bản đang ngồi trên giường, thấy ông đến liền đứng dậy nói, “Bác sĩ Lưu, ông đến thật đúng lúc, phiền ông giúp Đường Hiểu xem xét một chút nơi té bị thương.”
Tầm mắt bác sĩ Lưu nhất thời chuyển qua người Đường Hiểu đang nằm trên giường, đột nhiên mắt kính trượt xuống một chút, nhưng rất nhanh lại bị ông đẩy trở về.
Trên giường là một thanh niên lỏa lồ cả hai vai, có thể biết được ở bên dưới drap giường chắc hẳn là không mặc gì. Điều quan trọng nhất là, ông làm bác sĩ riêng cho Cốc gia nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy có một người xa lạ xuất hiện tại đây.
“Đường tiên sinh, xin hỏi cậu bị thương ở chỗ nào?” Bác sĩ Lưu thu hồi tâm tư dư thừa hỏi.
Đường Hiểu hơi xoay người, một nửa khuôn mặt từ gối đầu lộ ra, nhưng do dự hồi lâu cậu vẫn không nói nên lời chỗ bị thương kia, cuối cùng vẫn là do Cốc Tu Cẩn trả lời giúp cậu.
Cốc Tu Cẩn nói, “Bác sĩ Lưu, cậu ấy té bị thương ở mông, tôi nghĩ có thể động đến xương cụt, ông hãy giúp cậu ấy khám xem có nghiêm trọng hay không.”
Bác sĩ Lưu gật gật đầu, đem hộp thuốc mang theo đặt xuống, sau đó liền định nhấc cái drap giường trên người Đường Hiểu lên, vừa đụng đến drap giường thì mới biết một góc của nó đã bị kéo đi, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt thanh niên đỏ bừng, không khỏi nhìn về phía Cốc Tu Cẩn.
“Đại thiếu gia, Đường tiên sinh bị ngã có chút nghiêm trọng, xương cụt có thể bị nứt hoặc gãy xương. Tôi nghĩ trước tiên nên đến phòng khám chụp hình xem tình trạng như thế nào để chữa trị đúng cách.”
“Được rồi, ông xuống dưới chờ tôi một lát.” Cốc Tu Cẩn lập tức gật đầu, hai người kia đi rồi, anh mới nhìn sang Đường Hiểu đang nằm trên giường, “Đường Hiểu, bây giờ cậu có thể đứng dậy được không?”
Đường Hiểu thử chống đỡ thân thể ngồi dậy, nhưng một khi dịch chuyển đến nửa người, nơi ở xương cụt liền đau đến thiếu chút nữa cậu kêu lên, lại ngã trở lại giường.
Cốc Tu Cẩn thấy cậu đau đến nhăn nhó mặt mày, biết bây giờ cậu không thể động đậy, liền dứt khoát cầm lấy áo ngủ của cậu, cười nói, “Cậu cố chịu đựng một chút, tôi giúp cậu mặc quần áo.”
Nghe anh nói vậy, Đường Hiểu có loại xúc động muốn đâm đầu ch.ết cho rồi. Thấy Cốc Tu Cẩn thật sự muốn làm, Đường Hiểu vội lắp bắp nói, “Không… không… không cần, tôi có thể tự mặc…”
“Bộ dạng cậu bây giờ ngay cả đứng lên còn không nổi, làm sao có thể tự mình mặc quần áo được? Vẫn là để tôi giúp cậu đi.”
Cốc Tu Cẩn nói xong liền xốc drap giường lên, động tác nhanh đến nỗi Đường Hiểu không kịp phản ứng, cả người cậu liền trở nên lạnh vù vù, nhịn không được run run một chút.
“Học trưởng!” Đường Hiểu quay đầu lại, cậu hiện tại xấu hổ muốn chết. Tuy bởi vì té bị thương nên không thể mặc quần áo, nhưng để một đại nam nhân khác giúp đỡ mặc quần áo, cậu rất muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Cốc Tu Cẩn làm như không nghe tiếng kêu của cậu, cầm lấy một chiếc qυầи ɭót mới tinh ― qυầи ɭót là mới, kích cỡ không vừa với Đường Hiểu cho lắm, nhưng đành phải mặc tạm trước.