Chương 26: Đàn ông
Tiếng rên rỉ có chút đè nén, nếu không phải thính lực của Cốc Tu Cẩn không tệ lắm, phỏng chừng nếu không chú ý sẽ không nghe được. Anh lập tức nghĩ đến tên Chu Thích mà Đường Hiểu vẫn nhắc tới.
Cốc Tu Cẩn âm tình bất định nhìn về phía không gian cách một bức tường, âm thanh đó chính là từ sau tường truyền đến.
Ngay từ đầu có vẻ đối phương còn biết kiềm chế, nhưng chỉ một lúc sau, tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn, cuối cùng gần như trực tiếp hét ầm lên, thỉnh thoảng còn có thể nghe được những lời nói ɖâʍ ô thô tục của đối phương.
“Rầm!”
Một tiếng vang thật lớn đột nhiên từ phòng tắm truyền đến.
Cốc Tu Cẩn trong lòng căng thẳng, cho rằng Đường Hiểu lại xảy ra chuyện gì. Anh vội vàng chạy đến phòng tắm thì nhìn thấy Đường Hiểu thần sắc xấu hổ đứng trong bên trong, hai má đỏ tưng bừng, dưới chân cậu là cái vali hành lý. Thấy cậu không có việc gì, Cốc Tu Cẩn nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
“Tại sao lại bất cẩn như vậy?”
Đường Hiểu đem hành lý nhặt lên, co quắp nói, “Tôi chỉ là, chỉ là bị dọa một chút thôi!”
Bị việc gì dọa không cần nói Cốc Tu Cẩn cũng biết, nhưng anh không muốn tiếp tục đề tài này. Anh bước qua nhận lấy vali của Đường Hiểu, vỗ vai cậu nói, “Cậu không có việc gì thì tốt rồi, đi ra ngoài đi!”
Sau khi ra khỏi phòng tắm, tiếng rên rỉ cách vách lại càng lớn hơn.
Đường Hiểu còn nghĩ rằng Chu Thích không ở nhà, hoặc là lại ngủ say trong phòng. Không ngờ hắn không chỉ ở nhà, lại còn đột ngột mang đến cho cậu một ‘kinh hỉ’ lớn như vậy. Thiếu chút nữa đã dọa cậu sợ ch.ết khiếp, hiện tại cậu cũng không biết phải đối mặt với Cốc Tu Cẩn như thế nào.
Bởi vì tiếng kêu ở cách vách vẫn không dừng lại, Đường Hiểu ngay cả một phút đồng hồ cũng không dám tiếp tục ở lại nhà trọ này, tốc độ dọn đồ vội vàng nhanh hơn, ngay cả quần áo còn chưa kịp xếp, trực tiếp nhét vào vali hành lý.
Cũng may đồ đạc của cậu không nhiều, bình thường không đi dạo phố, cũng không mua gì, sau khi bỏ toàn bộ đồ đạc vào cũng chỉ chiếm một nửa vali.
Khi đã chuẩn bị sẵn sàng, Đường Hiểu liền không đợi được nói với Cốc Tu Cẩn, “Học trưởng, chúng ta có thể đi rồi!”
Cốc Tu Cẩn lần thứ hai nhận lấy vali hành lý trên tay cậu, tuy rằng không nặng, nhưng vết thương trên người Đường Hiểu vẫn chưa khỏi hẳn, vẫn là anh giúp cậu xách sẽ tốt hơn.
Ngay thời điểm Đường Hiểu đi qua chuẩn bị mở cửa phòng, một tiếng thét rất cao chợt vang lên khiến cậu hoảng sợ. Khi những lời nói xấu xa ɖâʍ mị cách vách truyền tới, Đường Hiểu nháy mắt liền đỏ mặt.
“A… ư… thật thích… em thích không chịu nổi… Thật trướng thật thích… A thích… Em muốn ch.ết…”
“Tiểu ɖâʍ đãng, mông kẹp thật chặt, xem tôi chơi ch.ết cậu!”
Đường Hiểu giật mình trừng lớn mắt, cậu phát hiện tiếng rên rỉ kia hóa ra lại là của đàn ông. Nhưng mà cậu ở chung với Chu Thích lâu như vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa thấy hắn mang đàn ông trở về, hơn nữa đối tượng làʍ ȶìиɦ còn là một người đàn ông. Chuyện này làm cậu giật mình, chẳng phải Chu Thích thích phụ nữ sao?
Tại thời điểm cậu đứng sững sờ, dường như Chu Thích và người đàn ông kia đạt đến cao trào, hét lên một tiếng sau đó im bặt, Đường Hiểu rốt cuộc cũng hoàn hồn.
“Chúng ta đi thôi!” Cốc Tu Cẩn mặt không đổi sắc mở cửa phòng, kéo hành lý ra khỏi phòng, nói với Đường Hiểu còn đang đứng ngốc lăng.
Đường Hiểu nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, tạm thời đem những thứ phức tạp kia vứt ra khỏi đầu, thuận tay đóng cửa lại. Sau đó cậu đem chìa khóa phòng đặt trên bàn trà, nếu đã quyết định không trở lại thì chìa khóa phòng kia cũng không cần phải giữ nữa.
Chìa khóa vừa đặt xuống bàn, cửa phong Chu Thích liền ‘ken két’ một tiếng mở ra.
Chu Thích mặc một chiếc quần dài, thân trên quang lõa từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Đường Hiểu cũng không có gì bất ngờ, ngược lại lộ ra một bộ dáng cà lơ phất phơ.
“A, Đường Hiểu, cậu chuẩn bị dọn đi thật sao?”
Đường Hiểu nhíu mày, đang định đáp lời thì phía sau Chu Thích lại xuất hiện một người con trai.
Đó là một thiếu niên thoạt nhìn chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, bộ dáng rất đáng yêu, có một đôi mắt hoa đào hơi cong cong, ánh mắt lười biếng sau khi nhìn thấy Cốc Tu Cẩn đẹp trai anh tuấn thì nháy mắt sáng lên.