Chương 52: An lòng

Lúc Cốc Tu Cẩn tới đón cậu, Đường Hiểu nói với anh chuyện này, khi nói đến vị tiểu Diệp kia, vẻ mặt cậu liền tức giận khó thể bình tĩnh được, thái độ của hắn ta thật sự là quá kém.


Cốc Tu Cẩn mở kính chắn gió nhìn người thanh niên vì tức giận mà cả hai má đỏ bừng, nhẹ giọng cười nói, “E là người mới không có kinh nghiệm, đụng chuyện sẽ nghi ngờ đối phương, chờ khi hắn ta ăn đủ mệt mỏi sẽ biết làm người như thế nào. Không cần tức giận vì loại người này, nói không chừng hắn chính là muốn làm cậu tức giận mà thôi.”


Đường Hiểu càng nghĩ càng cảm thấy quả thật có khả năng này, “Học trưởng nói cũng đúng, bây giờ trở về tôi mới nhớ, lời nói của hắn ta dường như là muốn chọc cho tôi tức giận.”


“Đúng không?” Cốc Tu Cẩn cười nói, “Thông qua việc làm cho đối phương kích động để xuống tay, đúng là một số người sẽ dùng kỹ xảo, bất quá biện pháp như thế có tỉ lệ dẫn đến hiệu quả mặt trái khá lớn.”


Đường Hiểu cảm thấy Cốc Tu Cẩn thật sự quan sát rất tỉ mỉ, trước đó cậu chỉ nói cách thức tr.a hỏi của người cảnh sát làm cậu rất giận mà thôi, cũng không hình dung vị cảnh sát trẻ tuổi kia như thế nào.


Nghĩ vậy, Đường Hiểu không khỏi nhớ tới chuyện Chu Thích uy hϊế͙p͙ cậu, bây giờ trở về mới nhớ, đột nhiên có chút bất an, cậu không nói chuyện này cho cảnh sát, còn vì một nguyên nhân quan trọng, đó là chuyện Chu Thích uy hϊế͙p͙ cậu hoàn toàn có thể tạo thành động cơ giết người của cậu, nếu bị cảnh sát điều tr.a ra, vậy chẳng phải khả năng nghi ngờ cậu là rất lớn?


available on google playdownload on app store


Cốc Tu Cẩn thấy cậu đột nhiên khẩn trương đến nỗi chóp mũi cũng đổ mồ hôi, quan tâm hỏi, “Đường Hiểu, cậu làm sao vậy?”
Đường Hiểu do dự mãi mới nói, “Kỳ thật, có một chuyện tôi vẫn chưa nói…”


Thế là, Đưởng Hiểu đem chuyện Chu Thích uy hϊế͙p͙ cậu kể ra tất cả đầu đuôi gốc ngọn, kỳ thật cậu cũng rất bất đắc dĩ, loại chuyện này đã sắp vượt qua khả năng thừa nhận của cậu, cậu không muốn bởi vì chuyện này mà bị nghi ngờ là hung thủ giết người.


Sau khi Đường Hiểu nói xong, không khí bên trong xe thoáng chốc trầm xuống.
Cốc Tu Cẩn không dấu vết nhìn thanh niên đang khẩn trương, khẽ thở dài, “Đường Hiểu, chuyện quan trọng như vậy, tôi hy vọng sau này cậu không cần giấu diếm tôi, có được không?”
Ngữ khí thương lượng, giọng điệu ôn hòa.


Đường Hiểu không tìm được lý do cự tuyệt, “Sau này sẽ không, học trưởng.”


“Cậu nhớ kỹ những lời này thì tốt rồi.” Cốc Tu Cẩn nhấn mạnh một chút, “Chuyện này cậu không cần lo lắng, Chu Thích tìm cậu hẳn là đột nhiên quyết định, có người biết cũng là chuyện bình thường, nhưng sẽ không vượt quá ba người.”


“Sẽ không vượt quá ba người? Vậy không phải vẫn còn một người biết?” Đường Hiểu hỏi.
Cốc Tu Cẩn nhất thời dở khóc dở cười, “Cậu vừa mới nói cho tôi biết, nhanh như vậy đã đem người hiểu rõ tình hình là tôi đây quên mất rồi sao?”


Đường Hiểu xấu hổ sờ sờ đầu, bất quá cuối cùng không còn khẩn trương nữa, cậu có cảm giác, mỗi lần ở cùng với Cốc Tu Cẩn, chung quy đều có thể khiến cậu rất an tâm.


Sau hôm đó, Đường Hiểu cho rằng cảnh sát có thể sẽ lại đến tìm cậu, cho nên vẫn luôn để tâm, bất quá lần này cậu cũng đã đoán sai rồi, hai vị cảnh sát kia rốt cuộc không tới tìm cậu nữa.


Buổi sáng hai ngày sau, lúc cậu đi làm thì nhìn thấy tin tức đầu tiên trên báo, trên báo in ảnh chụp của Chu Thích, nói là hung thủ đã bị bắt về quy án, là chủ nợ của Chu Thích. Bởi vì hắn ta chậm trễ không trả tiền, hung thủ nghĩ muốn để Chu Thích bán đi các cơ quan nội tạng trên thân thể để trả tiền lại, Chu Thích không đồng ý, nên bị giết ch.ết.


Chuyện này liền kết thúc như vậy, Đường Hiểu còn cảm thấy giống hệt như một giấc mơ.
Không lâu trước đó, Chu Thích còn sống sờ sờ đứng trước mặt cậu uy hϊế͙p͙ cậu, không ngờ mới mấy ngày mà hắn đã ch.ết, đánh bạc thật sự rất đáng sợ, rất dễ khiến người ta sa đọa.


Giữa 12 giờ trưa, Trương quản gia đúng giờ bảo tài xế Vương đến đưa cơm trưa cho cậu.


Ngay từ đầu, Đường Hiểu còn che che dấu dấu, sau đó bị một đồng nghiệp nhìn thấy, chuyện này liền truyền ra khắp công ty, mọi người đều biết mỗi ngày 12 giờ sẽ có người tới đưa cơm cho cậu, đồ ăn còn đặc biệt giàu dinh dưỡng, cho nên một ít đồng nghiệp chung quy vẫn ngầm suy đoán thân phận của cậu.


Đường Hiểu nhiều lần gặp được chuyện như vậy trong toilet, mỗi lần đều khiến cậu vô cùng xấu hổ, bất quá có một người chung quy vẫn thích châm chọc khiêu khích trước mặt cậu, người kia chính là Lâm Mỹ.


Giống như hôm nay, cậu cầm hộp cơm trưa tài xế Vương đưa đến đi lên lầu, vừa đúng lúc gặp Lâm Mỹ và hai vị nữ đồng nghiệp khác.


Lâm Mỹ vừa nhìn thấy cậu, liền gõ giày cao gót ‘cộp cộp cộp’ nhịp nhàng đi về phía cậu, khi bước ngang qua cậu, Lâm Mỹ âm dương quái khí nói một câu, “Số đại thiếu gia thật là tốt a, mỗi ngày đều có người đưa cơm, khó trách mới đến công ty chưa được vài ngày liền thăng chức.”


Đường Hiểu trực tiếp không nhìn cô ta, loại nói chuyện như thế này cậu đã nghe rất nhiều lần.


Lâm Mỹ vẫn luôn mang thù chuyện lần trước, gần đây quơ được cơ hội, liền thường xuyên nói chuyện âm dương quái khí giống như ngày hôm nay, để ý mới thấy cô ta chỉ biết làm giảm bớt chỉ số thông minh của chính mình.


Thấy Đường Hiểu cư nhiên không nhìn mình, Lâm Mỹ oán hận đạp mạnh giày cao gót, mỗi lần Đường Hiểu bày ra thái độ này đều khiến cô ta có loại cảm giác một quyền đấm vào cục bông, làm cho cô ta vô cùng khó chịu.


Sau khi cơm nước xong, Đường Hiểu đem hộp cơm rửa sạch đặt bên cạnh bàn làm việc, lấy ra tài liệu buổi sáng giám đốc giao cho cậu.


Thông tin trên tư liệu khá lộn xộn, nhưng rất quan trọng, bởi vì đây là tư liệu của một công ty lớn, còn là tư liệu đầu tiên của công ty bọn họ, giám đốc rất xem trọng.
Lúc Đường Hiểu chỉnh lý xong, đã sắp hơn năm giờ.


Đúng lúc này, trong túi áo truyền đến một chuỗi tiếng chuông điện thoại di động quen thuộc, là Cốc Tu Cẩn gọi tới, vì để phân biệt, cậu còn cố ý cài đặt tiếng chuông khác.
“Học trưởng, có chuyện gì không?” Đường Hiểu tiếp nhận cuộc gọi.


“Đường Hiểu, lát nữa e là tôi không thể đi đón cậu được.” Thanh âm dịu dàng của Cốc Tu Cẩn từ di động truyền đến.


“A, phải tăng ca sao? Tôi không sao cả, sau khi tan tầm tự tôi sẽ trở về .” Đường Hiểu phản ứng rất nhanh, đây đã không còn là lần đầu tiên cậu nhận được điện thoại như vậy nữa.


Thật không ngờ, Cốc Tu Cẩn phủ nhận, “Không phải, lần trước đồng ý với một khách hàng sẽ cùng cô ta ăn một bữa cơm, lần này từ chối không được, sau khi cậu trở về tiện thể giúp tôi nói một tiếng với Trương quản gia.”


“Được rồi.” Đường Hiểu thoáng thất vọng trả lời, cậu nghĩ đến vị nữ khách hàng gặp gỡ lần trước, không biết lần này có phải muốn đi ăn cơm với cô ta hay không.


Sau khi cúp điện thoại, Đường Hiểu liền gọi cho Trương quản gia, báo lại việc Cốc Tu Cẩn đêm nay không thể trở về ăn cơm, sau đó mới cất di động.


Sau khi nhập tư liệu vào máy tính xong thì đã hơn sáu giờ rưỡi, đồng nghiệp gần như đều về hết, Đường Hiểu đưa tư liệu vào máy cắt giấy, sau đó mới thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty.
Khi Đường Hiểu đi tới trạm xe bus, vừa đúng lúc gặp được một chiếc xe chạy đến.


Sau khi lên xe, bên cạnh cửa sổ vừa đúng lúc có người đứng dậy đi xuống, Đường Hiểu do dự một chút liền bước qua ngồi xuống, xe chậm rãi chuyển động, cậu vô thức nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, một chiếc xe vừa vặn chạy ngang qua, khi cậu vô ý nhìn thấy người bên trong xe, lập tức ngây người.


Xe rất nhanh liền vượt qua một ngã tư đường, biến mất trong tầm mắt của Đường Hiểu.






Truyện liên quan