Chương 104: Đuổi người
Uông Hà sau khi kích động xong ngược lại rất bình tĩnh, cho dù Đường Hiểu biết chuyện khu vui chơi thì thế nào, căn nhà này nhất định phải vào tay bà ta, về phần giết người cướp của, hừ!
“Đường Hiểu, cậu không cần hù dọa tôi, cậu nói chúng tôi giết người cướp của nhưng có chứng cớ gì không?”
Loại chuyện vu khống này đương nhiên không thể nào có chứng cớ, Đường Hiểu cũng không phải thật sự muốn báo cảnh sát, chỉ là không muốn nhìn thấy bọn họ, mới nói ra những lời này để dọa bọn họ mà thôi.
Bất quá Đường Hiểu cũng không muốn nhìn mặt Uông Hà mà quay sang Đường Hậu, “Bác cả, chỉ vì một căn nhà, các người thật sự muốn gây bất lợi cho ông nội sao?”
Đường Hậu rút điếu thuốc nói, “Đường Hiểu, chúng tôi không muốn gây bất lợi cho ông nội cậu, chỉ cần cậu giao căn nhà ra, tôi bảo đảm ông nội cậu sẽ khỏe mạnh.”
Đường Hiểu chỉ cảm thấy bọn họ thật sự hết thuốc chữa, “Bác cả, ý của bác là, nếu con không giao nhà, các người sẽ gây bất lợi cho ông nội đúng không?”
Cổ họng Đường Hậu nghẹn lại một chút, không thể trả lời vấn đề này.
Uông Hà nói, “Nếu cậu không giao ra, tôi không bảo đảm ông nội của cậu có thể bình an như bây giờ hay không.”
Ánh mắt Đường Hiểu trở nên lạnh lùng, “Bà đây là muốn đe dọa tôi sao?”
Uông Hà tâm cao khí ngạo nói, “Cậu muốn nghĩ thế nào cũng được.”
Đường Hiểu lạnh giọng nói, “Tôi sẽ không giao căn nhà ra đâu, giống như ông nội đã nói, tôi tình nguyện đưa căn nhà cho một người ngoài cũng sẽ không cho các người, các ngươi đừng nằm mơ nữa, về phần ông nội, nếu ông xảy ra chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho các người.”
Nói xong cậu quay trở vào nhà.
Uông Hà tức giận đến mức ngón tay run rẩy không ngừng, “Đồ cứng đầu, còn dám nói chuyện với tôi như vậy, Đường Hiểu cậu được lắm, một khi đã như vậy, thì đừng trách tôi thủ đoạn độc ác.”
“Uông Hà, em muốn làm gì?” Tuy rằng Đường Hậu rất buồn bực về những gì cháu ruột nói, nhưng khi nghe thấy vợ mình nói như vậy thì không khỏi nhíu mày, mặc dù đã hơn ba năm ông ta không liên lạc với cha mình, cũng không tới thăm ông ấy, nhưng bất luận như thế nào, ông ấy cũng là cha ruột sinh ra bọn họ.
Uông Hà khinh thường nói, “Ở trước mặt tôi còn giả vờ cái gì!”
Đường Hậu thoáng chốc đỏ mặt.
Vừa vào nhà, Đường Hiểu liền nhìn thấy bác hai gái đang ngồi trước mặt Cốc Tu Cẩn, dường như đang nói đến chuyện gì đó rất vui vẻ, bà ta cười tươi như hoa cúc, bác hai thì xấu hổ ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng nháy mắt ra hiệu với Hoàng Thái.
Đường Hiểu bước vào, hai người liền lập tức phát hiện.
Hoàng Thái và Đường Minh đồng loạt nhìn Uông Hà và Đường Hậu đang bước theo sau.
Đường Hiểu gọn gàng dứt khoát nói, “Bác cả, bác cả gái, bác hai, bác hai gái, tòa miếu nhỏ này của tôi chỉ sợ không chứa được bốn vị phật lớn như các người, mời các người rời khỏi đây.”
Hoàng Thái vừa nghe những lời này liền biết chuyện kia đã thất bại, vốn dĩ định cho Uông Hà đi làm người ác, không ngờ bà ta cư nhiên khiến chuyện này phức trở nên tạp hơn, nhìn thái độ của Đường Hiểu, dường như sắp trở mặt với bọn họ.
Nghĩ vậy, Hoàng Thái đột nhiên lộ ra một nụ cười từ ái, “Đường Hiểu, con làm sao vậy, có phải bác cả và bác cả gái nói với con những gì không tốt hay không?”
Đường Hiểu chán ghét nhíu mày.
Cốc Tu Cẩn nhìn thấy vẻ mặt của cậu, trong lòng biết cậu vô cùng bực bội, liền mở miệng nói, “Nếu chủ nhà đã mở miệng rồi, bốn vị vẫn nên trở về đi.”
Uông Hà oán độc liếc mắt trừng bọn họ một cái.
Vẻ mặt Hoàng Thái vẫn thản nhiên như thường, nghe thấy câu này liền nói, “Lời này của Cốc tiên sinh chỉ sợ hơi quá phận, dù thế nào cậu cũng chỉ là người ngoài, cậu không có tư cách nói những lời này.”
Đường Hiểu không muốn nghe người khác nói xấu Cốc Tu Cẩn, nhất thời phát hỏa.
Cốc Tu Cẩn đột nhiên nắm chặt tay cậu, nhìn Hoàng Thái cười nói, “Những thứ như tư cách này là do chủ nhà quyết định.”
Hoàng Thái vừa nghe thấy những lời này liền biết đã gặp phải một người khó chơi.
Đường Hiểu nói, “Bác hai gái, bà không cần diễn kịch nữa, cho dù bà diễn tốt cỡ nào, tôi cũng sẽ không giao căn nhà cho các người, các người nên ch.ết tâm đi, bây giờ, mời các người rời khỏi nơi này, sau này không được đến đây nữa, chỗ của chúng tôi không chào đón các người.”
“Đường Hiểu, tôi hy vọng cậu có thể suy nghĩ một chút, dù sao cậu là người không muốn ông nội cậu gặp chuyện không may nhất đúng không, không nên ‘hành động theo cảm tính’.” Hoàng Thái không hờn không giận nói xong câu đó liền rời đi.
Nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng động cơ ô tô, tâm tình Đường Hiểu càng ngày càng phiền muộn.
Cốc Tu Cẩn sờ sờ lưng cậu, “Không nên tự chọc giận bản thân.”
Đường Hiểu thở phì phì nói, “Em có thể không tức giận sao, bọn họ cư nhiên dùng ông nội để uy hϊế͙p͙, bắt em nhất định phải giao giấy tờ đất ra.”
“Xem ra bọn họ sắp đợi không kịp rồi.” Cốc Tu Cẩn thản nhiên cười nói nhưng ý cười lại không chạm tới đáy mắt.
Đường Hiểu nghe thấy trong lời nói của anh có chuyện, “Anh nói như vậy có ý gì?”
Cốc Tu Cẩn giải thích, “Không lâu sau, bên phía đầu tư phát triển B thị sẽ cử người đến đây thương lượng chuyện buôn bán cùng thôn dân thôn Đường Khẩu, nếu thật sự không lấy được căn nhà, chờ đến khi người bên phía đầu tư phát triển đến đây, chuyện này sẽ khó mà thay đổi.”
“Em cảm thấy bọn họ hẳn sẽ không từ bỏ ý đồ đâu.” Đường Hiểu suy tư nói.
Kỳ thật cậu vẫn cảm thấy loại nhân vật có uy tín có danh dự ở B thị như bác cả gái và bác hai gái, chắc hẳn không thể nào vì một căn nhà mà làm ra loại chuyện này, nhưng mà quả thật bọn họ đã làm như vậy, chẳng lẽ bọn họ cần dùng tiền gấp sao?
Đường Hiểu đem nghi hoặc này nói ra.
Cốc Tu Cẩn nắm tay cậu, “Bởi vì khoảng thời gian trước B thị mới vừa bắt được một nhóm tham quan, ba của hai người bác gái của em là quan chức ở B thị, bởi vì một chuyện mà may mắn tránh được một kiếp, nhưng bọn họ cũng vì vậy mà mất hết tài sản, có lẽ đã quen với cuộc sống xa xỉ, hiện tại bảo bọn họ sống cuộc sống túng quẫn ngược lại sẽ không thích ứng được, hơn nữa muốn chắp nối quan hệ một lần nữa cũng cần chuẩn bị nhiều tiền.”
“Bởi vì diện tích căn nhà khá lớn, sau khi bán đi ít nhất cũng được mấy trăm vạn, vì thế muốn bọn họ không động tâm là chuyện không có khả năng.”
Đường Hiểu hít một hơi, cậu còn nghĩ rằng chỉ có mấy chục vạn, “Thật sự đến mấy trăm vạn sao?”
“Vậy thì phải tùy thuộc mỗi người.” Cốc Tu Cẩn cười cười, trong nụ cười có thêm một tia khôn khéo của thương nhân.
“Vậy nghĩa là sao?” Đường Hiểu vội hỏi.
Cốc Tu Cẩn phổ cập khoa học nói, “Trong mắt em, có lẽ thôn Đường Khẩu chỉ là một thôn trang hẻo lánh lạc hậu, nhưng trong mắt người bên phía đầu tư phát triển, đây chính là một con gà đẻ trứng vàng, theo anh được biết, giữa B thị và D thị đang xây dựng một đường cao tốc, mà đường cao tốc này cách thôn Đường Khẩu không xa, bình thường ngồi xe chỉ cần năm sáu giờ, nếu đi đường cao tốc, chỉ cần một nửa thời gian, thậm chí còn ngắn hơn.”
Đường Hiểu nhất thời hiểu ra, “Em hiểu rồi, khó trách khu vui chơi nhất định phải xây dựng ở thôn Đường Khẩu, một khi đã như vậy, chúng ta có thể nhân cơ hội này nâng giá lên, bọn họ vì không để chậm trễ công trình, bất luận như thế nào cũng sẽ đồng ý, đúng không?”
“Không sai, cho nên đến lúc đàm phán, có thể nâng giá cả lên cao bao nhiêu thì nâng bấy nhiêu.”
“Nói như vậy, căn nhà này lại càng không thể cho bọn họ, có số tiền kia, em có thể rước ông nội đến H thị rồi.” Đường Hiểu tin tưởng mười phần nói, đợi khi đến H thị, cách xa mấy người bác ở B thị, cho dù tay bọn họ có dài cỡ nào cũng không thể chạm đến H thị.
Nghe vậy, sắc mặt Cốc Tu Cẩn thoáng chút cổ quái, sau đó mới hỏi, “Em muốn mua nhà ở H thị sao?”
Đường Hiểu chột dạ nhìn anh một cái, do dự gật đầu, “Dạ, ông nội vẫn chưa biết em đang ở nhà anh, nếu tùy tiện rước ông vào ở, em sợ ông sẽ nghi ngờ, cho nên chỉ có thể mua lại một căn nhà.” Khi đó, hiển nhiên cậu phải dọn ra khỏi biệt thự.
Cốc Tu Cẩn nói, “Nếu chỉ là chuyện này, ngược lại anh có một cách.”
Đường Hiểu trừng mắt nhìn.
“Trước đó em vẫn chưa nói chuyện em dọn ra khỏi nhà trọ cho ông nội em biết đúng không?” Cốc Tu Cẩn nắm chắc mười phần hỏi.
Đường Hiểu gật gật đầu, “Em sợ ông nội lo lắng, nên vẫn chưa nói.”
Cốc Tu Cẩn nói tiếp, “Như vậy em có thể nói chi tiết chuyện này cho ông nội em biết, nói em không tìm được nhà ở, cho nên tạm thời sống nhờ trong nhà của anh, hơn nữa thân thể ông nội em càng ngày càng kém, có Trương quản gia bọn họ chăm sóc phụ, nói chuyện phiếm với ông nội em, anh tin ông sẽ sống tốt hơn bây giờ.”
Đường Hiểu nhất thời động tâm, cậu nhớ rõ biệt thự ở trong một tiểu khu, trong tiểu khu có một hoa viên có nhiều loài hoa xinh đẹp, mỗi sáng sớm đều có rất nhiều người già ở đó tản bộ nói chuyện phiếm, nếu ông nội có thể đến đó sống, ông nhất định có thể quen biết rất nhiều bạn bè, cũng sẽ không còn phải sống một mình.
“Bất quá ông nội rất khôn khéo, có thể lừa được ông không?”
“Cho dù người thông minh cỡ nào cũng sẽ có nhược điểm.”
“Nhược điểm của ông nội là gì?”
“Nhược điểm của ông chính là em, chỉ cần em mở miệng, nhất định ông sẽ nghe lời em nói.”
“Được rồi, đến lúc đó em sẽ thử xem sao.”
Hai ngày sau đó, Đường Hiểu một tấc cũng không rời khỏi người ông lão, ngay cả mua thức ăn cũng nhờ thím Dương giúp đỡ, trong lúc đó, bốn người nhóm bác cả tổng cộng đến hai lần, bất quá lần nào cũng có Đường Hiểu và Cốc Tu Cẩn ở đó, cho nên dù bọn họ muốn làm chuyện gì không tốt cũng có không cơ hội.
Không lâu sau, người bên phía đầu tư phát triển mà mọi người mong đợi đã lâu rốt cục cũng đến đây.
Trước đó Đường Hiểu lo lắng bốn người bác cả sẽ dùng thủ đoạn gì đó ép buộc những hộ gia đình khác ở thôn Đường Khẩu bán nhà, cho nên nhờ thím Dương báo trước với mọi người một tiếng, bất quá dường như không xảy ra loại chuyện này, Đường Hiểu liền không để trong lòng nữa.
Sau đó, như Cốc Tu Cẩn đã nói, người bên phía đầu tư phát triển nói muốn mua nhà bọn họ, bất quá đối phương ra giá không cao, tuy rằng kinh tế thôn Đường Khẩu không được tốt lắm, nhưng sau khi nghe được chuyện về khu vui chơi, mọi người liền không định dễ dàng bán nhà.
Người bên phía đầu tư phát triển làm sao cũng không đoán được, người dân thôn Đường Khẩu cư nhiên đã thu được tin tức ngay từ trước, rơi vào đường cùng, bọn họ đành phải định lại giá cả.