Chương 111: Đã từng nhập ngũ

“Con lập tức chia tay với cậu ta cho ông!”
Ông ngoại của Cốc Tu Cẩn, Cốc Huy Vinh vừa vào cửa liền nói những lời này với cháu ngoại của mình, giọng điệu hoàn toàn không có chút ngữ khí thương lượng, mang theo sự cứng rắn và bá đạo đặc biệt có của một quân nhân.


Cốc Tu Cẩn bình tĩnh đứng lên, cười nói, “Ông ngoại, bà ngoại.”
Bà ngoại Chu Tú Anh thở dài lắc đầu.


“Nếu con còn muốn nhận ông là ông ngoại thì lập tức chia tay với cậu ta.” Cốc Huy Vinh thấy anh biểu tình thản nhiên, cư nhiên mang bộ dáng thờ ơ, nhất thời tức giận không có chỗ trút, lúc trước quả nhiên không nên mặc kệ anh đến H thị, hiện tại lại còn thích đàn ông, thật sự là, thật sự là rất vô liêm sỉ!


Cốc Tu Cẩn vẻ mặt tự nhiên nhìn ông lão, kiên định nói, “Ông ngoại, con biết nhất định chú đã nói cho ông biết, như vậy chú cũng đã nói với ông đáp án của con, cho nên với những gì ông đã nói, thứ lỗi con không thể làm theo.”
Cốc Huy Vinh tức giận đến nỗi giơ tay lên định đánh anh.


Chu Tú Anh vội vàng kéo tay ông lại, lạnh lùng nói, “Cốc Huy Vinh, ông dám đánh cháu ngoại của tôi sao?”


Cốc Huy Vinh nhất thời nổi giận, nhưng không đánh tiếp, ở trong quân ngũ có thể nói ông trên vạn người, nhưng trong nhà quả thật chỉ có người bạn già này mới có thể quản lý được ông, không phải bởi vì vợ quản nghiêm, mà là lúc tuổi còn trẻ đã từng nợ bà, tuy rằng bây giờ đã phai nhạt rất nhiều, nhưng ông đã hình thành phản xạ có điều kiện, bạn đời tức giận, ông cũng không dám có hành động khác.


available on google playdownload on app store


Nhưng Cốc Huy Vinh vẫn cực kỳ tức giận, bực bội hét lên, “Bà nhìn xem bà đi, đều do bà quen nuông chiều nó, bây giờ nuông chiều nó thành cái dạng này rồi, bà còn không cho tôi đánh nó sao?”


Chu Tú Anh trừng mắt, hai tay chắp sau lưng, “Không phải chỉ thích con trai thôi sao, trên người Tu Cẩn cũng không mất miếng thịt nào, ông dựa vào cái gì mà trách tôi chứ?”


Mấy năm nay bà sống rất thoải mái, thường xuyên ra ngoài du lịch với người nhà, hơn nữa bà đã sống đến từng tuổi này, còn thứ gì mà chưa thấy, trên TV cũng đã từng đưa tin tức giống như vậy, chẳng hạn như nước Anh, trước đó vài ngày còn thông qua dự luật đồng tính luyến ái.


“Không trách bà thì trách ai, mấy tháng trước tôi còn nhờ Bạch Diệp quan tâm chuyện hôn nhân đại sự của Tu Cẩn, nhưng bà đã nói gì, bà nói để bản thân nó tự quen bạn gái, không cần lấy chuyện môn đăng hộ đối trói buộc nó, nhưng kết quả thì sao, bây giờ nó lại thích một thằng đàn ông!”


Cốc Huy Vinh thấy bạn già đến lúc này mà còn bảo vệ anh, lại trốn tránh trách nhiệm, ông nhất thời tức giận, nói chuyện lại càng lớn tiếng.


“Ông rống lên với tôi làm gì, tôi cũng không phải là lính của ông.” Chu Tú Anh cũng bắt đầu nổi giận, thân là vợ quân nhân, lúc trẻ tuổi bà cũng từng ở trong quân ngũ, khi đó tính cách rất mạnh bạo, già rồi nhưng vẫn không hề thay đổi.


“Thích đàn ông thì sao, bây giờ không phải rất nhiều quốc gia đều thông qua đề án kết hôn đồng tính luyến ái rồi sao, lúc trước trên TV, nước Anh đó, lúc ấy ông không có ở đây, có cần tôi nhắc nhở ông không?” Chu Tú Anh thường ngày tu thân dưỡng tính, nhưng lúc tức giận lại đặc biệt uy nghiêm, thường xuyên đè ép ông bạn già đến mức không dám phản kháng.


Cốc Huy Vinh bị bạn già nói đến hai mắt trợn ngược, lúc trước rõ ràng cũng phản đối cháu ngoại thích con trai, bây giờ cư nhiên lại nói giúp bọn họ.
Hai mắt Cốc Tu Cẩn tràn ngập ý cười nhìn một màn kia.
Người ta nói ngã một lần, khôn hơn một chút, nhưng ông ngoại vẫn như cũ.


Biết rõ cả đời bà ngoại một khi tức giận sẽ làm trái ngược lời ông, nhưng mỗi lần ông lại không rút được bài học, muốn tranh cao thấp với bà ngoại là chuyện không thể nào.


Cốc Quân Cạo và Cốc Tiểu Kỳ cũng nhìn ra, hai người đỡ trán không đành lòng nhìn dáng vẻ tự làm tự chịu của ông nội.
“Bà bà bà…” Cốc Huy Vinh chỉ vào bạn già.


“Bà cái gì mà bà, tôi cho ông biết, hôm nay tôi sẽ nói rõ ràng ngay tại đây.” Chu Tú Anh trừng mắt nói, “Con cháu tự có phúc của con cháu, tốt nhất ông không được nhúng tay lung tung vào chuyện của Tu Cẩn, bản thân ông cũng hiểu rõ cháu ngoại ông, nếu như nó đã đưa người về nhà, chứng tỏ nó đã quyết định rồi, chuyên vô dụng tôi khuyên ông tốt nhất không nên làm, nếu làm cháu ngoại của tôi tức giận bỏ đi, để xem tôi thu thập ông như thế nào.”


Cốc Huy Vinh bị nói đến mí mắt giật giật, trước mặt cháu trai lại cảnh cáo ông như vậy, một chút mặt mũi cũng không chừa, thật ngoan độc!
Ông biết mình đã phạm sai lầm lớn rồi, cư nhiên lại tự mình chọc giận bạn già khiến bà đứng về phía cháu ngoại, ông thật là hồ đồ!


Chu Tú Anh mặc kệ ông có hối hận hay không, cảnh cáo xong liền nói với Cốc Tu Cẩn những lời đầy thấm thía, “Tu Cẩn, bà ngoại biết chuyện con đã quyết định thì cho dù có một trăm con trâu cũng không thể kéo lại, bà ngoại cũng không muốn can thiệp vào suy nghĩ của con, nhưng bà ngoại vẫn hy vọng con có thể suy xét lại một chút, trong nước không thể so với nước ngoài, người trong nước đối với đồng tính luyến ái thường hay kỳ thị, nếu con thật sự quyết định ở bên cậu ấy, thì phải có quyết tâm gánh vác các loại cực khổ trong tương lai.”


Cốc Tu Cẩn đi tới cầm lấy tay bà ngoại, “Bà ngoại, bà yên tâm đi, con sẽ đúng mực.”
Chu Tú Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ tay anh, cười từ ái nói, “Vậy là tốt rồi, con vừa trở về chắc cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi đi, một lát nữa giới thiệu đứa nhỏ kia cho bà ngoại làm quen.”
Sau đó Cốc Tu Cẩn đi lên lầu.


Cốc Tu Cẩn mới vừa mở cửa phòng, Đường Hiểu ngồi trên ghế lập tức đứng lên, đi qua nắm chặt tay anh kéo lại ngồi xuống bên giường, “Không phải bảo em nghỉ ngơi sao, sao lại không ngủ một lúc?”


“Em không ngủ được.” Đường Hiểu lắc đầu, ấp úng nói, “Em mới vừa… Nghe thấy mọi người nói chuyện.”
Cốc Tu Cẩn vươn tay vuốt ve gò má của cậu, cười cười, “Có cảm nghĩ gì?”
Đường Hiểu sững lại một chút, “Bà ngoại anh thật bưu hãn.”


Khó trách trước khi xuất phát Cốc Tu Cẩn nói với cậu chỉ cần thu phục được bà ngoại chẳng khác nào thành công một nửa, tuy nói như vậy, nhưng theo cậu thấy, có thể không chỉ là một nửa.


Cốc Tu Cẩn xoa xoa mũi cậu, “Bà ngoại lúc tuổi còn trẻ đã từng làm huấn luyện viên trong quân đội, huấn luyện qua rất nhiều tân binh, khi đó bà ở trong quân ngũ ngoại trừ được tôn là hoa khôi, còn có biệt danh mỹ nhân nóng nảy gì nữa, cho nên bà nói chuyện khá lớn, đặc biệt là lúc tức giận, ngay cả ông ngoại cũng bị bà dọa sợ.”


Đường Hiểu dựa vào bờ vai anh, “Kỳ thật trước kia em cũng muốn tham gia quân ngũ, có điều ông nội không cho, ông nói tham gia quân ngũ rất cực khổ, ông sợ em chịu khổ, hơn nữa quanh năm suốt tháng cũng không gặp mặt được mấy lần.”


“Ông nội em là vì muốn tốt cho em, tham gia quân ngũ quả thật rất vất vả.” Cốc Tu Cẩn ôm thắt lưng cậu đặt cậu lên giường, bản thân mình cũng nằm xuống bên cạnh cậu.


Đường Hiểu nghiêng người, đổi tư thế tựa vào ngực Cốc Tu Cẩn, ngón tay bướng bỉnh vẽ vòng tròn trên ngực anh, nói “Vậy còn anh, nghe nói anh từ nhỏ đã được ông ngoại anh nuôi dưỡng, tại sao anh lại không nhập ngũ? Ngược lại trở thành thương nhân.”


“Ai nói anh chưa từng nhập ngũ.” Cốc Tu Cẩn một tay ôm thắt lưng cậu, tay kia nắm chặt bàn tay đang lộn xộn của cậu, “Nếu em còn tiếp tục như thế này, anh không dám bảo đảm sẽ không làm chút chuyện gì đó.”
Đường Hiểu đỏ bừng mặt, nói lảng sang chuyện khác, “Vậy đã xảy ra chuyện gì?”


Cốc Tu Cẩn cười nói, “Ngay từ khi bắt đầu đi theo ông ngoại, anh đã bị ông ném vào trong quân ngũ, anh nhớ lúc đó anh sáu tuổi, ông ngoại không chỉ nghiêm khắc với cấp dưới, đối với người nhà lại càng nghiêm khắc hơn, ông không cho phép Cốc gia xuất hiện người nhu nhược, cho nên hai anh em tới đón chúng ta hôm nay, bọn họ cũng đã từng ở trong quân ngũ, đều đã được thao luyện.”


Sáu tuổi ở Cốc gia cũng không tính là nhỏ nhất, bởi vì dưới Cốc Tu Cẩn còn có Cốc Quân Hạo và Cốc Tiểu Kỳ, hai người lúc năm tuổi và bốn tuổi đều đồng loạt bị ném vào quân ngũ.
Có điều cuối cùng chỉ còn một mình Cốc Tu Cẩn ở lại quân ngũ.


Cốc Tu Cẩn anh chính là một người thần kỳ, lúc mười tuổi đã lập kỷ lục là người nhỏ tuổi nhất gia nhập bộ đội đặc chủng, lúc mười hai tuổi liền nhận nhiệm vụ, kết quả tất nhiên là hoàn mỹ trở về, đến khi mười sáu tuổi, anh đã làm được không dưới ba mươi nhiệm vụ, trong đó hơn năm nhiệm vụ cấp A, một nhiệm vụ cấp S.


Sau đó anh lần thứ hai phá vỡ ký lục, trở thành thiếu tá trẻ tuổi nhất quân khu.


Nhưng ngay lúc tiền đồ anh sáng lạng đến mức không thể sáng hơn, anh đột nhiên rời khỏi bộ đội đặc chủng, rời khỏi giới quân nhân, mà năm đó anh chỉ mới mười tám tuổi, rất nhiều người đều đến khuyên anh. Nhưng giống như Chu Tú Anh đã nói, một khi anh đã quyết định, thì cho dù một trăm con trâu kéo anh lại cũng đừng mong có thể làm anh thay đổi chủ ý, tuổi mặc dù trẻ, nhưng ý chí của anh lại kiên định đến mức ngay cả trưởng bối cũng không thể lay động.


Sau đó, anh giống như bao nhiêu thí sinh bình thường khác tham gia thi tuyển sinh, sau này hiển nhiên lấy thân phận thủ khoa nhập học ở một trường đại học nổi tiếng, về chuyện anh đã từng là người có được danh hiệu thiếu tá bộ đội đặc chủng, không ai biết cả, thân phận bên ngoài là con trưởng Bạch gia, một đại thiếu gia đẹp trai anh tuấn.


Đường Hiểu không ngờ Cốc Tu Cẩn cư nhiên còn có đoạn quá khứ này, càng khiến cậu khiếp sợ chính là, Cốc Tu Cẩn cư nhiên là một bộ đội đặc chủng.


Cậu đột nhiên có chút hiểu ra tại sao cơ bắp trên người Cốc Tu Cẩn lại được rèn luyện đến cường tráng, rắn chắc như vậy, đã thế còn kiên trì rèn luyện thân thể, hóa ra đây là thói quen.
“Vậy tại sao anh đột nhiên không muốn làm bộ đội đặc chủng nữa?” Đường Hiểu hỏi.


Cốc Tu Cẩn hồi tưởng lại nói, “Lý do thì anh đã quên rồi, hình như là một lý do không quan trọng lắm, nhưng có một điều ngược lại anh biết rất rõ, có muốn biết hay không?”


Nhìn chằm chằm dung nhan anh tuấn gần trong gang tấc, Đường Hiểu chần chờ gật gật đầu, lý do rời khỏi bộ đội đặc chủng cư nhiên lại không quan trọng lắm? Cậu lại một lần nữa nảy sinh nhận thức mới đối với Cốc Tu Cẩn, nếu cậu sinh ra sớm hơn vài năm, nói không chừng có thể nhìn thấy Cốc Tu Cẩn ở trong quân ngũ, ngắm tư thế hiên ngang oai hùng của anh.


Nghĩ vậy, Đường Hiểu đột nhiên lại càng muốn biết thật nhiều thật nhiều chuyện về Cốc Tu Cẩn.






Truyện liên quan