Chương 113: Lối tắt khác
Sau ngày đó, Cốc Huy Vinh không đến tìm Đường Hiểu nói chuyện nữa, có lẽ vẫn chưa hết giận, khi nhìn thấy Đường Hiểu sắc mặt vẫn không hoà nhã, hơn nữa người ở Cốc gia dường như cũng phát hiện Đường Hiểu có chút dầu muối không ăn.
Ngày hôm sau Cốc Tu Cẩn mang theo Đường Hiểu đến công ty chi nhánh.
Công ty chi nhánh ở ngay đoạn đường phồn hoa của trung tâm thành phố, tựa như thủ đô là trung tâm chính trị, giá đất ở trung tâm thành phố cao một cách thái quá.
Có điều Cốc Tu Cẩn đã sớm tính toán xong hết rồi.
Lúc Thịnh Đằng vẫn chưa thành lập, anh đã nhờ bạn bè giúp mua một công ty nhỏ, sau đó trang trí lại liền trở thành chi nhánh của công ty như hiện tại. Ở bên cạnh những cao ốc xanh vàng rực rỡ, công ty chi nhánh của Cốc Tu Cẩn ngược lại có vẻ không thu hút lắm.
Công ty chi nhánh là một công ty về tài chính.
Vừa được thành lập vào đầu tháng 1 năm nay, bởi vì thời gian ngắn, nên nhân viên bên trong không nhiều lắm.
Đường Hiểu đối với tài chính dốt đặc cán mai, cho nên cậu chỉ có thể hỗ trợ một ít chuyện, nếu không chính là ở một bên quan sát Cốc Tu Cẩn và Tề Thiên Vũ bàn bạc công việc.
Tuy rằng không giúp được gì, nhưng cậu vẫn rất thích thú.
Đường Hiểu tin rằng, hạnh phúc là phải dựa vào đôi bàn tay của mình để nắm bắt và bảo vệ, tuy rằng thân phận của cậu và Cốc Tu Cẩn cách biệt rất lớn, cậu cũng biết mình không thể nào đạt đến cùng một độ cao với Cốc Tu Cẩn, nhưng có điều, cậu nhớ rõ ông nội đã từng nói, thích một người không nhất định phải đứng cùng một độ cao với người đó, trên đời này không có nhiều thiên tài và dễ dàng thành công như vậy, người tầm thường ở đâu cũng có, cho nên khiến một nửa còn lại cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ mới là phương pháp chính xác nhất.
Bất quá tiền bạc cũng là một chuyện khiến người ta thật lo lắng.
Nếu như không bán đi căn nhà hơn ba trăm vạn, khi Đường Hiểu đối mặt với những lời chất vấn của ông ngoại Cốc Tu Cẩn có lẽ sẽ không thể trả lời một cách đúng lý hợp tình như vậy, bởi vì thiếu tự tin, đối phương sẽ không dễ dàng tin tưởng những gì cậu nói.
“Hiểu Hiểu, phiền em mang hai tách cà phê vào đây giúp anh.” Cốc Tu Cẩn ló đầu ra khỏi văn phòng.
Đường Hiểu lập tức thu hồi nụ cười ngốc hề hề.
Tề Thiên Vũ đưa mắt nhìn bóng dáng Đường Hiểu chạy tới máy pha cà phê, rồi thu hồi tầm mắt nói với Cốc Tu Cẩn, “Mắt thưởng thức của anh không được tốt lắm.”
Cốc Tu Cẩn lộ ra một nụ cười nhạt, trêu chọc nói, “Trong mắt của cậu, lãnh diễm cao quý mới được xem là biết thưởng thức sao?”
“Tôi cho rằng dù anh muốn tìm một người đàn ông cùng sống cả đời, cũng sẽ là một người rất ưu tú, rất lợi hại, hơn nữa, tôi không ngờ anh cư nhiên lại vì cậu ta mà đi một bước kia, nếu bị cậu ta biết chuyện đó là do anh làm, có thể cậu ta sẽ không tiếp nhận được, rồi sau đó bỏ trốn.” Tề Thiên Vũ ám chỉ nói.
“Cậu đang nói gì vậy!” Cốc Tu Cẩn khẽ cười một tiếng.
Tề Thiên Vũ không chuyển mắt nhìn anh hai giây, thấy anh không có chút ý tứ thừa nhận nào, liền nói, “Anh cứ giả ngu đi.”
Cốc Tu Cẩn cười nói, “Tôi thật sự không biết cậu đang nói gì.”
Tề Thiên Vũ nói, “Tôi đột nhiên phát hiện, người như anh ngoại trừ thủ đoạn nham hiểm, còn có thêm da mặt thật dày, có thể nói dối người khác không chớp mắt.”
Cốc Tu Cẩn cười nói, “Cám ơn đã khen ngợi.”
Vừa nói xong, Đường Hiểu liền bưng hai tách cà phê nóng hổi đi tới, cậu đem một tách trong đó đặt trước mặt Tề Thiên Vũ, sau đó mới đem tách cà phê còn lại đặt trước mặt Cốc Tu Cẩn, cười tủm tỉm nói, “Học trưởng, cà phê của anh, em bỏ thêm nửa viên đường.”
Động tác cầm tách cà phê lên của Tề Thiên Vũ chợt khựng lại, “Nửa viên đường phải thêm vào như thế nào?”
Đường Hiểu sửng sốt, nói “Rất đơn giản a, tôi bỏ một viên đường vào tách cà phê, chờ nó tan đến khi chỉ còn lại nửa viên thì vớt lên.”
Tề Thiên Vũ khụ một tiếng.
Đường Hiểu không hiểu lắm nên nhìn về phía Cốc Tu Cẩn, “Có vấn đề gì sao?”
Ngón cái Cốc Tu Cẩn vuốt ve tách cà phê trên tay, nghe nói như vậy liền lộ ra một nụ cười ý vị sâu sa, “Cậu ta nghĩ em cắt viên đường thành hai phần.”
Đường Hiểu đỏ mặt, “Vậy… Em ra ngoài đây.”
Nói xong không đợi hai người đáp lại liền bỏ chạy ra ngoài.
Tề Thiên Vũ trầm mặc một lúc lâu, “Con cừu nhỏ của anh rất đơn thuần.”
“Cậu cũng đã nói là cừu nhỏ rồi còn gì.”
H thị, cao ốc Thịnh Đằng.
Sau khi vợ chồng Đường Hậu đợi hai ngày, rốt cục bọn họ không thể tiếp tục đợi nữa, vì thế lần thứ hai xuất hiện trước cổng tập đoàn Uy Đằng.
Lần đầu tiên tới nghe bảo vệ nói Đường Hiểu đi công tác, sau đó hai người định tìm ông nội Đường Hiểu, cậu đi công tác sẽ không thể nào đưa ông lão theo cùng, kết quả bảo vệ lại nói không biết Đường Hiểu đang ở đâu, hai người không tin, nhưng không có cách nào, vì thế chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Vợ chồng Đường Hậu không mang nhiều tiền lắm, nếu cứ tiếp tục đợi chỉ sợ ngay cả tiền trở về S thị tiền cũng không còn.
Có điều lần này bọn họ không định xông vào.
“Nửa tiếng nữa chính là lúc tan tầm, tôi không tin không gặp được Đường Hiểu, nếu để tôi gặp nó, nhất định sẽ khiến nó đẹp mặt, dám đối xử như vậy với người bác gái là tôi đây, tôi nhất định phải làm cho tất cả đồng nghiệp của nó đều biết nó là hạng người gì.” Uông Hà hùng hùng hổ hổ nói.
“Em đừng gây chuyện nữa.” Đường Hậu tâm tình không vui trách cứ, “Đừng quên mục đích chúng ta đến tìm Đường Hiểu.”
“Nhưng người ta căn bản ngay cả gặp mặt cũng không chịu gặp chúng ta.” Uông Hà cười lạnh nói.
Đường Hậu rút điếu thuốc.
“Xin hỏi, hai người là gì của Đường Hiểu vậy?”
Đúng lúc này, một giọng nói mềm mại ôn hòa đột nhiên vang lên.
Vợ chồng Đường Hậu quay đầu lại, liền thấy một cô gái dung mạo tú lệ đứng bên cạnh bọn họ, nụ cười tươi tắn sáng lạn.
Uông Hà nhíu mày, “Cô là ai?”
Hà Lỵ mỉm cười, “Tôi là Hà Lỵ, đồng nghiệp của Đường Hiểu.”
Uông Hà đảo mắt, vẻ không kiên nhẫn trên mặt nháy mắt thay bằng nụ cười từ ái, “Thì ra là đồng nghiệp của Đường Hiểu à, tôi là Uông Hà, bác gái của Đường Hiểu, cô rất thân với cháu trai của tôi sao?”
Hà Lỵ nói, “Cũng bình thường, hai vị đến tìm Đường Hiểu sao?”
“Đúng đúng đúng, chúng tôi từ S thị tới đây, bởi vì đã lâu không gặp nên nhớ nó, mới cố ý tới nơi này, chỉ mong được gặp nó một lần, xem nó sống thế nào, có thể phiền Hà tiểu thư giúp chúng tôi nói một tiếng với Đường Hiểu được không?” Uông Hà cười cười nói dối không chớp mắt.
“Chuyện này e là không được.” Hà Lỵ lắc đầu, “Hai ngày trước Đường Hiểu đã đi công tác, đến bây giờ vẫn chưa trở về.”
“Thật sao?” Uông Hà nhìn chằm chằm mặt Hà Lỵ.
“Tất nhiên rồi, tôi nghe nói có một case rất quan trọng, thuộc phương diện công ty vô cùng chú trọng, nếu xảy ra sai lầm gì, Đường Hiểu sẽ phải chịu xử phạt.” Hà Lỵ cười nói.
“Vậy cô biết Đường Hiểu ở đâu không?” Uông Hà thăm dò hỏi.
Hà Lỵ gật gật đầu, “Đương nhiên là biết, ở tại XX thị, nghe nói trong khách sạn năm sao XX, bởi vì hợp đồng rất quan trọng, có nhiều chi tiết cần chú ý và chỉnh sửa, cho nên chắc sẽ không ký hợp đồng nhanh như vậy, nếu hai vị đi ngay, nói không chừng có thể gặp cậu ấy.”
Uông Hà mừng đến mức cười toe toét, thật sự là không uổng công sức bọn họ, không ngờ đồng nghiệp của Đường Hiểu dễ bị lừa như vậy, cư nhiên nói ra tất cả những chuyện quan trọng, nếu đúng như cô ta nói, có lẽ bọn họ có thể mượn cơ hội lần này tính toán kỹ càng một phen, nếu có thể thành công, nói không chừng thật sự có thể lấy được tiền từ chỗ Đường Hiểu.
“Hà tiểu thư, thật sự rất cám ơn cô.” Uông Hà kích động nắm chặt tay Hà Lỵ, vẻ mặt tràn ngập cảm kích, nhưng trong mắt lại đầy tính toán.
Hà tiểu thư đáp lại một câu “Không cần khách khí” liền lập tức rời đi.
Uông Hà lập tức lôi kéo Đường Hậu rời đi, bà ta phải đi về tính toán lại đã.
Ai ngờ, Hà Lỵ lại từ trong cao ốc đi ra nhìn theo hướng hai người rời đi, đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị, cô chính là nữ đồng nghiệp mà Đường Hiểu ‘vô tình gặp được’ trong thang máy.
Cùng lúc đó, Cốc Tu Cẩn nhận được một cuộc điện thoại.
Người gọi điện thoại cho anh chính là người đàn ông trước đó Cốc Tu Cẩn cử đi bảo vệ Đường Hiểu.
Lúc này đây, anh ta được lệnh đi giám sát vợ chồng Đường Hậu, kết quả khiến anh ta nhìn thấy một màn thú vị, không cần anh ta ra mặt, đã có một nhân viên đặc biệt lừa bọn họ rời đi rồi.
“Tên cô ta là gì?”
“Hà Lỵ.”
“Tôi biết rồi, nếu bọn họ đã rời khỏi H thị, vậy không cần giám sát bọn họ nữa.”
“Vâng, tiên sinh.”
Cốc Tu Cẩn cúp điện thoại, trong đầu suy nghĩ về cái tên Hà Lỵ này. Bất quá lại không có ấn tượng gì, có lẽ đang làm việc trong một bộ phận nhỏ nào đó, sau đó anh liền gọi điện thoại cho Hạ Vân.
Chuyện ở H thị đã giải quyết xong, vậy tiếp theo…
Cốc gia cũng không bởi vì chuyện của Cốc Tu Cẩn và Đường Hiểu mà rối loạn, hai người cậu của anh hệt như bình thường, chuyện cháu trai là một người đồng tính luyến ái dường như không ảnh hưởng đến bọn họ, đối với chuyện này bọn họ cũng không đưa ra suy nghĩ gì.
Cốc Quân Hạo và Cốc Tiểu Kỳ là vãn bối, không có địa vị gì, cho nên dù có ý kiến cũng không đáng để tham khảo.
Bởi vậy, toàn bộ Cốc gia, kỳ thật chỉ còn lại Cốc Huy Vinh một mình kiên trì, nhưng mọi người đều biết, ông thất thủ chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn, bởi vì ngay cả bạn già cũng đã đồng ý rồi.
Nhưng cũng chính vì như thế, Cốc Huy Vinh mới cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tuy rằng ông đã về hưu, quân đội bây giờ là thiên hạ của người trẻ tuổi, nhưng ông làm quân nhân đã gần mấy chục năm, cho dù ở nhà cũng quen thói ra lệnh, đột nhiên cả nhà đều không cùng ý kiến với ông, nhất thời khiến ông có chút xoắn xít.
“Ông ngoại, ông cần gì phải giãy dụa vô ích như vậy?”
Cốc Huy Vinh hừ lạnh một tiếng, “Muốn ông tiếp nhận cậu ta cũng rất đơn giản, trừ khi cậu ta đấu vài ván cờ với ông, nếu thắng ông, ông sẽ thừa nhận cậu ta.”
Hai ngày nay ông lão đã nghĩ thông suốt, thay vì tiếp tục chờ đợi, không bằng đi lối tắt khác.
Cả nhà không khỏi sửng sốt một phen.