Chương 3
Kim Xuyến nghe được động tĩnh, quay đầu nhìn về phía Hương Chỉ Toàn, liền cười hỏi: “Tứ nãi nãi có gì phân phó?”
Hương Chỉ Toàn mím môi cười cười, “Khi ngươi mới vừa tới đây, ta đã giao phó cho, để cho ngươi tới phòng bếp truyền lời mỗi ngày, chỉ làm cho ta chút thức ăn nhẹ.” Nàng nhìn lướt qua thức ăn trước mặt, “Nhưng ngươi đừng nói cho ta, những thứ này đều là đồ ăn mà ngươi cho là thanh đạm.”
“Nô tỳ. . .” Kim Xuyến đến trước mắt Hương Chỉ Toàn, khom đầu gối hành lễ, “Hôm nay là nô tỳ sơ suất, lại quên mất việc này, thuận miệng chọn mấy món ăn, kính xin Tứ nãi nãi thứ tội. Bây giờ nô tỳ tới phòng bếp, bảo bọn họ làm thêm một lần nữa.”
Hương Chỉ Toàn khoát tay chặn lại, gọi Tường Vi: “Ngươi đi, mang theo chút bạc vụn.”
Tường Vi xưng dạ, xoay người đi vào nội thất lấy. Đồ ăn các phòng đều có định chế, thỉnh thoảng cũng có lúc phải tăng thêm món ăn, cho người trong phòng bếp một ít bạc chung quy sẽ không có gì sơ sót, tránh ngày sau những người đó không vừa ý phiền phức kể lại đủ điều. Nói như vậy, người mang vạ chỉ có Tứ nãi nãi.
Trong thời gian này, Tập Lãng cũng quan sát sáu món ăn bên Hương Chỉ Toàn: vịt nấu đỏ, gà sốt tương quế ngọt, thịt bò muối, bao tử lợn cắt sợi nấu cay, nấm tươi om dầu, lá sách nấu dầu đỏ, lòng không khỏi sinh ra ý cười.
Không hề có một thứ nàng thích ăn hoặc là có thể ăn. Kim Xuyến cũng thật “Hao tâm tổn trí” an bài.
Bởi vì tình trạng vết thương mà hắn nhất định phải dùng đồ dễ tiêu, còn nàng lại có thói quen như vậy, thích ăn hải sản hấp, ít đồ xào dễ tiêu, đặc biệt là không thể ăn cay, thoạt nhìn thứ gì chỉ hơi cay một chút, nàng đều không chịu nổi —— nếu để nàng ăn thêm vài hớp mấy món bao tử thái sợi nấu cay kia, chưa biết chừng sẽ phải lau nước mắt.
Hương Chỉ Toàn cười trong vắt mà nhìn Kim Xuyến, “Ban đầu ngươi là người trong phòng lão phu nhân, đưa tới chỗ phòng ta chính là làm ngươi tủi thân. Chuyện ngày hôm nay, không phải ngươi sơ sẩy, mà là ta không nên làm phiền ngươi. Ngày sau ngươi ở trong phòng thiêu thùa may vá, chuyện khác cứ để Tường Vi, Linh Lan xử lý là được.”
“Cái này, như vậy sao được chứ?” Kim Xuyến quỳ sụp xuống đất, “Tứ nãi nãi như vậy là giết nô tỳ rồi! Nô tỳ không dám có lần sau nữa, sẽ không gây ra sai lầm nữa, Tứ nãi nãi ——” Nàng giương mắt nhìn về phía Hương Chỉ Toàn, “Lão phu nhân đã nhiều lần khuyên răn nô tỳ, nhất định phải tận tâm hầu hạ tứ gia, nô tỳ chỉ là nhớ tới lời căn dặn này của lão phu nhân, không quá chú ý tới chuyện khác, kính xin Tứ nãi nãi tha cho nô tỳ lần này.” Nói nói liền rơi lệ, một bộ dạng lê hoa đái vũ trông thật thương cảm.
Hương Chỉ Toàn thờ ơ, “Chuyện ta đã nói, sẽ không sửa, cũng sẽ không tái diễn.”
Kim Xuyến lại quay đầu nhìn về phía Tập Lãng, “Tứ gia. . .”
Tập Lãng hoàn toàn không có phản ứng, ung dung thong thả uống canh.
Hương Chỉ Toàn gọi Linh Lan, “Mấy món ăn này thưởng cho Kim Xuyến, đưa hết ra gian ngoài, để cho nàng ăn hết.”
“Hả?!” Kim Xuyến kinh ngạc, trong mắt hiện ra một tia căm tức, “Tứ nãi nãi, người tội gì phải làm vậy? Nói cho cùng ta cũng đi theo bên người lão phu nhân từ nhỏ.”
Hương Chỉ Toàn không rãnh để ý, bày khoát tay chặn lại.
Linh Lan gọi tiểu nha hoàn đưa thức ăn xuống, mình thì một tay lấy xốc Kim Xuyến lên, kéo ra gian ngoài, vứt trên mặt đất.
Lúc này Kim Xuyến mới thận trọng, thoạt nhìn Linh Lan trông gầy gò nho nhỏ, lại có sức lực lớn.
Linh Lan ngồi trên ghế nhỏ, rỗi rãnh cười nói: “Tốt nhất là ngươi tự ăn cho xong đồ ăn, nếu không làm được ta tự tay đút ngươi.”
Ở bên trong Tập Lãng đã đẩy mấy món ăn tới giữa bàn ăn, liếc mắt nhìn Hương Chỉ Toàn, lại dùng chiếc đũa chỉ chỉ thức ăn.
Hương Chỉ Toàn hiểu ý cười, một lần nữa cầm đũa lên dùng cơm.
Nàng không thích Kim Xuyến, Kim Xuyến khinh thường nàng, chuyện như vậy sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.
Gia thế Kim Xuyến trong sạch, trước đó vài năm gia hương gặp phải trận lũ lớn mà mấy năm chục năm trở lại đây chưa từng có, song thân của nàng đều bị mất trong thiên tai. Cha nàng là cháu họ của bà con xa của lão phu nhân, Kim Xuyến là do lão gia đinh chạy trốn đến đây mang theo, bèn giữ người ở lại.
Tóm lại là họ hàng xa có tám cái sào tre cũng không với tới, ở lại Tập phủ, chỉ có thể làm một nha hoàn.
Lão phu nhân đối xử với Kim Xuyến cũng không quá bạc bẽo, tự mình dạy nàng học chữ, gần hai ba năm, chuyện trong phòng đều giao cho Kim Xuyến xử lý, lúc nhàn rỗi thường xuyên nói sẽ tìm cho Kim Xuyến một mối nhân duyên thật tốt.
Bây giờ bảo Kim Xuyến đi tới Thanh Phong Các, tâm tư này người nào mà không rõ ràng?
Cha mẹ của Kim Xuyến đều sinh ra trong gia đình nho học, nhìn Hương Chỉ Toàn rất không vừa mắt, thỉnh thoảng sẽ dùng một loại ánh mắt tài trí hơn người mà nhìn Hương Chỉ Toàn.
Hương Chỉ Toàn không biết nên khóc hay cười —— xuất thân thế nào bản thân nàng có thể lựa chọn sao? Lại nói thương nhân thì thế nào? Cái khác nàng không dám nói, nhưng lại biết tài học của phụ thân, đừng nói tú tài không thể so, dù là tiến sĩ hãy còn kém ông, chỉ là ông không muốn đi con đường công danh mà thôi.
Nếu chỉ là những chuyện nhỏ nhặt này, Hương Chỉ Toàn cũng có thể nhịn, cùng lắm thì coi như trong phòng mình nuôi thêm một đại tiểu thư ăn không ngồi rồi. Mà Kim Xuyến thường quen thói luôn dùng bộ dạng thanh lãnh cao quý là để đối phó nàng, nhưng vừa thấy Tập Lãng lại cứ như người không xương, hận không thể mặt mày đưa tình mỗi thời mỗi khắc, nịnh nọt đến lợi hại.
Hương Chỉ Toàn chán sắp ch.ết rồi. Đừng nói là như tình hình lúc này, cho dù Kim Xuyến có thật trở thành thiếp của Tập Lãng, cũng không được phép làm bộ làm tịch ở trước mặt nàng như vậy chứ? Không ngờ nàng lại như đồ trưng bày thế này? Không, cũng không phải là trưng bày, hoàn toàn xem nàng như không tồn tại.
Đã như vậy, nàng cũng không cần khách khí.
Nha hoàn hay thiếp phòng như Kim Xuyến, nàng đều không cho phép.
Nếu Tập Lãng giúp đỡ lão phu nhân, giữ Kim Xuyến lại, như vậy. . . Cuộc sống này phải thay đổi sang một phương thức khác. Không thể trông cậy vào Hương gia, cũng không có nghĩa là nàng hoàn toàn không có đường lui.
Lúc này thái độ của hắn là thờ ơ lãnh đạm vậy rất tốt.
Tường Vi đi một lúc liền trở lại, cười tươi đưa mấy món ăn trong hộp đựng thức ăn mang lên bàn, “Đầu bếp nói hắn cũng đang thấy kỳ lạ đây, đã sớm biết mùi vị của Tứ nãi nãi, vốn hôm nay cũng muốn chuẩn bị vài món đồ ăn phía nam, Kim Xuyến đi qua cứ một mực báo chọn mấy món ăn kia, làm cho mấy người không hiểu ra sao, nhưng cũng không tiện hỏi kỹ.” Tuy rằng nàng không quan tâm bữa ăn hàng ngày trong phòng, thế nhưng đối nhân xử thế lại khôn khéo, chung đụng với những người trong phòng bếp, phòng châm tuyến, phòng giặt hồ các nơi đều tốt, hơn nữa Hương Chỉ Toàn ra tay hào phóng, người nào giúp làm chút chuyện đều có thể nhận được lợi ích, nghĩ có một nhân duyên tốt cũng không phải việc gì khó. Mới vừa rồi đầu bếp vừa thấy nàng đi qua, vội vã nấu cơm xào rau, chỉ làm trong chốc lát chứ không hề kéo dài, còn luôn miệng nhận lỗi, nói chỉ có thể làm vài món xào nhẹ, lần sau sẽ chuẩn bị riêng.
Hương Chỉ Toàn cùng Tập Lãng nghe xong, đều không nói chuyện, dưới bầu không khí lặng im dùng xong bữa cơm.
Tập Lãng đứng dậy, nhìn qua bên ngoài, “Đi ra đằng sau với ta một chút?”
“Được.” Hương Chỉ Toàn tùy theo đứng dậy. Đã ba ngày, sau bữa cơm trưa hắn cũng đều ra sau vườn hoa nhỏ đi dạo, chỉ là lúc trước chưa từng muốn nàng đi cùng.
Hai người cùng đi đến gian ngoài, đều thấy được vẻ mặt đau khổ dùng bữa của Kim Xuyến.
Tập Lãng lạnh lùng liếc qua, khi cất bước ra ngoài thì gọi Hàm Tiếu.
Hàm Tiếu là làm người lâu năm trong phòng hắn, nghe vậy tiến lên, lẳng lặng chờ phân phó.
“Nha hoàn mới tới không hiểu chuyện, chờ nàng lĩnh hết đồ Tứ nãi nãi ban cho, đuổi về phòng lão phu nhân.”
“Vâng.” Hàm Tiếu rõ ràng trong lòng, tứ gia đã không muốn tiếp tục nhẫn nhịn để lão phu nhân can thiệp nữa chuyện của hắn thêm lần nữa. Trước kia bị thương nặng, không có tinh thần và thể lực mà để ý tới, từ nay về sau chắc chắn sẽ không tiếp tục nghe rồi mặc kệ nữa. Đương nhiên, còn có một tầng ý tứ khác, là muốn giữ thể diện cho Tứ nãi nãi, cảnh tỉnh đám hạ nhân.
Hai mắt Hương Chỉ Toàn mỉm cười. Khi đi ra khỏi cửa phòng, nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào đè nén của Kim Xuyến.
Vườn hoa nhỏ phía sau Thanh Phong Các, khắp nơi là biển hoa hồng đỏ, hai phía đông tây của mỗi hàng xen một đôi hoa hòe.
Đỏ rực, vàng óng hai màu tương xứng, đẹp đến chói mắt.
Tập Lãng vừa chậm rãi đi dạo, vừa nói chuyện phiếm cùng nàng: “Thói quen của nàng một phần là cái vốn có của người phía nam, sao lại nói được một vài câu của kinh thành.”
Hương Chỉ Toàn giải thích: “Bà vú, tiên sinh dạy học của ta đều là người kinh thành, các nàng không biết nói tiếng địa phương, ta không thể làm gì khác hơn là theo các nàng nói khẩu ngữ kinh thành.”
“Hóa ra là như vậy.” Tập Lãng thoải mái, lại hỏi, “Bà ɖú của nàng đâu?” Chỉ thấy nàng dẫn theo hai đại nha hoàn, hai nha hoàn nhị đẳng tới.
“Bà ɖú hả. . .” Giọng điệu của Hương Chỉ Toàn tựa như than thở, “Vẫn luôn là người ăn cây táo, rào cây sung, ta không có dẫn nàng qua đây.”
Tập Lãng không nhịn cười được, “Sao không nhanh chóng đẩy đi chỗ khác đi?”
Hương Chỉ Toàn uể oải nhíu mày lại, “Nàng là do tổ mẫu an bài đến bên cạnh ta, trước kia không đuổi đi được.” Những chuyện ngổn ngang kia của nhà nàng, chắc chắn không gạt được hắn. Huống hồ có thế nào đi nữa, chuyện khác cũng không sánh bằng hành vi đưa tiền lại tặng người của Hương gia, càng khiến người ta xem thường hơn.
Bốn chữ sau cùng nàng nói ra, hoàn toàn là giọng điệu của tiểu hài tử. Tập Lãng liếc mắt nhìn nàng chăm chú, ý cười càng đậm. Thấy thế nào nàng đều mang dáng vẻ nhỏ mọn đáng yêu, nhưng mới vừa nãy đối xử với Kim Xuyến lại rõ ràng cường thế.
Không ít người nói bản thân hắn là người có lắm chỗ mâu thuẫn.
Mới không phải đâu.
Rõ ràng là nữ hài trước mắt hắn mới là người mâu thuẫn.
Hai mắt hắn hàm chứa nụ cười sáng chói như sao trời, mà sóng mắt lại nhẹ nhàng, cho người ta cảm giác gió xuân hiu hiu. Hương Chỉ Toàn hoảng hốt một lúc. Cặp mắt kia của hắn, có thể khiến người ta tự nguyện sa vào đó.
Tập Lãng tiếp tục nói: “Ta đã có chuyển biến tốt, nàng cũng không cần ở trong phòng buồn bực suốt ngày cùng ta. Nàng có người quen trong kinh thành không?” Thấy nàng gật đầu mới lại nói, “Rỗi rãnh không ngại gì thì đi ra ngoài dạo quanh một chút, cho dù có tới cửa hàng trong kinh thành của nàng nhìn qua cũng tốt, có thể thuận tiện giải sầu.” Trong sản nghiệp hồi môn của nàng có ba gian cửa hàng, hắn hiểu rõ tình hình.
Phản ứng đầu tiên của Hương Chỉ Toàn lại là: “Ngoại viện sẽ chuẩn bị xe cho ta sao?” Rõ ràng là Tập gia không lọt mắt xuất thân của nàng, ở trong phủ cũng không để cho nàng ra khỏi cửa viện này, làm sao có thể đồng ý cho nàng ra khỏi cửa đi lại.
“Trước khi ra cửa bảo Hàm Tiếu tới truyền lời.”
“Ừ, ta nhớ rồi.” Hương Chỉ Toàn vui vẻ cười rộ lên, “Đợi lát nữa trở về phòng ta sẽ viết thiếp bái phỏng.” Chung quy phải chào hỏi bạn tốt trước đã, nói trước định ra thời gian gặp mặt.
Giọng nói Tập Lãng càng nhẹ nhàng: “Bây giờ đi viết đi, tự ta đi một chút là tốt rồi.”
“Không vội.” Hương Chỉ Toàn nói, “Dù sao cũng phải chờ thêm hai ngày mới ra ngoài. Mới vừa đuổi Kim Xuyến ra ngoài, nói không chừng khi ấy lão phu nhân sẽ hỏi chuyện này nữa?”
Như thế, không phải trách móc hắn, chính là trách móc nàng. Hơn nữa tổ mẫu kia của hắn làm việc lại không có quy luật gì để có thể tìm ra, chẳng biết lúc nào mới phát tác. Cân nhắc đến những thứ này, hắn gật đầu.
Hương Chỉ Toàn không hiểu hỏi: “Sao trong vườn chỉ trồng mỗi hoa hồng trồng xen kẽ với hoa hòe?”
“Ta cũng không rõ ràng lắm.” Tập Lãng ăn ngay nói thật, “Không chú ý tới mấy thứ này, mà mấy năm này ta cũng không ở nhà.”
Quả thật vậy. Từ năm mười lăm tuổi hắn đã đi đại doanh ở biên quan, năm nay hắn đã hai mươi tuổi, mấy năm tháng qua, chưa bao giờ trở về kinh. Nghĩ tới những thứ này, nàng lại có nghi vấn mới: “Làm sao ngươi có thể kéo dài tới năm nay mới kết hôn vậy? Hơn nữa còn là vì xung hỉ cho ngươi. . . Trong mấy năm này, người trong nhà không giục trở về thành thân rồi lại kiến công lập nghiệp à?” Bình thường con cháu nhà có danh tiếng, đều đính hôn lúc mười bốn mười lăm tuổi thậm chí có người còn cưới vợ. Hắn lại không giống, ngũ đệ của hắn đều đã lấy vợ sinh con, là một trường hợp đặc biệt. Cái nàng chân chính muốn nói là: nếu hắn theo đúng tục lệ thành hôn sớm, nàng cũng sẽ không có chuyện gì.
Tập Lãng dừng ở trước một bụi hoa tươi đẹp, cười cười, “Không có thời gian trở về.”
“Mới là lạ.” Đương nhiên Hương Chỉ Toàn không thể nào tin vào được. Phụ thân của hắn là thủ phụ nội các đương thời trong triều, Binh bộ Thượng Thư —— những người này có thể sánh bằng tước vị Quốc Công, có thể có phân lượng hơn sao, muốn điều hắn hồi kinh còn không dễ dàng?
“Vậy nàng cảm thấy là chuyện gì xảy ra?” Hắn chậm rãi hỏi nàng.
Hương Chỉ Toàn bất đắc dĩ nhìn hắn. Nếu nàng mà biết, còn có thể hỏi hắn à?
Tập Lãng vừa muốn nói gì, Hàm Tiếu đã nhanh chân tới bẩm báo: “Tứ gia, Tứ nãi nãi, nô tỳ đã đưa Kim Xuyến trở về rồi, lão phu nhân phái Tân ma ma qua đây hỏi xem là chuyện gì xảy ra. Hơn nữa, còn bảo Tân ma ma mang Ngân Bình đến. Lúc này hai người họ đang chờ ở ngoài cửa để gặp ngài.”
Tân ma ma là quản sự trong sân lão phu nhân, Ngân Bình là một đại nha hoàn khác có vẻ ngoài xuất chúng trong phòng lão phu nhân.
Tập Lãng nói: “Để cho bọn họ qua đây.”
Hàm Tiếu nói vâng rồi đi.
Tập Lãng cất bước đi tới bàn ghế đá phía tây.
Bóng dáng của Tân ma ma cùng Ngân Bình xuất hiện ở bên trong cánh cửa vườn hoa nhỏ.
Hương Chỉ Toàn mất hứng nhìn bóng lưng của hắn —— cho nên đề tài trước đó phải kết thúc? Không định nói cho nàng biết? Hiếm lắm nàng mới có chút lòng hiếu kỳ. Chẳng qua, xem hắn ứng đối ra sao với người lão phu nhân phái tới, cũng có thể xem là một việc vui.