Chương 9
“Người vốn nên gả?” Tập Lãng cười khẽ, “Nơi đó có người vốn nên gả cho ta sao?”
Hắn chỉ hỏi ngược lại, thế nhưng Hương Chỉ Toàn lại hiểu được ý hắn. Hắn có bất đắc dĩ của hắn. Bất kể là Hương Khởi Toàn hay là nàng gả vào đây, đều không phải là quyết định của chính hắn.
“Là ta lòng dạ tiểu nhân.” Hương Chỉ Toàn áy náy cười cười, lúc này mới trả lời vấn đề của hắn, “Ta và nhị tỷ không hợp nhau từ nhỏ, bất luận chuyện thân thể nàng mắc bệnh hiểm nghèo là thật hay giả, ta cũng không lo lắng cho nàng. Mà nàng cũng không ưa thích gì ta.”
“Là bởi vì đích thứ hữu biệt?” Tập Lãng suy đoán nói.
Phụ thân của Hương Chỉ Toàn không đi theo con đường công danh. Nhưng Hương gia là gia đình quan lại có trăm năm lịch sử, tổ phụ của nàng đã từng nhập hàn lâm làm tới Đại Học Sĩ, trong dòng dõi như vậy, sự phân biệt của đích thứ lại càng rõ ràng.
Cẩn thận nghĩ lại mọi chuyện, nếu không phải vì Hương Khởi Toàn xảy ra sự cố, chắc chắn không tới Hương Chỉ Toàn gả cho hắn. Thậm chí có thể nói, Hương gia cũng không có ý định dùng con gái vợ cả gả đi xung hỉ. Loại sự tình này không cần phải dùng tới con vợ cả. Hoặc cũng có thể nói, con vợ cả như Hương Chỉ Toàn có thể có công dụng tốt hơn.
Nói cho cùng, từ đầu đến cuối lúc thành hôn, không ai biết được hắn có thể sống sót nổi không, thậm chí rất nhiều người đều chắc chắn hắn phải ch.ết. Nếu không phải tình hình hắn tệ như vậy, dựa vào điệu bộ của lão phu nhân, nhất định phải bà ta sẽ chọn một viên thịt mềm mà bà ta có thể dễ dàng chà xát làm thịt trong kinh này rồi quăng vào phòng hắn. Nhưng lại như thế này. Cho nên khi đó ít có vị quan viên nào trong kinh thành bằng lòng đưa nữ nhi vào Tập phủ, mà người nguyện ý thì lại không hợp ý lão phu nhân — Hương gia là chui vào khoảng trống này, lão phu nhân cũng đồng ý luôn.
Hương Chỉ Toàn lại đang hồi tưởng nguyên nhân khiến nàng và Hương Khởi Toàn không hòa thuận, “Hẳn là vì sự phân biệt giữa đích thứ.”
Sau đó lại thở dài, “Ai, nói như vậy hình như cũng không đúng. Từ sau khi cha nương qua đời, trưởng bối đối xử với ba tỷ muội chúng ta không khác nhau là mấy, là hai chúng ta không hiểu chuyện, lúc nào cũng không ngừng xung đột.”
Tập Lãng nửa trêu ghẹo nửa hỏi: “Không hiểu chuyện đến nỗi bị phạt quỳ ba tháng?”
Hương Chỉ Toàn nguýt hắn, ánh mắt lại buồn rầu nhìn về phía mành trướng đỏ tươi.
Ngày phong ba ấy, là ngày giỗ của phụ thân.
Lão thái thái mời người tới chùa làm làm pháp sự, sáng sớm, tỷ muội ba người phải theo trưởng bối tới trong chùa dâng nén hương.
Là sau khi thỉnh an lão thái thái xong, trước khi ra cửa, Hương Lệ Toàn và Hương Khởi Toàn đánh nhau. Hương Lệ Toàn là đại tỷ của Hương Chỉ Toàn.
Nguyên nhân hai tỷ tỷ đánh nhau, mãi về sau Hương Chỉ Toàn mới biết: sau khi nàng sinh ra, mẫu thân liền triền miên trên giường bệnh, qua mấy năm thì buông tay rời bỏ nhân gian, mẫu thân ốm ch.ết không mấy năm, phụ thân cũng bệnh qua đời. Lúc này, từ lão thái thái, cho tới đầy tớ già, ai cũng nói là nàng khắc phụ mẫu.
Chuyện như vậy, không ai dám nói ra trước mặt nàng, cho nên trước giờ nàng vẫn không hay biết.
Mà ở ngày giỗ đó của phụ thân, Hương Khởi Toàn nhắc tới chuyện này với Hương Lệ Toàn. Mỗi năm đến ngày này, tâm trạng Hương Khởi Toàn đều hết sức đau xót, đối với phụ thân nàng luôn tưởng niệm tới chân chân thực thực, khi đó lại không giữ mồm giữ miệng, thêm nữa sáng sớm hai tỷ muội đã có điều khắc khẩu, đương nhiên sẽ không buông tha đề tài có thể đâm vào tim Hương Lệ Toàn này.
Dẫu sao, Hương Lệ Toàn cùng Hương Chỉ Toàn là một mẹ sinh ra.
Dẫu sao, khi đó mẹ đẻ của Hương Khởi Toàn là Cổ di nương vẫn còn ở trong phủ, lại được lão thái thái khen ngợi, nàng có chỗ dựa nên không sợ.
Hương Lệ Toàn nghe Nhị muội nói càng ngày càng khó nghe, trong lòng cực kỳ tức giận, tát vào mặt nàng một cái, móng tay nhỏ dài kéo rách mặt của Hương Khởi Toàn.
Từ nhỏ Hương Khởi Toàn để ý nhất là vẻ ngoài, sờ thấy trên mặt mình có máu, suýt tý nữa là phát điên rồi, lập tức không chút suy nghĩ trở tay đánh lại.
Ba tỷ muội đều không dễ chọc, so ra, có thể nói Hương Lệ Toàn là người thành thật nhất, lúc đó hoàn toàn kinh ngạc tới ngây người — chuyện nàng có thể làm nhiều nhất cũng chỉ là tát một cái, nào có thể đánh nhau.
Cho nên chuẩn xác mà nói, không phải là đánh nhau, mà là Hương Lệ Toàn chịu đòn.
Mà lúc này Cổ di nương tiến tới kéo nghiêng một cái, không qua vài hơi thở, Hương Lệ Toàn đã vô cùng chật vật, thút thít xoay người vùng khỏi trói buộc của Cổ di nương, muốn chạy trốn ra cửa.
Hương Khởi Toàn từ phía sau đẩy mạnh nàng.
Hương Lệ Toàn không có phòng bị, lảo đảo ngã sấp xuống, trán đụng phải một bên góc bàn trà, lập tức đổ máu.
Tình hình loạn thành như vậy, đến nông nỗi này, lão thái thái mới vỗ bàn, muốn khiển trách hai tỷ muội.
Đến giờ phút nầy Hương Chỉ Toàn mới hồi phục tinh thần lại, trước chỉ có khiếp sợ, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Nàng cực kỳ tức giận, không quan tâm tới tiếng hô quát của lão thái thái, nhặt bình hoa lên quay sang đập tới mặt Hương Khởi Toàn. Nhưng vì còn nhỏ lực yếu, bình hoa chỉ đập phải đầu vai Hương Khởi Toàn.
Hương Khởi Toàn và Cổ di nương ăn sợ, người trước lập tức ra vẻ ủy khuất vô cùng, chảy nước mắt muốn đi tìm lão thái thái kể khổ.
Hương Chỉ Toàn nhìn đại tỷ đã hôn mê rồi, nha hoàn có gọi thế nào cũng không tỉnh, nàng cho rằng đại tỷ bị nhị tỷ đánh ch.ết, trong lòng bi thương, ngay sau đó giận dữ vọt tới trước mắt Hương Khởi Toàn đẩy ngã nàng ta, đè xuống đánh một trận. Hoàn toàn không có một cách thức nào mà cứ bất chấp như muốn đánh người tới ch.ết.
Lần này đến phiên toàn bộ những người ở đây chấn kinh. Trước khi một màn này xuất hiện, ai cũng biết Hương Chỉ Toàn chỉ là ngôn hành có hơi không hiền lành một chút, nhưng tính tình thì lại yếu ớt, hơn nữa còn mắc nhiều bệnh tật từ nhỏ, thân thể vô cùng yếu ớt, nằm mơ cũng chẳng ai nghĩ tới nàng lại có thể đánh người — thân thể nhỏ bé cỡ này, có đánh nhau cũng là bị người đánh. Nhưng giờ phút này, lại nghiễm nhiên biến thành con báo nhỏ liều mạng, muốn xé tươi Hương Khởi Toàn.
Cổ di nương phục hồi tinh thần lại trước, tự nhiên bà ta phải chạy tới kéo ra, bước nhanh về phía trước ôm lấy Hương Chỉ Toàn, muốn kéo nàng ra.
Hương Chỉ Toàn lại liều mạng tóm chặt tóc Hương Khởi Toàn, một tay kia vung lên, rút cây trâm trên đầu Cổ di nương ra, đâm lung tung về phía Cổ di nương.
Cổ của Cổ di nương bị đâm đau, xuất phát từ bản năng bị đau ắt phải tránh né, bà ta buông Hương Chỉ Toàn ra.
Hương Chỉ Toàn liền có chỗ để xử lí Hương Khởi Toàn, nắm cây trâm tàn nhẫn đâm xuống. Một khắc kia, nàng thật sự muốn giết Hương Khởi Toàn để đền mạng cho đại tỷ — nếu như ngay cả đại tỷ thân yêu nhất của nàng gặp chuyện không may, còn gì đáng để nàng sống trong cái nhà này? Sao nàng còn có thể sống tiếp?
Trong thời gian này Hương Khởi Toàn đã giẫy giụa nửa ngồi xuống, thấy tình thế không được tốt, vội vàng nghiêng người né tránh, cây trâm bén nhọn lướt qua cằm của nàng, máu liền chảy xuống.
Bọn nha hoàn trong phòng lão thái thái nhìn thấy máu tươi, rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, lần đầu tiên không đợi lão phu nhân lên tiếng đã đồng loạt xông tới. Còn náo loạn tiếp, nhất định sẽ xảy ra tai nạn ch.ết người. Tư thế liều mạng kia của Hương Chỉ Toàn, nào có ai không nhìn ra?
Rốt cuộc cũng kéo hai tỷ muội ra được.
Lão thái thái tức giận đến trắng mặt, liên tục vỗ bàn nói sao lại nuôi ra mấy thứ hàng lỗ vốn làm người ta mất mặt xấu hổ như vậy, không có lấy một đứa hiểu chuyện.
Hàng lỗ vốn – hẳn là từ trước đến nay lão thái thái đều luôn coi tỷ muội các nàng như vậy chứ gì.
Tới sau cùng, Hương Lệ Toàn và Hương Khởi Toàn coi như là lưỡng bại câu thương, chỉ có Hương Chỉ Toàn không bị thương chút nào. Bị phạt cũng chỉ có mình nàng — lão thái thái có là người thế nào đi nữa, cũng muốn để hai người bị thương kia dưỡng bệnh, không thể làm ầm ĩ thật để xảy ra án mạng.
Cứ như vậy, Hương Chỉ Toàn bị giam vào viện mà hồi phụ mẫu nàng còn sống ở, mỗi ngày bị phạt quỳ ở nhà chính.
Viện nhỏ bị bỏ không từ lâu, có thể dời đi đều đã bị dời đi, nàng muốn tìm thứ gì đó xem giết thời gian, cũng chỉ mỗi một quyển sách 《 Binh pháp Tôn Tử 》 không thể tạo hứng thú cho người ta là bị bỏ quên ở đầu giường. Khi đó nàng đã theo nữ tiên sinh đọc sách được mấy năm, có thể đọc xong lưu loát.
Trong suốt ba tháng đó, mỗi một ngày nàng đều vừa quỳ vừa đọc sách, từ lúc tia nắng ban mai chớm mở tới tận khi hoàn hôn quang lâm. Mấy bà tử nhìn nàng cũng đều biết đó là một kiểu cố chấp liều mạng khó lay chuyển, thêm nữa cũng không coi chuyện này là thật, vậy nên cứ để tùy.
Tới khi nghe mấy bà tử tán dóc, nàng mới biết được nguyên nhân đại tỷ và Hương Khởi Toàn đánh nhau.
Nghe xong mới thấy thật khó chịu nổi.
Lão thái thái quyết tâm muốn trừng phạt, thức ăn mỗi ngày của nàng đều là cơm canh đạm bạc. Mãi đến khi thân thể Hương Lệ Toàn chuyển biến tốt đẹp, mới mua chuộc rồi bà tử đưa cơm, giúp nàng ăn ngon hơn mỗi ngày.
Vết thương trên mặt Hương Lệ Toàn và Hương Khởi Toàn cũng không nhẹ, nếu không tìm được lương y điều trị, xem như bị phá tướng.
Lão thái thái vẫn còn trông cậy vào việc dùng hôn nhân của các nàng để giúp con đường làm quan của nhi tử thông thuận hơn, vậy nên tìm kiếm lương y khắp nơi, trị liệu vết sẹo trên mặt cho hai tỷ muội.
Vết thương trên trán của Hương Lệ Toàn là vì trầy da nghiêm trọng làm chảy máu nhiều, về sau chữa trị tốt là khỏi, dung mạo lại như ban đầu.
Vết sẹo trên mặt Hương Khởi Toàn khá nhiều — bị Hương Chỉ Toàn cái người vốn biết không đánh nhau cào lên mấy bàn tay, tình hình có thể tưởng tượng được. Lúc ban đầu nàng cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, cho rằng so với người đồng lứa thì mình đã hết rồi. Về sau nhận được thuốc tốt, vết sẹo từ chậm rãi mờ đi cho tới khôi phục như lúc ban đầu, chỉ có vết sẹo do bị cây trâm đâm ở trên cằm là quá sâu, không có cách nào phục hồi như cũ.
Cứ như vậy kết thù.
Đến sau lão thái thái dùng chuyện này mà nói, lấy Cổ di nương làm lý do khiến ba tỷ muội mâu thuẫn, đuổi ra khỏi phủ. Cổ di nương rời khỏi Hương gia không tới một năm, nghèo túng bệnh tật mà ch.ết.
Như vậy, Hương Khởi Toàn hận độc lão thái thái và Hương Lệ Toàn, Hương Chỉ Toàn.
Dưới ý hỏi dò của Tập Lãng, Hương Chỉ Toàn giải thích chuyện lớn năm đó cho hắn nghe, cuối cùng, còn có chút mờ mịt hỏi hắn: “Ta làm sai sao?” Lại tự hỏi tự trả lời, “Ta không ngờ được ah.” Khi đang nói chuyện, có một luồng khí nhẹ tảm mát từ một bên tóc mai tới sau tai.
Chính vào thời khắc này, tay của Tập Lãng đưa qua, nắm lấy bàn tay nàng.