Chương 8: Thiếu niên
Chân Bảo Lộ sững sờ nhìn hoa hải đường trước mắt.
Hoa hải đường kiều diễm, cùng những ngón tay thon dài cân xứng khá là đẹp mắt.
Chân Bảo Lộ tưởng Từ Thừa Lãng đã đi còn quay lại, tỉ mỉ nghe kỹ giọng nói, thì phát giác ra kém Từ Thừa Lãng rất nhiều. Chân Bảo Lộ xoay người lại, thấy trước mặt là một thiếu niên cao to, liền nhìn thẳng vào khuôn mặt hắn thật lâu.
Tuy nói hôm nay có nhiều người đến phủ Tề Quốc Cônglàmkhách, nhưng một số biểu ca biểu đệ nàng vẫn có thể nhận biết. Mà vị trước mặt này, mặc cẩm bào màu xanh ngọc, đầu đội ngọc quan, vóc dáng cao gầy, khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi. Và khuôn mặt này, cũng không hiểu trưởng thành thế nào, nhưng so với Từ biểu ca tao nhã còn tuấn tú hơn nhiều.
Hôm nay những vị thiếu gia có thể tới phủ Tề Quốc Công, có lẽ cũng có địa vị nhất định trongHoàngThành, mà nếu quả thật vị trước mặt đây là công tử thế gia huân quý, đời trước tại sao nàng không có chút ấn tượng nào cả?
Chân Bảo Lộ lấy lại tinh thần, thấy ánh mắt tối đen như mực của vị thiếu niên cũng đang nhìn mình chằm chằm, lập tức cảm thấy có chút sởn tóc gáy.
Chân Bảo Lộ lui hai bước về phía sau, hít sâu một hơi, mới nói: "Ta... Ta không cần."
Vị thiếu niên thoáng nhíu mày.
Chân Bảo Lộ liếc nhìn, tuy rằng đối phương xem đẹp mắt, nhưng rốt cuộc vẫn là dáng vẻ của một thiếu niên, đẹp hơn nữa cũng vẫn còn trẻ tuổi đi. Hơn nữa bộ dáng nhíu mày rất đáng sợ nha.
Chân Bảo Lộ không nói gì nữa, chỉ nhấc làn váy lên, xoay người chạy tới hướng U U Hiên của mình.
Chạy một hồi, Chân Bảo Lộ mới dừng lại xoay người liếc nhìn xem, thấy vị thiếu niên kia không có đuổi theo, lúc này liền thở dài nhẹ nhõm một hơi. Sau đó Chúc ma ma đến tìm nàng, gương mặt tròn trịa lo lắng, hỏi: "Sao tiểu thư không dẫn theo Hương Hàn và Hương Đào, Từ công tử đâu rồi?"
Khi Chân Bảo Lộ gặp Từ Thừa Lãng sẽ rất thích cùng hắn ở chung một chỗ, tất nhiên lúc này Chúc ma ma cũng nghĩ đến như thế.
Chân Bảo Lộ mím môi nói: "Ta không có đi chung với biểu ca..." Nàng không muốn nói đến hắn nên nói tránh đi, "Tỷ tỷ đâu? Tỷ tỷ chưa trở về sao?"
Tình cảm hai tỷ muội nhiều ngày qua rất tốt, Chúc ma ma nhìn thấy cũng rất vui. Tiểu thư nhà bà xưa nay chỉ thích chơi cùng với Từ công tử, bây giờ trước mắt lại chỉ nhớ tới Tứ tiểu thư, ngay cả vị Đại Biểu Ca cũng không để ý tới, quả thật ngạc nhiên.
Chúc ma ma nói: "Tứ tiểu thư còn ở trong phòng trước cùng Tiết lão thái thái."
Tiết lão thái thái...
Chân Bảo Lộ có hơi ưu sầu. Nàng biết tuy rằng nhìn Tiết lão thái thái rất nghiêm khắc, nhưng là thật lòng đối tốt với tỷ tỷ. Đời trước nàng không ưa người của phủ An Quốc Công, nên mỗi lần họ tới, nàng đều tìm đủ loại lý do để tránh mặt.
Lúc này, nàng muốn đi qua xem một chút sao?
Nghĩ đến biểu hiện của tỷ tỷ trước mặt ngoại tổ mẫu của mình, thì có thể hiểu được, không phải là thân ngoại tôn nữ (cháu gái ruột) của bà, mặc dù bản thân mình sẽ rất nhu thuận, chưa chắc Tiết lão thái thái cũng sẽ thích mình.
Nhưng nàng đã không phải là một đứa nhỏ nữa rồi, cũng không thể tùy theo tính tình mà hành động chứ?
Chân Bảo Lộ không suy nghĩ quá nhiều, liếc mắt một cái nói với Chúc ma ma: "Ta đây cũng đi gặp ngoại tổ mẫu." Ngay su đó lập tức quên mất vị thiếu niên tuấn mỹ vừa rồi.
Chúc ma ma nghe xong sững sờ, rất nhanh đã lấy lại tinh thần nói: "Nô tỳ đưa tiểu thư qua đó."
Chân Bảo Lộ gật đầu nói được, liền cùng Chúc ma ma đi tới phòng trước.
Ở phòng trước, Chân lão thái thái phủ Tề Quốc Công đang ngồi trên ghế bành gỗ lê, nói chuyện vùng với Tiết lão thái thái phủ An Quốc Công. Mà Chân Bảo Quỳnh mặc áo váy ngắn màu lam nhạt lẳng lặng ngồi bên cạnh Tiết lão thái thái, nhu thuận trả lời.
Tiết lão thái thái biết ngoại tôn nữ có tri thức hiểu lễ nghĩa, tính tình lại ôn hòa, mà Chân lão thái thái cũng thích những cô nương đoan trang hào phóng, lão thái thái cũng không có bởi vì Chân Bảo Quỳnh mất nương từ nhỏ mà xem nhẹ nàng. Lúc này liền hỏi bài tập của Chân Bảo Quỳnh, Chân lão thái thái tán dương: "Tạ phu tử nói qua với ta nhiêu lần, theo tư chất của Quỳnh nhi, sang năm thi vào trường nữ học là không thành vấn đề."
Năm nay Chân Bảo Quỳnh mười một tuồi, sang năm mới sẽ là mười hai, mười hai tuổi có thể thi trường nữ học. Ở trường nữ họa học tiếp ba năm, nếu có thành tích xuất sắc, đối với việc hôn sự cũng có ích rất nhiều.
Chân lão thái thái nói mấy câu, hiển nhiên là yêu thương Chân Bảo Quỳnh, và ngày thường cũng rất quan tâm tới nàng.
Tiết lão thái thái nghe xong cũng thấy vừa lòng, vỗ vỗ mu bàn tay của ngoại tôn nữ nói: "Đừnglàmcho ngoại tổ mẫu thất vọng."
Chân Bảo Quỳnh có hơi ngượng ngùng.
Lúc này Chân Bảo Lộ đi vào phòng trước, nhìn thấy hai vị lão thái thái đều tươi cười từ ái, còn tỷ tỷ nàng đang nhu thuận đứng bên cạnh Tiết lão thái thái, đúng là một cảnh tượng vô cùng hòa thuận ấm áp.
Biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Bảo Lộ ngừng lại, thấy vô cùng hâm mộ. Trong trong trí nhớ của nàng, vị tổ mẫu này chưa bao giờ cười với nàng như vậy, cũng không có tỏ ra kiêu ngạo khi khen nàng.
Bất quá là nàng có cái gì khiến người ta kiêu ngạo đâu chứ?
Ánh mắt Chân Bảo Lộ ảm đạm, đột nhiên không muốn đi vào nữa.
Nhưng đến củng đến rồi, không có đạo lý nào lại nửa đường bỏ cuộc. Chân Bảo Lộ thẳng sống lưng, chậm rãi đi đến trước mặt hai vị lão thái thái, hướng tới Chân lão thái thái gọi "Lão tổ tông", rồi sau đó mớilàmlễ chào với Tiết lão thái thái, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên ý cười dịu dàng, nói: "Tiểu Lộ gặp qua ngoại tổ mẫu."
Chân lão thái thái nhìn tiểu tôn nữ trắng ngần trước mặt, ngày thường trắng nõn đáng yêu, xác thực khiến người ta yêu thích, nhưng tính tình thì...nghĩ đến tính tình cháu gái, Chân lão thái thái nhíu mày, nhưng vì có Tiết lão thái thái ở đây, bà cũng không tiện trở nên quá lạnh nhạt với Chân Bảo Lộ, hôm nay Tiết lão thái thái lại đây, cháu gái này của bà cũng không có giống trước kia, không quy củ không chịu tiếp khách, giờ còn chủ động qua đây, thật ra cũng là một đứa nhỏ tương đối nhu thuận.
Chân lão thái thái không thích cháu gái này, huống chi Tiết lão thái thái cũng không phải ngoại tổ mẫu ruột thịt.
Nhưng Tiết lão thái thái biết Từ Thị đối đãi rất tốt với Chân Bảo Quỳnh, trong lòng bà vô cùng cảm kích Từ Thị. Vì mặt mũi của Từ Thị, Tiết lão thái thái xưa nay uy nghiêm, giờ lại mỉm cười với Chân Bảo Lộ nói: "Đứa nhỏ này, càng lớn càng biết điều."
Chân Bảo Quỳnh cũng thấy kinh ngạc, thái độ muội muội đối với mình trước đó, nàng đã rất vui vẻ, hiện nay thế nhưng muội muội lại thay đổi thái độ ngày xưa, rất ngoan ngoãn khéo léo tới gặp tổ mẫu, càng khiến cho Chân Bảo Quỳnh kích động, nên kéo muội muội đến đứng gần Tiết lão thái thái hơn.
Một hành động này khiến cho Tiết lão thái thái phải nhíu mày. Thầm nghĩ quan hệ hai tỷ muội như thế nào đã trở nên tốt hơn như vậy rồi hả?
Tiết lão thái thái biết, tính tình ngoại tôn nữ của bà quá mức ôn hòa, mà Chân Bảo Lộ thì được nuông chiều từ bé, khó tránh sẽ khi dễ ngoại tôn nữ của bà. Nhưng hôm nay xem ra, tiểu cô nương này ở trước mặt tỷ tỷ tỏ ra thật là dịu ngoan, không chút nào giống như giả vờ.
Hơn nữa...
Tiết lão thái thái vừa liếc nhìn Chân Bảo Quỳnh, thấy ngoại tôn nữ cười vui vẻ, hiển nhiên rất để ý đến vị muội muội này. Thôi, nếu ngoại tôn nữ của bà thích, bà liền chiều theo tâm ý của nàng.
Bởi vậy, Tiết lão thái thái càng nhìn Chân Bảo Lộ càng thấy thuận mắt, tiểu cô nương mặc một thân áo váy ngắn trắng mịn, trang điểm tinh xảo đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn xinh đẹp, con mắt vừa tròn vừa to, thậtlàmngười ta ưu thích.
Tiết lão thái thái tươi cười chân thành nói: "Đứa nhỏ này, ngày thường cũng thật chỉnh tề."
Chân lão thái thái nghe vậy mới nhìn thoáng qua bản thân cháu gái. Bộ dạng đúng thật xinh đẹp, nhưng dưới cái nhìn của bà, điều quan trọng nhất của một cô nương không phải bộ dạng xinh đẹp, mà là có tri thức hiểu lễ nghĩa đoan trang hào phóng.
Chân Bảo Lộ cũng không phải là một đứa bé tám tuổi thật sự, ánh mắt của hai lão thái thái nhìn mình, nànglàmsao không biết?
Tiết lão thái thái vì nể mặt tỷ tỷ, cũng không hề bày sắc mặt cho nàng xem. Hơn nữa thời điểm khen nàng, đúng là xuất phát từ thật lòng.
Về phần vị tổ mẫu này của nàng, có lẽ ấn tượng bản thân trong lòng bà quá kém, nếu muốn thay đổi, vẫn phải cần chút thời gian.