Chương 18: Chọn ngựa

Chân Bảo Lộ đang nhìn Từ biểu ca, lại không biết hai vị biểu ca phủ An Quốc Công bỗng nhiên xuất hiện. Thì ra hôm nay Từ Thừa Lãng hẹn hai huynh đệ bọn họ cùng nhau cưỡi ngựa. Tay nàng đang tính buông rèm xuống thì dừng lại, tiếp tục nhìn vài lần, thấy dáng vẻ hai vị Tiết biểu ca đều có khí phách, tư thế oai hùng rạng rỡ.


Mà Tiết Đại Biểu Ca...
Chân Bảo Lộ ỷ vào bản thân nhỏ tuổi, tùy ý nhìn loạn cũng không lo lắng.


Lúc trước toàn thấy hắn mặc y phục màu lam, không ngờ hôm nay lại mặc một thân y phục màu trắng, bên eo đeo thắt lưng bản to gấm vân nam, mái tóc đen dùng ngân quan nạm ngọc cố định. Nhìn lên, vị Đại Biểu Ca này có lông mày dài gần chạm đến tóc mai, gương mặt như ngọc, quả nhiên là chi lan ngọc thụ, mát mẻ tao nhã. Nhìn ánh mắt, cái mũi và miệng của Đại Biểu Ca lúc này, xác thực so với người khác thì trưởng thành hơn nhiều. Chân Bảo Lộ biết, không phải người nào cũng mặc được màu trắng, cũng không phải tất cả nam tử mặc vào y phục màu trắng là đều sẽ có tác phong nhanh nhẹn.


Chân Bảo Lộ không thể không thừa nhận, dù cho lúc này nàng dùng ánh mắt soi mói để nhìn, cũng hiểu được bộ dạng vị Đại Biểu Ca này thật sự rất xuất sắc.
Khó trách hắn trong ngày thường ăn mặc giản dị.
Chân Bảo Lộ thầm nghĩ.


Từ Thừa Lãng đang nói chuyện cùng Tiết Đàm, đột nhiên nghe Tiểu Biểu Muội kêu lên "ai ui", lúc này mới xoay người lại, thấy Tiểu Biểu Muội nhăn mày xoa trán, giống như bị đụng vào đâu rồi. Đây chính là hậu quả của sự không nghe lời, đã nói đừng ló đầu ra, mà không chịu nghe. Vẻ mặt Từ Thừa Lãng khẩn trương bảo phu xe dừng lại bên đường, hướng tới hai huynh đệ phủ An Quốc Công nói: "Ta đi xem Lộ biểu muội thế nào rồi."


Tiết Đàm cũng rất yêu thích Tiểu Biểu Muội này, liền nói ngay: "Ừ, nhanh đi nhìn xem."
Từ Thừa Lãng đem ngựa ngừng bên cạnh xe, kéo rèm lên gọi: "Lộ biểu muội."


available on google playdownload on app store


Trong xe ngựa Chân Bảo Lộ có nha hoàn Hương Hàn đang xoa trán cho nàng, lúc này xe ngựa ngừng lại, rồi nghe được giọng nói của Từ Thừa Lãng, liền nghiêng đầu ngượng ngùng nói: "Ta không sao."


Không cẩn thận va trúng thôi, thật sự không có chuyện gì, nhưng tiểu cô nương luôn sợ đau, làn da còn mềm mại. Thật ra thái độ Từ Thừa Lãng có hơi chút cứng cỏi, đưa tay duỗi vào, vén tóc trên trán nàng ra, nhìn thấy cái trán trơn bóng trắng nõn đã đỏ ửng lên, liền cảm thấy hơi tự trách. Từ Thừa Lãng dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng sờ, lại thấy hai mắt Tiểu Biểu Muội đẫm lệ mờ mịt, rõ ràng rất đau, liền nói ngay: "Muội xem muội đó..." Giọng điệu trách cứ, nhưng động tác theo bản năng lại nhẹ hơn.


Chân Bảo Lộ vội nói: "Dạ, là muội sai."
Xong nói tiếp, "Chúng ta đi nhanh lên, đừng nán lại nữa."
Từ Thừa Lãng rút tay về, nhìn Tiết Nhượng và Tiết Đàm đang đứng một bên chờ bọn hắn, cũng không tiện tiếp tục nói nữa, nói với Chân Bảo Lộ: "Được rồi."


Đợi đến khi thấy Từ Thừa Lãng buông rèm xuống, Chân Bảo Lộ mới thở phào, giơ tay sờ sờ cái trán. Đúng là rất đau.
Bên cạnh truyền đến âm thanh quái gở của Từ Tú Tâm.
"...Thật phiền phức."


Chân Bảo Lộ không có tâm tư cùng một tiểu cô nương đấu võ mồm, bất quá đã bị bài học kinh nghiệm, cũng không còn dám vén rèm lên nhìn ra bên ngoài nữa.
.


Đến sân ngựa Tây Giao, Chân Bảo Lộ và Từ Tú Tâm cùng lúc muốn xuống xe. Từ Tú Tâm thấy Chân Bảo Lộ muốn đi xuống, liền xông lên giành trước. Chân Bảo Lộ nghĩ vị tiểu biểu tỷ này rất ghi thù nha, sau đó mới được Từ Thừa Lãng đỡ xuống xe ngựa.


Từ Thừa Lãng lại giơ tay vén tóc ở trán của Tiểu Biểu Muội ra, thấy cái trán đỡ hơn rồi, bất quá vẫn còn hơi đỏ, nhân tiện nói: "Ta đã kêu Song Thụy trở về lấy thuốc mỡ, nhịn thêm tí nha." Song Thụy là gã sai vặt bên người Từ Thừa Lãng.


Chân Bảo Lộ cười nói: "Không cần, cũng không nghiêm trọng như thế."
Từ Thừa Lãng mỉm cười: "Khách sáo với ta như vậy làm gì?"


Cũng đúng. Chân Bảo Lộ rũ mắt xuống, đời trước nàng chính là như vậy, không e dè hưởng thụ việc người khác đối tốt với mình. Từ Thừa Lãng cũng là như thế, khi đó nàng không có tim không có phổi, chỉ lo đến bản thân mình, cho tới bây giờ cũng sẽ không lo lắng vì người khác, chỉ hi vọng tất cả mọi người đều chiều theo ý mình.


Thấy Tiểu Biểu Muội không nói, Từ Thừa Lãng nghĩ tới điều gì, lại nói: "Tiểu Lộ, đừng giận biểu ca nữa, được không?"
Chân Bảo Lộ lầm bầm: "Ta không có giận..."
Từ Thừa Lãng cười nói: "Ngươi có."


Được rồi. Cho tới bây giờ nàng vẫn không thể gạt được vị biểu ca này. Chân Bảo Lộ suy nghĩ, cảm thấy cứ cứng rắn chặt đứt quan hệ giữa nàng và Từ Thừa Lãng, xác thực có chút không ổn. Đều là biểu huynh muội thân cận, ngày thường luôn muốn tìm gặp nhau. Thôi, bình thường nàng chú ý chút là tốt rồi. Nghĩ như vậy Chân Bảo Lộ mới tươi cười nói: "Được, ta và biểu ca làm hòa."


Từ Thừa Lãng thế này mới nói: "Ừ."


Sau đó Chân Bảo Lộ đi theo Từ Thừa Lãng đến chuồng chọn ngựa, tuy rằng Từ Tú Tâm không thích mùi hôi, nhưng thấy Chân Bảo Lộ cũng đi, liền giống như khẽ cắn môi giận dỗi đi tới. Cùng nhau chọn ngựa còn có hai huynh đệ Tiết Nhượng và Tiết Đàm, mới vừa rồi ở trên xe ngựa, Chân Bảo Lộ còn chưa chào hỏi, lúc này nhìn thấy, tất nhiên không thể mất đi cấp bậc lễ nghĩa, vì thế nói với hai người họ: "Đại Biểu Ca, Nhị biểu ca."


Tiết Đàm cười gật đầu, lại hỏi: "Mới vừa rồi còn đau không?"


Chân Bảo Lộ đối với người của phủ An Quốc Công đều rất có hảo cảm, lúc này thấy Tiết Đàm quan tâm nàng như vậy, nhình ánh mắt hàm chứa nụ cười ôn hòa của hắn, ngượng ngùng nói: "Đa tạ Nhị biểu ca quan tâm, đã hết đau rồi." Nàng dừng một chút, lại hỏi, "Sao hôm nay Nghi Phương biểu tỷ không đến?"


Tiết Đàm nói: "Nàng có bài tập phải làm, không đến được."
Tuy rằng hiểu được, nhưng Chân Bảo Lộ vẫn thất vọng "Ồ" một tiếng, sau đó cũng không hỏi nữa, mở to mắt quan sát Tiết Nhượng đứng bên cạnh Tiết Đàm nãy giờ không nói gì.


Nếu đổi lại là người bên ngoài, nàng nhìn như vậy nhất định hắn sẽ tán gẫu cùng nàng vài câu, nói như thế nào cũng là biểu huynh muội mà. Nhưng vị Đại Biểu Ca này giống như không có để ý vậy. Chân Bảo Lộ cũng không thèm, liền đi theo Từ Thừa Lãng chọn ngựa.


Chân Bảo Lộ tuổi còn nhỏ, cũng không học qua cưỡi ngựa, lúc này chọn là để lát nữa cho Từ Thừa Lãng cưỡi.


Chân Bảo Lộ chọn một con ngựa màu nâu đậm, mà Từ Tú Tâm lại lôi kéo Từ Thừa Lãng nói: "Ca ca, con này tốt nè, nhìn xem, bộ dạng rất đẹp nha." Từ Tú Tâm chỉ vào một con ngựa toàn thân màu trắng, ánh mắt nhìn Chân Bảo Lộ khiêu khích.


Từ Thừa Lãng bị hai tiểu cô nương kẹp ở giữa, nhất thời thấy khó xử, không biết phải chọn thế nào.


Tất nhiên Chân Bảo Lộ có thể nhìn ra Từ Thừa Lãng khó xử, nếu hắn chọn con màu nâu, Từ Tú Tâm sẽ tức giận với nàng cả ngày cho xem. Chân Bảo Lộ không muốn cáu gắt cùng Từ Tú Tâm, nếu thật sự muốn đấu võ mồm với nàng ta, thì âm thầm sẽ tốt hơn. Chân Bảo Lộ nói: "Tú Tâm biểu tỷ chọn con ngựa này được lắm, Từ biểu ca hãy cưỡi con bạch mã này đi."


Ngựa trong chuồng này đều là ngựa tốt, Chân Bảo Lộ và Từ Tú Tâm mặc dù là tiểu cô nương không hiểu về ngựa, bất quá ánh mắt chọn ngựa ngược lại không tệ. Từ Thừa Lãng hiểu được hai tiểu cô nương có mâu thuẫn với nhau rất sâu đậm, tất nhiên hắn không muốn khiến cả hai không vui. Hơn nữa hắn có chút không ngờ, ngày xưa tính tình của cả hai đều cực kì ngang bướng, nửa bước cũng không chịu nhường nhau, nhưng lúc này Tiểu Biểu Muội lại... Từ Thừa Lãng liếc nhìn gương mặt của Tiểu Biểu Muội, thấy khóe miệng nàng tươi cười, nhón chân vỗ về con ngựa màu nâu, trong mắt tràn đầy thích thú. Hoàn toàn không có chút nào tức giận.


Thật sự không muốn tranh giành.
Lúc này Từ Thừa Lãng mới yên tâm, chọn con bạch mã mà muội muội chỉ.


Chân Bảo Lộ là thật sự thích con ngựa màu nâu. Con ngựa này dường như phảng phất có linh tính, một đôi mắt màu đen lẳng lặng nhìn nàng. Đáng tiếc nàng không biết cưỡi ngựa, bằng không nàng liền chọn nó rồi. Chân Bảo Lộ tiếc nuối vỗ vỗ vài cái, nhẹ giọng nói: "Ngoan lắm, ta không buồn, chờ sau này ta học cưỡi ngựa, sẽ chọn ngươi được không?"


"Lộ biểu muội."
Hả?


Chân Bảo Lộ nghe có người đang gọi nàng, không phải là tiếng của Từ Thừa Lãng, nghiêng đầu nhìn, đúng là Tiết Nhượng chưa từng nói câu nào cùng nàng cả nửa ngày nay. Tính tình Chân Bảo Lộ luôn so đo, người khác không thương không quan tâm nàng, nàng cũng không thèm, sẽ không chủ động đi bắt chuyện. Lúc này thấy Tiết Nhượng chủ động gọi nàng, nàng cũng không có khó chịu, chỉ khách sáo nói: "Đại Biểu Ca."


Tiết Nhượng giống như không thấy vẻ mặt Tiểu Biểu Muội không vui, chỉ giơ tay sờ sờ lông bờm của con ngựa màu nâu, lúc nãy Chân Bảo Lộ cũng rất muốn sờ, nhưng vóc dáng đứng sờ không tới. Tiết Nhượng cúi xuống nhìn thoáng qua đỉnh đầu của Tiểu Biểu Muội, chậm rãi nói: "Lộ biểu muội chọn con ngựa này tốt lắm."


Giọng nói của thiếu nhiên trong veo trơn tru như ngọc, trầm thấp dễ nghe.
Chân Bảo Lộ chớp chớp mắt to, nhất thời cũng không so đo thái độ mới vừa rồi của hắn. Trên mặt tiểu cô nương tràn đầy sự vui sướng, nàng giơ tay nắm lấy ống tay áo của Tiết Nhượng, hỏi: "Thật sao?"


Có lẽ bị nụ cười của nàng thu hút, thái độ của Tiết Nhượng cũng ôn hòa hơn, cặp mắt hàm chứa ý cười nhợt nhạt, nói: "Ừ."


Tiết Đàm đứng một bên cũng cười nói: "Lộ biểu muội, vị đại ca này của ta cưỡi ngựa rất lợi hại, ánh mắt xem ngựa tất nhiên cũng không sai được, nếu hắn nói tốt, vậy khẳng định là rất tốt rồi."
Chân Bảo Lộ càng cảm thấy vui mừng "Ừ" một tiếng.


Tiết Nhượng nhìn thoáng qua con bạch mã của Từ Thừa Lãng, sau đó thản nhiên thu hồi ánh mắt, nhìn Chân Bảo Lộ nói: "Ta còn chưa chọn ngựa. Nếu Lộ biểu muội không ngại, ta có thể cưỡi con này không?"
Tiết Nhượng muốn chọn con ngựa của nàng!


Tuy nói nàng tiếp xúc không nhiều lắm với vị Đại Biểu Ca này, nhưng cũng biết hắn không phải thích xen vào chuyện của người khác, cũng không thích nói chuyện nhiều, nhưng tâm ý rất là tốt bụng, lần trước xỏ giày lại cho nàng. Lúc này Chân Bảo Lộ biết, hiểu rằng đại khái là Đại Biểu Ca muốn giải vây cho nàng, hoặc là nhìn thấy nàng thích con ngựa này, nên không muốn để nàng buồn.


Chân Bảo Lộ nhìn vào ánh mắt của thiếu niên tuấn tú vô song, thấy chỗ đuôi lông mày nhàn nhạt ôn hòa, nghĩ tới lời của tỷ tỷ, Đại Biểu Ca đúng là như vậy.
Lúc này không chút do dự, giọng nói trong veo: "Không ngại, Đại Biểu Ca cưỡi đi."






Truyện liên quan