Chương 33: Canh hai - Mật đào
"... Ca ca, đó không phải là Lộ biểu muội sao?"
Trên xe ngựa, tiểu cô nương mặc một thân váy ngắn màu xanh lục chép miệng nói.
Hôm nay tiểu cô nương này cũng đưa tỷ tỷ Từ Tú Tâm đi thi. Nhìn thấy Chân Bảo Lộ hóng mát dưới tàng cây, Từ Tú Tâm bất giác chu môi, giống như đối phương thiếu nàng ta mấy trăm lượng bạc ròng vậy đó.
Đương nhiên Từ Thừa Lãng biết, hôm nay Chân Bảo Quỳnh cũng tới thi, mà Tiểu Biểu Muội quan hệ cùng tỷ tỷ tốt như vậy, tự nhiên sẽ cùng nhau đến. Thật ra cũng đã mấy ngày rồi hắn không gặp nàng...
Ánh mắt Từ Thừa Lãng nhu hòa, nhìn Tiểu Biểu Muội ngồi ở chỗ kia, đang muốn đi qua lên tiếng gọi, lại nhìn thấy bên cạnh nàng còn có một thiếu niên. Ánh mắt Từ Thừa Lãng khựng lại, nghĩ một năm qua, thanh danh của vị Tiết Đại công tử này ở thư viện Bạch Lộ, có thể nói là không lên tiếng mà bỗng nhiên nổi tiếng, hơn nữa nghe nói ngay cả Lư tiên sinh xưa nay mắt cao hơn đầu đặc biệt thu hắn làm môn hạ.
Từ Thừa Lãng cũng từng đi thăm hỏi Lư tiên sinh vài lần, biết ông tuyên bố không thu đồ đệ. Hắn nguyên tưởng rằng Lư tiên sinh là thật lòng không thu, nhưng không ngờ chỉ do bản thân mình không lọt nổi vào mắt của ông thôi. Mà Tiết Đại công tử, lại khiêm tốn như vậy. Đổi lại người bên ngoài, trở thành môn hạ của Lư tiên sinh, còn không đi khoe ra?
Trách không được kỵ xạ của Tiết Nhượng lợi hại như vậy.
Bất quá suy cho cùng thư viện Bạch Lộ là chỗ đọc sách, có nhiều võ nghệ đi nữa, cũng không bằng đọc sách thật tốt.
Nhưng không thể không nói, Từ Thừa Lãng vẫn thật lòng bội phục Tiết Nhượng, dù sao hắn thật có chỗ hơn người.
Từ Thừa Lãng nói với Từ Tú Tâm trên xe ngựa: "Muốn cùng ta đi xuống không?"
Gặp Chân Bảo Lộ sao?
Từ Tú Tâm than thở, vốn không muốn đi, nhưng nghĩ đã nhiều ngày không đấu võ mồm cùng Chân Bảo Lộ, liền cùng nhau xuống xe ngựa. Vừa xuống xe ngựa, bắt đầu oán giận: "Nóng ch.ết đi mất, nóng ch.ết rồi."
Từ Thừa Lãng bất đắc dĩ, lại lấy ra hai trái mật đào đã rửa sạch trong xe ra.
Từ Tú Tâm nhìn đại ca như vậy, thì bất mãn nói: "Phủ Tề Quốc Công không thiếu hai trái đào."
Từ Thừa Lãng mỉm cười nói: "Thời tiết nóng như vậy, cũng không biết Lộ biểu muội có mang nước hay không. Nếu là không mang nước, vừa vặn có thể giải khát."
Từ Tú Tâm lại bất mãn hừ hừ vài tiếng, thầm nghĩ trong lòng đại ca chỉ nhớ tới Chân Bảo Lộ, ngay cả muội muội ruột là nàng cũng không bẳng người ta. Nàng phiền nhiễu một hồi, lúc này mới cùng Từ Thừa Lãng đi đến dưới cây nhãn lồng.
Mà Chân Bảo Lộ cũng nhìn thấy hai huynh muội Từ Thừa Lãng đi tới, tuy là biểu ca, nhưng nàng ngồi vẫn không được lễ phép, vì thế đứng lên nói: "Từ biểu ca."
Chân Bảo Lộ đúng là lúc đang trưởng thành, sau lễ mừng năm mới nữa năm, lại cao hơn một chút. Tiểu cô nương mặc một thân váy ngắn màu hồng nhạt, chải búi tóc song loa, trâm hoa châu tinh xảo, mắt hạnh má đào, da trắng như tuyết môi đỏ mọng, mơ hồ có thể nhìn ra phong thái thiếu nữ xinh đẹp ngày sau rồi.
Từ Thừa Lãng mỉm cười nhìn nàng, nói: "Ta biết hôm nay Lộ biểu muội nhất định sẽ đến, không ngờ ngươi quả thật ở nơi này, chắc ngươi không mang nước, đây là ta..." Từ Thừa Lãng muốn đưa nàng trái đào, đột nhiên nhìn thấy dưa hấu trên tảng đá, vỏ dưa hấu ăn còn dư lại, lúc này ý cười tan bớt, thì đã hiểu nhìn về phía thiếu niên bên cạnh Tiểu Biểu Muội, "... Nhưng thật ra Tiết huynh đã suy nghĩ rất chu đáo."
Tiết Nhượng chỉ cười nhẹ, ngược lại không nói gì.
Chân Bảo Lộ nhìn thấy hai trái đào trong tay Từ Thừa Lãng ---- chỉ là mới vừa rồi ăn hai miếng dưa hấu, lúc này nàng ăn không nổi nữa.
Một mặt Từ Tú Tâm không thích đại ca đối tốt với Chân Bảo Lộ, một mặt lại không thích Chân Bảo Lộ tỏ ra bộ dáng không chú ý tới đại ca, vì thế đoạt lấy hai trái đào trong tay Từ Thừa Lãng, vẻ mặt kiêu căng nói: "Nếu Lộ biểu muội đã ăn dưa hấu, cầm trái đào sợ là không ăn được, đại ca, chúng ta tự mình ăn là được rồi."
Từ Thừa Lãng cho nàng trái đào, rốt cuộc vẫn là ý tốt, lúc này Chân Bảo Lộ cũng không so đo tính tình với Từ Tú Tâm, chỉ nói với Từ Thừa Lãng: "Vẫn là cám ơn Từ biểu ca."
Tiểu Biểu Muội nhu thuận hiểu chuyện, là một chuyện tốt, nhưng Từ Thừa Lãng cảm thấy khoảng cách giữa hai người bất tri bất giác không thân thiết nữa. Ngày xưa nàng làm gì mà lễ phép cảm tạ như vậy, lần nào cũng thấy là đương nhiên, nhưng hắn thấy nàng vui vẻ, cũng vui vẻ theo. Lúc muội muội và nàng cáu kỉnh, cũng sẽ quấn quít lấy hắn hỏi, rốt cuộc là để ý Tú Tâm nhiều hơn, hay nàng nhiều hơn. Hắn chọn không được, nàng liền khóc nhè.
Bởi vậy, nguyên là ngồi dưới tàng cây hóng mát là Tiết Nhượng và Chân Bảo Lộ, lúc này lại nhiều thêm hai người.
Từ Tú Tâm không muốn ngồi chung với Chân Bảo Lộ, nhưng chỗ này mát mẻ, vừa nghĩ tới trời nắng chang chang, Từ Tú Tâm đành nhịn xuống sự bất mãn với Chân Bảo Lộ.
Đến khi tiếng chuông trong trường nữ học vang lên, Chân Bảo Lộ mới mỉm cười, vui vẻ đứng lên, nói với Tiết Nhượng bên cạnh: "Tỷ tỷ thi xong rồi."
"... Ừ."
Tiết Nhượng khẽ vuốt cằm, cũng đứng lên theo.
Chỉ chốc lát sau, nhóm tiểu cô nương hôm nay tham gia thi đều đi ra. Chân Bảo Lộ đã sớm không kiềm chế nổi, thấy tỷ tỷ đi ra, liền vội vội vàng vàng chạy tới, nắm tay Chân Bảo Quỳnh hỏi: "Tỷ tỷ, thế nào rồi?"
Sắc mặt Chân Bảo Quỳnh so với lúc đi vào tốt hơn nhiều, nàng ta nói: "Mới đầu xác thực có hơi căng thẳng, cũng may lúc trước Tạ phu tử chỉ điểm vài thứ..." Tính tình Chân Bảo Quỳnh dịu ngoan khiêm tốn, nhưng ở trước mặt muội muội, cũng ăn ngay nói thật, ý tứ đó là thi rất thuận lợi.
Chân Bảo Lộ dựa vào trí nhớ của kiếp trước, tự nhiên sẽ biết tỷ tỷ thuận lợi thông qua, nhưng vẫn còn có chút khẩn trương, dù sao đời này có một số việc phát sinh đã không giống kiếp trước. Hiện nay nghe tỷ tỷ nói như vậy, Chân Bảo Lộ tươi cười dào dạt nói: "Vậy thì tốt rồi, nhất định sẽ thuận lợi."
Kỳ thi vào trường nữ học chia làm sáu môn, thi ba ngày, hôm nay là ngày đầu, còn có một môn. Cũng như thế, tất nhiên không có khả năng hồi phủ dùng bữa.
Từ Thừa Lãng liền đề nghị: "Gần bên thư viện có Trạng Nguyên lâu cũng không tệ, nơi đó có món vịt nướng ăn rất ngon. Lộ biểu muội, nếu không chúng ta tới đó dùng cơm trưa đi?"
Chân Bảo Lộ cũng đói bụng, liền hỏi ý tỷ tỷ và hai vị đường tỷ còn lại. Tất nhiên Chân Bảo Quỳnh không có ý kiến, còn hai tỷ muội Chân Bảo Quân và Chân Bảo Chương, tính tình Chân Bảo Quân ôn hòa, qua lại rất tốt, mà Chân Bảo Chương cao ngạo từ trong xương, nói cho cùng vẫn mệt mỏi, thầm nghĩ tìm chỗ nghỉ ngơi ăn bữa cơm thật ngon, cũng không nói gì, gật đầu theo.
Chân Bảo Lộ cùng ba vị tỷ tỷ đi theo Từ Thừa Lãng dùng cơm trưa, lúc này cũng không có không tim không phổi, nghĩ tới Tiết Nhượng ngồi với nàng nửa ngày, nói: "Tiết biểu ca cùng đi chứ."
Tiết Nhượng nghĩ nghĩ, giống như do dự.
Lúc này Chân Bảo Lộ vươn tay nhỏ bé kéo ống tay áo của hắn, ngửa đầu mỉm cười, giọng nói mềm mại: "Đi thôi."
Tiết Nhượng nao nao, nhìn cặp mắt to trong suốt của Tiểu Biểu Muội, lỗ tai bắt đầu nóng lên, vội vàng chuyển mắt đi, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh lại như lúc ban đầu.
"...Được."