Chương 51

Hai năm sau.
U U Hiên.


Nha hoàn mặc y phục xanh biếc vội vội vàng vàng tiến vào, vòng qua bình phong gỗ trầm hương chạm trỗ bốn mùa như ý, nhìn thấy mành gấm đã được vắt lên thành giường gỗ hoàng hoa lê khắc hoa văn hình mây như ý, mắt thoáng nhìn qua, thấy tiểu thư nhà mình đang ngồi trang điểm trước gương, bên cạnh là nha hoàn Hương Hàn đang đứng hầu hạ, mới cười nhẹ nhàng bước tới nói: "Tiểu thư, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong rồi."


Tiểu cô nương ngồi trên ghế hoa hồng khẽ ừ, bày tỏ biết rồi.


Tiểu cô nương mặc toàn thân bối tử dệt hoa băn nổi màu hồng anh đào, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn da thịt phấn nộn, lông mi vừa cong vừa dày đen, lúc này vừa mới thức dậy, mắt to ngập nước mờ mịt mênh mông, tóc đen buông xõa, môi hồng răng trắng, quả nhiên là tóc mai từng lọn hôn má hồng.


Hương Đào sững sờ nhìn tiểu thư nhà mình, kỳ thực tuy tiểu cô nương xinh đẹp, hàng ngày hầu hạ bên người, chung quy sẽ từ từ nhìn quen, nhưng hai năm này, tiểu thư nhà nàng từ một cô bé hoạt bát trẻ con, lớn lên thành một thiếu nữ xinh đẹp sáng chói, tuy nói dung mạo được di truyền từ phu nhân Từ thị, nhưng so với Từ thị thì đẹp hơn nhiều. Mỗi ngày nhìn thấy, đều có cảm giác tiểu thư lại đẹp hơn một chút.


Hương Hàn bên cạnh hỏi: "Tiểu thư muốn chải búi tóc gì?"


available on google playdownload on app store


Tiểu cô nương ngồi trên ghế hoa hồng rũ mắt nghĩ nghĩ, tia nắng ban mai bên ngoài nhàn nhạt xuyên vào cửa sổ, vừa lúc chiếu lên gương mặt như ngọc của tiểu cô nương, lông mi cụp xuống nhất thời tựa như hai cánh quạt nhỏ màu vàng rực rợ, nàng hơi hơi dẩu môi, đôi mày đen khẽ nhíu. Thật lâu mới giương mắt, giọng điệu mềm mại nói: "Chải xoắn ốc búi tóc đi."


Một cô nương chưa cập kê cũng không có nhiều kiểu búi tóc để chọn lựa, chỉ có thể chải kiểu búi tóc nữ đồng như xoắn ốc hay nụ hoa búi tóc.


Hương Hàn nhanh nhẹn chải búi tóc xoắn ốc tinh xảo kỹ càng cho tiểu thư nhà mình, cách chải là chia đều hai bên tóc, quấn chặt thành hai búi, rồi dùng dây cột tóc cố định lại. Hương Hàn lại lấy cây trâm khảm nam châu trong hộp nữ trang ra cắm lên, trên vành tai xinh xắn trắng nõn cũng đeo một đôi vòng tai hồng mã não tơ vàng.


Tiểu cô nương mười ba tuổi đúng là tuổi tươi mới, non nớt mềm mại giống như có thể nhéo ra nước, căn bản liền không cần son phấn đồ trang sức. Tiểu thư của người khác, có thể còn cần thoa son để nhìn có khí sắc, nhưng Hương Hàn thấy tiểu thư nhà mình không cần thoa son cũng có đôi môi đỏ mọng, nhan sắc mềm mại sáng bóng, không có màu son nào có thể thay thế.


Hương Hàn hỏi: "Tiểu thư xem đã được chưa?"


Chân Bảo Lộ chưa tỉnh ngủ, trước mắt bị Hương Hàn trang điểm một lúc, trái lại tỉnh táo hơn nhiều. Nàng lẳng lặng nhìn gương mặt nhỏ nhắn mịn màng hoạt bát của thiếu nữ trong gương khảm ngọc trai, khẽ mỉm cười gật đầu nói: "Ừm. Như vậy được rồi." Nàng còn hải đến trường nữ học, không cần ăn mặc quá tỉ mỉ.


Lại nhìn qua gương đồng thấy Hương Đào im lặng đứng phía sau, nói: "Hương Đào làm sao vậy?"


Vốn là Hương Đào tiến vào kêu tiểu thư nhà mình dùng đồ ăn sáng, lúc này nhìn tiểu thư mỉm cười, càng cảm thấy hoảng hốt, đi tới gần cười cười nói: "Không có gì, chỉ là nô tỳ cảm thấy tiểu thư thật xinh đẹp, nô tỳ cứ nhìn như vậy, cả ngày không ăn cơm cũng được. Chẳng phải có một câu nói, gọi là cái gì nhỉ..." Tuy Hương Đào biết chữ, nhưng không có học vấn bằng Hương Hàn, liền theo quán tính giương mắt nhìn Hương Hàn xin giúp đỡ.


Hương Hàn cười cười nói: "Sắc đẹp thay cơm."
Hương Đào vội nói: "Đúng đúng đúng, chính là sắc đẹp thay cơm."
Chân Bảo Lộ nói một câu "Vuốt đuôi ngựa", nhưng cực kì hưởng thụ, hơi nhếch khóe môi lên.


Tiểu cô nương xinh đẹp có tự tin cho tới bây giờ cũng không phải là một chuyện xấu, lại nói hai năm trước từ khi Chân Bảo Lộ thuận lợi thi đậu vào trường nữ học, thái độ của lão thái thái đối với nàng cũng không giống nhau nữa. Về sau Chân Như Tùng chính thức trở thành đương gia, Chân Bảo Lộ thân là tiểu thư đích xuất phủ Tề Quốc Công, thanh danh cùng trưởng tỷ Chân Bảo Quỳnh tại Hoàng Thành cực kì vang dội. Chỉ là Chân Bảo Quỳnh sớm đã đính hôn sự, tự nhiên mọi người đem ánh mắt hướng tới người còn nhỏ tuổi, vẫn chưa đính thân, Chân Lục tiểu thư. Cũng vì vậy, hai năm qua lão thái thái và Từ thị trói buộc Chân Bảo Lộ chặt chẽ hơn, mỗi ngày phần lớn chỉ có ra vào hai bên trường nữ học và quý phủ, ngay cả thân thích cũng bớt đi lại.


Dùng xong đồ ăn sáng, Chân Bảo Lộ liền đi tới chỗ của Chân Bảo Quỳnh.
Hiện nay hai tỷ muội cùng nhau đến trường nữ học, lại càng như hình với bóng, cảm tình vô cùng tốt.


Chân Bảo Quỳnh còn nửa năm thì tốt nghiệp, mấy ngày trước đây nhiễm phong hàn, phải nghỉ ở nhà vài ngày. Hôm nay hai tỷ muội có thể đi học, Chân Bảo Lộ vô cùng thân thiết kéo tay tỷ tỷ nhà mình nói: "Tỷ tỷ nên chú ý chút, nửa năm này cũng không thể bị bệnh nữa đó nha." Lần này Chân Bảo Quỳnh là học sinh ưu tú nhất trong trường nữ học.


Sắc mặt của Chân Bảo Quỳnh đã tốt hơn nhiều, thấy muội muội quan tâm mình như vậy, ngược lại khiến bản thân mình giống như muội muội. Nàng chậm rãi nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn y như đóa hoa mềm mại xinh đẹp của muội muội, cười cười nói: "Ta nghe nương nói, hôm qua Thẩm gia tới cầu hôn."


Chân Bảo Lộ nghe xong, không vui nhăn mày lại, nói: "Muội muốn tốt nghiệp xong mới nói chuyện hôn sự."


Chân Bảo Quỳnh mỉm cười, biết cô muội muội này đích xác rất có chủ kiến, khác với những tiểu cô nương nói đến việc hôn sự, thì xấu hổ đến không sao tả được, còn nàng nửa điểm cũng không cảm thấy thẹn thùng. Chân Bảo Quỳnh chỉnh sửa lại tóc cho muội muội, nói: "Ừm, Tiểu Lộ của chúng ta nhất định phải từ từ tuyển chọn."


Lúc này Chân Bảo Lộ mới xấu hổ cười cười.


Tiểu cô nương mắt to trong suốt nhìn tỷ tỷ nhà mình, chỉ cần nghĩ đến cuộc đời này tỷ tỷ của nàng ở trường nữ học biểu hiện ưu tú, sau khi tốt nghiệp có thể thuận thuận lợi lợi gả cho Tống Chấp, chính là một đôi trời đất tạo nên khiến người hâm mộ, trong lòng vô cùng vui vẻ. Còn nàng sao? Đời trước nàng không có thân phận và thanh danh như hiện tại, làm mai cho nàng, đều là người sa cơ thất thế, ngay cả tái giá cũng có. Đời này nàng vẫn chưa cập kê, người làm mai đã tới cửa rồi.


Mà hôm qua công tử nhà họ Thẩm tới xin cưới kia, chính là biểu ca của Thẩm Trầm Ngư, gia thế xuất chúng, có quan hệ họ hàng với Hoàng thất, còn đang học ở thư viện Bạch Lộ, hiện nay đã đến tuổi thành thân, cũng xem như một miếng mồi ngon.


Nhưng nàng biết đời trước vị công tử nhà họ Thẩm này sau khi thành thân vẫn còn tính phong lưu, không phải người lương thiện để kết đôi.
Nàng mới không cần cái loại khổ nạn này.


Chân Bảo Lộ cong cong môi, nghe tỷ tỷ nói một hồi, muốn lên xe ngựa trước, thì nghe được thanh âm thanh thúy mềm dẻo ở phía sau.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ."


Một chân của Chân Bảo Lộ đã giẫm lên ghế ngựa chậm rãi để xuống, quay đầu, thấy một đứa bé béo lùn chắc nịch mặc xiêm y xanh thẫm đang chạy về phía nàng, lúc này mới khom lưng, ôm tiểu tử kia vào lòng.


Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn béo tròn trong ngực nàng ngẩng lên, đôi mắt to ngân ngấn lệ, đáng thương tội nghiệp nói: "Vinh nhi cũng muốn đi."


Chân Bảo Lộ thật chịu thua đệ đệ. Từ nhỏ nàng đã đối với hắn rất tốt, tiểu gia hỏa này từ nhỏ cũng đã thích bám dính nàng. Mấy đứa bé khác, đều là thích bám dính mẫu thân nhất, nhưng hắn cứ yêu bám mình nhất. Chân Bảo Lộ đưa tay bóp bóp khuôn mặt béo tròn thủy nộn của đệ đệ, nói: "Vinh nhi nên đọc sách cho tốt, lớn hơn chút nữa thì đi thư viện Bạch Lộ, sát ngay bên cạnh chỗ học của tỷ tỷ."


Vinh nhi nói: "Nhưng bây giờ đệ muốn đi ngay."
Chân Bảo Lộ chân thành nói: "Học xong tỷ tỷ sẽ mang hạt dẻ rang đường thơm ngào ngạt và mứt quả về cho đệ, đệ thấy có được không?"
Vinh nhi mấp máy miệng nhỏ, tựa như có chút dao động.


Chân Bảo Lộ vỗ vỗ đỉnh đầu của hắn, nói: "Nếu Vinh nhi quấn lấy tỷ tỷ nữa, tỷ và Tứ tỷ tỷ đến lớp sẽ bị muộn, như vậy Phu Tử sẽ lấy thước khẻ tay đấy."


Vinh nhi lập tức há to miệng, vội vàng bỏ bàn tay béo mập bám trên lưng tỷ tỷ xuống, nhíu mày sốt ruột không biết làm sao, gấp gáp phất tay thúc giục nói: "Tỷ tỷ nhanh lên đi!"
Chân Bảo Quỳnh đứng bên cạnh hé miệng cười cười.


Chân Bảo Lộ quả thật cảm thấy, Vinh nhi nhà nàng thật quá đáng yêu, thiện lương lại dễ bị lừa. Nhìn đệ đệ chưa tròn sáu tuổi, Chân Bảo Lộ bắt đầu lo lắng, tính tình như vậy, ngày sau làm sao cưới vợ.


Chân Bảo Lộ thoáng giương mắt, thoáng nhìn qua đệ đệ kia đứng cách mình xa xa. Nhìn gương mặt trẻ con môi hồng răng trắng của Thượng nhi, Chân Bảo Lộ không dám coi hắn như Vinh nhi mà lừa gạt. Nhắc tới cũng kỳ quái, hai đệ đệ đều sinh ra trong một bụng mẹ, thời gian chỉ kém nhau có khoảng một phút đồng hồ, nhưng Vinh nhi thiên chân hồn nhiên, đáng yêu đôn hậu, Thượng nhi thì từ nhỏ đã lão thành, ăn nói có ý tứ. Không những như vậy, Thượng nhi cực kỳ thông tuệ, lúc ba tuổi, cha mẹ phát hiện, tiểu gia hỏa này có khả năng xem qua là nhớ được ngay. Bởi vì điểm ấy, lão thái thái và Chân Như Tùng đều ký thác kỳ vọng vào vị Trường Tử này của đại phòng.


Đương nhiên Chân Bảo Lộ sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia, hỏi hắn: "Thượng nhi muốn ăn gì nào?"
Thượng nhi thản nhiên nói: "Không cần."
Vinh nhi không muốn nhìn ca ca nói chuyện với tỷ tỷ như vậy, bất mãn nói với Chân Bảo Lộ: "Về sau không cần mua cho ca ca. Chỉ cho một mình Vinh nhi ngoan ngoãn thôi."


Chân Bảo Lộ làm sao có thể so đo với đệ đệ năm tuổi, nàng vốn cho rằng Thượng nhi không thích mình, sau đó nàng phát hiện ra, thường ngày nàng cho Thượng nhi một ít món quà nhỏ, đều được hắn cất giấu kỹ, vô cùng quý trọng.
Tiểu tử kia chính là miệng cứng lòng mềm.


Chân Bảo Lộ mỉm cười, cũng đi qua nhẹ nhàng xoa bóp mặt của Thượng nhi.


Chân Bảo Quỳnh đứng bên cạnh nhìn thấy liền giật mình, vội vàng xem sắc mặt của Thượng nhi. Đã thấy đệ đệ nhíu nhíu mày, cũng chẳng có gì khác, giống như đã thành thói quen. Nhưng Chân Bảo Quỳnh lại biết, đệ đệ không thích người ta đụng vào, mà ở bên ngoài thái độ của hắn đối với Tiểu Lộ lạnh nhạt, kỳ thật trong lòng thích tỷ tỷ này nhất.


Hai tỷ muội lên xe ngựa, Vinh nhi béo lùn chắc nịch nhìn theo xe ngựa của tỷ tỷ đi xa, hốc mắt hồng hồng. Lại nhìn người bên cạnh rõ ràng giống như hắn, ca ca cao hơn hắn một chút, phùng má, giọng nói non nớt nói: "Tỷ tỷ thích đệ nhất."


Thượng nhi nhàn nhạt quét mắt nhìn mặt bánh bao của đệ đệ nhà mình, không lên tiếng, nghiêm mặt đi vào trong.
.


Đến trường nữ học, Chân Bảo Lộ và tỷ tỷ tách ra, như bình thường Tiết Nghi Phương liền cùng nàng đi vào, lại bắt đầu nói tới biểu tỷ Chu Sính Đình đã ở nhờ trong nhà nhiều năm.


Tiết Nghi Phương lớn hơn Chân Bảo Lộ một tuổi, nhưng Chân Bảo Lộ thi vào trường nữ học trước một năm, vừa lúc cùng Tiết Nghi Phương học chung một lớp, hai người vốn có quan hệ rất tốt, vả lại hai năm qua còn ngồi gần nhau, cảm tình càng trở nên thân thiết giống như tỷ muội. Ngay cả việc muốn đi nhà xí, Tiết Nghi Phương cũng phải kéo nàng theo.


Lúc này nghe Tiết Nghi Phương nói thao thao bất tuyệt: "Tổ mẫu của ta chọn nhiều nhà có gia thế tốt cho nàng ta, làm sao nàng ta cũng không chịu đáp ứng. Ta thấy nàng ta chính là muốn đại ca của ta. May mà đại ca của ta làm nhiệm vụ ở Thần Cơ Doanh, thời gian ở nhà rất ít, không như vậy không biết Chu Sính Đình sẽ giở trò gì nữa."


Nói đến Tiết Nhượng, trái lại Chân Bảo Lộ quan tâm nhiều hơn.


Ba năm này nàng không rời nhà, bất quá Đại Biểu Ca vẫn thường xuyên tặng đồ cho nàng. Năm trước thi hội*, Từ Thừa Lãng. Tống Chấp trúng cử nhân, đường làm quan rộng mở, mà Đại Biểu Ca của nàng lại bị thương, bỏ lỡ thi hội, sau khi thương thế lành, cũng không có học tiếp ở thư viện Bạch Lộ, mà tìm một chức vị trong Thần Cơ Doanh.


* kì thi được tổ chức ba năm một lần, thời Minh-Thanh ở Trung Quốc
Mỗi khi nhớ tới việc đó, Chân Bảo Lộ cũng có chút đáng tiếc. Rõ ràng Đại Biểu Ca so với Tống Chấp và Từ Thừa Lãng xuất sắc hơn rất nhiều.






Truyện liên quan