Chương 89

Chân Bảo Lộ đã xem qua cuốn sách kia. Dù chưa từng trải, nhưng đối với phu thê chi đạo cũng hiểu được ít nhiều, làm sao không biết thứ này có tác dụng gì? Gương mặt trong chốc lát nóng rực đỏ bừng, đem quần lụa ném đi như một củ khoai lang bỏng tay. Loại vật này, nàng mới không thèm mặc!


Lúc này Chúc ma ma tiến vào, nói: "Tiểu thư, sáng mai còn phải dậy sớm đấy, người mau ngủ đi."
Sáng mai Chân Bảo Lộ xuất giá, phải dậy rất sớm để trang điểm. Tuy nói tân nương tử xuất giá không cần làm gì, nhưng phải đội mũ phượng trùm khăn đỏ cả ngày, cũng hết sức giày vò.


Chân Bảo Lộ đáp ứng, liền lên giường nhỏ đi ngủ. Nàng nằm trên giường, nghĩ tới sáng mai sẽ gả cho Tiết Nhượng, trong lòng có chút cảm giác nói không ra lời. Đời trước trừ bỏ Từ Thừa Lãng, nàng luôn luôn không nghĩ tới gả cho người khác. Về sau Từ Thừa Lãng cưới Thẩm Trầm Ngư, nàng còn chưa kịp nghĩ tới người khác, cũng đã không kịp. Đời này, nàng mới vừa cập kê, cư nhiên có thể lập gia đình.


Nghĩ tới đây, khóe miệng Chân Bảo Lộ vểnh vểnh lên.
Trời tờ mờ sáng ngày kế, Chân Bảo Lộ bị Chúc ma ma đánh thức.


Xưa nay Chân Bảo Lộ lạc quan, tuy hôm nay phải xuất giá, đêm qua nàng vẫn ngủ được rất an ổn. Nghĩ xong việc liền ngủ, cùng với ngày thường không có gì khác biệt. Chỉ là lúc này bắt đầu, thấy mặt mày Hương Hàn Hương Đào vô cùng vui mừng, mới mơ mơ màng màng nghĩ - - nàng phải xuất giá rồi.


Chân Bảo Lộ có chút hoảng hốt, sau khi rửa mặt xong thì ngồi trước bàn trang điểm chải đầu.


available on google playdownload on app store


Lúc sau, Từ thị cùng những nữ quyến của nhị phòng và tam phòng đều tới. Các nữ quyến tụ ở một chỗ, vô cùng náo nhiệt. Nhị tẩu Minh Vi đi đến bên cạnh Chân Bảo Lộ, thấy tân nương tử đang trang điểm, mặt mày ôn nhu hàm chứa ý cười, chân thành tán dương: "Thật đẹp."


Gương mặt Chân Bảo Lộ đỏ hồng, có chút xấu hổ.


Suy cho cùng Chân Bảo Lộ vẫn còn nhỏ tuổi, lúc này trang điểm rất dày, trắng trắng, hồng hồng, cho dù có tinh xảo đoan trang như thế nào, cũng không che giấu được nét ngây ngô trẻ con của nàng. Mà Chân Bảo Lộ nhìn mình trong gương, dày đặc phấn son như vậy, cả bản thân nàng đều nhận không ra.


Mà lúc này, đoàn người Từ thị đang nhìn qua, thấy tân nương tử mặc giá y đỏ thẫm, đôi mắt đẹp như nước hồ mùa thu nhẹ nhàng, sóng mắt lưu chuyển, gương mặt tinh xảo vô song đẹp đến khiến rung động lòng người. Ngay cả Nhị phu nhân Trình thị xưa nay không thích Chân Bảo Lộ, nhìn bộ dáng Chân Bảo Lộ như vậy, cũng có chút ngây người.


Trang điểm xong, thì thấy Chân Bảo Quỳnh vì nhớ thương muội muội mà gắng gượng mang thai qua đây.
Chân Bảo Lộ nhìn mẫu thân, thẩm thẩm, nhóm người tẩu tẩu, trong phòng còn có thể khống chế tâm tình của mình, đến khi gặp được Chân Bảo Quỳnh, mới suýt nữa rơi lệ, nhẹ giọng gọi: "Tỷ tỷ."


Muội muội xuất giá là chuyện vui, nhưng tận mắt nhìn thấy muội muội mặc vào giá y đỏ thẫm, mũ phượng khăn đỏ, nàng thật là không nỡ. Phụ nữ có thai cảm xúc vốn đã mẫn cảm, Chân Bảo Quỳnh nắm mười ngón tay thon dài trắng mịn của muội muội, trong mắt ướt át nói: "Tiểu Lộ của chúng ta thật đẹp."


Mặc dù đã trang điểm xong, nhưng đội ngũ đón dâu của phủ An Quốc Công còn chưa tới, Chân Bảo Lộ liền có thời gian nói chuyện cùng tỷ tỷ. Lúc này, những người khác đều lui ra ngoài, chỉ còn lại mẹ con ba người. Từ thị đứng ở bên cạnh, trong lòng cũng có hơi chút thương cảm, mới không quá nửa năm, hai nữ nhi đều gả ra ngoài.


Chân Bảo Lộ ở trong phòng nói chuyện với Chân Bảo Quỳnh một lúc, thì nghe tiếng pháo nổ đùng đùng vang lên trong viện kia.
Đó là phủ An Quốc Công tới đón dâu.
Chân Bảo Lộ cố nén nước mắt dâng trào, khóc đến đáng thương: "Tỷ tỷ..."


Chân Bảo Quỳnh nhìn muội muội, lần trước nàng xuất giá, cũng khóc thành dáng vẻ ấy, không ngờ lúc này bản thân nàng xuất giá, vẫn là khóc sướt mướt. Nàng cẩn thận thay Chân Bảo Lộ lau nước mắt, nói: "Hôm nay là ngày đại hỉ. Chúng ta không khóc, hả?" Nàng biết xưa nay muội muội hoạt bát vui tươi, rất ít rơi lệ. Chỉ là lúc nào cũng ỷ lại tỷ tỷ là nàng, chỉ có trước mặt nàng, mới lộ ra bộ dạng đáng thương mảnh mai này.


Ở tiền viện, Tiết Nhượng mặc hỉ bào đỏ thẫm đang khí thế hăng hái tiến vào đón tân nương tử.


Thượng nhi và Vinh nhi mặc tiểu bào màu lam mới tinh đứng ở phía trước. Hai tiểu tử kia mặt mày giống nhau như đúc, một đứa cao hơn chút, một đứa thấp hơn, bộ dáng không bao lớn mà thoải mái đứng ở nơi đó, tỏ vẻ rất không hoan nghênh.


Hôm nay Tiết Nhượng mang tâm tình tốt, đêm qua căn bản không sao ngủ được, nhưng tinh thần hắn vẫn sung mãn, tươi cười rạng rỡ. Bản thân hắn vốn đã tuấn mỹ vô song, lúc này tươi cười đầy mặt, lại càng tao nhã vô song. Chẳng ai tin được rằng, vị nam tử tuổi trẻ tuấn lãng này, ở trên chiến trường nhưng là sát phạt quả quyết, uy vũ dũng mãnh.


Tiết Nhượng tiến lên, đem phong bì đỏ đã chuẩn bị xong đưa cho hai tiểu cữu tử (cậu em vợ): "Thượng nhi, Vinh nhi, ta tới đón Nhị tỷ của các đệ."
Thượng nhi còn tuổi nhỏ, nhưng chín chắn biết quy củ. Hắn tiếp nhận phong bì đỏ, nể tình gọi một tiếng: "Nhị tỷ phu."


Tiết Nhượng mỉm cười, giơ tay sờ sờ đầu của hắn, rồi sau đó nhìn sang một đứa khác.


Thì thấy gương mặt trắng nõn tròn trịa mềm mại của Vinh nhi càng tỏ ra thanh tú trong bộ tiểu bào màu xanh thẫm, đúng là một đứa bé môi hồng răng trắng mi thanh mục tú. Hai mắt hắn mở to ướt sũng, khịt khịt mũi hung hăng nói: "Không được đem Nhị tỷ đi." Nói xong thì ủy khuất nức nở khóc lên.


Cũng khó trách Vinh nhi lại khóc đến thương tâm như vậy. Lúc trước Chân Bảo Quỳnh xuất giá, Vinh nhi đã rất khổ sở, nhưng còn có Nhị tỷ, xem như được an ủi. Thật không nghĩ đến mới nháy mắt, Nhị tỷ cũng cần phải lập gia đình. Vinh nhi không nỡ, lúc trước rất thích Đại Biểu Ca Tiết Nhượng, nhưng hôm nay thấy hắn muốn cướp đi Nhị tỷ, nửa phần mặt mũi cũng không chịu cho.


Tiết Nhượng bất đắc dĩ, chỉ đành kiên nhẫn dụ dỗ tên tiểu tử này.
Chân Như Tùng đi tới, gọi người mang Vinh nhi đi. Ông nhìn con rể khí vũ hiên ngang trước mặt, lộ ra nụ cười hài lòng.


Tiết Nhượng hành lễ với Chân Như Tùng: "Nhạc phụ đại nhân." Rồi theo ông đi chính sảnh bái kiến trưởng bối phủ Tề Quốc Công.


Vài năm nay hắn thường hay lui tới phủ Tề Quốc Công, người hai nhà lại có quan hệ thân thích, tự nhiên đều biết nhau. Hắn hành lễ với lão thái thái. Mà Chân Nhị gia thường ngày rất ít lộ diện hôm nay cũng ăn mặc vui mừng, ngồi ở một bên.


Tiết Nhượng hành lễ với từng người, trong lúc vung tay nhấc chân đều tỏ vẻ cao quý bất phàm, tuổi còn trẻ mà đã có khí độ này, thật là hiếm có.


Chân Bảo Lộ trùm khăn voan đỏ thẫm, nghe tiếng pháo nổ đùng đùng thì được người đõ đi ra ngoài đón. Nàng không có ca ca, nên cõng nàng lên kiệu chính là nhị đường huynh Chân Cảnh Duệ. Chân Cảnh Duệ cõng người vào kiệu, tựa như trấn an vỗ một cái lên mu bàn tay nàng, ý bảo nàng yên tâm.


Chân Bảo Lộ đích xác an tâm hơn. Nàng ôm ngọc như ý trong lòng, nhớ tới lúc nãy Vinh nhi khóc sướt mướt lôi kéo tay nàng không chịu buông ra, ngay cả tiểu đại nhân Thượng nhi xưa nay không rơi lệ, cũng vụng trộm đỏ cả vành mắt.


Mà bên ngoài, Vinh nhi nhìn Nhị tỷ lên kiệu hoa, khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, đúng là một đứa nhỏ dễ khóc, cuối cùng vẫn là Từ thị ôm hắn vào lòng dỗ dành.


Còn Thượng nhi thì chậm rãi đi đến trước mặt Tiết Nhượng, dáng người nho nhỏ gương mặt đứng đắn, ngẩng đầu lên nói: "Ngươi nhất định phải đối xử thật tốt với Nhị tỷ của ta."


Tiết Nhượng chưa từng coi hắn là đứa bé, lần đầu nhìn thấy hắn, liền loáng thoáng có chút cảm giác, sau đó thấy hành vi cử chỉ của hắn, thái độ của hắn đối với Nhị tỷ, trong lòng hắn sớm đã nhận ra. Mà hắn cũng thông minh đấy, trong lòng hai người đều biết rõ, nhưng chưa bao giờ vạch trần ra.


Tiết Nhượng mỉm cười, bàn tay to vuốt ve đầu của hắn: "Ngươi yên tâm."
Ở tiền viện, Từ Thừa Lãng đứng ở nơi đó.


Thiếu niên nho nhã ôn nhuận ngày xưa, đã thành thục chững chạc rất nhiều, nét mặt tuấn lãng, thần sắc hờ hững, bớt đi sự bình dị gần gũi như gió xuân ấm áp, nhiều hơn mấy phần cao ngạo lạnh lùng. Tiếng pháo nổ đùng đùng, tiếng chiêng trống vô cùng náo nhiệt, Từ Thừa Lãng lại cảm thấy mọi thứ đều vô cùng an tĩnh. Hắn đứng ở đó, áo bào màu trúc xanh hơi hơi lay động, khuôn mặt bởi vì uống rượu mà thoáng ửng hồng.


Hắn không ra ngoài, chỉ nghe thanh âm đón dâu càng lúc càng xa, mãi đến khi hoàn toàn biến mất.


Chân Bảo Lộ ngồi trong kiệu hoa, nghe thanh âm diễn tấu sáo và trống bên ngoài, thật lâu sau, cỗ kiệu mới dừng ở cửa lớn phủ An Quốc Công. Cỗ kiệu lắc lư vài ba cái, Chân Bảo Lộ vịn hai tay vào thành kiệu, biết đây là Tiết Nhượng đang đá cửa kiệu.


Sau khi hạ kiệu, nàng cúi đầu, thấy bàn chân to gần trong gang tấc, nhìn đôi giày gấm này, trong lòng Chân Bảo Lộ yên tâm rất nhiều.
Bước qua chậu than, vượt qua yên ngựa, bái thiên địa, đưa vào động phòng.


Làm xong những bước này, Chân Bảo Lộ ngồi trên giường mới trong phòng tân hôn, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi.


Nàng để hai tay trên đùi, thường ngày nàng không nhuộm móng tay, nhưng hôm nay thành thân, trên móng tay được nhuộm màu đỏ tươi sáng bóng. Giá y màu đỏ, khăn voan màu đỏ, Chân Bảo Lộ nhìn màu đỏ tươi trước mắt, cảm thấy có chút choáng váng. Là một loại cảm giác không chân thực.


Nàng nắm chặt hai tay, nghe âm thanh vô cùng náo nhiệt bên ngoài, biết Tiết Nhượng đến, lúc này mới thẳng người lên.
Bên ngoài tiếng chúc mừng sôi nổi, xen lẫn với tiếng cười, rất nhiều người, thanh âm huyên náo. Nhưng giọng nói của hắn, nàng lại có thể lập tức nhận ra.


Chân Bảo Lộ mỉm cười, đến khi nghe tiếng bước chân trầm ổn từ xa tới gần, mới hơi khẩn trương.
Thật ra - - hắn có gì đáng sợ chứ?
Nàng hít một hơi thật sâu, rồi nghe hắn gọi nàng: "Tiểu Lộ."
Nghe giọng điệu của hắn, giống như thật cao hứng.


Hỉ nương bên cạnh nói: "Đại công tử, nhanh mở khăn voan lên cho tân nương tử đi."


Sau đó thì thấy gậy hỉ từ từ vén khăn voan trước mặt nàng lên, nàng cúi mắt ngồi ở chỗ kia, có chút bất an, nhận thấy được hơi thở của hắn, mới chậm rãi giương mắt lên nhìn. Trong mắt hắn nàng thấy được kinh diễm, nhếch miệng lên, trong lòng có nho nhỏ đắc ý. Nhưng thấy Tiết Nhượng mặc hỉ bào đỏ thẫm, cao lớn tuấn mỹ, cũng khiến nàng nhìn có chút không dời mắt nổi.


Thì ra hắn mặc màu đỏ lại đẹp như vậy.
Chân Bảo Lộ mấp máy môi. Phu quân đẹp mắt như thế, chính là của nàng.


Tiết Nhượng nhìn nàng, quả thực có phần kinh diễm. Chỉ là lúc này, trong lòng có cảm giác hoảng hốt tựa như đang nằm mơ. Nàng mặc giá y đỏ thẫm, ngồi ở bên cạnh, do hắn nhấc lên khăn voan, đó là thê tử của Tiết Nhượng hắn.


Hắn ngồi bên cạnh nàng, để hỉ nương vén màn, hát lời chúc mừng. Hạt đậu phọng trái long nhãn được tung lên người, trong lòng hắn vui mừng cực kỳ. Sau khi vén màn, sẽ là kết tóc, cắt xuống một đoạn tóc của hai người, cột thành đồng tâm kết.


Chân Bảo Lộ nhìn bàn tay to của hắn, vừa giỏi văn lại giỏi võ, lúc này cột đồng tâm kết cũng rất tinh xảo, càng cảm thấy hắn lợi hại.


Uống rượu hợp cẩn xong, Tiết Nhượng phải ra ngoài tiếp đón khách khứa. Hắn bước tới gần, hôn nhẹ lên gò má nàng. Cử chỉ như vậy, khiến cả đám nha hoàn ở đây đỏ mặt.


Gương mặt Chân Bảo Lộ nóng lợi hại, nhìn mắt hắn hàm chứa ý cười, thấy từ lúc hắn vào phòng đến giờ, vẫn luôn cười một cách ngây ngốc như vậy.


Tiết Nhượng ôn nhu nói: "Ta ra ngoài tiếp đón khách khứa, nàng hãy tắm rửa trước. Hôm nay bận rộn cả ngày, nàng cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm đi, không cần chờ ta."


Chân Bảo Lộ có yếu ớt đi nữa, cũng nhớ rõ mẫu thân từng căn dặn. Dù phu quân có trở về trễ hơn, người làm thê tử không có đạo lý đi ngủ sớm, huống hồ là đêm tân hôn. Nhưng hắn tốt với nàng, trong lòng nàng hưởng thụ, tâm tình cũng buông lỏng chút, nhỏ giọng dặn dò: "Uống ít rượu thôi."


Hắn mỉm cười, lại hôn một cái lên gò má nàng, rồi sau đó mới lưu luyến không rời đi ra khỏi phòng.


Hoàn tất hết lễ nghi, Chân Bảo Lộ liền được Hương Hàn Hương Đào hầu hạ gỡ mũ phượng trên đầu xuống, ngày mùa hè nóng bức, mặc dù giá y đẹp mắt, nhưng quá dày, tuy cả ngày này nàng chỉ có ngồi một chỗ, cũng ra không ít mồ hôi.


Chân Bảo Lộ chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa, thì thấy Tiết Nghi Phương qua đây.
Tiết Nghi Phương mỉm cười, hướng tới Chân Bảo Lộ hô một tiếng: "Đại tẩu."


Chân Bảo Lộ còn chưa thích ứng với xưng hô thế này, bị nàng kêu có chút xấu hổ, nhưng gặp được Tiết Nghi Phương, nàng lại an tâm rất nhiều, nói: "Không được đùa cợt ta."


Tiết Nghi Phương mặc bối tử màu hồng thêu hoa hải đường, bộ dáng vui mừng tươi đẹp, nói với Chân Bảo Lộ: "Ta nào dám? Muội là đại tẩu của ta, ngày sau ta phải kính muội mới đúng." Nàng nhìn vị đại tẩu mỹ mạo vô song này, mặc dù đã quen biết lâu rồi, giờ thấy bộ dáng trang điểm này của nàng, cũng có chút không dời mắt nổi. Nàng mỉm cười, "... Nguyên tưởng rằng đại ca của ta còn phải cố gắng nhịn thêm hai năm, không ngờ việc vui tới nhanh như vậy. Có thể nhìn thấy muội gả cho đại ca của ta, thật tốt. Còn nữa, chắc hôm nay muội chưa phát hiện đâu, với tính tình của đại ca ta, vậy mà từ nửa tháng trước ngày nào cũng mỉm cười, đặc biệt là hôm nay, khuôn mặt vui vẻ không gì sánh bằng. Từ trước tới nay ta chưa từng thấy qua hắn như vậy."


Bộ dáng Tiết Nghi Phương tỏ ra vô cùng hiếm có.
Chân Bảo Lộ nghe nàng nói, cũng thấy buồn cười. Có khoa trương như vậy sao?
Tiết Nghi Phương nhìn nàng, hai mắt tỏa sáng, nói: "Ta chỉ muốn ghé thăm muội một chút, muội nghỉ ngơi thật tốt đi, sáng mai chúng ta gặp lại."


Thật ra Chân Bảo Lộ hết sức cần tiểu cô tử Tiết Nghi Phương này giúp đỡ, dù sao Tiết Nhượng là nam nhân, có một số việc ở phủ An Quốc Công, vẫn nên hỏi Tiết Nghi Phương là tốt nhất.
Sau khi Tiết Nghi Phương rời khỏi, Chân Bảo Lộ mới vào phòng tắm tắm rửa.


Cả người mệt mỏi ngâm mình trong thùng tắm bằng gỗ, thỏa mái dễ chịu. Cả người Chân Bảo Lộ trắng nõn, làn da mềm mại, lúc này tắm rửa xong, mơ hồ ửng sáng bóng loáng, gần như trong suốt.


Thường ngày Hương Hàn Hương Đào hầu hạ Chân Bảo Lộ, đã thấy nhiều lần nên vẫn bình thường, nhưng hai nha hoàn của phủ An Quốc Công ở trong phòng, nhìn vị thiếu phu nhân này không chỉ bế nguyệt tu hoa, mà còn băng cơ ngọc cốt lại càng hiếm thấy, lúc hầu hạ nàng mặc tẩm y, bởi vì làn da quá mức mềm nhẵn, tẩm y ở đầu vai trượt xuống. Mỹ nhân yểu điệu như thế, cũng khó trách Đại công tử xưa nay tính tình nhạt nhẽo lại để tâm như vậy.


Sau khi đi ra, Chân Bảo Lộ ngồi trước gương, tùy ý chải búi tóc của phụ nhân (thiếu nữ đã có chồng), dùng một cây trâm hoa lựu bằng ngọc thạch cố định.
Trên mặt tẩy sạch phấn son, không hề trang điểm, nhưng mặt mày xinh đẹp, lúc này Chân Bảo Lộ mới thư thái hơn.


Tuy rằng nữ tử trong gương chải búi tóc phụ nhân, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn mang theo vẻ trẻ con ngây ngô, bộ dáng tiểu cô nương. Suy cho cùng nàng còn nhỏ tuổi, nếu đợi thêm một hai năm rồi mới thành thân với hắn, sẽ càng thích hợp chút.


Bàn trang điểm gần cửa sổ, bên ngoài gió lạnh hiu hiu, thổi vào rất thoải mái.


Chân Bảo Lộ ngồi một lúc, mới nhìn chung quanh tân phòng một phen. Tiết Nhượng ở Tứ Hòa Cư, nàng không phải chưa từng đến, nhưng bây giờ giống như đã được sắp xếp lại, màu sắc trong phòng vốn là lạnh lẽo buồn tẻ, hiện nay màn treo có màu đỏ, giá cắm nến long phượng cháy sáng, ánh lửa nhảy nhót, phát ra âm thanh xì xì.


Ánh mắt Chân Bảo Lộ rơi vào chiếc gối thêu trăm tử uyên ương trên giường lớn. Nàng nhớ rõ, giường ngủ của Tiết Nhượng trước kia không lớn như vậy, mà lúc này giường hoàng hoa lê chạm khắc ngà voi ước chừng lớn gần gấp đôi.
Chân Bảo Lộ không nhịn được đỏ mặt.


Nàng bước đến bên giường ngồi xuống chờ. Qua một thời gian, thì nghe được bên ngoài có thanh âm của nha hoàn ma ma hành lễ.
Chân Bảo Lộ nhất thời ngẩn ra, hai tay nắm chặt, trong lòng bàn tay toát ra một ít mồ hôi.
Trở về sớm như vậy.






Truyện liên quan