Chương 96
Bên này Chân Bảo Lộ cùng Từ thị tán gẫu xong sau, cảm thấy có chút ít rầu rĩ, muốn tìm Tiết Nhượng trò chuyện. Nàng đi vào trong viện, không nhìn thấy Tiết Nhượng, lại thấy được Vinh Nhi béo ụt ịt.
Đời này Chân Bảo Lộ cơ hồ mỗi ngày đều sẽ đi gặp hai đệ đệ, cũng thích chiếu cố bọn họ, hiện thời xuất giá, sau này liền không thể thường thường gặp mặt, thật sự là không nỡ, lập tức liền khom lưng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn: “Nhìn thấy nhị tỷ phu ngươi không?”
Vinh Nhi dẩu môi, lẩm bẩm nói: “Ở bên kia, cùng một chỗ với ca ca...” Hắn chỉ chỉ cửa cách đó không xa.
Chân Bảo Lộ hiểu rõ nhất vị đệ đệ này của mình, thấy hắn một bộ không vui, tất nhiên là gây gổ cùng Thượng nhi, lúc này mới hỏi: “Sao vậy? Ngươi lại bất hòa với Thượng nhi sao, nói cho Nhị tỷ, được không?”
Vinh Nhi có chút không muốn nói. Chỉ là xưa nay hắn ỷ lại vị tỷ tỷ này, cái gì cũng sẽ nói cùng nàng, buông thõng lông mi nồng đậm, cúi đầu oán hận nói: “Ca ca mỗi lần đều cùng ta đoạt Mi Mi, ta, ta không thích hắn.”
Chân Bảo Lộ giật mình, cười cười xấu hổ, nói ra: “Ba người các ngươi chơi cùng nhau, không tốt sao?”
Vinh Nhi suy nghĩ một chút, siết chặt tay mập mạp đầy thịt, nói: “Mặc dù Mi Mi càng ưa thích chơi đùa cùng Vinh Nhi, nhưng là ca ca rất lợi hại, hắn thông minh như vậy, chuyện gì đều không làm khó được hắn... Về sau Mi Mi nhất định sẽ càng ưa thích hắn.”
Chân Bảo Lộ giờ mới hiểu được.
Nàng biết rõ Vinh Nhi thiện lương, cái gì đều nguyện ý nhi chia xẻ với Thượng nhi, Thượng nhi mặc dù không thích nói chuyện, lại phi thường che chở người đệ đệ này, tình cảm hai huynh đệ rất tốt. Vinh Nhi không có đạo lý để ý Thượng nhi cũng chơi cùng Mi Mi. Trước mắt nghe hắn nói như vậy, Chân Bảo Lộ rất là thông cảm. Nàng hiểu nhất loại cảm giác này, từ nhỏ đến lớn có một người so sánh cùng mình, cho dù đối phương là tỷ tỷ, nàng dù cũng ưu tú, thời gian lâu dài, trong lòng khó tránh khỏi sẽ sinh ra tự ti.
Chân Bảo Lộ không muốn nhìn thấy đệ đệ mình cũng giống như mình.
Có thể Thượng nhi cùng Vinh Nhi đối lập sẽ càng thêm mãnh liệt. Hai người bọn họ là song sinh, dung mạo cũng là không kém bao nhiêu, nhưng Thượng nhi lại là thiên phú dị bẩm, là tiểu thần đồng khó được, hơn nữa hắn thân là trưởng tử Tề Quốc Công Phủ, sau này muốn gánh chịu trách nhiệm cùng vinh dự cũng là không đồng dạng như vậy.
Nàng có chút ít may mắn mình có thể vào lúc này phát hiện tâm tư Vinh Nhi, vội ngồi xổm xuống đối diện với hắn, nói: “Thượng nhi học bài lợi hại hơn so với ngươi, nhưng Vinh Nhi cũng có ưu điểm của mình, Vinh Nhi nhân duyên tốt, điểm này Thượng nhi liền không so được với ngươi. Chỉ là các ngươi là huynh đệ, không nên này cứ so tới so lui. Thượng nhi học bài giỏi, hắn có thể dạy ngươi, kia Vinh Nhi cũng sẽ từ từ trở nên lợi hại; Vinh Nhi bằng hữu nhiều, có thể giới thiệu bạn của ngươi cho Thượng nhi, như vậy các ngươi có thể cùng nhau chơi đùa, nhiều người sẽ càng vui vẻ hơn, không phải sao?”
Vinh Nhi nước mắt ròng ròng nức nở nói: “Là Vinh Nhi quá keo kiệt...” Đúng nha, ca ca thường xuyên dạy hắn viết công khóa, khắp nơi giúp đỡ hắn. Có một lần hắn thiếu chút nữa rơi vào trong hồ, là ca ca đẩy hắn ra, mình không sao nhưng ca ca lại rớt xuống.
Tiểu nam oa béo ụt ịt đưa tay lau nước mắt một cái, nước mắt còn là lộp độp rơi, lẩm bẩm nói, “Ta còn nói với Mi Mi ca ca nói bậy, Vinh Nhi thật xấu...”
Chân Bảo Lộ lấy ra khăn xoa xoa mặt cho tiểu gia hỏa này, ôm hắn đến trong ngực, trấn an nói: “Không sao cả, tiểu hài tử phạm sai lầm hết sức bình thường, chỉ cần ngoan ngoãn sửa sai, lần sau tuyệt đối không phạm là được. Tỷ tỷ lúc còn nhỏ nghịch ngợm hơn cả Vinh Nhi, còn bắt nạt đại tỷ kìa, hiện thời không phải quan hệ cùng đại tỷ rất tốt sao.”
Vinh Ca Nhi hấp hấp mũi, dùng sức gật đầu: “Vinh Nhi nhất định thay đổi.”
Chân Bảo Lộ cười cười, hôn mặt hắn một chút, dắt hắn tay mập nói: “Đi, chúng ta đi qua.”
•
“... Không cần.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng nhi đỏ lên, một hồi lâu mới nói ra những lời này. Hắn không được tự nhiên xoay người, không có nhìn Tiết Nhượng.
Nam oa nho nhỏ, vẻ mặt rất nhanh liền khôi phục như ban đầu. Hắn thả xuống mi mắt, đời trước tiểu cô nương kia đi theo hắn chịu không ít ủy khuất, đời này nàng quan hệ rất tốt cùng Vinh Nhi, Vinh Nhi thiện lương hoạt bát, nếu là lớn lên, nàng có thể gả cho Vinh Ca Nhi, ắt hẳn tốt hơn so với gả cho hắn.
Thượng nhi suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn hắn: “Huynh yên tâm, ta chẳng qua là cảm thấy, đời trước Nhị tỷ, không xứng với huynh mà thôi. Đời này... Nàng rất tốt, hy vọng huynh cũng quý trọng nàng ấy thật tốt.” Dù sao hắn là người lợi hại như vậy, mà Nhị tỷ mình...
Tiết Nhượng biết tiểu gia hỏa này còn nhỏ tuổi đã lão thành, tâm tư gì đều dấu ở trong lòng. Hắn đối Nhị tỷ hắn ta như thế nào, hắn ta sao lại không biết? Miệng cứng lòng mềm mà thôi.
Hắn vỗ vỗ đầu nam oa xem như trấn an, giương mắt, liền gặp đối diện hai người tỷ đệ một cao một thấp lại đây.
Nhìn qua kia mảnh mai nhỏ nhắn xinh xắn, Tiết Nhượng cười cười, mà tiểu gia hỏa kia, nện từng bước chân ngắn chạy tới, một tay ôm lấy Thượng nhi.
Vinh Nhi thật béo, nhào tới như vậy liền dễ dàng xô ngã Thượng nhi. Huynh đệ hai người vừa ngã ngồi dưới đất, Thượng nhi vô ý thức đưa tay che chở đệ đệ béo này.
Chân Bảo Lộ xem Tiết Nhượng hiểu cười, vừa bực mình vừa buồn cười, gấp rút đi qua nói lầm bầm: “Ngốc, đứng làm cái gì, còn không đỡ bọn họ dậy!”
Tươi cười trên mặt Tiết Nhượng chưa giảm, như hài tử làm sai chuyện, ngoan ngoãn khom lưng, đỡ hai tiểu tử lên.
Hắn dùng bàn tay vỗ vỗ áo choàng hai cậu em vợ, phủi sạch mấy chỗ dính bùn đất lá cây rơi, Chân Bảo Lộ xem hắn tỉ mỉ như vậy, liền lộ ra mỉm cười hài lòng, mấy lời nương nói khi nãy, nhất thời cũng không thấy khó nghe bực bội như vậy - - nếu là có hài tử, hắn nhất định sẽ là phụ thân tốt.
Hai huynh đệ hòa hảo như lúc ban đầu, Chân Bảo Lộ mới thật sự phóng tâm trở về cùng Tiết Nhượng.
Trở về xe ngựa, Chân Bảo Lộ mới nghiêm túc suy nghĩ mấy lời nương nói, nhiều lần cũng nhịn không được vụng trộm quan sát Tiết Nhượng. Tiết Nhượng tuấn mỹ, nàng cũng bộ dạng xinh xắn, nếu sau này có hài tử, tất nhiên cũng là cực đáng yêu.
Cuối cùng Tiết Nhượng thật sự là nhịn không được, giương cánh tay siết chặt nàng đến trong ngực, cánh tay rắn chắc nhất thời giống như tường đồng vách sắt vậy, khiến Chân Bảo Lộ không có thể trốn. Nàng cũng không có nghĩ trốn, mắt khép lại liền dựa vào trong lòng hắn, khóe miệng vểnh lên nói: “Đến ôm ta.”
Xe ngựa bánh xe lộc cộc lộc cộc, trong xe một mảnh yên tĩnh.
Tiết Nhượng cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lớn cỡ bàn tay tràn đầy nụ cười hạnh phúc, phảng phất là bởi vì ở trong lòng hắn, nàng cảm giác được an toàn cùng thoải mái.
Lúc Tiết Nhượng cùng Chân Bảo Lộ về tới An Quốc công phủ, người bên Vương thị liền lại đây truyền lời.
Chân Bảo Lộ tự nhiên hiểu được, bà bà này cuối cùng là kìm nén không được, thừa cơ hội này, muốn ra oai phủ đầu với nàng.
Tiết Nhượng không yên tâm, nắm nàng tay nói: “Ta đi qua cùng ngươi.”
“Không cần.” Chân Bảo Lộ một tiếng cự tuyệt.
Nàng gả cho hắn, tuy là vợ chồng, nhưng nàng không thể để hắn khắp nơi che chở nàng, bản thân cũng phải làm chuyện cần làm. Nói sau nàng cùng Vương thị coi như là mẹ chồng nàng dâu trên danh nghĩa, ngày sau khẳng định là phải tiếp xúc, chẳng lẽ mỗi lần đi gặp Vương thị đều muốn hắn bồi? Kia thành cái dạng gì a.
Nàng kiễng chân xoa bóp mặt hắn, mở to mắt cười dịu dàng nói, “... Yên tâm, ta cũng không phải là đèn đã cạn dầu a.”