Chương 12: Đào hố
Mặc dù Kỷ Thanh Y còn nhỏ, nhưng hắn không nhịn được mà muốn lợi dụng nàng để đầu cơ kiếm lợi.
Vì vậy một năm trước hắn đã im lặng đến gần Kỷ Thanh Y, quan tâm nàng, che chở cho nàng.
Kỷ Thanh Y quả nhiên không cô phụ sự kỳ vọng của hắn, cả người giống như cành liễu mùa xuân, gặp gió liền phấp phới.
Nàng càng lớn càng giống người kia, không, so với nữ nhân trên bức họa kia còn xinh đẹp hơn.
Hắn len lén tìm người vẽ Kỷ Thanh Y, làm bộ như trong lúc lơ đãng để cho Thế tử Chu Vương nhìn thấy, Thế tử Chu Vương quả nhiên động lòng, còn mở miệng hỏi thăm tình huống của Kỷ Thanh Y.
Cho nên hắn liền thuận thế muốn mời Thế tử Chu Vương tới tham dự tiệc sinh thần của Thái phu nhân, Thế tử Chu Vương đồng ý, cũng vào thời gian này cực kỳ coi trọng hắn.
Mắt thấy chỉ còn một bước cuối cùng, không ngờ bên này Kỷ Thanh Y lại xảy ra chuyện.
Kỷ Thanh Y không mắc câu, vở diễn này tháng sau còn hát làm sao được?
“Nhị gia, tiểu thư nhà chúng ta thật ra rất quan tâm Nhị gia, chỉ là sợ bị người ta nói xấu cho nên mới phải nói như vậy, Nhị gia ngài ngàn vạn lần đừng tức giận.”
Trần Văn Cẩm quay đầu, thấy Tố Tâm đoan trang xinh đẹp, vẻ mặt xấu hổ, khóe miệng liền gợi lên ý cười phong lưu phóng khoáng.
Chỉ cần mua chuộc người bên cạnh Kỷ Thanh Y, còn lo không có cơ hội đến gần nàng sao? Coi như không được tâm Kỷ Thanh Y, hắn cũng phải giam được Kỷ Thanh Y trong lòng bàn tay.
Hắn ấm giọng nói: “ Ngày trước ta chỉ cảm thấy dung mạo ngươi xinh đẹp, không ngờ tính tình cũng hiểu lòng người như vậy, bên cạnh Thanh Y có ngươi, thật đúng là phúc khí của nàng.”
Nhưng phàm là người đều có lòng ích kỷ, Tố Tâm cũng không ngoại lệ.
Nàng ta đầu quân cho Lê Nguyệt Trừng, một mặt bởi vì bị Lê Nguyệt Trừng bắt được cái chuôi, mặt khác lại vì Lê Nguyệt Trừng hứa cho nàng ta một tiền đồ sáng lạn.
Nhưng kia có tốt đến mấy cũng là ký thác trên người người khác, không bền chắc. Là người thì vẫn phải nắm chắc số mệnh của mình trong lòng bàn tay thì mới yên tâm.
Nàng ta có thể tiếp tục làm việc cho Lê Nguyệt Trừng, nhưng chuyện này không thể cản trở nàng ta leo lên cái cây to trước mặt.
“Nhị gia cũng đừng khen nô tỳ, nô tỳ nhận không nổi.” Tố Tâm hơi nghiêng mặt, bộ dáng mềm mại yêu kiều không chịu được.
Tố Tâm mặc dù mi thanh mục tú, đặt trong một rừng mỹ nhân ở Hầu phủ thì cũng không tính là gì. Nhưng thật không ngờ cái dáng vẻ cúi đầu thẹn thùng này còn có thể mang theo cả chút phong tình lẳng lơ.
Trần Văn Cẩm càng nhìn càng vừa mắt, giọng nói cũng càng thêm dịu dàng: “Gia bảo ngươi tốt, thì chính là ngươi tốt. Hà bao bên hông là ngươi tự làm sao? Thật đẹp mắt, lúc nào thì làm cho gia một cái?”
Trong lòng Tố Tâm hân hoan vui sướng, nhưng mà trên mặt lại cố kìm nén: “Mấy vị tỷ tỷ trong phòng Nhị gia, nữ công gia chánh đều là những lựa chọn tốt nhất, đồ ở trên người Nhị gia sao có thể để cho Tố Tâm chuẩn bị được?”
“Gia nói ngươi được là được rồi.” Khóe miệng Trần Văn Cẩm.....mang theo ý cười, tình ý triền miên: “Thế nào, ngươi không tin gia?”
“Không phải......” Tố Tâm gặp nam nhân, ngoại trừ ca ca của nàng ta ra, thì chính là quản sự, làm sao mà chịu nổi sự trêu đùa của Trần Văn Cẩm, vì thế không khỏi cảm thấy chân như nhũn ra.
Trần Văn Cẩm liền thừa dịp đỡ lấy cánh tay của nàng ta: “Nàng làm hà bao, ta ngày ngày mang theo bên người, nàng còn không hài lòng sao?”
Cảnh tượng bên này bị Thái Tâm nhìn thấy không sót chút nào, nàng tức giận đến sôi máu nhưng phải cố chịu đựng, chạy về nói đầu đuôi ngọn ngành cho Kỷ Thanh Y nghe.
Kỷ Thanh Y nghe xong giận quá hóa cười.
Đã như vậy thì cũng tốt thôi, lần này, đừng nói là Lê Nguyệt Trừng, chính là Thiên Vương lão tử cũng không giữ được Tố Tâm.
Thời gian trôi qua rất nhanh liền đến trước sinh nhật của Thái phu nhân một ngày, Trần Văn Cẩm đã thu thập Tố Tâm đến ngoan ngoãn dễ bảo, mà Kỷ Thanh Y vẫn còn chưa có chuẩn bị xong thọ lễ.
Buổi chiều hôm ấy, Hỉ Thước tới.
Nàng ta là đại nha hoàn bên người Lê Nguyệt Trừng, tiếng nói chưa tới tiếng cười đã đến trước: “Biểu tiểu thư, tiểu thư nhà chúng ta biết người còn chưa có chuẩn bị thọ lễ nên cố ý bảo nô tỳ mang cho người cái này.”
Bên trong hộp gỗ tử đàn là một con hạc bằng ngọc, vật kia bất quá cũng chỉ to bằng nắm tay nhỏ, nhưng đường cong thanh thoát, chạm trổ tinh tế. Cả người tỏa ra ánh sáng màu nâu nhạt, miệng ngậm cỏ Linh Chi, thần thái tao nhã, đôi mắt linh động; Tiên Hạc ngửa đầu như đang gọi bầy, mào chim đỏ tươi ướt át, đôi cánh trắng như tuyết dang rộng giống như tùy thời có thể cất cánh bay đi.
Cái quý nhất ở đây chính là, con hạc này được điêu khắc từ một khối ngọc thạch hoàn chỉnh nhưng lại có thể xuất hiện nhiều màu sắc khác nhau, từ phẩm chất cho đến cách điêu khắc đều là bậc nhất, người bình thường sao có thể chạm vào?
Cả Trần gia, sợ rằng chỉ có Nam Khang Quận chúa cái vị trong hoàng thất kia mới có bản lãnh lớn như vậy.
Khó trách Lê Nguyệt Trừng nói nó có giá trị liên thành, khó trách Trần Bảo Linh muốn che giấu.
Tố Tâm thấy Kỷ Thanh Y nhìn đến ngây người liền đưa tay nhận lấy hộp gỗ: “Như thế thì tốt rồi, tiểu thư nhà chúng ta đang lo......”
“Ngọc này ta không thể nhận.” Kỷ Thanh Y đột nhiên nói, bàn tay vốn vươn ra của Tố Tâm liền khựng lại giữa không trung.
Tố Tâm vội vàng khuyên: “Tiểu thư, đây là một phần tâm ý của Trừng cô nương, hơn nữa chúng ta thực sự chưa có thọ lễ đưa cho Thái phu nhân.”
“Ta không thể cướp đoạt vật này nọ của Nguyệt Trừng được.” Thái độ Kỷ Thanh Y rất kiên quyết: “Ta nói không cần là không cần, Hỉ Thước ngươi mang về đi.”
Hỉ Thước thấy nàng như thế cũng chỉ có thể cầm đồ về.
Ăn xong cơm tối, Kỷ Thanh Y than thở đứng ngồi không yên.
Tố Tâm biết nàng là vì thọ lễ ngày mai mà lo lắng, liền nói: “Tiểu thư, nếu Trừng cô nương đã tốt bụng như vậy, người nên thu lễ mới đúng. Trừng cô nương nhất định cũng đã chuẩn bị xong thọ lễ của nàng ấy, nàng ấy trước giờ vẫn luôn là một người đáng tin cậy.”
Kỷ Thanh Y không lên tiếng, Tố Tâm liền nói: “Như vậy đi, để nô tỳ sai người báo cho Hỉ Thước một tin, để cho nàng ta sáng sớm mai mang vật kia tới, có được không ạ?”
“Được rồi.” Kỷ Thanh Y bị nàng ta thuyết phục: “Trừ cách đó ra cũng không còn biện pháp nào khác, đành để sau bồi thường cho Nguyệt Trừng vậy.”
“Chính là buổi chiều Hỉ Thước vừa tới một chuyến, sáng sớm ngày mai lại mang tới nữa cũng dễ khiến người ta chú ý, nếu để cho Trương mụ nhìn thấy nói ra ngoài, như vậy thật bất kính với tổ mẫu rồi. Ngươi cho người hẹn Hỉ Thước, ngày mai để cho nàng ta mang đồ đến sau vườn hoa đi.”
Tố Tâm cười nói vâng: “Tiểu thư, nô tỳ liền để người đi báo tin cho Hỉ Thước, bây giờ thì người có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi.”
Một đêm yên bình trôi qua.
Bởi vì hôm nay là ngày sinh thần của Thái phu nhân, nên mọi người trong Xuân Hòa Viện thức dậy rất sớm, Kỷ Thanh Y cũng không ngoại lệ, không ngờ Tố Tâm lại ngã bệnh.
Kỷ Thanh Y biết nàng ta đây là không muốn đi, sợ xảy ra chuyện phiền phức sẽ bị liên lụy.
Lê Nguyệt Trừng đoán chắc Thái phu nhân dù trong lòng có chán ghét nàng cũng ngại mất thể diện mà không ném nàng ra khỏi Hầu phủ, nhất định sẽ để cho nha hoàn bên cạnh nàng gánh trách nhiệm.
Mà Thái Tâm tham gia vào chuyện này, cho dù nhẹ thì cũng sẽ bị đánh một trận, nặng thì bị đuổi ra khỏi phủ.
Nàng làm ra vẻ cái gì cũng không biết, tự mình đi thăm Tố Tâm, bảo cho ả ta nghỉ ngơi, giao chuyện lấy đồ sau vườn hoa cho Thái Tâm.
Sau đó Kỷ Thanh Y liền ôm một gói đồ nhỏ, vội vàng theo sau Thái Tâm ra khỏi cửa, lén lén lút lút đi đến sau vườn hoa.
Nha hoàn Tiểu Đông mới tới nhìn thấy liền vội vã đi tới phòng chính báo cáo nhất cử nhất động của Kỷ Thanh Y cho Đỗ ma ma biết.
Tiểu Đông là bà con xa của Đỗ ma ma, là tai mắt Đỗ ma ma phái đến bên cạnh Kỷ Thanh Y.
Kể từ sau khi Kỷ Thanh Y trở về tuy có hối cải sửa chữa lỗi lầm, nhưng Thái phu nhân vẫn sẽ không tin nàng, sẽ để cho Đỗ ma ma chú ý nhiều một chút, đề phòng Kỷ Thanh Y lại làm ra cái yêu sách gì.
Đỗ ma ma giật mình: “Ngươi nhìn rõ chứ?”
“Nô tỳ thấy rất rõ.” Sắc mặt Tiểu Đông trắng bệch: “Là một bọc nhỏ, không phải quá nặng nhưng nô tỳ còn nhìn thấy một đoạn của cái xẻng.”
Nếu mang theo xẻng nhất định là muốn chon đồ, che che giấu giấu người khác như vậy rất có thể chính là yểm trấn thuật**.
<<*Yểm trấn thuật: Ki mi để nguyên từ Hán việt vì không biết nó là thuật gì, các bạn có thể hiểu nôm na là mấy cái thuật nguyền rủa gì đó>>
Đỗ ma ma nghĩ tới dáng vẻ xinh đẹp của Kỷ Thanh Y không khỏi lạnh run một cái, người này sao có thể ác độc như thế?
Bà không dám giấu diếm liền vào nhà trong, đem đầu đuôi ngọn ngành báo cho Thái phu nhân biết.
Thái phu nhân dù sao cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn liền cười lạnh nói: “Ta nói nó sao có thể đột nhiên tha đổi tâm tính, thì ra là có lòng dạ như vậy!”
Hôm nay là sinh thần của bà, vào ngày sinh thần của mình mà bị Yểm Trấn thuật, xác thực là hiệu quả gấp bội.
“Thái phu nhân, có muốn nô tỳ dẫn người đi bắt tiểu thư lại không?”
“Không cần.” Giọng nói Thái phu nhân rất bình thản nhưng trong mắt bà giờ chỉ còn ý lạnh: “Đồ lang tâm cẩu phế như vậy còn không đáng để Trần gia gióng trống khua chiêng. Ngươi tự mình đi đi, lặng lẽ không nên kinh động tới người khác, theo sau bắt nó giam lại, chờ qua ngày hôm nay ta sẽ đích thân xử lý nó.”
Đỗ ma ma biết Thái phu nhân lúc này vô cùng tức giận, không dám chậm trễ, theo lời đi tới sau vườn hoa.
Đưa mắt nhìn qua nào còn bóng dáng của Kỷ Thanh Y.
Bà không chút do dự đi sâu vào trong rừng đào.
Bà biết muốn dùng Yểm Trấn thuật, rừng đào chính là chỗ tốt nhất.
Ở một chỗ sâu trong rừng đào, Kỷ Thanh Y quả nhiên đang đào một cái hố chuẩn bị chôn đồ xuống.
Bà không biến sắc đến gần, mắt thấy ước chừng chỉ còn 10 bước nữa, lại đột nhiên nghe thấy giọng nói truyền đến từ bên ngoài rừng đào, Hỉ Thước cùng Thái Tâm đang nắm tay nói chuyện.
“Hỉ Thước tỷ tỷ, con hạc ngọc này cũng tốn rất nhiều tiền đi?”
Hỉ Thước nở nụ cười thân thiết: “Cơ hồ là xài hết tiền tiết kiệm của tiểu thư nhà chúng ta đấy. Nhưng là muội cũng biết, tiểu thư nhà chúng ta cùng biểu tiểu thư nhà muội tình như tỷ muội ruột thịt, đừng nói chỉ là một con hạc ngọc, cho dù có là đồ đắt thế nào thì cũng không tiếc.”
“Vậy muội thay tiểu thư nhà muội cảm ơn Trừng cô nương, cũng cám ơn Hỉ Thước tỷ tỷ đã phải vất vả đi chuyến này.”
Thái Tâm nâng hạc ngọc trên tay tặc lưỡi khen ngợi: “Xinh đẹp như vậy, Thái phu nhân nhất định sẽ rất thích.”
Đỗ ma ma cũng nhìn thấy dưới ánh nắng sớm, tượng ngọc đặc biệt tinh xảo chói mắt.
Hỉ Thước thúc giục: “Coi chừng đừng để ngã hư đấy, chúng ta trở về thôi.”
“Được.”
Hai người thì thầm to nhỏ, tiếng nói dần khuất xa.
Lúc này Đỗ ma ma mới đi về phía Kỷ Thanh Y: “Biểu tiểu thư, người ở đây là muốn làm gì?”
Kỷ Thanh Y sợ hết hồn, vội vàng quay đầu lại, vẻ mặt khẩn trương kêu một tiếng”Đỗ ma ma”, sau đó đem bọc nhỏ giấu phía sau lưng.
“Ta...... Ta không làm gì cả.”
Đỗ ma ma nhìn thấy rõ ràng, giọng nói bỗng nhiên trở nên hết sức sắc bén: “Biểu tiểu thư, trong bọc kia là vật gì?”
Kỷ Thanh Y giống như càng thêm khẩn trương hơn: “Không có gì, ma ma, cũng chỉ là một chút đồ bẩn không dùng nữa, ma ma đừng xem kẻo lại làm bẩn mắt ma ma.”
“Đem bọc kia ra đây!” Đỗ ma ma vươn tay về phía Kỷ Thanh Y.
Kỷ Thanh Y cắn cắn môi, trên mặt thoáng qua vẻ phức tạp, đưa cái bọc cho Đỗ ma ma.
Đỗ ma ma mở cái bọc ra vừa nhìn thấy không khỏi kêu lên: “Đai nguyệt sự*! Đây là cho ai dùng?”
<<*Đai nguyệt sự: đai khái là giống cái BVS của mình đấy ạ>>
Vẻ mặt Kỷ Thanh Y cũng sắp biến thành màu đỏ tía, giọng nói rất nhỏ: “Là ta dùng.”
Kinh ngạc trong mắt Đỗ ma ma càng sâu: “Tiểu thư có nguyệt sự rồi hả? Chuyện lúc nào?”
Tiểu thư thế gia vọng tộc có nguyệt sự là chuyện rất lớn, điều này nói rõ tiểu thư đã trưởng thành, có thể đàm hôn luận gả.
“Hai tháng trước là lần đầu tiên.” Kỷ Thanh Y không được tự nhiên nói: “Thái Tâm đã dạy ta dùng vật này như thế nào rồi, ta biết rất rõ vật này rất bẩn, sợ bị người bắt gặp nên mới len lén mang đi chôn, không ngờ lại bị ma ma bắt gặp. Ma ma đừng chê cười ta.”
Lúc nói chuyện, trên mặt đều là vẻ thẹn thùng của thiếu nữ.
Đỗ ma ma liền cười khẽ nhún người với Kỷ Thanh Y: “Tiểu thư của tôi ơi, người giờ đã thành đại cô nương rồi đấy, đây là đại hỷ sự, ma ma vui mừng thay người còn không kịp, làm sao lại cười người.”
“ Nếu người còn thẹn thùng thì nên để bọn nha hoàn xử lý cũng được, làm sao lại để tự mình đi làm chứ?”
Kỷ Thanh Y giải thích: “Tố Tâm bị bệnh, Thái Tâm lại giúp ta chuẩn bị thọ lễ cho tổ mẫu, Xuân Hòa viện coi như cũng chỉ có ta là rảnh nhất, ma ma đừng trách họ.”
“Trương mụ đâu? Bà ta cũng mặc kệ tiểu thư sao?”
“Đừng nhắc tới Trương mụ nữa.” Kỷ Thanh Y bất đắc dĩ khoát khoát tay: “Ta căn bản là không sai khiến được bà ấy, lúc ta gặp nguyệt sự lần đầu sau khi trở lại đây, ta còn tưởng rằng mình mắc bệnh nan y không chữa được, nếu không phải là Tố Tâm cùng Thái Tâm nói cho ta, ta còn không biết là chuyện gì đang xảy ra đâu.”
Đỗ ma ma nghe thấy chân mày liền nhăn lại, lặng lẽ nói: “Biểu tiểu thư tôn quý, ngài mau đứng sang một bên đi.”
Đỗ ma ma ngồi chồm hổm xuống, cầm cái xẻng vừa chôn đai nguyệt sự, vừa cùng nàng nói những việc cần chú ý khi nguyệt sự đến, sau đó hai người chia tay ở cửa sau vườn hoa.
Thái phu nhân biết được chuyện này, vừa tức giận vừa buồn cười, mắng: “Chuyện này cũng đâu phải chuyện mất mặt gì đâu, nó giấu cũng thật kỹ nha. Có điều Trương mụ đây cũng thật vô trách nhiệm, để cho bà ta làm quản sự trong viện mà tiểu thư gặp chuyện lớn thế này cũng không biết. Đợi hai ngày nữa rảnh rỗi, ngươi tốt nhất nên hỏi rõ ràng một chút xem là xảy ra chuyện gì.”
Mọi chuyện cứ như thế mà qua.
Mặc dù không phải là thọ lớn, không có tiệc chiêu đãi tân khách, nhưng Thái phu nhân dù sao cũng là lão tổ tông phủ Bình Dương Hầu, bọn hạ nhân tự nhiên cũng không dám chậm trễ.
Sau khi dùng qua điểm tâm, quản gia liền sắp xếp cho bọn hạ nhân trong sân dập đầu sau đó dâng thọ lễ cho Thái phu nhân.
Mới vừa trở lại trong nhà, Đỗ ma ma liền nói: “Thái phu nhân, đại tiểu thư, biểu tiểu thư cùng Trừng cô nương đều tới, đang chờ ở cửa.”
Có thể là vừa gặp chuyện vui, tinh thần sảng khoái, Thái phu nhân liền cười nói: “Để cho các nàng vào hết đi.”