Chương 29: Nguy cơ bốn phía

Edit: QR2
Trong lòng Thái phu nhân chất chứa suy nghĩ nên cũng không có tâm trạng để đi dạo hoa viên nữa, vội vã đưa mọi người rời khỏi Đàm Thác Tự.
Sau khi về đến phủ Bình Dương Hầu, bà để mọi người lui về nghỉ ngơi, Trần Bảo Linh lại lôi kéo Kỷ Thanh Y ở lại.[QR2][diendanlequydon]


“Tổ mẫu, Nguyệt Trừng vu oan cho Thanh Y, người cứ mặc kệ như vậy sao?”
Trong lòng Thái phu nhân tràn đầy phiền muộn, nghe Trần Bảo Linh nói xong cũng chỉ cười hỏi: “Vậy con nói thử xem ta nên làm thế nào?”


“Nếu Thanh Y là trong sạch tất nhiên phải xử phạt Nguyệt Trừng.” Trần Linh Bảo nói: “Ít nhất cũng phải phạt nàng ta cấm túc ba ngày.”


“Được, vậy thì phạt nó cấm túc ba ngày vậy.” Thái phu nhân phân phó Đỗ ma ma đi làm sau đó nói với Trần Bảo Linh: “Lần này đại tiểu thư của chúng ta đã hài lòng chưa?”
Thái phu nhân thương yêu Trần Bảo Linh, so với Kỷ Thanh Y và Lê Nguyệt Trừng rất khác nhau.


Sự yêu thương có sự dung túng và bất đắc dĩ.
Bởi vì thật sự quận chúa Nam Khang làm người khác yêu thích không nổi cho nên Trần Bảo Linh ra đời sau, Thái phu nhân quyết tâm nuôi dạy cháu gái này thật tốt.


Chỉ tiếc rằng lúc đó thế lực của Nghiêm Vương rất lớn, quận chúa Nam Khang ỷ vào quyền thế của Nghiêm Vương nên khi ở phủ Bình Dương Hầu vô cùng bá đạo, Thái phu nhân cũng đành phải nhẫn nhịn.


available on google playdownload on app store


Đến tận lúc Nghiêm Vương té ngựa, Thái phu nhân mới có thể nuôi dạy Trần Bảo Linh nhưng lúc ấy tính tình của nàng cũng đã hình thành. Bà càng dạy, Trần Bảo Linh càng chống đối, có một thời gian thậm chí còn trốn bà rất xa.


Bình Dương Hầu Trần Ung cũng nói chỉ cần Trần Bảo Linh vui vẻ là được, không cần phải sống quá phức tạp, lúc này bà mới nhận ra cả đời bà sống quá mệt mỏi, cháu gái duy nhất cũng không cần đi theo vết xe đổ của bà vì vậy bà bỏ qua suy nghĩ cải tạo Trần Bảo Linh.


Trần Bảo Linh hài lòng, định kéo Kỷ Thanh Y rời đi.


Thái phu nhân giữ Kỷ Thanh Y lại, nói với nàng: “Không bị ai ghen ghét là tầm thường, có người đố kỵ với con, sẽ đối nghịch với con bất cứ lúc nào, bất cứ khi nào, có người ghen ghét, hận con nhưng để trong lòng, ngoài mặt thì tươi cười với con nhưng sau lưng lại tìm cơ hội hãm hại con. Hai loại người này, tất nhiên người sau thì đáng sợ hơn một chút.”


Kỷ Thanh Y nghe bà nói vậy, vội vàng ngồi ngay ngắn, nghiêm túc lắng nghe, vẻ mặt rất cung kính.
Đây là Thái phu nhân đang dạy bảo nàng, đời trước cũng không có ai nói những lời như thế này với nàng.


Thái phu nhân thấy nàng như thế, càng cảm thấy hài lòng: “Ngày thường con sống rất tốt, bây giờ lại được ta yêu thích, Nguyệt Trừng nhìn thấy thì không vui nên suy nghĩ mới trở nên táo bạo rồi. Những thủ đoạn thế này ta hi vọng sau này con có thể tự mình đối phó mà không phải khắp nơi muốn ta giải quyết. Dù sao sau này cũng có ngày con phải rời xa ta, mà đối thủ của con so với Nguyệt Trừng thì âm ngoan hơn nhiều.”


Lê Nguyệt Trừng là cái gai trong lòng Kỷ Thanh Y mà Kỷ Thanh Y làm sao lại không phải là cái gai trong lòng Lê Nguyệt Trừng chứ?


Bà nuôi dưỡng hai người cũng không phải là uổng công vô ích. Mặc kệ cuối cùng là thái tử lên ngôi hay là hai thế tử kia lên ngôi, lúc tuyển tú nhất định Trần gia phải đưa một cô nương vào cung.


Tự nhiên bà hy vọng người đó sẽ là Kỷ Thanh Y, bởi vì như vậy ngoại tôn Thanh Thái cũng có người che chở.
Nghe câu nói tiếp theo của Thái phu nhân, trong lòng Ky Thanh Y lạnh lẽo.


Ý tứ là tọa sơn quan hổ đấu (ngồi xem hổ đấu), mặc cho mình và Lê Nguyệt Trừng thoải mái tranh đấu ngầm, mục đích cuối cùng là gì chứ?
Kỷ Thanh Y toát hết mồ hôi, trên mặt lại phải thể hiện sự cảm kích: “Ngoại tổ mẫu, những gì người dạy con đều nhớ kỹ.”


Thái phu nhân dặn dò: “Thế tử Ninh Vương nể mặt phụ thân con nên mới chăm lo từng li từng tí cho con và Thanh Thái, con không được vì vậy mà có những suy nghĩ khác thường. Người như vậy không thích hợp với con, cả thế tử Chu Vương cũng giống vậy.”


Kỷ Thanh Y nghe vậy tất nhiên sẽ liên tục đồng ý: “Ngoại tổ mẫu, người yên tâm, thế tử Chu Vương thật vô lễ, con đối với ngài ấy chỉ có chán ghét mà thôi. Mặc dù con không ghét thế tử Ninh Vương nhưng nhìn lại cảm thấy rất sợ.”


Nàng thích Từ Lệnh Sâm là thật nhưng phần thích đó còn lâu mới có thể làm cho nàng toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn có thể vì nàng mà buông tha cho tự do.


Đời trước Trần Văn Cẩm nói thích nàng, kết quả vừa chớp mắt hắn đã đưa nàng đến giường của Từ Lệnh Kiểm. Từ Lệnh Kiểm nói yêu nàng đến tận xương tủy lại nhốt nàng lại còn giết ch.ết Thanh Thái. Từ Lệnh Sâm cũng nói muôn kết hôn với nàng còn không phải là có người yêu là thanh mai trúc mã sao?


Nàng đã để bản thân chuẩn bị rất tốt, tuyệt đối không khuất phục lời ngon tiếng ngọt của Từ Lệnh Sâm.


“Con tránh hai người đó còn không kịp làm gì còn dám có ý niệm khác? Bây giờ con chỉ muốn học cắm hoa cho thật giỏi, chờ mùa thu xin vào nữ viện (trường học dành riêng cho nữ tử) Phương Hoa học tập, sau này con còn thiếu nhân duyên hay sao?”


Chỉ cần học ở nữ viện Phương Hoa, nàng sẽ có gốc rễ để sống yên phận, lúc đó Thái phu nhân cũng không tiện ép nàng chuyện hôn sự.


“Lời này rất đúng.” Thái phu nhân rất hài lòng, vỗ tay nàng nói: “Con có tướng mạo có tài năng chắc chắn nhân duyên sẽ lớn, nội tổ mẫu sẽ không làm trễ nải con.”


Lời này có quá nhiểu ẩn ý, Kỷ Thanh Y siết chặt khăn trong tay, cố gắng để mình mỉm cười, vui mừng nói: “Ngoại tổ mẫu thương con, con cũng vậy nhất định sẽ hiếu thuận để không phụ sự kỳ vọng của người.”


Lúc ra khỏi viện của Thái phu nhân, đi nhanh qua mấy cửa viện, lúc này nàng mới bớt căng thẳng tinh thần, đi chậm lại.
Lúc nãy có thể giả bộ bình tĩnh đều nhờ lúc bị Từ Lệnh kiểm giam lại, nàng đã học được lá mặt lá trái (nói dối).[QR2][diendanlequydon]


Lúc này đã cách xa Thái phu nhân nang mới cảm giác được tay chân cứng nhắc, sau lưng đã ướt sũng mồ hôi.
May mắn lớn hơn nữa là cái gì? Vào cung là muốn thành thông gia với người khác, xét cho cùng là sự hữu dụng đối với phủ Bình Dương Hầu mà thôi.


Vốn nghĩ rằng chỉ cần tránh xa Lê Nguyệt Trừng và Từ Lệnh Kiểm là được, không ngờ lại còn cửa ải lớn như thế.
Đột nhiên nàng hi vọng thời gian có thể trôi qua nhanh một chút, nàng có thể đến nữ viện Phương Hoa nhanh hơn một chút, sẽ sớn thoát khỏi nơi đây.


“Thanh Y muội muội, tại sao muội lại đứng một mình ở đây? Nha hoàn bên cạnh đâu?”
Đột nhiên có một giọng nam vang lên làm Kỷ Thanh Y giật mình, xoay lại nhìn.
Trần Văn Cẩm đang đi về phía nàng, gương mặt lo lắng: “Sắc mặt của muội sao lại khó coi thế?”


Kỷ Thanh Y cười lạnh: “Biểu ca còn có mặt mũi hỏi muội sao? Nếu không phải huynh dẫn theo người nọ, tại sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy? Muội không sao hết, chọc giận ngoại tổ mẫu, biểu ca chịu trách nhiệm nổi sao?”


“Là lỗi của ta.” Gương mặt Trần Văn Cẩm buồn rầu: “Tối hôm qua thế tử Chu Vương thức khuya xử lý công sự, ngài quá mệt mỏi nên mới có thể thất lễ như thế, ngài ấy cũng chỉ là nhất thời luống cuống chứ không phải là cố ý. Nhưng mà thế tử Ninh Vương thủ đoạn tàn nhẫn, nhất định là đã hù dọa muội. Thật may là muội không có việc gì bằng không ta có thể làm sao đây?”


Hắn nói xong đột nhiên tiến gần mấy bước, giọng nói so với vừa rồi càng thêm dịu dàng, hai mắt híp lại, làm ra vẻ vô cùng thâm tình: “Tóm lại là ta không đúng, không bảo vệ muội thật tốt. Muội hãy chờ ta, qua kì thi hương năm nay, ta có công danh rồi, về sau sẽ không có ai có thể bắt nạt muội và Thanh Thái được nữa.”


Kỷ Thanh Y cười lạnh, tức giận đến đỏ bừng cả mặt.
Trần Văn Cẩm còn trưng ra cái thái độ chán ghét này, đời trước nàng không bị hắn mê hoặc, đời này càng không.
“Biểu ca nói gì, ta nghe không hiểu.” Nói xòng nàng muốn rời đi.


“Thanh Y.” Đột nhiên Trần Văn Cẩm ngăn nàng lại, yếu đuối cầu xin: “Đừng làm rộn có được hay không? Lần này là ta sai rồi, ta xin lỗi muội. Muội yên tâm chuyện ta đồng ý với muội nhất định ta sẽ làm được, chờ ta có công danh rồi sẽ xin ra ngoài lúc đó muội đi với ta nhé. Ta biết muội luôn mong có một ngôi nhà vậy chúng ta hãy đến phía nam đi, nếu như không thể đến huyện Bảo Ứng thì nhât định cũng có thể đến Dương Châu. Tóm lại muội muốn cái gì đều được, ta đều nghe lời muội.”


Nói đến câu sau còn làm ra vẻ vô cùng thâm tình làm Kỷ Thanh Y chán ghét không thôi.
Nàng rất muốn nhổ vào mặt hắn, hỏi hắn tại sao lại làm vậy với nàng.


Nhưng nàng biết, thật vất vả mới có cơ hội nói chuyện một mình với nàng, nếu nàng không ứng đối khéo léo chắc chắn Trần Vân Cẩm sẽ không dễ dàng để nàng đi.
Nàng cúi thấp đầu hỏi nhỏ: “Là thật sao?”


Nàng cúi đầu nhìn dịu dàng xinh đẹp không thể không làm người khác động lòng.
“Đương nhiên là thật.” Trần Văn Cẩm mừng rỡ: “Muội cho ta một ít thời gian, ta nói được nhất định sẽ làm được.”


Nếu thật sự thích nàng tại sao không nói trực tiếp với Thái phu nhân? Dùng thủ đoạn hèn hạ này để lừa gạt nàng cũng chỉ là muốn hiến tặng nàng cho Từ Lệnh Kiểm mà thôi.
Kỷ Thanh Y tức giận đến tim gan loạn chiến nhưng lại phải làm ra vẻ ngượng ngùng: “Được, muội chờ biểu ca.”


Thay vì kháng cự Trần Văn Cẩm làm cho hắn nghĩ ra những mưu kế khác, chẳng bằng làm ra vẻ không biết chuyện gì làm hắn mất cảnh giác, đến khi mọi chuyện xảy ra như kiếp trước nàng mới phản kích thật tốt, đánh cho bọn họ trở tay không kịp.


Trần Văn Cẩm bị nụ cười xinh đẹp của cô làm cho lóa mắt, giọng nói so với vừa này còn dịu dàng hơn, săn sóc hơn: “Thanh Y, ta sẽ không phụ muội.”
Sau khi nói chuyện với Kỷ Thanh Y, tâm tình Trần Văn Cẩm vô cùng vui vẻ, nhẹ nhàng bước đến viện của Thái phu nhân.


“Tổ mẫu, chuyện ngày hôm nay là do con sai, con không ngờ thế tử Chu Vương lại luống cuống dọa đến Thanh Y biểu muội.” Trần Văn Cẩm nói ngay vào điểm chính: “Sau đó con đã hỏi thế tử Chu Vương rốt cuộc là ngài ấy có ý gì, ngài ấy nói rõ vì biểu muội quá đẹp, ngài ấy hoảng hốt nên nhất thời mới luống cuống, chứ không phải cố ý.”


Ánh mắt Thái phu nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn kỹ hắn: “Văn Cẩm, con nói thật chứ?”
Nha đầu Bảo Linh này quá đơn thuần, không có lợi, Trần gia chỉ có hai người Kỷ Thanh Y và Lê Nguyệt Trừng, hai thanh thép tốt để chế tạo bảo đao. Trước khi mọi việc kết thúc, bà sẽ không định hôn sự cho họ.


“Tất nhiên là thật.” Bộ dáng Trần Văn Cẩm thẳng thắn như ánh sao: “Con dò hỏi thì biết thế tử Chu Vương cũng không có ý định muốn thú biểu muội, ngài ấy nhờ ta nói với biểu muội áy náy của ngài, còn xin tổ mẫu đừng lo, chuyện xảy ra hôm nay ngài ấy tuyệt đối sẽ không nói ra.”


Nếu nói như vậy, thế tử Chu Vương chỉ bị nhan sắc của Thanh Y làm hoa mắt, cũng không phải cố tình.
Trần Văn Cẩm nói như đinh chém sắt, Thái phu nhân nửa tin nửa ngờ: “Trần gia chúng ta sẽ không ủng hộ ai hết, Văn Cẩm, con cũng là người Trần gia cũng phải biết sự nghiêm trọng của chuyện này.”


Trần Văn Cẩm cảm thấy Thái phu nhân đã hơi tin tưởng, hắn tiến lại gần, nghiêm túc nói nhỏ: “Tổ mẫu yên tâm, thế tử Chu Vương không có suy nghĩ muốn đoạt vị. Bằng không nhiều năm như vậy cũng sẽ không biểu hiện thường thường mà không muốn nổi danh.”


Thái phu nhân sửng sốt, sau đó hỏi: “Chuyện này là thật sao?”
“Vô cùng chính xác. Con hiểu rõ suy nghĩ của người và phụ thân không muốn tham dự vào những chuyện thế này, tất nhiên con cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, liên lụy đến gia đình chúng ta.”


Thái phu nhân thở dài nhẹ nhõm: “Khôn có ý định đoạt vị là tốt nhất, nếu quả thật lộ ra âm mưu gì, con nhớ rút ra sớm, ngàn vạn lần không thể hành động thiếu suy nghĩ.”


Tuy nói như vậy nhưng trong lòng bà không phải rất tin lời nói của thứ tôn. Bà coi trọng nhất chính là tương lai của phu Bình Dương Hầu, mà tương lai của phủ Bình Dương Hầu cũng phụ thuộc vào Bình Dương Hầu Trần Ung và thế tử Trần Văn Việt. Bà cũng thương yêu thứ tôn Trần Văn Cẩm này chỉ là còn lâu mới được quan trọng như Trần Văn Việt.


Trần Văn Cẩm đồng ý, xoay người bước đi, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh.
Trong mắt tổ mẫu và phụ thân chỉ có đại ca, cho đến bây giờ cũng không có hắn tồn tại.


Đại ca sớm đã được phong làm thế tử, hiện tại chính là ngự tiền huân vệ tứ phẩm. Từ xưa đến nay chưa từng có ai thay hắn vạch kế hoạch, nếu không phải hắn nhìn thấu cái gì gọi là người thân, tự mình lập mưu trở thành người hầu của thế tử Chu Vương, hôm nay sợ rằng tại phủ Bình Dương hầu không có chỗ đứng của hắn nữa rồi.[QR2][diendanlequydon]


Thế tử Chu Vương cũng có vị trí lúng túng như hắn, là một ngươi trong suốt. Hai người bọn họ liên thủ nhất định có thể làm nên đại sự. Đến lúc đó, hắn muốn mọi người phải hối hận vì hôm nay sem thường hắn.


Chuyện thế tử Chu Vương được giải quyết, Thái phu nhân thở phào nhẹ nhõm, chuyện thế tử Khả Trữ Vương lại càng khó giải quyết.
Hắn thế mà lại tiến cử một sư phụ cắm hoa đến phủ Bình Dương Hầu.






Truyện liên quan