Chương 51: Hết hy vọng
Editor: quynhbac1997
"Đủ rồi!" Trần Bảo Linh lạnh lùng quát lớn một tiếng, ánh mắt lạnh nhìn Quận chúa Nam Khang: "Nương, muốn đánh thì đánh con, không nên trách người không liên quan."
Anh mắt Quận chúa Nam Khang rơi vào trên mặt Trần Bảo Linh, không khỏi co rúm lại, trách móc nói: "Nếu con không nghe lời nàng ta đối nghịch với ta, ta làm sao có thể nỡ đánh con!"
"Được." Trần Bảo Linh cắt ngang lời bà ta nói: "Người đến tìm con là có lời muốn nói với con đi."
Nàng lại quay đầu nói với Kỷ Thanh Y: "Thanh Y muội về trước đi, ngày mai tỷ lại đến nói chuyện với muội."
"Ừ. Tỷ có chuyện thì từ từ nói với quận chúa, đừng có gấp, có việc gì cần lập tức phái người tới nói cho muội." Kỷ Thanh Y nhéo nhéo tay nàng, sau đó ra cửa mới dặn dò Lương Thần, Mỹ Cảnh: "Quận chúa đi rồi thì các người nhớ dỗ tiểu thư ăn gì đó nhé, đừng để tỷ ấy bụng đói đi ngủ. Cho dù tỷ ấy không ăn cơm, cũng phải cho tỷ ấy ăn chút điểm tâm lót bụng."
Lương Thần, Mỹ Cảnh gật đầu đồng ý.
Trong phòng an tĩnh, lại không có người ngoài, Quận chúa Nam Khang nhìn gương mặt trong veo lạnh lùng của Trần Bảo Linh, trong lòng cực kì kích động.
"Bảo Linh, mặt có đau không? Nương thật sự không phải cố ý muốn đánh con, lúc ấy nương rất tức giận. Đánh con, đau ở tâm nương, nương so với con đau gấp mười gấp trăm lần, con có hiểu không?"
Bà ta nói xong, ngồi vào bên cạnh Trần Bảo Linh, kéo tay nàng.
Tay Trần Bảo Linh cứng đờ, cuối cùng cũng không rút tay, chỉ để bà ta lôi kéo.
"Con hiểu."
Tuy giọng nói của nàng rất lạnh nhạt, nhưng Quận chúa Nam Khang nghe xong lại rất cao hứng, lập tức nói: "Con có thể hiểu nỗi khổ tâm của nương là tốt rồi, nương chỉ sợ con bị tiểu nha đầu Kỷ Thanh Y cùng cái lão bà Thái phu nhân kia mê hoặc, con có thể hiểu nương thì nương có chịu nhiều oan ức cũng không sao."
"Con biết không, vừa rồi lão tú bà kia rất quá đáng, luôn miệng nói con nhất định sẽ nguyện ý đến ở trong viện của bà ta. Con đã nói như vậy, ta an tâm rồi." Quận chúa Nam Khang thở phào nhẹ nhõm một hơi nói: "Ta phái người nói với lão tú bà kia một tiếng, nói con sẽ không đi, chỉ ở bên cạnh nương."
Nhìn khuôn mặt vui mừng của Quận chúa Nam Khang, Trần Bảo Linh nhẫn tâm hỏi: "Nương, con ở lại bên cạnh nương, nương sẽ buộc con phải gả cho Thái tử sao?"
"Giọng con kiểu gì đấy? Chuyện này sao có thể là nương buộc con gả cho Thái tử?" Quận chúa Nam Khang cúi mặt nói: "Thái tử không tốt sao? Làm Thái Tử Phi không được sao? Trừ Thái Hậu ra thì Hoàng Hậu chính là nữ nhân tôn quý nhất trên đời. Con có biết nương đã phí bao tâm sức nói trước mặt Hoàng Hậu không? Con không ngẫm lại xem, nếu con làm Thái Tử Phi, ai còn dám bắt nạt, cười nhạo chúng ta?”
Quận chúa Nam Khang càng nói giọng càng lớn, ánh mắt sáng ngời, ưỡn thẳng lưng, giống như gà trống chuẩn bị chiến đấu, đợi Trần Bảo Linh phản bác.
Không ngờ Trần Bảo Linh cũng không tức giận, thần sắc phi thường bình tĩnh: "Nương, chuyện chúng ta chịu nhục có liên quan gì đến việc làm Thái Tử Phi à?"
"Sao lại không liên quan?" Quận chúa Nam Khang làm như thật nói: "Năm đó lúc ta sống cùng ngoại tổ phụ, ai dám ở trước mặt ta nói một chữ không? Ngay cả cha con còn không phải ngoan ngoãn nghe lời đến phòng ta sao. Nhưng từ lúc Ngoại Tổ Phụ đi, ai còn để quận chúa như ta vào mắt? Vài năm nay, cha con đối xử với nương thế nào, con cũng thấy đấy."
"Cho nên, con nhất định phải trở thành Thái Tử Phi!" Ý chí chiến đấu của Quận chúa Nam Khang sục sôi nói: "Trước kia, nương có Ngoại Tổ Phụ con làm chỗ dựa, về sau, nương liền có con- Thái tử phi làm chỗ dựa, người ngoài cũng vậy, cha cha con cũng thế, ngay cả lão tú bà kia cũng không dám không tôn kính với ta."
Bà ta lại dùng giọng nói tràn ngập từ ái nói với Trần Bảo Linh: "Nữ nhi ngoan, hạnh phúc cả đời này nương liền gửi gắm trên người con."
Trần Bảo Linh trừng mắt nhìn, nước mắt đọng lại trong hốc mắt kiên cường không rơi xuống.
Thì ra, nương nghĩ như vậy.
Nàng rất muốn nói cho quận chúa Nam Khang biết, tôn trọng không phải là dùng quyền thế để chèn ép, cũng không phải phụ thuocj vào người khác để đạt được. Nếu bà ta vẫn như vậy, đừng nói là Thái Tử Phi, cho dù nàng có làm làm hoàng hậu, thái hậu, người khác cũng sẽ không tôn kính bà ta.
Nhưng nhìn vẻ mặt khao khát của Quận chúa Nam Khang, lời đến miệng lại không thể thốt ra, nếu có thể khuyên giải được thì làm sao lại có ngày hôm nay.
Trần Bảo Linh nói: "Nương, con không muốn gả cho thái tử, cũng không muốn làm Thái Tử Phi."
"Con đứa nhỏ này sao vẫn không nghe lời! Làm thái tử có gì không tốt!" Quận chúa Nam Khang mất hứng nói: "Con cẩn thận suy nghĩ, nương đều là tính toán vì con!"
"Nhưng làm Thái Tử Phi sẽ phải chia sẻ trượng phu cùng nữ nhân khác!" Trần Bảo Linh nhìn chằm chằm ánh mắt quận chúa Nam Khang, gằn từng chữ nói: "Nương, nương đại ca đã qua đời, nương cũng không thể dễ dàng tha thứ, sao nương có thể để con dễ dàng tha thứ cho những oanh oanh yến yến kia ở phủ thái tử?"
Quận chúa Nam Khang không nghĩ tới Trần Bảo Linh có thể nói thế, bà ta có một loại cảm giác bối rối khi bị người vạch trần: "Không giống, con không giống nương. Nương là cả đời treo cổ trên người cha con, con còn nhỏ, không biết chuyện của cha con cùng nương. Hơn nữa, con không thử một lần làm sao mà biết bản thân không thích thái tử? Nương xem thái tử tuấn tú lịch sự, ngọc thụ lâm phong, con khẳng định sẽ thích hắn, nương làm như vậy đều là vì con mà tính toán, sao con còn không rõ..."
Cho tới bây giờ, Quận chúa Nam Khang vẫn chưa từ bỏ ý định, hơn nữa còn muốn thuyết phục Trần Bảo Linh.
"Con không thích thái tử."Giọng nói Trần Bảo Linh lạnh lùng giống như mưa đá: "Con đã có người trong lòng rồi."
"Là người nào!" Quận chúa Nam Khang vừa sợ vừa giận, giọng nói cao vút: "Sao ta không biết? Chuyện khi nào! Lá gan con lớn thật!"
Trần Bảo Linh triệt để hết hy vọng: "Nương, con đã quyết định sẽ dọn đến ở cùng ngoại tổ mẫu."
"Không được, ta quyết không đáp ứng." Quận chúa Nam Khang tức đến phun lửa trừng mắt nhìn Trần Bảo Linh.
Trần Bảo Linh không chút sợ hãi, ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng nhìn bà ta.
Quận chúa Nam Khang đột nhiên khóc lớn: "Bảo Linh, sao con lại không rõ tâm ý của nương, nương đều là vì tốt cho con mà. Con không muốn gả cho thái tử nương cũng không ép em nữa, chỉ xin con đừng rời khỏi nương, nương hai bàn tay trắng, chỉ có con, nếu con đi, nương sống thế nào được..."
"Nương." Trần Bảo Linh lạnh lùng cắt ngang bà ta: "Nương muốn khóc để khiến con mềm lòng, để cho con cự tuyệt tổ mẫu, khiến tổ mẫu thất vọng với con, chờ con không đường lui, sau đó lại bức con gả cho thái tử?"
Tiếng khóc của Quận chúa Nam Khang ngừng lại, không dám tin nhìn Trần Bảo Linh.
Trái tim Trần Bảo Linh đau đớn, mẹ con nhiều năm, nàng làm sao có thể không rõ tính toán của mẫu thân, trước không nói, hiện tại đã không nhịn được rồi.
"Bảo Linh, con xem nương là ai, nương làm sao có thể là cái loại người này chứ." Quận chúa Nam Khang cả giận nói: "Con không muốn gả cho thái tử, vậy thì không lấy chồng. Con thích ai thì nói cho nương, nương nhất định thành toàn cho con."
"Là Cố Hướng Minh." Trần Bảo Linh lạnh lùng nói: "Người trong lòng con là con trai trưởng của trưởng công chúa Thọ Xuân- Cố Hướng Minh, mong nương thành toàn."
Vừa dứt lời, trên mặt nàng liền rơi xuống một cái tát.
Toàn thân Quận chúa Nam Khang run run, ánh mắt hung ác trừng Trần Bảo Linh: "Ta làm sao có thể sinh ra một đứa con gái như ngươi, ngươi làm sao dám thích con trai của tiện nhân Thọ Xuân kia, lúc trước ta nên bóp ch.ết ngươi..."
Trần Bảo Linh nhịn không được, rốt cục nước mắt cũng rơi xuống, trong lòng bà ta thì ra nữ nhân kia vẫn quan trọng hơn nàng.
Nàng không nhìn Quận chúa Nam Khang, không nói một lời rời đi.
"Đi đâu!" Quận chúa Nam Khang như bệnh tâm thần, trong giọng nói có chút bối rối: "Không cho con đi! Có nghe thấy không, con đứng lại đó cho ta!"
Ban đêm, Trần Bảo Linh cùng Kỷ Thanh Y ở cùng nhau, vừa rạng sáng ngày thứ hai liền chuyển vào An Vinh viện của Thái phu nhân.
Vài ngày tiếp theo, mặc dù có Kỷ Thanh Y khuyên giải, nhưng Trần Bảo Linh vẫn không vui, người cũng mất đi tinh thần phấn chấn như xưa.
Không nghĩ tới ba ngày sau đó, học viện nữ tử Phương Hoa mang tới ba tấm thiệp mời, mời Kỷ Thanh Y, Trần Bảo Linh, Lê Nguyệt Trừng tham gia cuộc thi nhập học tháng 10.
Tin tức này khiến cho cả Hầu phủ vui vẻ trở lại, ít nhất thì trên mặt Trần Bảo Linh cũng mỉm cười. Thái phu nhân liền quyết định hai ngày sau đi chùa Đàm Thác dâng hương, vừa để cho Trần Bảo Linh giải sầu, vừa thỉnh cầu Bồ Tát phù hộ Trần Văn Cẩm có thể thuận lợi thi cử, phù hộ ba tiểu cô nương có thể vào học viện nữ tử Phương Hoa.
Tuệ Tâm được tin, lập tức truyền thư ra ngoài.
Trịnh Tắc nhận thư, lại do dự không biết có nên báo cho Từ Lệnh Sâm không.
Lần trước sau khi thấy Kỷ tiểu thư, điện hạ hưng phấn gần như một đêm không ngủ, khuyên thật lâu, điện hạ mới hơi chợp mắt chút.
Chỉ ngủ một chút liền khiến điện hạ gặp ác mộng.
Lúc hắn thấy điện hạ đầu đầy mồ hôi còn từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Đánh thức điện hạ xong, điện hạ liền trầm mặc hơn mọi ngày.
Không chỉ có không đề cập tới chuyện Kỷ tiểu thư, còn luôn luôn ngồi ngẩn người, buổi tối càng hay bị ác mộng làm tỉnh, kéo hắn đến thao trường luyện tập võ nghệ so chiêu.
Mới bảy tám ngày ngắn ngủi, điện hạ liền gầy thấy xương.
Hắn hỏi điện hạ gặp ác mộng gì, điện hạ đều không nói.
"Trịnh Tắc." Từ Lệnh Sâm đột nhiên mở miệng nói: "Ngươi đi tới đi lui trước cửa làm gì? Có việc vào nói."
“Vâng.” Trịnh Tắc đưa tờ giấy cho Từ Lệnh Sâm, Từ Lệnh Sâm mở ra nhìn, trên mặt không chút biểu tình.
Trong lòng Trịnh Tắc kinh ngạc, lúc trước khi thấy tin tức của Kỷ tiểu thư, điện tạ luôn rất vui vẻ, mấy ngày nay lại giống như thay đổi thành một người khác.
Trịnh Tắc lấy can đảm nhìn tờ giấy kia, nhất thời kinh hô: "Ta nói mấy ngày nay Mị Mị làm sao lại có mùi khó ngửi, cũng không có đặc biệt ăn cái gì mà? Thì ra là Kỷ tiểu thư lấy giun cho nó ăn. Điện hạ, ngài xem, có nên lấy Mị Mị về không, không cho nó đi gặp Kỷ tiểu thư nữa!"
Từ Mị Mị thích hoa phục đồ đẹp trang sức có màu diễm lệ gì đó, thích ăn ngon, thích nhất là ăn giun, Từ Lệnh Sâm cảm thấy ghê tởm nghiêm cấm hạ nhân lấy cho nó ăn, cả Ninh vương phủ đều đã biết cấm kỵ này.
Nếu là trước kia Từ Lệnh Sâm biết được người nào cho Từ Mị Mị ăn giun, tất nhiên sẽ giận tím mặt, hung hăng giáo huấn.
Sao hôm nay lại không có phản ứng gì?
"Nói cũng lạ." Trịnh Tắc khó hiểu nói: "Kỷ tiểu thư làm sao có thể biết Mị Mị thích ăn giun? Sao lại nghĩ đế việc cho nó ăn giun? Là điện hạ người nói cho nàng biết sao?"
Nàng đương nhiên biết! Nàng làm sao có thể không biết!
Đời trước, nếu nàng không vui, sẽ bắt giun cho Mị Mị ăn, mỗi lần đều làm hắn tức muốn ngã ngửa.
Trong đầu hiện lên dáng vẻ nàng hé miệng tức giận, đột nhiên hắn nghĩ tới lần gặp mặt cuối cùng đời trước.
Nàng nói nàng cùng Trần Văn Cẩm thanh mai trúc mã, nàng nhất định phải gả cho Trần Văn Cẩm...
Hắn để lại hai hộ vệ âm thầm bảo vệ nàng, cũng dặn dò bọn hắn nhất định phải phá hoại việc này.
Nhưng về sau hắn ch.ết.
Trịnh Tắc cũng ch.ết.
Tất cả mọi người trong Ninh vương phủ đều bị thanh trừ không còn, hai hộ vệ nhất định cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Một khi bọn họ bị bại lộ, tiểu nha đầu kia sẽ chạy trời không khỏi nắng.
Cho nên, tiểu nha đầu của hắn chính là bị hắn hại ch.ết.
Trong lòng Từ Lệnh Sâm vừa bực vừa hận, giận chính mình vô năng, hận chính mình mắc bẫy của người khác.
Nàng đối hắn kính nhi viễn chi*, rốt cuộc là hận hắn đời trước hại ch.ết nàng, hay là nàng vốn không thích hắn.
(* kính trọng nhưng không gần gũi)
Suy nghĩ đến ý sau, lòng hắn liền đau đến run cầm.
Trong mộng, nàng kiên quyết, vô tình nói, nàng nói nàng chưa bao giờ nghĩ tới gả cho hắn, ngay từ đầu người nàng muốn gả là Trần Văn Cẩm.
"Bịch" một tiếng, quả đấm hung hăn đập vỡ mặt bàn.
"Trịnh Tắc, là ta một bên tình nguyện đúng không?" Từ Lệnh Sâm chưa bao giờ dùng giọng điệu này hỏi Trịnh Tắc: "Ngươi đã nhìn ra, trong lòng nàng căn bản không có ta, là ta đơn thương độc mã, đúng không?"
Nàng chưa bao giờ nói thích hắn, chưa bao giờ nói!
Thanh âm của hắn bi thương, rõ ràng không nói gì cả, nhưng Trịnh Tắc nghe ở trong tai lại cảm thấy ánh mắt có chút chua xót.
Điện hạ kiêu ngạo, nhưng đụng phải Kỷ tiểu thư thì kiêu ngạo không còn sót lại chút gì.
Hắn căn bản không biết nên khuyên điện hạ thế nào, nếu như cái gì cũng không làm thì không thể.
"Điện hạ." Trịnh Tắc vắt hết óc suy nghĩ đã lâu mới nói: "Nếu muốn biết trong lòng Kỷ tiểu thư có ngài hay không kỳ thật cũng không khó."
Từ Lệnh Sâm rầu rĩ, một lúc lâu mới nói: "Nói."
"Khổ nhục kế!"