Chương 62: Đêm mưa

Editor: Quí Rùa - diendanlequydon
"Cốc cốc cốc."
"Cốc cốc."
Tiếng gõ trong đêm tối vô cùng rõ ràng, Kỷ Thanh Y không chút do dự trước tiên mở cửa sổ.
Bóng đêm dày đặc, chỉ có giọt mưa rơi tí tách, ngoài cửa sổ không có một bóng người.
Kỷ Thanh Y ngây người, chẳng lẽ là mình nghe lầm?


Không đúng, âm thanh lúc nãy vô cùng rõ ràng, hơn nữa thật sự có ba tiếng gõ cửa, nàng đưa đầu ra ngoài, lấm lét nhìn trái phải, vẫn không thấy bóng dáng của Từ Lệnh Sâm như cũ.[QR][diendanlequydon]
Chẳng lẽ bị người phát hiện, cho nên đã rời khỏi?


Kỷ Thanh Y có chút lo lắng, lập tức đóng cửa sổ lại.
Mùi hương trong phòng không giống nhau, có hương hoa, là mùi hương của hoa thược dược.
Không, ngoại trừ là mùi hương của hoa thược dược còn có mùi ẩm ướt, có đã người vào phòng của nàng!


Suy nghĩ này vừa xuất hiện, nàng đã nghe được giọng nói xen lần tiếng cười của Từ Lệnh Sâm vang lên sau lưng nàng: "Y Y."
Còn chưa tới kịp quay đầu lại, vành tai đã bị người ngậm vào.


Loại ấm nóng này từ vành tai xâm nhập đến toàn thân, khiến nhịp tim của nàng đập như sấm nổ, tay chân nhũn ra, không đứng vững được.


Từ Lệnh Sâm rất muốn ôm nàng vào trong ngực, nhưng bởi vì mới từ bên ngoài đi vào, trên người mang theo khí lạnh, sợ nàng bị lạnh nên chỉ nhẹ nhàng vịn cánh tay của nàng, để cho nàng ngồi lên trên giường, sau đó ngồi ở bên cạnh nàng.
Kỷ Thanh Y che ngực, âm thầm thở dài một hơi.


available on google playdownload on app store


Nàng sợ nhất Từ Lệnh Sâm đụng vào nàng, hắn giống như sẽ làm phép, vừa đụng vào nàng, nàng đã mềm tay, chân nhũn ra, đầu cũng mơ màng không biết đâu là Đông Nam Tây Bắc.
Gương mặt của nàng đỏ ửng, đôi mắt long lanh, Từ Lệnh Sâm cố gắng lắm mới có thể nhẫn nại được.


Kỷ Thanh Y thấy hắn không nói lời nào, chỉ nhìn mình,cảm giác hỗn loạn trong lòng lại dâng lên, vội nói sang chuyện khác: "Hoa thược dược này định tặng ta hay sao?"
Từ Lệnh Sâm mỉm cười: "Lần trước tặng nàng, nàng không muốn, lần này sẽ không từ chối chứ?"


Thược dược bày tỏ lòng ái mộ. Lần trước hắn tặng, nàng từ chối, cùng hắn tan rã trong không vui, không ngờ hắn vẫn còn nhớ, thật là một người nhỏ mọn.
"Vậy cũng không nhất định." Kỷ Thanh Y cố làm kiêu, liếc hắn một cái nói: "Vậy phải xem tâm tình của ta có tốt hay không rồi."


Nàng trợn mắt, khôn mặt kiều tiếu vô cùng dễ thương, Từ Lệnh Sâm nhìn mà lòng mềm thành một đoàn, làm sao còn nhịn được, một tay kéo nàng vào ngực, nâng mặt nàng lên hôn một trận, chờ đến khi đầu Kỷ Thanh Y choáng váng hồ đồ, hắn đột nhiên dừng lại, ở bên tai nàng hỏi: "Bây giờ tâm tình của nàng đã tốt chưa?"


"Hả?" Kỷ Thanh Y mơ mơ màng màng, đôi mắt mê mang, qua một lúc lâu mới phản ứng được ý tứ của hắn, máu nóng vọt lên, khuôn mặt đỏ bừng.
Từ Lệnh Sâm còn không chịu bỏ qua cho nàng, bắt tay của nàng, nhất quyết không tha nói: "Xem ra tâm tình của nàng còn chưa đủ tốt, ta còn phải không ngừng cố gắng."


Kỷ Thanh Y nhìn mặt hắn sát lại gần, muốn hôn nàng, căn bản không biết hôm nay miệng nàng có bôi son, lúc nãy khi hôn, trên miệng trên mặt hắn đều dính son, khuôn mặt tuấn tú nhìn có mấy phần tức cười, nàng nhịn không được, cười ngã lên giường.


Từ Lệnh Sâm thấy nàng cười vui vẻ như vậy, cũng cười theo.
Kỷ Thanh Y càng cười dữ dội hơn, nước mắt đều muốn chảy ra.
Cuối cùng Từ Lệnh Sâm cũng ý thức được có cái gì không đúng, vội vàng dùng tay lau mặt, thấy trên ngón tay hồng hồng, mặt lập tức xụ xuống.


Kỷ Thanh Y nhảy xuống giường, cầm gương cho hắn soi, hắn ngơ ngác nhìn gương một cái, cũng không nhịn được bật cười.


"Nàng nha!" Từ Lệnh Sâm vừa bực mình vừa buồn cười, không thể làm gì nàng: "Lần trước nàng khiến ta ướt như chuột, lần này nàng khiến ta thành mèo hoa, nàng nói bây giờ ta nên làm sao với nàng mới tốt nhỉ."


Trong mắt hắn chứa đầy tình ý dạt dào, trong giọng nói chứa đựng yêu thích và bất đắc dĩ khiến Kỷ Thanh Y nghe được. cảm thấy giống như được ăn mật, vô cùng ngọt ngào.
Nàng vắt khăn cho hắn lau mặt, Từ Lệnh Sâm lại bắt tay của nàng: "Ta tự mình làm."


Hắn thật sự không muốn  nàng làm loại chuyện hầu hạ người như thế này, cho dù là hắn cũng không được.
Rửa mặt xong, lúc này hai người mới lại ngồi xuống đến nói chuyện.


"Ba tháng sau, nhóm các ngươi mới nhập học, trường sẽ tổ chức một lần khảo hạch, khảo hạch đạt hạng nhất, trực tiếp có thể bái sư lên cấp."
Kỷ Thanh Y kinh ngạc: "Không phải nói một năm sau mới có thể tham gia khảo hạch sao?"


" Tình huống bình thường chính xác là một năm sau."Từ Lệnh Sâm nói: "Nhưng là ba tháng sau sẽ lựa chọn ra sáu đệ tử có biểu hiện xuất sắc  trong các đệ tử tiến hành tỷ thí, trải qua ba lần tỉ thí, sẽ tuyển ra một người ưu tú nhất, trực tiếp lên cấp. Y Y, nàng có lòng tin lấy được hạng nhất sao?"


Kỷ Thanh Y thấy hắn nói trịnh trọng, liền hỏi: "Hạng nhất ngoại trừ có thể trực tiếp lên cấp, bái sư, còn có cái gì đặc biệt sao?"
"Hạng nhất có thể tiến cung gặp hoàng thượng."


"Gặp hoàng thượng?" Mí mắt Kỷ Thanh Y giật giật, nàng biết Từ Lệnh Sâm tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ nói chuyện này: "Vì sao ta phải gặp hoàng thượng."


"Thánh thượng có một bồn hoa lan, nuôi hơn hai mươi năm, hơn hai mươi năm này, tổng cộng chia làm mười mấy bồn. Nói đến cũng kỳ quái, mười mấy bồn hoa này, nở sẽ cùng lúc nở, không nở sẽ cùng lúc không nở, mỗi khi trong triều có chuyện vui mừng, luôn đúng lúc hoa nở. Nếu là trong triều có chuyện không tốt, năm đó này hoa sẽ không mở."


"Thật có chuyện này?" Kỷ Thanh Y nghe xong, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, nói: "Cái này chắc chắn là trùng hợp."


"Nghe nói, mười mấy năm trước quý phi hoài thượng, hoa không mở, Hoàng thượng vẫn lo lắng, kết quả quả nhiên quý phi gặp chuyện không may, một thi hai mệnh. Vào năm Hà Nam phát sinh lũ lụt, Kỷ đại nhân hi sinh vì nhiệm vụ, hoa không mở. Năm thái tử gặp chuyện không may, hoa không chỉ có không nở ngược lại còn ch.ết một chậu."


"Bốn năm trước, đến lúc hoa nở, hoa chậm chạp không nở, sau đó truyền đến tin Đặng Tam Mậu huyện Phúc Kiến Cát tạo phản. Ngay lúc đó Hữu Quân Đô Đốc Phủ Đô Đốc, Lưu Anh, xuất binh đi trước bình định, cuối cùng một năm không có kết quả, hao binh tổn tướng không nói ngược lại còn mất ba thành trì là huyện Quang Trạch, huyện An Khê, huyện Đức Hóa."


"Sau đó Hoàng đế phái Bình Dương hầu đi dẹp loạn, nhắc tới cũng kỳ, Bình Dương hầu mới vừa lên đường, hoa lan này cũng nở, Hoàng đế mừng rỡ, nói lần này Bình Dương Hầu nhất định có khả năng áp chế phản tặc. Quả nhiên, ba tháng sau Bình Dương hầu truyền đến tin đại thắng, hắn không chỉ giết tặc được 6000 phản tặc, chiêu an 9000, bắt toàn bộ ba mươi sáu tên phản tặc chủ chốt của Đặng Tam Mậu vào kinh, đưa đến trước Ngọ môn."


Gương mặt Kỷ Thanh Y ngạc nhiên: "Hoa này có thể báo trước cát hung, Hoàng đế tất nhiên yêu như trân bảo, khẳng định không dễ dàng tiếp cận."


"Không sai, người trong cung cũng biết Hoàng đế đối với mấy bồn hoa này hết sức trân ái, nhưng không biết nguyên nhân cụ thể. Chân chính hiểu rõ chỉ có Hoàng đế và Đại Thái Giám cận thân của hoàng đế."[QR][diendanlequydon]
Vậy mà chỉ có hai người này biết!
Vậy làm sao Từ Lệnh Sâm lại biết chuyện này?


Chỉ là Từ Lệnh Sâm cũng là người sống lại, sẽ biết một chút chuyện người khác không biết cũng không lạ.


Từ Lệnh Sâm nói: "Năm nay đến lúc hoa nở, hoa lại không nở, người biết chuyện cũng hoảng sợ không chừng, Hoàng đế cũng đứng ngồi không yên, lo lắng có chuyện không tốt gì  xảy ra, kết quả không bao lâu, Hoàng đế ngã bệnh."


Kỷ Thanh Y gật gật đầu, nói: "Chuyện này ta hiểu rõ, thân thể Hoàng đế không tốt, thường ngã bệnh, lần này thế tới rào rạt, bị bệnh hơn nửa năm. Nhưng bây giờ thân thể hoàng thượng bình phục, hoa này sẽ không có chuyện chứ?"


"Vấn đề nằm ở chỗ này!" Từ Lệnh Sâm nói: "Hoa kia một chậu lạimột chậu ch.ết đi, hôm nay chỉ còn lại năm bồn, Hoàng đế cảm giác đây là điềm không may."
"Nếu là như vậy, vậy tại sao không tìm người chăm sóc?"


Từ Lệnh Sâm cau mày nói: "Đã tìm, nhưng chung quy chăm sóc không được, hoàng thượng lại không hy vọng gióng trống khua chiêng, chỉ có thể lặng lẽ tiến hành. Chờ ngươi được hạng nhất sẽ có thể vào cung, Hoàng thượng  biết nàng tự học cắm hoa, biết nuôi lan, nhất định sẽ cho nàng đi nhìn mấy bồn hoa lan của người, nếu nàng có thể chữa trị được cho mấy bồn hoa lan này, sẽ có thể lưu lại ấn tượng tốt ở trước mặt hoàng thượng, cho dù đợc phong làm Quận chúa, huyện chủ, cũng không phải là không thể nào."


Quận chúa! Huyện chủ!
Trái tim của Kỷ Thanh Y của không nhịn được nhảy lên bang bang.
Nàng không muốn cái gì vinh hoa phú qu, nhưng nếu thật có phong hào Quận chúa huyện chủ, nàng lập tức có thể rời khỏi phủ Bình Dương Hầu, đạt được tự do.


Không, chỉ cần nàng chữa hết hoa lan của hoàng thượng, không cần phong hào Quận chúa huyện chủ, nàng vẫn có thể dựa thế rời khỏi phủ Bình Dương Hầu.
Chuyện này thật sự có lực hấp dẫn quá lớn.
"Được, lần này cho dù ta phải dùng hết toàn lực của mình cũng phải đạt được hạng nhất."


Từ Lệnh Sâm trầm ngâm nói: "Nếu như vào cung điều trị hoa lan cho hoàng thượng, nàng có nắm chắc nhất định có thể chữa khỏi không?"


"Chàng hãy yên tâm đi, chuyện khác ta không nắm chắc, điều trị hoa lan ta nhất định sẽ như trở bàn tay." Lúc Kỷ Thanh Y nói chuyện, thần thái phấn khởi, một tư thái bễ nghễ thiên hạ, bỏ ta còn ai.


Từ Lệnh Sâm cũng nhớ tới lúc trước, Kỷ Thanh Y đào phong lan từ trong sơn cốc, kết quả trồng ra tất cả đều là danh phẩm, không khỏi tò mò: "Nàng làm sao có thể phân biệt hoa lan, làm thế nào có thể phán đoán bọn chúng có bị bệnh hay không? Dùng cách nào để điều trị những bệnh này? Trong đây có phải có bí quyết gì hay không?"


"Thật sự là có bí quyết nhưng mà cũng không phải dùng mắt phân biệt."
Từ Lệnh Sâm thấy nàng nói nghiêm túc, lập tứccười: "Vậy dùng cái gì phân biệt, dùng tâm sao?"


"Là dùng mũi." Kỷ Thanh Y nghiêm mặt nói: "Sau khi sống lại, trong lúc vô tình ta mới phát hiện ra, ta chỉ cần vừa ngửi thấy mùi của phong lan cũng biết nó có nở hoa hay không, có thể nở được bao nhiêu hoa, còn vấn đề hoa lan bị bệnh cũng thế, chỉ cần vừa ngửi ta biết ngay làm như thế nào để điều trị. Ta vốn cho rằng người khác cũng giống như ta, sau lại phát hiện Tố Tâm, Thải tâm còn có những người khác đều không biết, chỉ có ta làm được, lúcđó mới biết đây là khả năng đặc biệt. Chàng biết đó, sau khi ta ch.ết sống lại, rất sợ người khác nhìn thấu, coi ta là ác quỷ, cho nên chưa bao giờ nói với bất cứ người nào."


Từ Lệnh Sâm đầu tiên kinh ngạc, sau đó chính là vui mừng.
Đây thật là niềm vui không ngờ tới, nàng có bản lãnh như vậy, còn sợ không trị hết hoa lan của hoàng thượng sao?
Chỉ là có thiên phú như vậy thật sự không nên khoe ra ngoài.


"Chuyện này nói với một mình ta là được, không thể lại nói cho người khác. Chính là về sau người khác hỏi tới..." Từ Lệnh Sâm trầm ngâm một chút nói: "Nàng chỉ cần nói lúc trước ở biệt viện, lúc đào phong lan trong sơn cốc thì vô tình gặp được một người dạy cho nàng phương pháp phân biệt phong lan."


Đây không phải giống lúc trước nàng nói gặp được cao nhân ẩn thế hay sao?
Kỷ Thanh Y biết đây là Từ Lệnh Sâm muốn tốt cho nàng nên cười híp mắt đồng ý.


Từ Lệnh Sâm móc ra một cái hộp mảnh dài, giao cho kỷ Thanh Y: "Việc phân phòng trong trường nữ Phương Hoa là dựa theo thành tích để sắp xếp cho nên hai người khác trong viện này sẽ là kình địch của nàng. Trần Tĩnh Nhiên sống nội tâm, hay xấu hổ, không đáng để lo nhưng Quan Khả Nhi không phải là hạng người thiện lương, nàng nhất định phải đề phòng. Tuy nàng ta là trưởng nữ nhưng cũng chỉ là thứ xuất, năm nay Quan Gia chỉ giành được một chỗ, vốn dĩ nên là đích muội của nàng ta tới, kết quả đích muội của nàng bị nàng chuốc say, bêu xấu nên nàng mới được cơ hội này."


Kỷ Thanh Y biết chuyện hắn nói rất quan trọng nên chú ý lắng nghe, sau đó nói: "Chàng yên tâm, ta nhất định sẽ đề phòng nàng ta, sẽ không bị nàng ta tính kế."


"Nàng ta không có bản lãnh gì chính là cậy vào việc tửu lượng của mình lớn, lại làm ra dáng vẻ nhiệt tình, mời người ta uống rượu mà thôi. Ta sợ nàng ta lặp lại chiêu cũ, chuốc rượu nàng, nếu như nàng cự tuyệt, sợ rằng sẽ bị mang tiếng khinh cuồng."


"Trong hộp này là một loại hương liệu đặc chế, nàng đặt nó ở trong tủ treo y phục, bình thường dùng thay huân hương, nếu thật sự có người mời đi ăn cơm uống rượu, đến lúc đó nàng chỉ cần tạt rượu vào người, y phục sẽ tản ra mùi gay mũi. Sau đó nàng mượn cớ thay y phục rời khỏi đó."


Hắn thật đúng là tỉ mỉ, thậm chí ngay cả loại chuyện như vậy đều đã nghĩ đến, trong lòng nàng rất là cảm động, ngoài miệng lại nói: "Ta cũng không phải là hài tử, chàng yên tâm, ta sẽ tự chăm sóc mình thật tốt."


Nàng lấy hương liệu, để gần đến lỗ mũi ngửi một cái, nói: "Thật là thơm, nếu dính mùi rượu lập tức thay đổi thành khó ngửi, chuyện đó thật đúng là quá thần kỳ."
"Trên đời này còn nhiềuchuyện thần kỳ hơn nữa."


Từ Lệnh Sâm thấy nàng giống như mèo con, trợn to hai mắt, ngửi hương liệu này, cười nói: "Cũng giống như ta với nàng, ch.ết đi sống lại, cũng giống ta vừa thấy được nàng đã hồn phi phách tan..."
Một câu chưa dứt đã đem môi khắc ở trên môi nàng.






Truyện liên quan