Chương 67: Thiếu
Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon
“Sao lại nói là ta bỏ đá xuống giếng?” Quan Khả Nhi cũng không tức giận, tâm bình khí hòa nói: “Ta biết ngươi lo lắng tiểu thư nhà ngươi, nhưng sự thật chính là tiểu thư nhà ngươi độc ch.ết chó của Bình Dương hầu tiểu thư, ta chẳng qua là khuyên giải an ủi Bình Dương hầu tiểu thư mà thôi, ngươi hẳn nên xin lỗi Bình Dương hầu tiểu thư, mà không phải đứng đây ồn ào với ta.”
Nha hoàn kia nói không lại nàng, nước mắt lưng tròng nhìn Trần Bảo Linh: “Bình Dương hầu tiểu thư, tiểu thư chúng ta thật sự không có hạ độc, là trong phòng chúng ta có chuột, nô tỳ mới đi mua thuốc chuột.”
Trần Bảo Linh không nhịn được trợn mắt, cười lạnh nói: “Cho dù không phải tiểu thư nhà ngươi độc ch.ết Nữu Nữu, thuốc diệt chuột cũng là các ngươi mua, cho dù Nữu Nữu ăn nhầm mà ch.ết, các ngươi cũng là hung thủ. Ngươi đi ra ngoài cho ta, ta không muốn nhìn thấy hung thủ giết người!”
“Kỷ tiểu thư, tiểu thư chúng ta thật sự trong sạch, tuyệt đối không có tâm tư hại chó của Bình Dương hầu tiểu thư.” Nha hoàn thấy giải thích với Trần Bảo Linh không được, liền quay đầu cầu Kỷ Thanh Y: “Thuốc kia cũng là nô tỳ mua, không có nửa điểm quan hệ với tiểu thư chúng ta, nô tỳ mua thuốc thật sự chính là vì muốn diệt chuột.”
Quan Khả Nhi lạnh lạnh nói: “Nói là có chuột, ai thấy chứ? Toàn bộ nữ học đều không có chuột, chỉ có trong phòng chủ tớ các ngươi có, đừng nói chúng ta, đó là con nít ba tuổi cũng sẽ không tin.”
“Quan tiểu thư!” nha hoàn kia lập tức lớn tiếng phản bác: “Lúc trước vẫn là tiểu thư nói với nô tỳ có thể mua thuốc diệt chuột, nếu ngài không tin, cần gì phải ra chủ ý cho nô tỳ chứ?”
Kỷ Thanh Y nghe thấy cả kinh trong lòng, trăm triệu không thể tưởng được Quan Khả Nhi còn nhỏ tuổi thế nhưng có thể dùng chiêu mượn đao giết người.
“Thật là chê cười!” Quan Khả Nhi cũng không cao hứng: “Ta khi nào ra chủ ý cho ngươi, trong phòng ngươi có chuột thì liên quan gì tới ta, làm sao ta biết nơi nào bán thuốc chuột chứ.”
“Ngài……”
Nha hoàn không phản bác được, chỉ ô ô khóc.
Trần Bảo Linh tức giận nói: “Muốn khóc đi ra ngoài khóc!”
Kỷ Thanh Y nói với nha hoàn: “Đừng khóc, ta hiểu rõ tâm tư của ngươi, ngươi đi về trước, ta đây lập tức đi tìm Trần tiểu thư, ta tin tưởng nàng là trong sạch.”
Nha hoàn nghe xong, nước mắt rơi càng hung, cũng không nói lời nào, chỉ quỳ xuống “Thình thịch”, “Thình thịch” dập đầu lạy Kỷ Thanh Y ba cái liền đi rồi.
Quan Khả Nhi cười: “Vẫn là Kỷ tiểu thư có thể nói, một câu liền đuổi nha đầu ma người này đi rồi.”
Từ trước đến nay Quan Khả Nhi lấy hình tượng thông tình đạt lý, nhiệt tình hào phóng gạt người, lúc này thấy mưu kế thực hiện được, thỏa thuê đắc ý, không tự chủ được lộ ra chút khinh bỉ.
Kỷ Thanh Y càng thêm khẳng định việc này chắc chắn liên quan tới nàng, nói: “Ta không phải lừa nàng, vừa rồi ta nói đều xuất phát từ thật lòng.”
Quan Khả Nhi cả kinh, chưa kịp nói gì, Trần Bảo Linh lại nhịn không được kêu la: “Kỷ Thanh Y! Đến tột cùng Trần Tĩnh Nhiên hay tỷ mới là tỷ muội tốt của muội! Cho dù muội không thích Nữu Nữu, cũng không thể ngay lúc này bỏ qua hung thủ chứ? Nữu Nữu lại không tốt, nó cũng đã ch.ết, Trần Tĩnh Nhiên tàn nhẫn độc ác đáng lý nên chịu trừng phạt!”
Lúc nàng nói chuyện, đuôi lông mày điếu cao cao, ánh mắt như lưỡi đao lạnh băng.
Trong lòng Kỷ Thanh Y thở dài một hơi.
Bảo Linh vẫn là không lớn lên.
Thật là giống chính mình kiếp trước, bị người châm ngòi liền xúc động, hoàn toàn không nghĩ đến tiền căn hậu quả.
“Muội xem tỷ là tỷ muội tốt, sợ tỷ trách sai người sau này hối hận, cho nên mới muốn đi cầu tình thay Trần tiểu thư.” Kỷ Thanh Y nhìn nàng, dịu dàng nói: “Chúng ta là người một nhà, muội tự nhiên sẽ giúp đỡ tỷ, tỷ đi theo muội, chúng ta đi