Chương 12: Thật đẹp, chói mắt quá
Edit: An Bi Nhi
"Keng keng keng ~!"
Vừa mới rẽ sang góc phố, từng tiếng gõ chiêng truyền tới, sau đó một giọng đầy nội lực thét ra, như sấm bên tai.
"Các phụ lão thân hương, đi dọc đi ngang ngàn vạn lần không được bỏ qua, lần này Liễu bảo chủ đặc biệt cử hành đại hội giám bảo, bảo thạch chia ra làm tam đẳng: hạ đẳng, trung đẳng và thượng đẳng. Giám định ra bảo thạch hạ đẳng, có thể nhận được đồng tiền trước sau như một. Giám định ra bảo thạch trung đẳng, có thể nhận được 5 xâu tiền. Giám định ra bảo thạch thượng đẳng, có thể nhận được một hai thỏi bạc trắng!”
"Giải đặc biệt sẽ được dẫn người thân bằng hữu ăn cơm miễn phí một lần ở Đệ nhất tửu lâu trấn Liễu Khê - Trấn Tương Lâu, toàn bộ chi phí ăn uống đều do Liễu bảo chủ chi trả. Giải đặc biệt do chính Liễu bảo chủ chọn lựa người tài, mọi người mau tham gia đi nào! Keng keng keng ~!”
Lời vừa nói xong, mọi người xung quanh ồn ào bàn tán, ánh mắt Mộc Phỉ ở phía sau đám người lóe sáng, thì ra giám bảo có thể đổi được tiền.
Đám người trước mặt Liễu Thiên Kỳ không biết đang nói cái gì, tên bọn họ đều đăng kí rồi, dùng lời nói đơn giản mà giải thích là, sau khi giành được giải thưởng, nhóm lớn bọn họ có thể được uống túy tiên áp rồi.
Mộc Phỉ vừa nghĩ liền hiểu nguyên nhân bên trong, cái tiệc mời đó chỉ là ngụy trang, nếu để Liễu bảo chủ tự mình chọn người giành giải đặc biệt, thì chọn người thân của mình cho lòng thoải mái.
Lấy được tư cách giám bảo, nhóm 5 người Mộc Phỉ được dẫn vào một gian tương đối sạch sẽ của khu nhà, đập vào mắt là rất nhiều lối dẫn ra sân nhỏ độc lập, nơi đó ồn ào náo động như ở chợ, rất chói mắt.
Mộc Phỉ thưởng thức phòng ốc, ngói gạch đá cổ đại thực thụ, âm thầm thở dài, nữ chính trong tiểu thuyết xuyên không thật tốt số, không làm quý tộc thì cũng làm công chúa, chỉ có nàng, xui xẻo trở thành một tiểu thôn nữ, còn phải bôn ba mệt nhọc vì một lượng bạc.
A, không đúng, bôn ba vì rất nhiều lượng bạc.
Bột mì, củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm, trà,... loại nào không cần bạc? Đúng, nàng có thể chịu khổ được, sài có thể chém, trà có thể không uống,... nhưng cũng không tiết kiệm được bao.
Bên trong nhà trang trí rất đơn giản, nhưng không vì khiêm tốn mà không có khí chất vương giả, trọn bộ gỗ Hoàng Lê chế tạo thành bàn vuông liền hiểu, rất nhiều thứ tinh xảo đặt trong hộp gấm trên mâm, được khảm giấy mạ vàng che lại bằng vải lụa màu đỏ chót. Chính giữa là một cái hộp trong suốt, bên trong là một pho tượng khoảng 168 gam bằng hổ phách, một loài vật giống như con ếch vậy.
Nhìn từ xa, quả thật rất sống động, khéo léo tuyệt vời.
Đôi mắt Mộc Phỉ hơi co lại, với tư cách là chuyên gia giám định châu báu, nàng chỉ cần liếc mắt một cái là xác định ra đây là một pho tượng hổ phách tự nhiên, chân nàng không ngừng bước, mừng rỡ đi tới chỗ để hổ phách, thưởng thức thật kĩ vẻ duyên dáng trời ban của nó.
Cái này giống như hổ phách đinh tiểu của Myanmar, nhẹ nhàng tự nhiên, bên trong có rất nhiều mảnh vụn nhỏ, bọt khí thành hình tròn, không giống như loại hổ phách nhân tạo khô khan.
Ừm, dựa theo cách trang trí nơi này, vật thuộc hàng trung phẩm ở tầng trên, xem ra lầu một này là trấn lâu chi bảo rồi.
Lầu này trân phẩm đều là loại cấp bậc hạ đẳng, không làm khó được nàng.
"Cũng được." Giọng trầm thấp của Viêm Dục ở bên cạnh Mộc Phỉ vang lên, Mộc Phỉ ngẩng đầu lên liền thấy hắn đang nhìn, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt đen bóng tinh khiết như bảo thạch hiện lên vẻ khinh thường trong chớp mắt, rồi lại bao trùm mịt mờ.
Tuy chỉ trong tích tắc, nhưng Mộc Phỉ đã bắt được rồi. Bản thân là bác sĩ của Viêm Dục, ở bất cứ đâu bất cứ lúc nào cũng phải quan sát biến hóa vi diệu của bệnh nhân. Do lời nói vừa nãy và biểu hiện khác thường, Mộc Phỉ liền phán đoán: quả nhiên Viêm Dục xuất thân là một quý tộc, trong nhà cũng trang trí tùy ý bằng hổ phách cấp bậc cao hơn thế này.
"Mấy vị là muốn giám định và thưởng thức đẳng cấp châu báu nào? Muốn giám định và thưởng thức bảo thạch hạ đẳng và trung đẳng thì đến đại sảnh, còn muốn giám định và thưởng thức bảo thạch thượng đẳng thì phải lên nhã gian lầu hai." Một tiếng nói trầm thấp vang lên làm Mộc Phỉ đang suy nghĩ tỉnh lại.
Nam tử trung niên khoảng hơn ba mươi tuổi, một đôi mắt to mày rậm thoạt nhìn rất khôn khéo. Ánh mắt lấp lánh có thần cười híp lại, khi nói chuyện, giơ tay lên vuốt râu cá trê của mình, cười rất thân thiết.
"Đây là người phụ trách giám bảo lần này, Lâm quản gia." Liễu Thiên Kỳ lặng lẽ giới thiệu cho mọi người.
Từ khi tiến vào nơi này, Viêm Dục vẫn đánh giá cách trang trí trong phòng, cái cảm giác quen thuộc như đã từng quen biết tỏa ra trong lòng, cảm giác những thứ này được trưng bày cũng quá mất mặt rồi.
Chỉ là giọng của hắn tuy nhỏ, nhưng vẫn khiến cho Liễu Thiên Kỳ và Tưởng Vũ đang cúi đầu đánh giá những trân bảo kia nghe được, khuôn mặt thanh tú trắng nõn của hắn hơi đỏ lên.
Tưởng Vũ liếc mắt nhìn Viêm Dục một cái, trong lòng rất khinh thường Viêm Dục, nhưng dù sao người khác đến từ kinh thành, cũng được thấy kì trân dị bảo thượng đẳng rồi cũng nói phải đi qua xem. Nhưng bọn họ không phân biệt được trân bảo thượng đẳng, ở trong lòng, hắn không để Viêm Dục vào kế hoạch. Tưởng Vũ suy nghĩ một lát, liền mỉm cười lễ phép với Lâm quản gia, đáp: "Chúng ta ở chỗ này xem đã, sau đó sẽ báo lại kết quả giám định."
"Xin cứ tự nhiên, giấy và bút mực đã chuẩn bị tốt." Lâm quản gia chào hỏi một câu, liền đi hỏi thăm người khác.
Quy tắc rất đơn giản, đúng giờ ghi trân bảo mà bản thân mình phân biệt thật giả vào giấy là được, cuối cùng tới lúc bình chọn sẽ như lời hứa chọn ra đáp án tốt nhất. Đương nhiên không chỉ đơn giản là phân biết thật giả, phải phân biệt loại và cấp bậc của trân bảo.
Nhìn thì đơn giản, thực ra không dễ như vậy, dân chúng bình thường chưa từng nhìn thấy những vật này, muốn phân biệt thật giả rất khó, huống chi cả cấp bậc, cái này chính là di@en*dyan(lee^qu.donnn) ngăn tình huống những người muốn dựa vào vận khí, đục nước béo cò để lấy tiền.
"Vòng tay châu báu này ta nhìn như đồ giả." Mặc dù Liễu Thiên Kỳ là đường đệ của Liễu bảo chủ, nhưng hắn thích võ, không để tâm lắm đến mấy thứ nghệ thuật này, lần này nhờ Tưởng Vũ nên mới biết được chút kiến thức. Lúc này cầm lên một vòng tay ngọc óng ánh, thảo luận với Tưởng Vũ.
Liễu Nhiễm cũng đi dạo xung quanh, đứa bé 11 tuổi nghịch ngợm, không biết phân biệt thật giả, chỉ biết có đẹp hay không. Đồ trang sức của nàng trừ những thứ đang đeo, cũng có trâm cài bằng bảo thạch và trâm ngọc tinh khiết, nàng nhìn chằm chằm vòng đeo tay trong hộp gấm trước mặt Liễu Thiên Kỳ một hồi lâu, tò mò hỏi: “Ca ca, muội thấy viên trân châu to, trắng sáng, sao lại là đồ giả?”
Mặt Liễu Thiên Kỳ hơi đỏ lên rất đáng ngờ, hắn ho nhẹ một tiếng, nghiêm trang nói: “Muội nghĩ xem, bởi vì chất lượng vòng tay này quá tốt, hơn nữa, viên trân châu rất to mới là đồ giả, đây chính là khu trân bảo hạ đẳng, nếu là hàng thật, cũng quá tốt rồi.”
"Dạ." Liễu Nhiễm vừa hiểu vừa không hiểu gật đầu một cái.
"Hì hì ~!" Mộc Phỉ cười ra tiếng, thì ra đều là người không chuyên. Nàng thật sự không nhịn được mất mặt khi đi cùng bọn họ, bước nhanh đến bên cạnh ba người họ, buồn cười chỉ vào hộp gấm đựng vòng tay trân châu giải thích.
"Đây là trân châu được nuôi bằng nước ngọt, ở khu rộng lớn không hạch, con trai được nuôi nhân tạo. Bởi vì nuôi nhân tạo, lại không có hạch, mới có thể chia ra hạ đẳng và trân châu thật. Vì màu sắc bề ngoài trân châu giả rất khô khan, cũng rất thô, nhưng các huynh nhìn đây, viên nào cũng mượt mà, màu sắc sáng bóng, nhìn không tì vết, rất trơn nhẵn, là đồ thật không thể nghi ngờ.”
Mọi người xôn xao, tiểu cô nương nhỏ bé chỉ tầm mười tuổi, ăn mặc như tiểu thôn cô, lại biết phân biệt trân châu?
Huynh muội Liễu thị kinh ngạc há hốc miệng, hiển nhiên không thể tin được, nhất định là ảo giác, chắc chắn là như thế.
Ánh mắt Tưởng Vũ sáng quắc, ánh mắt nhìn chằm chằm Mộc Phỉ vừa mừng rỡ lại mê luyến, lúc nàng nói điều này, thật đẹp, chói mắt quá.
Chỉ có Viêm Dục vẫn lạnh nhạt, nữ nhi của hắn, vốn rất lợi hại! Thuận thế ưỡn thẳng lưng, giống như người mà mọi người chú ý là hắn.
"Nói rất hay! Tiểu cô nương này có kiến thức, tiền đồ không giới hạn, không biết có may mắn hay không......"