Chương 3: Cả người đều là vết thương
Diệp Dũng cười đắc ý, bàn tay lớn thô ráp ở trên khuôn mặt trắng nõn hoàn mĩ của Diệp Khinh Ngôn mà nhào năn, lực đạo trên tay rất nặng, rất nhanh trên khuôn mặt của cô liền xuất hiện những vết đỏ rõ ràng.
“Tiểu Ngôn, đại ca cũng là vì mày thật, cô theo mẹ cơm đều ăn không đủ no, gả cho lão già muốn cái gì đồ vậtđều không thiếu, hắn ta là lão già, bất quá cũng biết đau người. Cô đây dáng dấp nhỏ, lão già nhất định sẽ thương hoa tiếc ngọc, có phải là lời mấy cái hay không!”
Một tên dáng dấp thấp bé trông xấu xí, hèn mọn đảo quanh ở trên người Diệp Khinh Ngôn, khóe miệng chảynước miếng, mặt lộ rõ vẻ ɖâʍ đãng, trong miệng lớn tiếng ồn ào: “Đúng đấy tiểu thư, theo lão già ăn ngon uống say, và chúng tôi theo cũng thơm lây.”
“Hãy nghe theo tao? Tất cả mọi người sẽ đều nhìn tập trung vào cô, lại không phải đứt đoạn mất các anh em tài lộ. Mày lại không phải hi sinh, đại ca của tao, cũng chính là người cha ruột của mày nhất định bảo tao đem bắt mày lại để gặp ông ấy, đừng gây khó dễ cho chúng ta, bằng không lại cho mày mấy cái tát khẳng định mày sẽ không chịu nổi.” Diệp Dũng nói, trên mặt thể hiện rõ tia hung tợn, cả người hung thần ác sát.
Má trái của Diệp Khinh Ngôn chỉ trong chốc lát bị sưng lên, khóe miệng còn có tơ máu chảy ra, tóc đuôi ngựa vốn được cộp lại nhưng bây giờ nhìn lộn xộn đến không chịu nổi, cùng với bộ quần áo cũ nát bẩn thỉu trên người trên người, một dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Lâm Hiểu ho khan một cái, nghẹn giọng hỏi: “Sở thiếu, chúng ta có hay không nên rời đi trước?”
Lệ Thiếu Sở giơ tay phải lên, ý tứ là không được nói chuyện, con mắt của hắn khóa chặt ở trên người cô gái, hắn muốn nhìn xem có giống với những dự tính trước của mình không, rất muốn nhìn xem, nhìn cô không đỡ nổi một đòn liệu có yếu đuối cúi đầu trước thế lực độc ác trước mặt. Nhìn giống như một hạt bụi tầm thường đến thấp kém, nhưng lại lộ ra vẻ giảo hoạt không chịu khuất phục vào ban đêm, đến cùng đâu mới là con người thật của cô.
“Ông là tay sai của Diệp Quốc Minh, lời của ông tôi sẽ không lại tin tưởng, ông lừa dối mẹ tôi, bây giờ còn muốn gạt tôi..... Diệp Dũng, van cầu ông buông tha tôi, buông tha mẹ con tôi......” Diệp Khinh Ngôn cảm giác được ý thức của mình tan rã, chán ghét nhìn Diệp Dũng, thậm chí còn có thể nhìn thấy hai bóng người kia.
Diệp Dũng dùng lực mạnh lôi quần áo của Diệp Khinh Ngôn, trên mặt mang theo tia hung ác: “Được rồi, không cần phí lời, đi theo tao, đại ca còn ở biệt thự chờ mày.”
Ở Lệ Thiếu Sở xem ra, cô gái này chẳng khác nào bị phán “Tử hình”, kiên nhẫn nhìn cô gái bị bắt đi, nhìn tay của cô không ngừng mà nện đánh cánh tay của người đàn ông, giãy giụa muốn chạy trốn. Dáng vẻ cực kỳ chật vật, tóc tai rối bời thật giống một người phụ nữ điên...... Người phụ nữ điên? Ánh mắt hắn tối sầm lại, trong đầu tràn đầy cảnh tượng cháy lớn hiện ra, đột nhiên vị trí huyệt thái dương đau lên.
“Sở thiếu ngài không sao chứ?” Lâm Hiểu phát hiện sắc mặt Lệ Thiếu Sở trở nên trắng xám.
“Lái xe, đi theo những người ở phía trước kia.” Lệ Thiếu Sở xoa huyệt thái dương nhắm mắt dưỡng thần, không nhịn được hồi tưởng lại chuyện cũ trong quá khứ, đầu của hắn càng ngày càng đau, cả người hắn bịt kín bởi một tầng khí lạnh như băng.
Lâm Hiểu không tiếp tục nói nữa, nghe theo chỉ thị củaLệ Thiếu Sở khởi động xe, từ từ đi theo.
Diệp Khinh Ngôn tay chân gần như đều dùng đến trên người Diệp Dũng, cô mặc kệ là đánh đều vô dụng, người đàn ông xem ra thịt rất dầy, bất đắc dĩ cô không thể làm gì khác hơn là lựa chọn dùng hàm răng để cắn.
“A!Mày là con một chó nhãi!” Diệp Dũng quát to một tiếng, bị đau đặt ở cánh tay.
Không có bất kỳ sự phòng bị nào, Diệp Khinh Ngôn ngã xuống đất, kinh ngạc nhìn chằm chằm khuỷu tay đau đớn, lúng túng cắn vào dưới môi, trong lòng nghĩ không thể để bị tóm trở lại, cô biết đợi chờ thì khẳng định là mình sẽ bị một trận đánh đập của họ. Cho dù là cha ruột, Diệp Quốc Minh cũng không xứng đáng có hai chữ này, hắn chỉ là một doanh nhân hám lợi, không tiếc đem con gái xem như là một con bài để thương lượng, chỉ đơn giản là một ác ma.
“Cứu mạng, cứu tôi...... Cứu tôi, cứu mạng a!” Diệp Khinh Ngôn nhìn thấy cách chiếc xe Lincoln cách đó không xa, tuyệt vọng trong con ngươi bỗng hiện lên một tia hy vọng, cô biết chủ nhân của chiếc xe này là ai, nhưng không có nghĩ tới hắn lại không hề rời đi, lặng lẽ theo sau lưng, lẽ nào hắn nghĩ kĩ, muốn tới cứu mình.
Lệ Thiếu Sở đối mặt với ánh nhìn của cô gái, nhìn ánh mắt đầy khẩn cầu của cô, hai con mắt đen long lanh nước mắt khiến hắn không tự chủ được nghĩ tới một người. Người phụ nữ kia là người thân của cô, một người không có cách nào xóa mờ ra khỏi cuộc sống, đột nhiên che ngực của mình, hắn ấp a ấp úng thốt ra: “Đem cô ta mang đi, ta có lời muốn hỏi cô ta.”
Lâm Hiểu trong lòng mặc dù nghi hoặc, nhưng vẫn là nghe theo mệnh lệnh của Sở thiếu. Hắn sờ sờ đồ vật phồng lên trong túi âu phục, khóe miệng hài lòng nở nụ cười. Từ trong xe xuống, sải bước đi tới cô gái trước mặt, nói một cách lạnh lùng: “Thả cô ấy ra, ông chủ của tôi muốn nói chuyện với cô ấy.”
Diệp Khinh Ngôn ngẩn người, nhìn người tài xế lạnh lùng, ánh mắt lại trở về nhười đàn ông trong thân xe, nhưng không may hắn lại chìm vào trong bóng tối bất kể thứ gì đều không nhìn thấy, bất quá giờ khắc này trái tim của cô đã không lạnh giá.
Diệp Dũng khiêu khích liếc mắt nhìn hắn: “Này, nam nhân mặc âu phục, đừng tưởng rằng cậu mặc cái âu phục đó thì tôi sợ. Một mình cậu, anh em chúng tôi mấy người so với cậu đều nhiều người hơn, đánh nhau cậu không phải là đối thủ tôi.”
Lâm Hiểu bất đắc dĩ, không muốn cùng bọn họ lãng phí thời gian, liếc mắt nhìn cô gái nói: “Cô bằng lòng gặp ông chủ của tôi à?”
Diệp Khinh Ngôn suy nghĩ một chút, mặc kệ là theo ai dù sao cũng hơn trở lại chịu ch.ết, cô gật đầu.