Chương 3: Không thể hòa nhập
Cái mộng ước của Hoa Thiên Tuyết đã tan thành mây khói, bạn bè ư? Nụ cười hay những bọn nhóc phá phách? Tất cả đều sụp đổ trước mắt cô, cả lớp trao cho cô cái ánh nhìn chán ghét, căm thù đến lạnh xương sống rồi. Dương Hạ Vũ đeo phone, cứ cuối xuống xem quyển sách Lý như học sinh ngoan hiền. có biết đâu hắn đang cố gắng giảm bớt sự chán nản của bài học, chẳng có việc gì làm nên mới nghe nhạc chơi, và nhìn sách cũng để che giấu đi cái tính lười của hắn, ý như múa rìu qua mắt thợ thôi. Thiên Tuyết buồn bã nằm sấp xuống bàn, áp má vào quyển sách Lý, đôi mắt ảm đạm nhìn một bên mặt hắn, sao lại luôn có vẻ mặt khinh người như thế chứ?.
Hạ Vũ nghiêng đầu đáp trả cái nhìn chăm chăm của cô mà nhếch mép, đôi mắt không gợn sóng ấy làm hắn tò mò, cuối cùng cô đang nghĩ cái quái gì trong đầu thế?.
Không đỏ mặt, không thẹn hay khó chịu bởi ánh mắt đá xoáy nơi hắn như muốn nhìn rõ tâm tư của cô, chẳng có gì trong đôi mắt cô ngoài sự phẳng lặng như chiếc gương trên giá soi rọi lại vật thật. Hạ Vũ vươn đôi tay vuốt ve khuôn mặt cô:
- Em là đang nghĩ gì thế?.
- Chẳng có gì cả.
Thiên Tuyết nhỏ giọng trả lời, khuôn mặt vẫn lạnh tanh như tiền, khóe môi mím thành đường ngang dài khiến hắn lấy tay tách chúng ra, đưa ngón tay cái lướt nhẹ trên cánh môi anh đào mềm mại. Hắn hau háu mà nhìn đến mụ mị, muốn đặt ngay nụ hôn lên đó mà ngấu nghiến, ăn nuốt. Chà cái vị ngọt thanh nơi ấy làm hắn kiềm lòng không đậu mà vươn cánh môi bạc thần nhẹ nhàng đáp lên, mơn trướn hắn lướt chiếc lưỡi đinh hương vào khuôn miệng cô ra sức tàn sát loạn xạ trong đó.
Khuôn mặt Tuyết ửng hồng, ánh mắt đảo điên nhìn mọi người trong lớp. Ôi trời, ai cũng hướng mắt nhìn Thiên Tuyết như muốn chĩa súng vào thái dương cô mà bắn nát sọ, tại sao hắn lại làm bừa như thế chứ? Không lẽ hắn không sợ bị mắng sao, nhưng cô lại lần nữa cười khinh lối nghĩ của mình.
Dương Hạ Vũ sao có thể bị mắng? Thật tầm phào.
Nhắm chặt mi tiệp cô thôi không quan tâm đến mọi người đang nhìn mình nữa, hắn muốn làm gì thì cứ việc, những chuyện này đã quá quen thuộc rồi. Cô không có quyền được phản kháng lại nếu không...
Ba mẹ.
Đúng vậy, mạng sống ba mẹ cô đều do cô quyết, chỉ cần Thiên Tuyết làm phật lòng hắn thì chắc chắn xác ba mẹ cô sẽ chẳng có cơ hội nhìn thấy huống chi còn sống. Hắn đã giam cầm cô như một con vật mang quyền sở hữu, tất cả quyền tự do của cô đều do hắn làm chủ, hắn đã tước hết tất cả của cô. Kể cả Phan Tuấn Kiệt, người con trai đã yêu Thiên Tuyết đến nỗi hy sinh mạng sống của mình, mong lấy lại được sự giải thoát cho cô. Nhưng chẳng có gì cả, cậu ch.ết trong sự đau thương vô nghĩa còn cô vẫn mãi bị bắt giam, hắn không giữ lời hứa, một kẻ xảo trá.
Lòng Hoa Thiên Tuyết khẽ se lạnh, trái tim co thắt đau đớn, ánh nhìn mờ ảo nặng trịch đảo mắt theo bóng chàng trai vừa lướt qua cửa lớp. Đó là Phan Tuấn Kiệt, cô không thể nhìn lầm được, đôi mắt ngấn lệ bất giác khẽ kêu lên nhưng đều bị hắn nuốt lấy. Dương Hạ Vũ thấy không ổn nên mở mắt nhìn vào khuôn mặt Thiên Tuyết, hắn sa sầm, mâu quang trở nên âm trầm đáng sợ. Hoa Thiên Tuyết dám chống cự dù hành động đó rất nhỏ nhặt hắn cũng có thể nhìn ra, nhếch mép hắn cười đểu đứng dậy bước ra ngoài. Biết mình đã kích động làm chuyện không phải, Tuyết nhanh chân rời khỏi ghế bước sau lưng hắn ra khỏi phòng học, những ánh mắt tò mò, kỳ thị, soi mói cũng mãi dõi theo khiến da gà cô nổi khắp người.
- Đã có chuyện gì? - Hắn không cọc cằn hay tức giận chỉ dùng ngữ điệu đá động đến hù cô:
- Khô..ng..gg... có...ó...
Cô nắm chặt hai bàn tay, những ngón tay thon dài bấu chặt váy áo, cuối đầu hoảng loạn, Hạ Vũ sẽ làm gì cô? Không, hắn sẽ làm gì ba mẹ cô mới đúng?.
- Còn chối.
Quay phắt người lại đối mặt với vẻ sợ hãi run rẩy trong đôi mắt cô, ôi cả nói dối cũng chẳng biết mà bà đặt giấu diếm, vẻ mặt và cả giọng nói của cô đã tố cáo nên tất cả rồi. Dương Hạ Vũ thấp thoáng trong nụ cười gian tà, hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mượt mà, điều gì đã khiến cô nói dối hắn. Một con mèo vâng lời lại trở nên như thế, chà chắc rằng điều đó rất thú vị đây.
Ngược lại sự khinh khỉnh của hắn là nỗi lo hằn sâu tận đáy tim cô, tại sao phải nói dối? Nếu người đó thật sự là Phan Tuấn Kiệt, thì sao? Còn không phải? Thật sự lúc này cô rối lắm, đấu tranh tư tưởng khiến mày liễu khẽ chau. Bất giác giật bắn người khi hắn đưa tay vuốt nhẹ đôi mày cô giãn ra, đôi mắt hoảng sợ cứ muốn trốn đi cái nhìn xoáy của hắn.
- ch.ết tiệt, Hoa Thiên Tuyết em đang giấu tôi điều gì? Em nên biết cái kết của một kẻ nói dối không mấy tốt đẹp đâu.
Tay cô run lên, khuôn mặt trắng bệch cùng đôi môi nhợt nhạt chẳng kém, ngước đôi mắt quật cường mạnh mẽ:
- Vậy sao? Anh không phải là kẻ nói dối sao?.
Viền môi Hạ Vũ chợt vẽ nên đường cong tuyệt mĩ đầy bác ái, ánh mắt đanh lại cùng cái liếc sắc bén, quay lưng hắn bỏ đi không thèm nói gì nữa. Tốt lắm, hôm nay dám cãi cơ đấy. Hít sâu một hơi, Thiên Tuyết cứ ngỡ không khí đã bị rút hết vậy, hôm nay ăn nhầm cái gì mà lại nói được như thế chứ? Ôi không, điều này thật tồi tệ, hắn đã nổi cơn thịnh nộ rồi.
~~~oOo~~~
Chát Chát Chát
Những tiếng roi chua chát vang vọng cả căn phòng, Thiên Tuyết gồng mình chịu đựng, cắn chặt môi dưới để không phải phát ra từng tiếng rên, chỉ cần Tuyết mở miệng la lập tức ba cô phải chịu những gì tương tự. Không được la, không được khóc chỉ có thể chịu đựng. Từng đợt roi vung mạnh lên tấm lưng bé nhỏ của cô, rát, đau, tê buốt loan toả trên từng mảnh hồn phách, muốn gục ngã nhưng không thể chỉ có quyền mở to mắt nhìn ra ngoài cánh cửa sổ để thấy được vẻ mặt hắn phản chiếu qua tấm gương kia. Nụ cười phơn phớt trên môi Hạ Vũ làm Thiên Tuyết điếng tâm, lạnh thấu cả đáy tim đến nỗi oán hận, viền mắt đã đỏ hoe lệ trực chờ được lăn vòng, cả thân thể tê liệt, máu tuôn không ngừng và cái mùi tanh ấy làm cô buồn nôn. Bao tử cồn cào chất dịch chua, các đầu ngón tay cấu chặt vào đùi đến chảy máu, huyết thương văng tung tóe dính dớp trên sợi dây roi da dài. Chỉ mười roi thôi, cô chịu được mà không sao cả.
Tấm lưng nhỏ gầy in hằn nhiều vết thương mới lẫn cũ, vết sẹo nào cũng dài ngoằn ngoèo như những con rắn nước uốn lượn cuốn người di chuyển, thịt da lòi lõm cùng máu tươi hóa thành một. Chỉ cần nhìn cũng đủ đau thay rồi huống chi người đang chịu hình phạt. Dương Hạ Vũ hả giận khi thấy máu tanh vấy bẩn cả sàn nhà, hạ roi đôi mắt hắn háu đói nhìn làn da trắng mịn được tô sắc bởi những bông hoa huyết quyến rũ, đây là hình phạt của cô phải chịu. Nói dối, ngoan cố, cứng đầu,...
Hoa Thiên Tuyết cố quên đi cái đau đến ch.ết trên lưng, cô đứng dậy trên đôi chân bủn rủn như gãy rụng, các đốt xương tê cứng, lục phủ ngũ tạng nóng bừng , quay mặt nhìn thấu đôi ngươi đen bóng của hắn, cô chợt rùng mình:
- Em đã sai - Cuối gằm mặt, cô thỏ thẻ:
- Vậy nói xem em sai chỗ nào? - Áp sát khuôn mặt lại gần, hắn phả hơi nóng đầy đe dọa vào đôi má tái xanh của cô:
- Em đã nói dối lúc sáng em thấy một người trông quen nhưng không nhớ là ai - Vẫn nói dối nhưng ít ra Tuyết cũng che giấu đi cái tên Phan Tuấn Kiệt rồi:
- Ồ, tốt đấy và là bài học dành cho em. Đã nhớ? - Hắn cũng tin đôi chút, tuy nhiên trong lòng đã có câu trả lời:
- Đã nhớ, em cảm ơn anh chỉ dạy.
Hoa Thiên Tuyết hôn nhẹ lên má Hạ Vũ, đợi đến khi hắn gật đầu cô mới dáng bước vào phòng tắm gột rửa tất cả vết máu tanh khô, nâng những bước chân như kim đâm, Tuyết đóng cửa, nước mắt tuôn dài trên má. Đau quá!.
Ngâm mình trong bồn tắm, ôi vết thương thật rát, thật buốt, nước từ trắng đã chuyển sang đỏ cả rồi, khẽ chớp mi tiệp cô lạnh cóng choàng tay ôm chặt thân thể, đưa mắt nhìn vào tấm gương khiến cô phát sợ chính mình. Người trong gương có đôi má hốc hác, quầng mắt nâu thẳm, đôi mắt lõm và hút sâu dưới hàng mi cong vuốt, sau lưng những vết thương hở bung ra trông chẳng khác nào bị cắt đứt, máu cứ ứa không ngừng. Đưa tay lau đi hai hàng lệ, mạnh mẽ lên cô không được mềm mỏng nếu không ba mẹ sẽ ch.ết mất, lấy chiếc khăn trắng choàng toàn bộ người, Thiên Tuyết bước ra khỏi bồn tắm, tấm gương phản chiếu màu đỏ kinh dị đang lan dần tóm gọn hết tấm khăn bông tinh khiết kinh diễm.
Một ngày nào đó tôi phải khiến anh trả giá. Dương Hạ Vũ.