Chương 45: Làm sao để có thể?
Hoa Thiên Tuyết buồn rầu cả ngày ăn không ngon, ngủ không yên, cứ nhắm mắt lại hình ảnh của Mặc Nghiêm liền hiện ra. Anh nở nụ cười với cô cùng một cây súng ánh bạc, nhẹ nhàng bóp cò, một âm thanh vang vọng khắp không gian thật điếc tai, một bóng dáng bé nhỏ yếu đuối ngã sụp xuống. Đôi mắt cô trợn tròng, hơi thở như bị trút sạch khỏi khí quản rồi cô thét lên thật to chạy đến bên cạnh Thiên Hải, thân xác bé con nằm vùi trong vũng máu tươi, và chiếc lỗ tròn to hoáy giữa đỉnh đầu trong đáng sợ làm sao.
Cô còn nhớ rõ như in ánh mắt của Nghiêm, anh nhìn cô như không có chuyện gì xảy ra cả, bỗng từ đâu bản nhạc có giai điệu mượt mà, dịu dàng vang lên, thân xác bé nhỏ trắng bệch trong tay cô thấp thoáng biến mất vào hư vô. Mặc Nghiêm nắm lấy tay Hoa Thiên Tuyết dìu dắt cô theo từng nhịp của bản nhạc kia
Không thể làm chủ được bản thân, cô cứ như con rối mặc anh điều khiển, anh khẽ cuối đầu nói nhỏ vào tai cô:
- Dương Hạ Vũ phải ch.ết!.
Rồi cô bật người thoát khỏi vòng tay anh, một cú ngã đau điếng khiến cô giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh tuôn không ngừng nơi trán, Hạ Vũ giọng còn ngáy ngủ, lờ mờ hỏi:
- Em gặp ác mộng sao?.
Hoa Thiên Tuyết gật đầu, dụi mắt, cô mệt mỏi quá!
Dương Hạ Vũ xích lại gần, nhẹ nhàng kéo Hoa Thiên Tuyết nằm vào lòng ngực rắn chắc, vạm vỡ, hắn vuốt ve tấm lưng lạnh toát của cô, nói giọng an ủi:
- Có anh ở đây rồi, không còn ác mộng nữa.
Thầm cảm ơn Dương Hạ Vũ, cô vùi khuôn mặt xanh xao của mình vào lòng ngực rộng lớn nơi hắn, hít thở dần đều rồi mê man đi vào giấc ngủ, và lần này đúng như lời hắn nói. Mặc Nghiêm không còn quấy rầy cô nữa.
Ngày hôm sau Dương Hạ Vũ dậy rất sớm, chính hắn còn không biết bản thân đang suy nghĩ điều gì nữa, hắn để cô ngủ đến mặt trời vượt qua rào, gà cũng đã ăn no ngủ kỹ. Lén lén lút lút, thập thò như làm điều gian ác sợ bị phát hiện, hắn đi đến bên cạnh cô không một tiếng động và rồi:
- Tỉnh rồi thì dậy đi, đừng có nướng nữa.
Hoa Thiên Tuyết chán chường vươn vai:
- Một chút nữa thôi.
Không cho cô nói nhiều, cũng chẳng để cho lười biếng nữa, Hạ Vũ bế Thiên Tuyết lên đi nhanh vào nhà tắm giúp cô làm vệ sinh cá nhân, cô hơi ngạc nhiên hỏi hắn:
- Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à? Hay anh bị sốt?.
Cô đưa tay lên trán Hạ Vũ, hắn hoàn toàn không có nóng, không thể nào mê sảng được, đến lượt cô để tay lên trán. Hoa Thiên Tuyết cũng hoàn hảo chẳng bị gì cả, có lẽ là đang mơ, cô mỉm cười tự ngắt mình một phát đau điếng. Không phải mơ, vậy hắn đang có âm mưu gì?.
Đôi mắt ngạc nhiên mở to tầm cở quả banh của Hoa Thiên Tuyết làm Dương Hạ Vũ bật cười cóc nhẹ vào trán cô:
- Hôm nay là ngày chào đón anh hết bệnh, tròn một tuần rồi còn đâu.
- À... Vậy anh nhớ được gì chưa?.
Dương Hạ Vũ lắc đầu, khóe mi hạ thấp lộ vẻ đau khổ. Thiên Tuyết buồn rũ rượi, nhưng cũng vui mừng khôn siết, hai cảm xúc trộn lẫn làm khuôn mặt cô trông biến dạng khó coi, cô sợ hắn nhớ lại sẽ hận cô và tránh xa cô ra, còn hắn quên đi mãi mãi chẳng phải là quá tốt sao?.
Chân Hoa Thiên Tuyết cứ nhún lên nhún xuống, bụng đau, bàn tọa thốn, đây chính xác là cảm giác hồi hợp trước mỗi vấn đề nghiêm trọng, ví dụ như đi thi hay biết điểm chẳng hạn.
Thấy cô cứ luống cuống không biết làm gì cứ đi qua đi lại làm hắn chóng cả mặt, hoa cả tai, nhanh chóng chụp con mèo nhỏ lại:
- Đừng có chạy loạn nữa, anh chóng mặt.
Và sau đó cô rất ngoan ngoãn để hắn tùy ý sắp xếp, Hạ Vũ lấy một mảnh vải dài buột chặt che kín đôi mắt cô lại, không gian tối om càng làm lòng Thiên Tuyết hồi hợp. Hai tay Thiên Tuyết nhịp nhịp trên đùi, môi cứ bặm lấy nhau, vành tai thì gắng ngóng lên để nghe, hôm nay trông hắn bí ẩn mà ngọt ngào quá!.
Không cho cô đi, Dương Hạ Vũ đích thân làm kiệu cõng Hoa Thiên Tuyết cả một đoạn, cô còn cảm nhận được cái gì đó lạnh lạnh trên lưng hắn áp sát vào ngực cô, và dần cái sự lạnh lẽo đó biến thành nóng. Hắn đang vã mồ hôi vì đuối đây mà, ôi lãng mạn quá! Lần đầu tiên Hoa Thiên Tuyết mới được biết đến khuôn mặt con nít, ngây ngô, bình dị như người khác của Hạ Vũ.
Hắn cũng như những người con trai khác, khi yêu rồi liền trở nên sến súa đến mức khiến lông tơ người khác phải dựng đứng, choáng ngợp. Nhưng cách của hắn thì hơi bị quá cầu kỳ.
Đặt Thiên Tuyết xuống đất, chân cô chạm vào nền cỏ xanh um tùm tươi mát, cái không khí thanh bình ở khu vườn làm lòng Tuyết trở nên yên ổn. Dương Hạ Vũ đưa tay mở khăn choàng đang che kín mắt Thiên Tuyết ra:
- Tặng em.
Chẳng có gì nhiều ngoài cái cây cổ thụ trong vườn được trang trí thêm ngôi nhà gỗ nhỏ giữa những cành cây, trông nó xinh đẹp và nhí nhố làm sao. Hoa Thiên Tuyết bất ngờ ôm chầm lấy Hạ Vũ:
- Sau này anh và em cùng sống trên cây nhá?.
Hắn buồn cười vì câu bong đùa của cô, đôi môi cong lên một đường vẽ tuyệt hảo:
- Nó chỉ để giành ngắm cảnh đêm thôi, nhưng nếu em muốn thì chút nữa anh sẽ dọn hết quần áo em ra đây, còn anh vẫn ở trong phòng.
- Anh chơi kỳ.
- Không phải chơi kỳ mà là không muốn trở thành nơi hiến máu nhân đạo cho muỗi.
Từ khi nào Dương Hạ Vũ lại lẻo miệng đến như thế chứ. Hoa Thiên Tuyết chẳng buồn đôi co với hắn, cô vui vẻ, tinh nghịch chạy ùa lên cây nhưng bị Hạ Vũ kéo ngược về.
Hắn giành lên trước!.
Hoa Thiên Tuyết phồng má, chửi thầm trong miệng, đã nói tặng người ta mà không cho cô lên trước, tên độc tài gia trưởng, ki bo, bốc phết là đây.
Dương Hạ Vũ biết tổng Thiên Tuyết đang không ngừng rủa hắn, nhưng hình như mặt hắn càng ngày càng dày ra, leo lên tới nơi mới đưa tay đỡ cô lên. Hoa Thiên Tuyết ậm ực tự mình leo lên không cần tay hắn giúp. Nhưng tới lúc leo được phân nửa cô mới phát hiện ra... Hoa Thiên Tuyết rất sợ độ cao dù chỉ cách có một hai mét thôi, té xuống cũng bất tỉnh, gãy xương chứ có nhẹ gì cho cam.
Lúc này Thiên Tuyết mới chịu đưa tay lên nắm lấy sự cứu rỗi của Hạ Vũ.
Một ngày vui vẻ, ăn uống trò chuyện trên cây, cô kể cho hắn nghe rất nhiều về chuyện của quá khứ, có mất chi tiết giấu nhẹm đi, nhưng cảm xúc lúc kể ấy cô dường như nghẹn ngào, bật khóc như đứa con nít. Bao nhiêu đau khổ cô đều nói hết, những nỗi hận còn chôn chặt trong tim Tuyết cô không ngần ngại trút bỏ. Dương Hạ Vũ im lặng, hắn chỉ ngồi lặng đi để nghe cô nói, ôm cô vào lòng dỗ dành từng chút một, chính trái tim lúc này của hắn cũng đang trở nên đau nhói, rách nát, hắn giấu đi những giọt nước mắt thiếu chút nữa đã rơi cùng cô.
Dương Hạ Vũ biết hắn nợ cô rất nhiều, nhưng không ngờ đã để cô hận quá sâu, nhưng vì sao Hoa Thiên Tuyết vẫn yêu hắn, vẫn đợi hắn quay đầu lại nhìn cô chỉ lấy một lần. Và bây giờ đây cô sẽ làm gì? Hắn đã quay đầu lại, cô mỉm cười nhìn hắn, hay trả thù bằng cách moi trái tim hắn ra rồi thỏa mãn bằng cách dẫm nát nó.
- Nếu có thể quay trở lại, anh sẽ không làm như thế.
Thiên Tuyết cười nhìn sâu vào đôi mắt trở nên sống động ấy:
- Trên đời này không có chữ nếu. Nhưng nếu có, em sẽ chẳng bao giờ tiến lại gần anh, vì anh của bây giờ không thể nào là ngày trước được. Anh đã nhớ ra được những gì rồi?.
Dương Hạ Vũ không dám nhìn vào mắt cô, hắn cuối đầu, buồn bã lắc nhẹ, đôi mắt hắn trông buồn và khuôn mặt đã gầy đi rất nhiều. Hoa Thiên Tuyết không muốn nhắc nữa, cô lặng lẽ ôm lấy hắn, tựa vào ngực hắn bình yên trôi qua một ngày đầy cảm xúc. Lòng cô trở nên nhẹ hơn, trái tim đã thôi không còn bị linh hồn cấu xé nữa.
Tối đến, cô trằn trọc không ngủ được, chợt điện thoại sáng đèn, tin nhắn của Mặc Nghiêm gửi đến với chín chữ ngắn ngủi đầy xúc tích:-"Nếu em còn muốn nhìn thấy họ bình an"
Tim cô quặn thắt, cô phải làm sao đây thì tin nhắn lại gửi đến:-"Em có một phút để ra tay, người tôi đang ở rất gần em, không còn thời gian nữa Thiên Tuyết à chỉ một mũi tiêm thôi mà, em có muốn cha mẹ, Trân, Hải hưởng thay hắn không? Bốn đổi một em quá lời rồi còn gì?".
Cô hốt hoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng lấy một ai ngoài đó, Mặc Nghiêm đang ở đâu, anh ta đang trốn ở nơi nào để quan sát nhất cử nhất động của Thiên Tuyết.
Chừng chừ, cô không tin anh có thể nhìn thấy được, cũng hoài nghi anh sẽ làm gì với những người thân của cô. Cô cứ ngồi thừ ra cho đến khi tin nhắn nữa vang lên:-"Em còn ba mươi giây".
Kèm theo một bức ảnh là Dương Thiên Hải, thằng bé bị bịt miệng, cột chặt vào yên ghế sau xe hơi, những đường đỏ chói trong đêm ánh lên làm cô đau lòng, thằng bé có tội tình gì chứ, nó chỉ là đứa trẻ thôi, da thịt non mềm cứa vào những sợi dây thừng cứng ngắc đó làm sao nó có thể chịu nổi.
Hoa Thiên Tuyết bụm chặt miệng, nước mắt cô tuôn ra không ngừng. Cô rối bời, cô phải làm sao đây? Làm sao mới có thể vẹn cả đôi đường đây?.