Chương 17
Ký ức bị nhốt trong phòng lúc trước tuôn trào, không hề ngừng nghỉ. Đã qua bốn năm nên quên lúc đó rồi sao?
Tôi không thể nào quên, mà luôn luôn nhớ rất kỹ. Mỗi ngày tôi chỉ có thể nằm trên giường, bị anh ta biến thái ngược đãi, ngoài sự đau đớn thì tôi không còn cảm giác khác. Qua được hai năm như vậy, tôi cho rằng mình đã qua được cái khổ nhất của cuộc đời, nhưng không nghĩ tới, bây giờ nó đã bị viết lại.
“Không được, tôi sẽ đi tìm những người khác. Tojo là nơi rất nguy hiểm.”
Mỗi lần nhớ tới anh ta, đương nhiên không phải là cái giọng quá đáng này, mà là một âm điệu dịu dàng.
Thật sự rất hối hận, tôi nên nghe theo anh ta! Nếu như không hành động theo cảm tính, cũng không thành cái dạng như bây giờ.
Tôi không thích hối hận, bây giờ là lần đầu tiên hối hận, hối hận vì mình đã chọn sai.
Nhưng, chỉ hối hận thôi thì chẳng được cái gì cả…
“Này! Không thể nào, muốn ch.ết như vậy? Mới có mười hai người, Trương Mạt đáng lẽ nên dạy dỗ mày tốt hơm.”
Mở mắt chầm chậm, thấy khuôn mặt ghê tởm của Tojo Hòa Dương, còn có vài tên vô lại cả mặc quần áo cũng không hoàn chỉnh đứng đằng sau gã, người ngày càng nhiều.”
Khốn kiếp! Khốn kiếp!
Nếu như lấy được súng, tôi thề sẽ phá tan mọi thứ ở chỗ này!
Nếu như…
Còn nếu như cái gì nữa! Có lẽ tôi sẽ ch.ết hôm nay, thần chí ngày càng không rõ, đầu nặng trịch, ngay cả nhấc một đầu ngón tay cũng không nổi.
Mà nơi nào đó… đã đau đến ch.ết lặng.
ch.ết bởi loại chuyện này, theo tôi cũng rất thích hợp, thế nhưng… Nếu như có thể lựa chọn lại, tôi tình nguyện ch.ết trong vòng tay hắn cũng không muốn phải ch.ết trong tay những tên ghê tởm này.
Ha! Tôi đang suy nghĩ cái gì vậy. Lựa chọn? Nếu như lựa chọn được, vậy thì đã không phải ch.ết.
ch.ết… Trước đây chưa bao giờ nghĩ tới, chỉ biết mình không thể ch.ết được…
Lại có người đến bên cạnh ta, còn muốn tới sao? Thôi cứ để hắn gian thi, tôi không thèm để ý.
Mất đi ý thức, ý niệm cuối cùng trong đầu tôi là tôi thật sự đã ch.ết, anh ta…. liệu có chút đau khổ nào không?
Chỉ một chút thôi?
Lần thứ hai mơ màng tỉnh lại, đã nửa đêm, bọn họ đều đã đi, gian phòng chỉ còn một màu đen kịt.
Khi hai mắt đã thích ứng được với bóng đêm, mới biết đây là trước phòng chụp ảnh. Quần áo của tôi bị xé nát vứt ở một bên, hẳn là đám người kia đã mệt mỏi rồi đi về nhà, ném tôi ra chỗ khác.
Tay bị trói phía sau, trong miệng cũng bị dán băng dính, chỉ có chân được tự do, đau đến không thể động đậy được.
Tôi giãy dụa, đứng lên, chịu đựng hạ thể bị xé rách đau đớn. Nên nói là may mắn hay xui xẻo đây? Bởi vì trước đây thì bị anh ta dằn vặt thành một thói quen, nên bây giờ nó không đau đớn đến vậy.
Bên ngoài không có ánh đèn, chỉ có ngọn đèn dầu lẻ tẻ, chắc là đã nửa đêm khoảng ba, bốn giờ.
Làm thế nào đây?
Bị nhốt ở trong địa bàn kẻ thù, thân thể đau nhức, không thể tự do hoạt động, phòng thì bị khóa, hai tay bị trói, cũng không nói được, càng khỏi phải nói là không có súng trong tay.
Đột nhiên phát hiện một chiếc điện thoại.
Trong đêm mà điện thoại vẫn sáng, chứng tỏ có sóng.
Nhưng như vậy thì làm sao? Bây giờ tôi không thể nói chuyện, hận lúc trước không học mật mã Ma Tư, bằng không thì đã nói cho đối phương biết tôi ở nơi nào.
Nhưng nhìn điện thoại, không nhìn được, chậm rãi đi tới.
Mỗi một bước, phía dưới đều đau đến không thể tả, nhưng tôi không bỏ cuộc.
Đưa lưng về phía điện thoại, dùng tay bị trói phái sau chậm rãi nhấc điện thoại, nghe tiếng “Tu~~” trong ống nghe, tôi bấm từng phím xuống số điện thoại quen thuộc.
Tim đập nhanh không ngừng.
Điện thoại được nghe, anh ta không ngủ!
Trong ống nghe truyền đến tiếng điện thoại, sau đó, tôi đợi, tôi đợi thanh âm quen thuộc vang lên.
“Này? Ai vậy, nói đi!”
Vẫn là giọng nói ra lệnh phách lối đó! Thanh âm vô cùng cảm động! Vẫn là thanh âm mà tôi quen thuộc nhất…!
Nước mắt chậm rãi chảy xuống, khi nghe thấy âm thanh của anh ta, tôi bỗng nhiên an tâm.
Nếu như ngày mai bị giết bởi Tojo Hòa Dương, chí ít tôi còn có thể nghe được giọng của anh ta, cũng xem là tốt rồi.
“Ai vậy? Sao không nói lời nào?”
Ha ha, tôi không nhịn được! Quả nhiên là tính cách của anh ta.
Đối với anh có thể như thế nào đây? Nói những lời thật là!
Điện thoại bên kia vô cùng im lặng, tôi nghĩ nhanh, anh ta chắc chắn sẽ cúp máy, vậy sau này nếu còn oán giận tên khốn kiếp kia chắc chắn nửa đêm nào tôi cũng sẽ đánh mấy cú gọi như vậy.
Nếu như Tojo Hòa Dương cho anh ta xem đoạn bắng kia, anh ta sẽ như thế nào?
Bây giờ tôi không tính là sủng vật của người khác, cho dù bị những người khác chạm vào hẳn anh cũng không để ý chứ? Hay là anh ta sẽ tức giận khi tôi bị người khác cưỡng ɖâʍ, mất đi tư cách làm sủng vật của anh ta?
Cái bản treo trên cổ tôi đã không còn giá trị gì nữa…
“… Kính Đồng?”
Cái gì?
“Kính Đồng?! Có phải là Kính Đồng không?”
Sao giọng nói của anh ta lại gấp gáp vậy? Anh ta vẫn…chờ tôi sao…?
“…Ưm…” Tôi miễn cưỡng phát ra thanh âm chẳng ra tiếng.
“Kính Đồng! Tôi nghe bọn họ nói, vào buổi chiều cậu đi công ty Tojorồi không trở về nữa! Cậu hiện đang ở nơi đó phải không?”
“Ưm…” Làm sao tôi trả lời được? Cho dù anh ta biết đó là tôi, cũng không biết tôi nói gì cả!
“Kính Đồng, có phải cậu không nói được không? Cậu im lặng chút, hiện tại tôi hỏi cậu, nếu đúng thì cậu kêu một tiếng, không phải thì kêu hai tiếng, được không?”
“Ưm.”
“Được rồi, vậy thì, cậu đang ở trong công ty Đông Điều sao?”
“Ưm.”
“Ở trong tổng công ty?”
“Ưm.”
“Thế ai bắt cậu đi? Tổng giám đốc của công ty Tojo, Tojo Jieyan?”
“Ưm Ưm.”
Anh ta vẫn kiên trì nói ra từng cái tên, cho đến khi đến Tojo Hòa Dương, tôi mới:”Ưm” một tiếng. Chính là tên cặn bã này!
Vào lúc trời sắp sáng, chúng tôi mới hoàn toàn có thể liên lạc.
“Không cần lo lắng, tôi sẽ mau chóng cho Cảnh Lam đi xử lý việc này, cậu phải thật cẩn thận.”
Điện thoại cắt đứt, trong ống nghe chỉ còn tiếng:” Tu…tu….tu….”
Tôi ngã bên cạnh điện thoại, trong lòng kiên định lên rất nhiều.
Đứng lên, chậm rãi cất điện thoại, sau đó vào mục cuộc gọi đi, tôi xóa số vừa gọi.
Làm xong, tôi bước đến giữa phòng, nghĩ đối sách.
May là, ba tên cấp dưới canh của tôi không quay trở lại, chắc chắn là gọi điện thoại báo cáo tên kia.
Lúc anh ta kêu tên của tôi, tôi thật sự rất cảm động.
Có thể là vì vào nửa đêm có người gọi, anh ta đương nhiên nghĩ đến tôi.
Cảm động sao…?
Vào lúc này, tôi mới nhận ra được mình là một thằng con trai hai mươi tuổi! Tuy rằng tôi thông minh, tuy rằng tôi bắn súng giỏi, tuy rằng tôi đã từng giết người!
Nhưng bất lực như bây giờ! Ngoại trừ đợi cái gì cũng không thể làm!
Thật sự hối hận, ngoài hối hận mình sơ ý thì cũng hối hận mình không nghe lời anh ta.
Bởi vì tức giận đã làm tôi mất lý trí.
Nghe được thanh âm lo lắng bên đầu dây điện thoại kia, còn có thanh âm của anh ta dịu dàng khuyên nhủ tôi không nên đi, mặc dù biết anh ta là người ích kỷ quá phận có thể lợi dụng tôi thì thế nào? Chỉ cần anh ta quan tâm tới tôi chút ít thôi.
Cho dù là phát sinh ở tâm lý nào, anh ta thật sự hy vọng tôi không ch.ết ở chỗ này.
Mà tôi, chẳng phải là lợi dụng anh ta sao?
Đã từng thề với anh ta sẽ không ra ngoài làm chuyện gì, kết quả…. chuyện gì cũng đều khó đoán!
Coi như tôi đã có ngày hôm nay! Giết nhiều người như vậy thì không sợ, nhưng giờ lại sợ người khác cường bạo, ông trời quả nhiên biết cách để trừng trị tôi một cách hữu hiệu nhất!
Thực sự là tôi tự làm tự chịu, để giành công lao nhất thời, cho là mình rất thông minh nên mới có thể rơi vào tình trạng như thế này.
Trong lòng hối hận: Nếu biết mình phải ch.ết ở chỗ này, đã không cãi nhau với anh ta