Chương 34: Vương Hạ
Bên cửa sổ, người con gái ngồi nơi đó, ánh mắt vô hồn nhìn xa xăm, dường như muốn xuyên qua khung của mà nhìn đến một nơi nào đó. Sắc mặt cô gái có phần nhợt nhạt, không một chút sức sống, mái tóc cô búi cao, một vài loạn tóc rơi xuống, che đi một bên mặt xinh đẹp, để lộ cái cổ trắng noãn.
Trên người cô gái mặc bộ đồ của bệnh nhân, có phần đạm mạc lại đơn giản, cô gái tựa như một chú chim bị nhốt trong cái lồng kính, bất lực, khát vọng muốn thoát khỏi nơi này.
Vương Hạ và cô cũng không tính là thân thiết, dù sao từ trước đến nay trong từ điển của cô vốn dĩ không tồn tại hai từ “bạn bè”. Danh môn quý tộc, kết giao vốn không phải vì lợi ích của bản thân thì cũng là vì lợi ích của gia tộc, có lẽ thừa hưởng tính cách của ông ngoại mà đối với đám người tự nhận mình là quý tộc vì lợi ích của bản thân mà kết giao với Mạc gia, Mạc Tử Yên thập phần chán ghét.
Mà Vương Hạ, từ lần đầu gặp gỡ cô vốn không có cảm giác gì, hơn nữa kiếp trước giao tình giữa họ cũng không thể gọi là thân. Thế nhưng hơn một tháng qua, nhờ có Vương Hạ mà cô mới có thể thuận lợi hoàn thành công việc mà anh giao, chưa kể đến Trương Đình cũng chiếu cố cô không ít, không nói đến quan hệ giữa Trương Đình và Ám Dạ gia, chỉ nói đến quan hệ giữa Trương Đình và Vương Hạ thì...
Mạc Tử Yên có chút luyến tiếc không muốn phá vỡ khung cảnh này, cho nên cô chỉ đành ủy khuất mình mà đứng đó nhìn Vương Hạ, im lặng không nói.
Dường như nhận thấy ánh mắt của Mạc Tử Yên, cô gái quay đầu lại, trên môi nở một nụ cười, vừa lúc ánh nắng chiều tà xuyên qua khung cửa chiếu vào, rọi lên gương mặt của cô ấy, khiến vẻ mắt cô gái trở nên tươi tắn hơn hẳn.
“Tử Yên, em đến rồi.” Giọng nói cô gái có chút khàn khàn, có lẽ là do chưa từng mở miệng trong một thời gian.
“Chị Vương, chị đã khỏe hơn chưa?” Mạc Tử Yên rót một ly nước đem đến bên giường cho Vương Hạ.
Rõ ràng là bệnh nhân, sao chị ấy lại không biết chăm sóc cho bản thân mình như thế?!
Vương Hạ nhận lấy ly nước từ tay cô, uống một ngụm, nhận thấy ánh mắt trách cứ của cô, cô ấy có chút bắt đắc dĩ trả lời: “Đừng nhìn chị với ánh mắt như thế, em cũng biết hai ngày nay chị ở trong bệnh viện một mình, rất cô đơn đấy!”
Từ hôm phẫu thuật đến nay cũng đã hai ngày trôi qua, cô vì bận việc bản thân ở công ty, lại thêm xử lý công việc của Vương Hạ cho nên không thể thường xuyên đến thăm cô ấy, cô vốn nghĩ Trương Đình sẽ đến chăm sóc cho cô ấy, dù sao quan hệ giữa bọn họ cũng không tầm thường, bất quá theo như lời Vương Hạ thì hẳn là hai ngày qua, cô ấy đã ở bệnh viện một mình?!
Trương Đình không đến, Mạc Tử Yên có lẽ cũng hiểu một chút nguyên nhân, hôm nay ở công ty nhìn thấy Trương Đình không biểu hiện gì cô còn tưởng hai người đã trở lại bình thường thế nhưng không phải vậy, là cô suy nghĩ nhiều rồi. Bất quá để cô gái ở trong bệnh viện một mình, huống hồ cô ấy còn là bệnh nhân, tuy có y tá chăm sóc nhưng y tá làm sao có thể chu đáo bằng người thân, Trương Đình vậy mà lại không đến!
Hình tượng của Trương Đình trong lòng Mạc Tử Yên từ một người biết quan tâm chăm sóc nháy mắt liền trở thành một gã đàn ông tồi tệ!
Trương Đình không đến, như vậy người thân của Vương Hạ thì sao, chẳng lẽ họ cũng không đến?
Về gia đình của bản thân, Vương Hạ chưa từng nói với cô, cô cũng không tiện mở miệng hỏi nhiều, cũng không có hứng thú tìm hiểu, dù sao nếu cô ấy muốn thì cô ấy sẽ chủ động nói. Huống hồ về chuyện của cô, ngoại trừ Trương Đình biết rõ thì cô cũng chưa từng nói với mọi người trong công ty, dù sao bọn họ cũng không quá thân thiết, ai lại chủ động đi nói chuyện gia đình mình, trên đời này có một loại người, được gọi là “bạn xã giao”, không quá gần gũi, cũng không quá xa cách.
“Thật xin lỗi Vương Hạ, nếu em biết chị ở đây một mình, em nhất định sẽ đến với chị...” Cảm giác cô đơn một mình khi ấy không ai hiểu bằng cô, bởi vì cô đã từng trãi qua cảm giác ấy, cô đơn... thật sự rất đáng sợ!
Không có cha mẹ bên cạnh, không có anh bên cạnh, khoảng thời gian đó thật sự rất cô đơn, khi đó Mạc Tử Yên cũng không biết bản thân mình làm sao có thể vượt qua được?!
Vương Hạ kinh ngạc, không nghĩ Mạc Tử Yên lại nói những lời này, cô vốn chỉ muốn đùa cô nàng một chút, trong lòng đột nhiên cảm thấy tội lỗi, cô lại đi lừa một con hồ ly ngốc.
“Đồ ngốc, em đừng coi lời chị nói là sự thật chứ?! Thật ra...” Cũng không phải là một mình.
Lúc tỉnh lại bên cạnh cô thật sự không có một ai cả, hơn nữa người mà cô cần lại không ở bên càng khiến cho cô hụt hẵng.
Thế nhưng Vương Hạ cô là một người kiên cường, tuyệt đối không rơi lệ vì tên xấu xa Trương Đình kia, đang lúc cô hăng say chửi mắng thì cánh cửa lại mở ra, người cô không muốn gặp nhất, lại xuất trước mặt cô!
Vương gia là một gia tộc có truyền thống lâu đời, trên dưới Vương gia đều nhiều quy định đến nghẹt thở, tiểu thư Vương gia từ nhỏ đã được dạy dỗ theo kiểu thiên kim tiểu thư ngày xưa, nào là tam tòng tứ đức, lễ giáo đều phải có đủ!
Mà mẹ cô - cô con gái mà Vương lão gia yêu thương nhất, vì bị ép buộc kết hôn với người mình không thích đã bỏ nhà ra đi. Năm đó cha mẹ cô gặp nhau, hai người liền nên duyên vợ chồng, chỉ là hạnh phúc không kéo dài được lâu, năm cô mười tuổi, họ bị tai nạn qua đời, Vương lão gia biết tin liền cho người đón cháu ngoại là cô trở về, từ đó cô trở thành tiểu thư của Vương gia, bắt buộc mang họ mẹ, cẩm y ngọc thực đều có đủ, chỉ là quy định quá nhiều, Vương Hạ không thích.
Bởi vì là gia tộc lâu đời, con cháu Vương gia đều không cần phải ra ngoài làm thuê kiếm sống thế nhưng Vương Hạ là một cô gái độc lập, cha mẹ mất sớm khiến cô càng trở nên kiên cường, bất chấp sự phản đối của Vương lão gia, Vương Hạ ngang bướng vào Ám Dạ thị làm việc, mối quan hệ giữa hai người lại càng khó mà dung hòa, mặc dù tức giận nhưng Vương lão gia lại không thể làm gì, Vương Hạ biết rõ là bởi vì có Ám Dạ Duật nên Vương lão gia mới nể mặt bỏ qua.
Nhớ lại những lời tối qua của Vương lão gia nói, trong lòng cô liền rối như tơ vò, chuyện giữa cô và Trương Đình cô biết sẽ không được chấp nhận, cho nên lần này đến lần khác, cô đều giả vờ xem như không biết tình cảm của anh, dù sao trong xã hội này, địa vị mới là quan trọng, huống hồ một gia tộc như Vương gia, làm sao có thể chấp nhận Trương Đình?!
Cho dù Trương Đình có Ám Dạ Duật phía sau chống lưng nhưng dù thế nào trong mắt Vương lão gia anh cũng không xứng với thiên kim Vương gia là cô, sẽ không cho phép hai người qua lại. Năm đó cha cô chỉ là một người bình thường, bởi vì thân phận địa vị không xứng với mẹ cô, cho nên ngay cả đứa con gái duy nhất của ông cũng không thể mang họ của chính mình!
Cô không biết liệu mẹ cô có hối hận vì chuyện năm đó hay không, thế nhưng cô không muốn đi theo vết xe đổ của mẹ, lại càng không muốn con cô sau này giống hệt mẹ nó, cho nên...
Trương Đình, thật xin lỗi...
Là em có lỗi với anh...
“Thật ra...?” Giọng nói của Mạc Tử Yên kéo cô về thực tại, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô nàng, Vương Hạ liền nhịn không được nhéo một cái.
“Thật là một con hồ ly ngốc nghếch!”
Mạc Tử Yên ăn đau vội vàng kêu oa oa, bất mãn định lên tiếng nhưng khi nhìn thấy gương mặt của Vương Hạ thì không khỏi hoảng sợ trừng lớn mắt.
“Vương Hạ, chị...”
Nước mắt?!
Vương Hạ đưa tay lên lau khóe mắt, nhìn gương mặt kinh ngạc của Mạc Tử Yên, cô chỉ có thể cười khổ.
“Không sao, phản ứng của em làm chị nhớ đến một người!”
Vương Hạ độc lập kiên cường, cho nên thời đi học cô cũng không có nhiều bạn bè, Trương Đình là người con trai duy nhất có thể đến gần cô, là người duy nhất khiến cô có cảm giác an toàn. Có lẽ bởi vì tính cách giống nhau, thường xuyên gặp nhau ở sau khuôn viên trường, cho nên đối với đối phương lại sinh ra chút gần gũi, từ đó họ bắt đầu kết bạn với nhau.
Trước kia quan hệ của họ rất thân thiết, so với người trong nhà còn muốn thân hơn, khi đó Vương Hạ cũng thường xuyên nhéo mặt Trương Đình như vậy, tính tình của hắn rất tốt, phản ứng của hắn so với Mạc Tử Yên hiện giờ không khác mấy, thế nhưng tình bạn lại biến thành tình yêu khi nào Vương Hạ lại không thể kiểm soát được.
Những kí ức đẹp đẽ như cuộn phim hiện về, ánh mắt Vương Hạ có chút mơ màng, nước mắt trong suốt tựa hạt châu lại từng giọt từng giọt rơi xuống.
“A... chị đừng khóc, em...” Mạc Tử Yên ngồi một bên có chút bối rối, từ trước đến nay cô đều không giỏi an ủi người khác, gặp tình huống này cô thật sự không biết làm sao!
“Lừa em thôi đồ ngốc, chị đâu có yếu đuối như vậy? Nhìn bộ dạng của em, quả thật là một con hồ ly ngốc nghếch~!” Vương Hạ nhanh chóng nở nụ cười, gương mặt đầy nước mắt liền biến mất, nhanh đến mức Mạc Tử Yên còn tưởng bản thân cô nhìn lầm.
Lừa gạt sao?
Sao cô lại có cảm giác... gương mặt đầy nước mắt vừa nãy, mới là gương mặt thật sự của Vương Hạ?!
Mạc Tử Yên rũ mắt, tình cảm có thể khiến ta trở nên vui vẻ, cũng có thể khiến ta trở nên đau buồn. Người ta nói, tình cảm là phải đến từ hai phía, cho nên dù cô đối với Trác Lân một lòng một dạ cũng không nhận được tình yêu của anh.
Nhưng cô lại cảm thấy, cho dù tình cảm xuất phát từ hai phía... cũng chưa chắc có được hạnh phúc!
Quả thật...
Đây đúng là trò đùa của số phận!
~~~
Bên ngoài phòng bệnh, một người đàn ông mặc tây trang lịch lãm đứng đó, ánh mắt theo khe cửa nhìn vào bên trong, rơi vào người cô gái đang nằm trên giường bệnh, nhìn thấy từng giọt nước mắt của cô rơi xuống, tay hắn không tự chủ siết chặt lại.
“Vị tiên sinh này, anh...” Phía sau lưng hắn vang lên giọng nói, người đàn ông liền quay người, gương mặt trầm tĩnh lạnh lùng không hề giống một kẻ nhìn lén bị bắt quả tang.
“Có việc?”
Nữ y tá vốn chỉ đi ngang qua, nhưng nhìn thấy trước cửa phòng bệnh của một nữ bệnh nhân có một người đàn ông đứng đó, nhìn hắn mặc tây trang lịch lãm nhưng đứng ngoài nhìn lén người khác như vậy, nữ y tá liền nổi máu anh hùng, định dạy cho tên biến thái một bài học nhưng khi nhìn thấy gương mặt người đàn ông, cô liền nhanh chóng vứt bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu.
“A... vị tiên sinh này, anh... anh cần gì sao?”
Người đàn ông liếc mắt nhìn vào bên trong, lạnh lùng mở miệng nói “Không” rồi nhanh chóng rời đi, để lại nữ y tá tiếc nuối nhìn theo bóng lưng hắn.
Vương Hạ, em thật tàn nhẫn!