Chương 59: Cuộc chiến của phụ nữ
Lãnh An Nhiên.
Cái tên này không phải quá quen thuộc nhưng tựa hồ cũng không quá xa lạ, giống như đã nghe ở đâu đó rồi, chỉ là nhất thời Mạc Tử Yên không thể nào nhớ ra được. Bất quá so với cái tên của mình thì giọng nói của cô gái này khiến cô càng có ấn tượng hơn.
Đôi tai Mạc Tử Yên vốn dĩ rất nhạy cảm, đặc biệt là với âm thanh, bất kì loại âm thanh nào chỉ cần nghe qua một lần là cô liền sẽ không quên được, có thể lúc đầu cô không có mấy phần ấn tượng nhưng thanh âm đó hẳn là được lưu trữ ở đâu đó trong trí nhớ của cô. Không giống với những người khác, cô nhận dạng một người là qua âm thanh của họ, mỗi người đều có một nét riêng biệt, giọng nói mỗi người không ai giống ai, nếu có thì cùng lắm cũng chỉ là tương tự mà thôi, cho nên ngay từ khi cô gái này mở miệng, cô đã xác định, đây không phải lần đầu tiên cô nghe thấy giọng nói này.
Thanh âm của Lãnh An Nhiên rất êm tai, nhẹ nhàng mà thanh thoát giống như chim hoàng anh trên cành cao, âm thanh cao vút dễ khiến người khác nảy sinh hảo cảm.
“Lãnh tiểu thư, tôi phải biết cô là ai sao?”
Dù cho kiếp trước hay kiếp này thì bạn bè của cô cũng không có bao nhiêu, cho dù có thì phần lớn giao tình cũng không sâu, trong danh sách bạn bè của cô cũng không có người nào họ Lãnh, cô gái này biết thân phận của cô, lại có số điện thoại của cô, trong giọng nói lại mang theo giọng điệu khẳng định, tựa hồ như rất hiểu rõ cô. Chỉ là ngoại trừ giọng nói ra thì Mạc Tử Yên cũng không có ấn tượng đặc biệt gì với cô gái này, nhất thời cô cũng không rõ chuyện gì đang diễn ra, bất quá giác quan thứ sáu của cô cho cô biết, sự xuất hiện của cô gái này chỉ là sự khởi đầu, cảm giác như có một cơn bão lớn đang đến, mà cô gái này này chính là báo hiệu cho cơn bão đó.
“A, cô thật sự không biết tôi?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ngạc nhiên của cô gái, tựa hồ như đối với một người không biết đến sự tồn tại của cô là một điều kỳ quái.
Cô sống trong sự bảo bọc của Mạc gia, đối với sự việc bên ngoài không biết cũng không có gì là lạ, dù sao thứ mà cô không có hứng thú thì cho dù nó nổi bật cách mấy Mạc Tử Yên cũng không muốn liếc mắt nhìn, mà thứ đã khiến cô cảm thấy hứng thú cho dù bị bùn đất vùi lắp, không có giá trị thì cô sẽ đặc biệt quan tâm.
“Chúng ta vốn dĩ không thân, tôi không biết cô thì có gì là lạ?” Đối với một người xa lạ, Mạc Tử Yên chỉ dùng thái độ lạnh nhạt, giọng nói có phần châm chọc, điều này cũng không thể trách cô, vốn dĩ giữa hai người bọn họ cũng không có mối quan hệ đặc biệt nào, lại gặp thái độ kiêu ngạo như vậy, muốn cô nể mặt, khó mà làm được!
Tất nhiên những thứ đó cũng không phải nguyên nhân sâu xa khiến cô có thái độ không tốt với cô ta, chỉ là Mạc Tử Yên không thích cảm giác mà Lãnh An Nhiên mang đến, cảm giác như cô ta hiểu biết rất rõ về cô, như thể mọi bí mật của cô cô ta đều nắm rõ, cảm giác khó chịu như vậy, lần đầu tiên cô cảm nhận được, điều này khiến cô không thể nào nảy sinh hảo cảm với cô gái này.
Mặc dù chưa bao giờ gặp mặt, nhưng cảm giác của Mạc Tử Yên cho thấy cô không hề thích cô gái này, mà trong lòng cô cũng biết rõ, Lãnh An Nhiên cũng không hề thích cô. Có một số chuyện, không cần gặp mặt, không cần nảy sinh xung đột, dù chỉ là một cảm giác thoáng qua cũng khiến cho bản thân cảm thấy đối phương không phù hợp với mình, cảm xúc này gọi là chán ghét!
“Có thể cô không biết tôi nhưng tôi thì lại biết rất rõ về cô...”
Một người phụ nữ lại hiểu biết rất rõ về người phụ nữ khác, nhưng giữa hai người họ lại không có bất gì quan hệ nào, điều này nói lên cái gì?
Mạc Tử Yên tất nhiên sẽ không bệnh hoạn đến mức nghĩ rằng cô gái này có tình cảm không đúng đắn gì đó với cô, mặc dù rất nhẹ nhưng trong giọng điệu của cô ta cô vẫn nghe ra ác cảm khó nói thành lời, cho nên cô đành tìm một lý do khác thay cho cái lý do rách nát này, đó chính là tình địch.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, bởi vì là tình địch cho nên mới tìm hiểu kĩ về đối phương để có thể nắm bắt điểm yếu, từ đó mà tìm ra chiến lược có thể đối phó đối phương, đạo lí này Mạc Tử Yên tất nhiên hiểu rõ, trước kia cô cũng từng trải nghiệm cảm giác này, đó là khoảng thời gian khi cô chưa biết thân phận thật sự của Vân Tịnh Giai. Bất quá khi đó Mạc Tử Yên cũng không muốn dựa vào sức của gia tộc, lại càng không muốn cha mẹ lo lắng về chuyện tình cảm của cô cho nên mới bí mật điều tra, không ngờ Vân Hinh Như lại nhanh tay hơn, trước kia cô điều tr.a thì Vân Hinh Như đã để một đống tài liệu về người con gái Trác Lân yêu ở trước mặt cô, chỉ là khi đó Mạc Tử Yên cũng không có chú ý đến xuất thân của Vân Tịnh Giai, mà Vân Hinh Như lại tựa hồ như muốn giấu diếm cô, cho nên ở Vân gia, mặc dù có chút bất ngờ về sự xuất hiện của Vân Tịnh Giai nhưng cô lại cảm thấy đó hẳn là điều hiển nhiên.
Cho dù cô biết được thân phận của Vân Tịnh Giai, tìm mọi cách ngăn cản cô ta và Trác Lân gặp nhau cũng vô dụng, mọi chuyện đã được sắp đặt, ngay từ khi bọn họ sinh ra vòng xoáy định mệnh đã bắt đầu. Cho dù cô vì hắn làm bất kì chuyện gì, hắn cũng sẽ không nảy sinh tình cảm với cô, mà Vân Tịnh Giai, không cần làm bất kì chuyện gì vẫn có được tình yêu của hắn.
“Cô không tò mò sao?” Thấy đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu, Lãnh An Nhiên bên này lại mở miệng.
“Tò mò? Tôi tò mò thì cô sẽ giải đáp thắc mắc cho tôi sao?” Cô không trả lời mà hỏi ngược lại.
Tình địch này của cô... không biết là hướng về ai đâu? Trác Lân vẫn là Ám Dạ Duật?
Nếu là Trác Lân thì không sao, dù sao cô cũng đã không còn tình cảm với hắn, mà bên cạnh hắn lúc này đã có một giai nhân khác, hết thảy mọi chuyện của hắn đã không còn quan trọng đối với cô nữa rồi, nhưng về phần Ám Dạ Duật...
Mạc Tử Yên lắc đầu, hẳn là không thể nào, mặc dù biết rõ anh có sức quyến rũ lớn như thế nào, cũng biết rõ ở bên ngoài người thích anh nhiều vô số kể nhưng có người có thể chạm đến trái tim anh thì chẳng có bao nhiêu, nhìn Tạ Cẩm Y liền biết. Xuất thân từ Tạ gia, lại là du học sinh từ nước ngoài trở về, nhan sắc cùng tài năng đều là tỉ lệ thuận nhưng chẳng phải Ám Dạ Duật cũng không để mắt đến đấy sao? Ngay cả kiêu ngạo như cô cũng không dám tự tin nghĩ rằng bản thân đã có được trái tim anh, đối với cô mà nói, chạm đến tim anh là một điều vô cùng khó khăn, nói dễ hơn là làm, đừng nhìn Ám Dạ Duật bề ngoài ôn nhuận như ngọc liền nghĩ rằng anh là người dễ tiếp xúc, thật chất con người anh và thái độ anh biểu hiện ra ngoài là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Trái tim của anh, so với sao trên bầu trời còn khó chạm đến hơn!
“Chuyện vui còn ở đằng sau kia mà, nội dung hài kịch nếu mà nói ra quá sớm thì sẽ thành bị kịch đó!”
Giọng nói của cô gái truyền đến khiến toàn thân Mạc Tử Yên run nhẹ, cảm giác khó chịu ngày một rõ ràng.
“Nếu như vậy thì tôi tò mò làm gì?”
“A, cô đúng là chơi không vui mà!” Lãnh An Nhiên bĩu môi, giọng nói lộ vẻ bất mãn: “Người vô vị như cô, rốt cuộc là làm sao Ám Dạ Duật lại đồng ý lấy cô chứ?”
Tĩnh!
Không gian xung quanh nháy mắt trở nên yên tĩnh đến lạ thường, bởi vì Mạc Tử Yên phải nghe điện thoại cho nên người làm trong nhà đều rất thức thời mà tránh mặt đi, vốn dĩ là Mạc Tử Yên đang bận rộn học tập để chuẩn bị cho bữa tối, trước kia cô chỉ cần ăn rồi ngủ, mọi chuyện đều có Vân Hinh Như lo nhưng hiện tại không giống vậy. Cô đã gả cho người, tuy nói Ám Dạ gia rộng lớn, không cần để một thiếu phu nhân như cô đích thân xuống bếp nhưng Mạc Tử Yên cảm thấy đây là trách nhiệm của cô, lo lắng mọi chuyện cho nhà chồng, vốn là chuyện mà một người vợ nên làm.
Mạc Tử Yên từ khi sinh ra đã là công chúa, mọi chuyện đều có người khác làm thay, không cần cô phải đích thân động thủ, chuyện này Ám Dạ gia bên này đều biết, cho nên khi lấy cô về, Minh Tâm cũng không tỏ vẻ muốn cô xuống bếp hay hầu hạ mình, dù sao những chuyện đó đều đã có người làm, bà cũng không muốn ủy khuất cô. Ai ngờ hành động Mạc Tử Yên lại khác xa với suy nghĩ của bà, cứ quấn lấy bảo mẫu học nấu ăn cho bằng được, ngay cả chuyện rửa rau cô cũng không biết, nói gì đến nấu ăn? Minh Tâm cũng không muốn cô tự làm mình mất mặt nên đã ngăn cản, dù sao con dâu này của bà da mặt mỏng, bà cũng không muốn khi con trai trở về liền hướng bà nói bà ức hϊế͙p͙ cô, nhưng Mạc Tử Yên tựa hồ đã quyết tâm, Minh Tâm thấy mình khuyên không được nên bất đắc dĩ để mặc cô muốn làm gì thì làm, cũng lấy thì hôm nay gia đình bà ra ngoài ăn tối, vì vậy phòng bếp liền trở thành thiên hạ của cô.
Mạc Tử Yên cũng biết mình nấu ăn không giỏi, đối với chuyện nấu nướng cũng không thạo cho nên rất ngoan ngoãn mà hướng bảo mẫu học hỏi, thái độ từ tồn tiếp thu, thắc mắc liền mở miệng, đối với thái độ ham học hỏi của cô, bảo mẫu rất tận tình chỉ dạy, mà người làm trong nhà thấy một màn này cũng nhịn không được nảy sinh hảo cảm với thiếu phu nhân mới vào cửa này, trong lúc nhất thời, Mạc Tử Yên vô thanh vô tức liền nhận được sự yêu thích từ người làm trong nhà.
Thời gian cũng không còn sớm, bữa tối đã hoàn thành, đang lúc cô định trang trí bàn ăn thì một cuộc điện thoại gọi đến, cho nên mới bỏ lỡ công việc giữa chừng nhưng nhờ vậy cô mới nghe được một bí mật kinh hoàng.
Cô nghe được chuyện gì?
Cô gái này vừa nhắc đến Ám Dạ Duật sao?!
Giữa hai người họ có quan hệ gì?!
“Cô...” Mạc Tử Yên mấp môi không nói thành lời, đầu óc cô lúc này trống rỗng không suy nghĩ được gì.
“Nghĩ lại thì... nếu không phải cô có Mạc gia làm chỗ dựa, Ám Dạ Duật làm sao có thể lấy một cô gái có tính tình đại tiểu thư như cô?” Lãnh An Nhiên cười lạnh, ánh mắt lúc này là một mảnh lạnh băng nhưng Mạc Tử Yên lại không thấy được, trong giọng nói không che giấu được sự ghen ghét.
Không phải bất kì ai đều cũng được may mắn như Mạc Tử Yên, từ khi sinh ra đã có địa vị cao hơn người khác, có Mạc gia ở phía sau làm hậu thuẫn, lớn lên xinh đẹp xuất chúng, lại có thể gả cho một người đàn ông tốt như anh, một đời vinh hoa như vậy, không cần làm bất kì chuyện gì đều có được những thứ tốt nhất, chỉ cần nghe thôi cũng đủ khiến bao nhiêu cô gái cảm thấy ghen tỵ!
Những thứ tốt nhất điều bị Mạc Tử Yên chiếm lấy, ngay cả người đàn ông tốt nhất, cũng là người đàn ông mà cô yêu nhất cũng bị Mạc Tử Yên đoạt lấy, Lãnh An Nhiên cô có thể không ghen tỵ sao?!
Loại tiểu thư nhà giàu vô vị như Mạc Tử Yên, làm sao có khả năng thu hút sự chú ý của anh? Chẳng lẽ dựa vào gương mặt xinh đẹp đó sao? Nếu như vậy thì cô mới không tin đâu, người đàn ông mà cô yêu không phải là người chỉ nhìn mặt mà bắt hình dong, nếu không gương mặt cô cũng không tồi, tại sao anh lại không để ý cô mà lại lựa chọn cô gái đó? Không phải bản thân cô tự luyến nhưng so về nhan sắc, cô cũng không hề thua kém Mạc Tử Yên, huống hồ cô lại ở bên cạnh anh lâu hơn cô ta, hiểu rõ mọi chuyện của anh hơn cô ta, Lãnh An Nhiên tự nhận bản thân cô không có gì thua Mạc Tử Yên, thứ duy nhất mà cô thua chính là thân phận địa vị không bằng cô ta!
Trước giờ đối với thân thế của bản thân Lãnh An Nhiên cũng không hề bận tâm, mặc dù gia đình cô không khá giả như những người khác nhưng cô lại có được một gương mặt xinh đẹp, thành tích đứng đầu, so với một số đại tiểu thư ngực to mà không có đầu óc, Lãnh An Nhiên cảm thấy bản thân mình tốt hơn nhiều lắm, ông trời vốn rất công bằng, được cái này sẽ mất cái kia, cho nên cô không hề oán hận số phận đã sắp xếp như vậy. Bất quá từ khi gặp gỡ Ám Dạ Duật, Lãnh An Nhiên mới hiểu rõ, trên đời này có tồn tại rất nhiều thứ bất công, bởi vì anh là hoàng tử cao cao tại thượng, mà cô chỉ là cô bé lọ lem không hơn không kém, giữa hai người luôn tồn tại bức tường vô hình khiến Lãnh An Nhiên chưa bao giờ dám đến gần anh, nhưng rồi Diệp Hạo đã xuất hiện và kéo gần khoảng cách giữa hai người hơn.
Diệp Hạo mất, anh suy sụp, Lãnh An Nhiên ước gì bản thân có thể gánh lấy nỗi đau thay anh, cô ước gì khi đó cô có thể ở bên cạnh anh, làm một bờ vai vững chắc để anh có thể tựa vào nhưng... hết thảy mọi chuyện đã qua, cô lại không thể thay đổi được gì.
Anh từ bỏ quân trang, bước chân vào thương trường, vì không muốn thua kém, Lãnh An Nhiên cũng quyết định bước chân vào giới giải trí, chỉ khi đứng ở đỉnh cao, nhận được hết thảy ánh mắt hâm mộ của mọi người, cô mới thật sự xứng đáng với anh.
Từng bước, từng bước một, Lãnh An Nhiên vì Ám Dạ Duật mà thay đổi ước mơ của bản thân, thay đổi lộ trình, quyết định bước chân vào giới giải trí đầy rẫy những âm mưu phức tạp, cởi bỏ vẻ thanh thuần vốn có, trở thành một nữ thần cao lãnh, cô bắt đầu sống một cuộc sống không phải chính mình.
Một cô gái mười tám tuổi, không có chỗ dựa, không có gia thế, không có người trợ giúp, cho dù cô có gương mặt xinh đẹp thế nào, tài năng xuất chúng ra sao thì cô vẫn sẽ bị bùn đất vùi lắp, dù sao ở trong giới giải trí, không phải chỉ cần có năng lực là được, dựa vào năng lực mà muốn nổi tiếng, chỉ sợ đến cuối đời cũng không có người nào biết đến.
Có cô gái nào vừa mới đặt chân vào nơi này không phải hàng hoa khuê tú, trong sạch thuần khiết? Chỉ là thời gian trôi qua, lòng người đổi thay, nếu muốn được nổi tiếng thì bản thân phải thông minh, tự mình tìm kiếm một chỗ dựa, nói trắng ra chính là dùng quy tắc ngầm để đổi lấy tương lai.
Một cô gái trẻ tuổi như Lãnh An Nhiên, với dung mạo xuất chúng của mình đã khiến cô chuốc không ít phiền phức, dù sao ở phía sau cô cũng không có chỗ dựa, những người phụ nữ khác cũng không hề kiêng kỵ mà khi dễ cô, đám đàn ông thì lại bỉ ổi hơn, ép buộc cô muốn cô hầu hạ bọn họ một đêm, chỉ cần một đêm Lãnh An Nhiên liền có thể một bước lên trời, trở thành siêu sao nổi tiếng.
Cô tuy tuổi còn trẻ, không đủ kinh nghiệm ứng phó với loại người này nhưng cô cũng không phải loại người ngu ngốc, mặc dù tương lai phía trước thập phần quan trọng với cô nhưng bởi vì muốn đứng cạnh anh cô mới bước chân vào nơi này, cô lại càng không thể mất đi sự trong sạch của mình. Bất kể loại người nào đến, Lãnh An Nhiên đều lạnh lùng từ chối, dù đã xuất đạo hơn một năm nhưng cô chưa một lần được đứng trên sân khấu, bởi vì cô không chấp nhận quy tắc ngầm, cho nên đám người đó không cho cô cơ hội bộc lộ tài năng của mình, thế nhưng Lãnh An Nhiên vẫn chỉ nhẫn nhịn.
Ngoài trừ nhẫn nhịn ra cô còn có thể làm cái gì? Cô không được tốt số như những người khác, có người ở phía sau hỗ trợ, kể từ khi bước chân vào giới giải trí liền giành hết nổi bật, cho dù năng lực của cô cũng không hề thua kém hơn bọn họ!
Thời gian trôi qua rất nhanh, hai năm sau cô gặp lại anh, anh hiện tại đã là tổng giám đốc của Ám Dạ thị, chỉ cần đứng ở nơi đó cũng sẽ có không ít cô gái vây quanh, mà cô chỉ là một tiểu Thiên hậu không người biết đến, ngoại trừ chỉ biết đi đánh đàn ở một số khách sạn nhà hàng lớn và diễn viên quần chúng tại phim trường thì cô cũng không công việc gì khác để làm.
Lẽ ra khi ấy Lãnh An Nhiên nên sớm nhận ra rằng, giữa anh và cô không hề giống nhau, hai người họ là người của hai thế giới, là cô không xứng với anh. Thế nhưng ngay lúc cô định bỏ cuộc thì anh đột nhiên vươn tay về phía cô, khiến cô muốn buông tay cũng không được. Sau đó con đường nghệ thuật của cô thập phần thuận lợi, cô thực hiện được ước muốn của bản thân, đứng trên sân khấu xa hoa lộng lẫy, người đại diện thuộc hàng đứng đầu, chốc lát Lãnh An Nhiên từ một tiểu Thiên hậu không người biết đến liền trở thành Nữ thần của giới giải trí.
Khi cô gặp khó khăn, Tôn Lãnh Diệt sẽ xuất hiện giải vây cho cô, mặc kệ dùng thủ đoạn gì hắn đều sẽ giúp cô đạt được thứ mình muốn, nhưng Lãnh An Nhiên tự nhận bản thân có năng lực, không cần quá dựa dẫm vào người khác. Sự nghiệp một năm gần đây của cô như diều gặp gió hết thảy đều nhờ có sự giúp đỡ của anh, mặc dù anh chưa một lần xuất hiện trước mắt cô nhưng cô biết rõ, có thể khiến Tôn Lãnh Diệt ra mặt giúp đỡ thì chỉ có anh mới làm được như vậy, mà Tôn Lãnh Diệt đối với lời này của cô thì từ chối cho ý kiến, bộ dạng ngầm thừa nhận của hắn càng khiến cô khẳng định suy nghĩ trong lòng mình, chỉ là... trong lòng cô vẫn khó hiểu, tại sao anh lại không đứng ra giáp mặt với cô mà lại thông qua Tôn Lãnh Diệt?
Nhiều lần cô đến Ám Dạ thị tìm anh, gây ra một hồi xôn xao, nếu không phải gặp Tôn Lãnh Diệt thì vẫn không gặp được người mình muốn gặp nên Lãnh An Nhiên đành thất vọng ra về, nhân viên Ám Dạ thị đối với sự xuất hiện của cô sớm đã nhìn quen, nếu không phải mỗi người đều biết giữ mồm giữ miệng thì trang bìa ngày mai sẽ hé lộ kim chủ của cô rồi.
Lãnh An Nhiên tìm đủ mọi lý do để chấp vá cho nguyên nhân anh không muốn gặp cô, thời gian qua cô đã rất cố gắng, cô chăm chỉ luyện giọng, chăm chỉ đóng phim, chăm chỉ cho sự nghiệp, từng chút từng chút chăm chút cho tương lai của bản thân mình. Nửa tháng trước cô đi quay quảng cáo ở thành phố, trở về liền nhận được tin tức anh kết hôn, tại sao ngay tại sự nghiệp của cô đang trên đỉnh cao, anh lại lấy một cô gái khác?
“Mạc tiểu thư tôi thật hâm mộ cô có thể gả cho anh ấy nhưng nhiều hơn vẫn là chán ghét cô!”
Người chán ghét cô nhiều lắm Mạc Tử Yên cũng biết rõ điều này mặc dù cô cũng không rõ nguyên nhân bọn họ ghét cô, chỉ là Lãnh An Nhiên là người đầu tiên nói thẳng ra như vậy.
“Cảm ơn, như vậy vừa hợp ý tôi, dù sao ngoại trừ ông xã của tôi ra thì tình thương của mọi người tôi cũng không dám nhận.” Giọng nói của Lãnh An Nhiên sắt như dao đâm thẳng vào trái tim cô khiến Mạc Tử Yên lấy lại tinh thần, cố gắng kìm nén trái tim đang đập mạnh nơi lồng ngực, đối với Lãnh An Nhiên chỉ lạnh nhạt mở miệng. Bọn họ vốn dĩ là những hạt bụi trong cuộc sống của cô, chẳng bao giờ cùng đường với cô, chẳng xen vào cuộc sống của cô thì có tư cách gì ghét bỏ cô?
Thái độ bình tĩnh của đối phương khiến Lãnh An Nhiên rất khâm phục nhưng đối phương là tình địch của cô nên chẳng có lý do gì bản thân cô lại thưởng thức cô ta cả, huống hồ thái độ kiêu ngạo của Mạc Tử Yên quả thật đã chọc giận Lãnh An Nhiên bên này, quả nhiên là phong cách đại tiểu thư, đối với tất cả ánh mắt của người khác đều làm ngơ, thật muốn biết nếu cô nói ra mọi chuyện giữa cô và anh thì cô ta còn duy trì bình tĩnh và thái độ kiêu ngạo này hay không?
“Không hổ danh là công chúa Mạc gia, dù gặp chuyện gì vẫn có thái độ tự tin như vậy, thật không biết cô lấy đâu ra tự tin như thế này?”
“Tự tin của tôi tất nhiên do ông xã tôi cho, Lãnh tiểu thư nói có đúng không?” Trong đầu cô vang lên một hồi chuông cảnh báo, quả nhiên sự xuất hiện của người phụ nữ này đối với cô là một điềm xấu, mở miệng ra cô là một người vô vị, không có sức hút, khép miệng lại bảo Ám Dạ Duật bởi vì quan hệ hai nhà mới lấy cô, nói thẳng ra không phải là bảo cô không xứng với anh, không có Mạc gia làm chỗ thì cô có tư cách ngồi ở vị trí thiếu phu nhân này hay sao?
“Nếu không phải bởi vì hôn ước của hai nhà, Ám Dạ Duật sẽ lấy cô sao? Đừng có chọc cười tôi!” Lãnh An Nhiên nhếch môi cười lạnh, giọng nói mười phần châm chọc, đối với thái độ không nể mặt người khác như vậy của đối phương, Mạc Tư Yên nắm chặt tay, cho dù có ở thế hạ phong đi chăng nữa thì cô tuyệt đối sẽ không để Lãnh An Nhiên được nước lấn tới, bởi vì đây là cuộc chiến của cô, đối thủ là Lãnh An Nhiên thì cô lại càng không thể thua!
“Cô sai rồi, chúng tôi lấy nhau hoàn toàn không phải vì hôn ước.” Hôn ước giữa hai người bọn họ sớm đã kết thúc sau cuộc gặp gỡ hai năm trước rồi, hiện tại cô và anh hoàn toàn không bị trói buộc bởi hôn ước, anh lựa chọn lấy cô đó là quyết định của riêng anh.
“Cô là muốn nói nói anh ấy vì yêu cô nên mới lấy cô sao?”
Yêu?
Ám Dạ Duật làm sao có thể yêu một người?
Cô ở bên cạnh anh lâu như vậy cũng chưa từng thấy một cảm xúc khác ngoại trừ lạnh đạm bộc lộ trên gương anh, người lãnh tâm lãnh tình như anh cũng sẽ yêu một người sao? Không! Lãnh An Nhiên cô mới không tin, chứng kiến những chuyện của anh, cho dù bản thân yêu anh thế nào cô cũng biết rõ Ám Dạ Duật tuyệt đối sẽ không đáp lại tình cảm của cô, bởi vì chính miệng anh đã nói, tình yêu là thứ không cần thiết với anh, nó sẽ khiến cảm xúc của một người bị ảnh hưởng và quên mất bản thân mình là ai.
Người có thể nói ra những câu nói này với thái độ bày xích tình yêu mãnh liệt như vậy sẽ yêu một người sao?
“Có phải hay không cũng không đến lượt Lãnh tiểu thư quyết định, cô không thấy bản thân mình quản hơi nhiều sao?” Cách nói chuyện của đối phương khiến cô không khỏi nhớ đến cuộc gọi ở kiếp trước, một người tự nhận bản thân là bạn gái của anh, gọi điện đến để ra oai phủ đầu với cô khiến quan hệ giữa cô và anh xuất hiện một vết nứt, mặc dù sau đó hai người vẫn khôi phục cuộc sống vốn có nhưng cho dù vết nứt nhỏ cách mấy thì vẫn là vết nứt, một khi đã chạm đến vết nứt lần thứ hai thì bình hoa sẽ đổ vỡ, cho nên điều này đã để lại một cái gai trong lòng cô.
“Tôi là bạn gái của anh ấy, quan tâm anh ấy cũng là điều hiển nhiên.”
Một quả bom rơi xuống, mở đầu cho một cuộc chiến.
Loảng xoảng!
Mạc Tử Yên đụng trúng bàn khiến chân bàn rung chuyển, chiếc ly thủy tinh trang trí đặt ngay giữa bàn cũng bị kinh động không nhẹ, ngả nghiêng rồi rơi xuống, chiếc ly xinh đẹp không tránh khỏi số phận, va chạm với nền gạch tạo ra thanh âm vô cùng thanh thúy, người làm xung quanh bị âm thanh này làm cho giật mình.
“Ý cô là... cô là tình nhân của chồng tôi sao?” Mạc Tử Yên nhếch môi lộ nụ cười đầy mê hoặc nhưng sâu trong ánh mắt là một mảnh lạnh băng.
“Mạc tiểu thư hẳn là đã nghe sai đi? Tôi nói tôi là bạn gái của anh ấy chứ không phải tình nhân!” Lãnh An Nhiên bên này cũng nghe được thanh âm đồ vật vỡ từ đầu dây bên kia, khóe môi cô cong lên, cố gắng nhấn mạnh hai từ “bạn gái”.
Bạn gái và tình nhân, khác nhau sao?
Tất nhiên là khác! Hơn nữa còn là khác xa một trời một vực!
Bạn gái cũng tức là người yêu, là hai người cam tâm tình nguyện ở bên nhau mà không phải vì vật chất hay những thứ khác, mà tình nhân, nói dễ nghe là được người khác bao nuôi, nói khó nghe chính là ám chỉ loại con gái không đàng hoàng, vì muốn đạt được mục đích mới leo lên giường của đàn ông. Bạn gái là sự thỏa mãn về tinh thần giữa hai người yêu nhau, còn tình nhân là sự thỏa mãn về thể xác giữa nam và nữ.
Lãnh An Nhiên cũng không ngây thơ nghĩ rằng Mạc Tử Yên thật sự không phân biệt được hai từ đó, bất quá là muốn sỉ nhục cô nên mới nói thành như vậy mà thôi, bất quá đối với sự sỉ nhục của đối phương Lãnh An Nhiên cũng không cảm thấy làm sao cả, dù sao cô cũng đã đạt được mục đích của mình, khiến Mạc Tử Yên mất đi bình tĩnh, sát thương mà đối phương gây ra cho cô hoàn toàn không gây tổn hại gì so với lực sát thương mà cô đánh trả đối phương.
“Anh ấy hiện tại đã là người đã có vợ, cho dù trước kia cô có là bạn gái của anh ấy thì hiện tại cũng chỉ là tình nhân mà thôi.” Cuộc đối thoại bắt đầu quay về quỹ đạo quen thuộc khiến Mạc Tử Yên càng khẳng định suy nghĩ trong lòng mình rằng chính Lãnh An Nhiên chính là cô gái kiếp trước đã gọi đến cho cô, khiến cô nổi giận với anh làm cho mối quan hệ giữa hai người suýt nữa xuất hiện tình trạng không thể cứu vãn.
“Bạn gái cũng được, tình nhân cũng không sao, chỉ cần được ở bên cạnh anh ấy, thân phận gì tôi cũng không quan tâm.” Lời này của Lãnh An Nhiên là sự thật, trước kia cô lấy thân phận bạn gái của bạn thân để ở bên cạnh anh, cho dù hiện tại là nhân tình thì tính là gì, ít nhất cô có thể quang minh chính đại cùng anh ở một chỗ, đám người bên ngoài nói gì mặc kệ họ.
Câu nói này thành công chọc giận Mạc Tử Yên, mặc dù đã trải qua một lần nhưng Mạc Tử Yên cũng cảm thấy bản thân mình sắp không thể kìm chế được nữa rồi, mặc dù trước giờ khả năng kìm chế cảm xúc của cô vốn rất tốt chỉ là đứng trước cô gái này, cô cũng thấy rõ lời nói của đối phương có lực sát thương rất lớn. Những lời của Lãnh An Nhiên chẳng khác nào con dao đâm thẳng xuyên trái tim cô, cho dù lời của cô ta nói không có mấy phần đáng tin nhưng cô vẫn không thể khống chế trái tim không được đau lòng, rốt cuộc là kiếp trước vì sao cô có thể trải qua cảm giác đau đớn thế này?
Xã hội bây giờ đúng là khác trước rồi, tiểu tam mà cũng có thể uy phong như vậy sao?